Lòng Tham
Chương 3: III. Quét Mã
Lúc này trời đã tối, con đường này lại rất hẹp, hai bên đường đều là đèn neon cũ kỹ, có vài cái đã hư rồi, thiếu này thiếu kia mà treo móc ở phía trên, giống như muốn thể hiện sự khác lạ với những cửa tiệm khác, nhưng lại không tạo cảm giác rách nát, trái lại người đến người đi rất náo nhiệt.
Sau khi lên xe, Thích Giang Chử hỏi nhà y ở đâu cũng không nói gì nữa, chuyên chú chạy xe ra khỏi đường nhỏ. Thích Giang Chử rất ít nói, Hạ Tuyển cũng không biết nên nói cái gì. Y nhìn chằm chằm đường phố ngoài cửa sổ ngày càng xa dần, một lát sau mới phát hiện xe chạy rất chậm.
Hạ Tuyển quay đầu ra phía trước nhìn mới chú ý tới trước xe, cách đó không xa, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Thân ảnh kia mới chớp mắt đã chạy đến bên cạnh trạm xe buýt, người kia đang ngước đầu nhìn chữ trên đó.
Ánh đèn đảo qua, rơi lên gò má cậu ta, là Thích Nhiên.
Không lâu sau, xe bus đến trạm, Thích Nhiên không chút do dự mang theo cặp sách bước lên xe.
Thích Giang Chử đi theo Thích Nhiên, khoảng cách không xa cũng không gần. Hạ Tuyển cầm chặt quai đeo cặp, từ gương chiếu hậu liếc nhìn Thích Giang Chử, tuy rằng hiện tại Thích Giang Chử nhìn rất hung ác, tính khí lại kém, mà chung quy vẫn rất lo lắng cho Thích Nhiên.
Hạ Tuyển tự dưng nhớ tới câu nói đùa kia của Thích Nhiên, cậu ta nói muốn đưa Thích Giang Chử cho y, nhận làm anh trai. Y nhìn quá chăm chú, quên mất phải thu tầm mắt lại. Thích Giang Chử tựa như có cảm giác bị ai đó nhìn, lúc dừng đèn đỏ ngẩng đầu nhìn lên gương chiếu hậu. Hạ Tuyển không kịp chuẩn bị, cùng đối mắt với hắn, hốt hoảng dời tầm mắt đi, cả người rụt lại, nhìn chằm chằm lưng ghế của Thích Giang Chử, không nói lời nào.
Xe rất nhanh đã dừng ở trước cửa tiểu khu.
Hạ Tuyển nói tạm biệt với Thích Giang Chử, xuống xe rồi lại nghe thấy tiếng cửa xe mở ra. Y quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Thích Giang Chử đang đứng ở bên cạnh xe nhìn y, y chần chờ trong chốc lát, bước chân dừng lại đi vòng qua, đứng đối diện Thích Giang Chử, nói: “Thích Nhiên đánh nhau là vì em, không phải lỗi cậu ấy…”
Vậy nguyên nhân là gì?
Hạ Tuyển vốn muốn kể lại tất cả, mà chuyện đến nước này, y phát hiện dùng cái từ kia để hình dung mình ở trước mặt Thích Giang Chử, là một chuyện khó khăn đến mức nào, giọng y vì vậy mà nghẹn lại.
Thậm chí bắt đầu đối với phản ứng của mình cảm thấy mơ hồ.
Thích Giang Chử lại chỉ “Ừ” một tiếng rồi nói: “Anh biết rồi.”
Còn không chờ Hạ Tuyển phản ứng lại, Thích Giang Chử đã đưa tay vỗ vai y một cái, nói: “Ngủ sớm một chút, đã không sao rồi.”
Vô duyên vô cớ, y từ trong ngữ khí bình thản của Thích Giang Chử nhận ra một tia ôn nhu mềm mại.
Hạ Tuyển mờ mịt nhìn Thích Giang Chử lái xe rời đi, chờ đến khi bóng dáng chiếc xe tan vào trong bóng tối, y mới quẹt thẻ bước vào tiểu khu, tới lúc về đến nhà, đồng hồ treo tường đã chỉ chín giờ.
Ngụy Tân Nhạc ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách xem ti vi, âm lượng mở rất lớn. Dì đang rửa chén trong nhà bếp, trong nhà cãi nhau, Ngụy Tân Nhạc nghe động tĩnh, liếc mắt nhìn y.
Hạ Tuyển mang dép vào, nói: “Con đã về.”
“Ừm.”
Hai người đã chào hỏi xong, cũng chẳng ai thật lòng hỏi thăm ai cả. Gia đình y hiện tại là gia đình tái hôn, Hạ Tuyển không biết người nhà của những gia đình khác là như thế nào, nhưng y cùng Ngụy Tân Nhạc đều không vừa mắt nhau. Mâu thuẫn này càng rõ ràng sau khi Ngụy Tân Nhạc mang thai. Nhưng bởi vì Hạ Chấp Minh, hai người bọn họ đều tình nguyện mỗi ngày lặp lại đoạn đối thoại không ý nghĩa này. (Editor: Lúc đầu tui còn tưởng Ngụy Tân Nhạc là nam, thấy “mang thai” thì hơi thất vọng, rồi nghĩ “sinh tử văn???” -> đi coi lại thể loại, thấy không phải -> thất vọng again QAQ.)
Cho dù Hạ Chấp Minh không ở đây, bọn họ cũng sẽ theo thông lệ mà chào hỏi nhau. Hạ Tuyển lạch bạch lạch bạch lê dép lên lầu, nhốt mình vào phòng ngủ.
Y lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, khởi động máy, sau đó gửi một tin nhắn cho Thích Nhiên, hỏi cậu hiện tại đã về tới nhà chưa.
Điện thoại là do Hạ Chấp Minh vào ngày đầu tiên đón y đến Giang Châu, sẵn tiện dẫn y đi mua, trường học không cho phép mang điện thoại, nhưng dù y mang theo thì cũng không có người nào cần liên lạc, nên vẫn để ở nhà. Trong điện thoại có hai số để liên lạc, một là Hạ Chấp Minh, số còn lại là của Thích Nhiên.
Tin nhắn mới vừa gửi đi, Thích Nhiên liền trả lời bằng một tin nhắn thoại.
Âm thanh rất nhỏ, không khó để nhận ra chủ nhân của âm thanh này đang rất nôn nóng, “Tớ đã về đến nhà, mới vừa ngồi xuống anh tớ cũng trở về. Ổng đã dọn ra ngoài rồi, trở về nhà nhất định là muốn nói xấu chuyện của tớ với ba mẹ rồi. Hiện tại không biết đang có chuyện gì nữa, ba người kia đang ở dưới lầu đóng cửa mở cuộc họp gia đình.”
Hạ Tuyển ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, lại thấy mình có chút không được tử tế, an ủi: “Không có chuyện gì đâu, anh cậu rất quan tâm cậu mà.”
Thích Nhiều Chuyện liên tiếp gửi qua ba tin nhắn phản bác.
“Quan tâm tớ con khỉ nè, tớ cảm thấy sắp có tai họa đập lên đầu tớ thì có. Cậu biết không? Khi ổng còn nhỏ đã siêu cấp đáng sợ, đánh tớ không ít, lại còn đánh đến đặc biệt tàn nhẫn. Tuy rằng sau khi tớ học tiểu học ổng đã không còn đánh tớ lần nào, nhưng lòng tớ vẫn có bóng ma a. Khi còn nhỏ cái gì cũng không biết, chỉ nhớ chuyện ổng đánh tớ, thiệt cmn đau.”
“Lại nói, tớ cũng không thấy mình làm gì sai. Là mấy thằng ngu kia muốn ăn đòn. Rõ ràng cái gì cũng không biết, còn đứng đó sủa bậy, muốn ói.”
“Không nên đem mấy câu nó nói để ở trong lòng.”
Hạ Tuyển vốn đang an ủi Thích Nhiên, nói một chút đội hình liền sai lệch, biến thành Thích Nhiên đi an ủi y. Hạ Tuyển buồn cười, liên tục gửi mấy tin nhắn, vừa xem bài thi vừa cùng Thích Nhiên nói chuyện phiếm. Đợi đến khi bài tập đều làm xong hết rồi y mới phát hiện Thích Nhiên vẫn chưa trả lời tin nhắn, y lại gửi thêm một tin, nhưng vẫn không có trả lời. Y hơi lo lắng nên quyết định gọi cho Thích Nhiên.
Thông, nhưng không ai nhấc máy.
Không phải là thật sự bị Thích Giang Chử đè xuống đánh mông chứ hả?
Hay là bị ba mẹ mắng rồi?
Y cho là sẽ không có người nhận, lúc muốn tắt máy, đầu bên kia lại có người nghe, truyền tới là một thanh âm hơi trầm thấp, “Hạ Tuyển?”
Hạ Tuyển dường như ngay giây đầu tiên đã kết luận đầu bên kia điện thoại là Thích Giang Chử.
Y im lặng, không biết nên nói cái gì.
Thích Giang Chử cũng không để ý, bình tĩnh nói: “Em… Có thể giống như Thích Nhiên, gọi anh là anh.”
Y là bạn của Thích Nhiên, đương nhiên phải gọi Thích Giang Chử là anh.
Tầm mắt Hạ Tuyển rơi trên bình giữ nhiệt trên bàn, là ngày hôm đó Thích Giang Chử đưa cho y, y đã rửa sạch đặt trong phòng ngủ. Không dám mang đến trường, cũng không nỡ đặt vào một góc trong phòng.
Nghe lời Thích Giang Chử nói khiến y ngẩn người, bỏ qua những nghi vấn trong đầu, muốn thăm dò lại không đủ dũng khí. Rõ ràng Thích Giang Chử đã cho y giấy thông hành, mặc dù y biết hành động hay lời nói của hắn, đều chỉ vì y là bạn của Thích Nhiên mà thôi. Y hoảng hốt nhận ra tâm tình có vài phần kì lạ, tim vừa chua xót vừa trướng đau, không ngừng nhớ lại nhiệt độ của Thích Giang Chử tối hôm ấy, nếu loại trừ ngượng ngùng cùng cảm giác sai trái kia đi, còn lại chỉ là xúc cảm chân thực, cùng loại tình cảm đã bị đè ép xuống vô số lần.
“Nó đi thu thập hành lý rồi, không có chuyện gì đâu. Em đi ngủ sớm đi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon…” Hạ Tuyển nắm chặt điện thoại, bị tâm tình mãnh liệt của bản thân tấn công không ngừng.
Mãi tận khi điện thoại đã cúp máy, y vẫn chưa nói ra được lời nào khác. Căng thẳng cùng xoắn xuýt, đột nhiên lại rơi vào khoảng không, y cảm thấy tâm mình khó mà bình tĩnh lại.
Hạ Tuyển trằn trọc trở mình, nhìn chằm chằm lên trần nhà, như thế nào cũng ngủ không yên. Sau đó, lại không biết mình ngủ khi nào, trong mơ, hư hư thực thực thấy mình gọi người đang đi ở phía trước là anh.
Người kia quay đầu lại… Là gương mặt của Thích Giang Chử.
Hạ Tuyển giật mình bừng tỉnh, phát hiện trên người thấm đẫm mồ hôi, tinh thần hoảng hốt.
Y lau mặt một cái, trở người nằm trên giường thở dốc… Y hình như là bị ma ám rồi.
Ngày hôm sau Hạ Tuyển dậy trễ, lúc tới trường vừa đúng đợt chuông thứ hai vang lên. Nể tình y mới vi phạm lần đâu, giáo viên chủ nhiệm chỉ nhắc nhở y không được tái phạm liền cho phép y về lớp.
Thích Nhiên đến sớm hơn y, nhìn thấy vành mắt Hạ Tuyển cũng thâm đen hết, cậu cho là y cũng bị người trong nhà răn dạy, vội hỏi y có sao không. Hạ Tuyển chột dạ, cũng không thể ở trước mặt Thích Nhiên nói cả buổi tối hôm qua do y nhớ anh trai của cậu nên mới không ngủ được, y không tiếp tục đề tài này nữa, lại hỏi tại sao hôm qua cậu ta không trả lời tin nhắn.
Thích Nhiên bị y hỏi như vậy liền quên mất mình đã nói gì, tay chống cằm, than thở: “Bọn họ mở cuộc họp gia đình suốt đêm quả nhiên không có chuyện gì tốt. Anh tớ đề nghị cho tớ ở nhà ổng, tớ không đồng ý, nhưng cũng không có tác dụng. Suốt đêm hôm qua phải thu thập hành lý, bị anh tớ nắm đầu xách về nhà. Bất quá… Chuyện tớ đánh nhau ngày hôm qua, ổng không có nói cho ba mẹ biết.” Thích Nhiên có chút kỳ quái nói, “Cậu nói coi, có phải ổng cố ý lấy chuyện này ra uy hiếp tớ không?”
Hạ Tuyển lấy sách bài tập cùng bài thi trong cặp ra. Lớp trưởng đã bắt đầu thu bài tập, Thích Nhiên vừa nói chuyện vừa chép bài của Hạ Tuyển, chỉ chép mấy câu tự luận, chờ lớp trưởng đến tận thu bài, cậu cũng đã lụi hết mấy câu trắc nghiệm còn lại.
“Cậu nhất định phải cứu tớ đó.” Thích Nhiên nộp bài tập rồi quay đầu nói với Hạ Tuyển.
Hạ Tuyển đã quen với thái độ làm bài qua loa của Thích Nhiên, nhưng vẫn cảm thấy Thích Nhiên quả thật là hết thuốc chữa.
Đến cuối tuần.
Thích Nhiên muốn Hạ Tuyển chờ tin tức tốt từ cậu ta. Sau khi Hạ Tuyển sắp xếp cặp sách gọn gàng thì nhận được tin nhắn từ Thích Nhiên.
“Tớ nói với anh tớ, tớ muốn qua nhà cậu chơi. Ổng không đồng ý, cậu qua đây chơi đi, một mình tớ dưới tia laze của ổng thật quá đáng thương mà.”
Tim Hạ Tuyển trật một nhịp, thật nhanh trả lời: “Như vậy có được không?”
“Có cái gì mà không được. Cậu còn nhớ địa chỉ không? Tớ nhắn cho.”
Tuy là nói như vậy, khi nhận được tin nhắn của Thích Nhiên, y đã lập tức chạy đến dưới lầu tiểu khu. Nhà y hơi xa nhà Thích Giang Chử, ngồi xe bus phải đổi một chuyến, khi y đến nơi đã là một tiếng sau rồi.
Thích Giang Chử vậy mà có ở nhà.
Việc Thích Nhiên giả bộ muốn cùng Hạ Tuyển làm bài tập, ngay lập tức bị Thích Giang Chử nhìn thấu. Hai người đàng hoàng ngồi bên cạnh bàn trà trong phòng khách, dưới tầm mắt của Thích Giang Chử ngoan ngoãn làm bài tập, Thích Giang Chử ngồi đối diện bọn họ, nhìn laptop giải quyết công việc.
Bầu không khí đặc biệt quỷ dị, mỗi nửa tiếng Thích Nhiên lại muốn đi WC một lần. Loại không khí học tập này không thích hợp với tần số của vị Thích Nhiên phản nghịch năng động kia, cậu ta không muốn đối mặt với Thích Giang Chử, cho nên thời gian cậu ta ở trong WC ngày càng dài, mà Hạ Tuyển như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, chỉ có thể im lặng ngồi đối diện Thích Giang Chử.
Lúc trước, vô luận Thích Nhiên ở bên cạnh y quậy như thế nào ồn như thế nào, y cũng có thể bình tĩnh đọc sách làm bài tập. Thích Giang Chử không nói lời nào, cũng không có giám sát quá trình y làm bài tập, tầm mắt cũng không đặt trên người y, nhưng Hạ Tuyển lại cố tình cảm nhận được độ tồn tại cực lớn của hắn, chiếm lấy toàn bộ trí não y, trong từng tế bào của y quậy phá.
Y âm thầm giục chính mình nhanh tập trung tinh thần, nhưng hành động lại trước tiên phản bội chính mình, một không chú ý liền chăm chú nhìn người đối diện.
Bàn tay đang cầm bút máy, thon dài đẹp đẽ. Áo sơ mi đang săn lên, lộ ra một đoạn cánh tay.
Hạ Tuyển nhấp môi dưới, phát hiện mình khẩn trương muốn chết, so với thi học kỳ còn kinh khủng hơn.
Thích Giang Chử bỗng nhiên nói: “Lúc Thích Nhiên học tiểu học, phải dọa đánh dọa phạt nó mới chịu làm bài tập. Lúc trước anh đi công tác hai tháng, khi trở lại thì nghe ba mẹ nói giáo viên chủ nhiệm mới gọi điện về khen thái độ học tập nghiêm túc của nó.”
Nơi này hiện tại chỉ có hai người họ, Thích Giang Chử là đang nói chuyện với y.
Hạ Tuyển ngẩng đầu nhìn Thích Giang Chử, sững sờ hồi lâu, cảm thấy việc y cho Thích Nhiên chép bài tám chín phần mười đã bại lộ, Thích Giang Chử đã thu thập Thích Nhiên xong, lúc này dự định trừng trị đồng lõa của em trai mình đây mà. Nghĩ tới đây, cây bút trong tay y thiếu chút nữa đã bị ném, đang nghĩ xem làm sao tiếp lời.
Nhưng không nghĩ tới,Thích Giang Chử chỉ dừng một chút, ngữ khí bình thường nói: “Sau này em có chuyện gì, cũng có thể tới tìm anh.”
Nửa phút sau, Hạ Tuyển cứng ngắc quét mã QR của Thích Giang Chử.* (*: mấy app bên Trung có chức năng kết bạn bằng cách quét mã QR á, trả tiền cũng vậy. Thật ra Facebook cũng có chức năng này, nhưng không được sử dụng nhiều.)
Có thể cùng Thích Giang Chử trở thành bạn tốt, Hạ Tuyển đang cầm điện thoại có chút hoảng hốt, Thích Giang Chử thêm WeChat của y làm gì vậy? (*: Wechat ≈ Weixin, là một app nhắn tin bên Trung.)
Là muốn y nói về chuyện Thích Nhiên phản nghịch như thế nào hay là về chuyện học tập? Vậy y nên thẳng thắn nói ra hay nên từ chối trả lời? Hạ Tuyển xoắn xuýt không thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!