Lòng Tham - Chương 7: VII. Người Nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Lòng Tham


Chương 7: VII. Người Nhà


Bởi vì câu nói này, buổi tối trước khi đi tắm, Hạ Tuyển đứng trước bồn rửa tay nhìn chằm chằm bản thân trong gương, càng nhìn càng cảm thấy xa lạ, y rất ít khi nhìn mình chăm chú như vậy, đồng thời cũng rất ít khi đặt lực chú ý trên người người khác nhiều như vậy, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, y đột nhiên đối xử với mình và những người xung quanh một cách bình đẳng.

Hạ Tuyển khều khều tóc mái, nghiêm túc nhìn một hồi lâu. Y thực sự không nhìn ra có cái gì khác biệt, mà Thích Giang Chử lại nói “rất đẹp”. Y nhìn vào gương mà thất thần, đợi đến khi phản ứng lại, y lập tức lùi ra sau hai bước, nhanh chóng cởi quần áo tắm rửa, không bao giờ liếc mắt nhìn cái gương kia nữa.

Nước xối lên trên người, hậu quả của việc nhuộm tóc—— tóc bị trôi màu. Hạ Tuyển nhìn nước màu đen đầy sàn tắm, thật sự muốn bóp cổ Thích Nhiên. Nhưng bởi vì thi giữa kỳ đã sắp tới, hình phạt bóp cổ được đổi thành áp giải Thích Nhiên đến thư viện. Thích Nhiên đời này chưa từng có những lúc như thế này, mỗi ngày đều ước gì kì thi tới nhanh một chút. Hiện tại cậu không chỉ là bị anh mình áp bức, đến Hạ Tuyển cũng bắt đầu áp bức cậu.

Hạ Tuyển cầm vở bài tập đánh Thích Nhiên một cái, nói: “Mấy câu hỏi này, làm lại hết một lần đi.”

Thích Nhiên thoi thóp, cảm thấy đầu mình nặng ngàn cân, cầm sách Ngữ Văn lên hữu khí vô lực nói: “Mấy bài văn trong đây tớ còn chưa học thuộc mà, tớ không thể từ bỏ được.”

“Cậu đã học hơn nữa ngày rồi.” Hạ Tuyển rút sách giáo khoa từ trong tay cậu ta ra, cương quyết nhét vở bài tập vào tay Thích Nhiên, “Anh cậu nói nếu như cậu không biết câu nào có thể hỏi ảnh.”

Thích Nhiên: “…”

Thích Nhiên mở vở bài tập ra, kéo cuốn sách được chôn dưới cùng của chồng sách giáo khoa ra.

Những lúc này, chỉ cần nhắc đến Thích Giang Chử, Thích Nhiên sẽ tự động ngoan ngoãn nghe lời, chủ yếu là bởi vì Thích Nhiên trông mong đến chuyến du lịch mà Thích Giang Chử nắm trong tay. Thích Nhiên bị Thích Giang Chử nắm lấy điểm yếu, gai trên người tạm thời thu lại, không thể làm gì khác hơn là nằm gai nếm mật, nỗ lực học tập.

Một ngày trước ngày thi, Hạ Tuyển cuối cùng cũng ép Thích Nhiên nuốt được hơn một nửa nội dung thi. Ngày hôm đó, lần đầu tiên hai người ra khỏi thư viện trước lúc trời tối, ăn chút gì đó trong cửa hàng thức ăn nhanh gần đó. Thích Nhiên đi lấy thức ăn, Hạ Tuyển ngồi chờ, sẵn lướt một chút vòng bạn trống rỗng của mình.

Những bữa tối gần đây đều chỉ có Thích Nhiên ăn chung với y, từ sau khi dạy dỗ bọn họ xong, Thích Giang Chử vẫn chưa xuất hiện.

“Gần đây sao không thấy anh cậu?” Hạ Tuyển xoắn xuýt một lát, vẫn hỏi.

“Mấy ngày nay toàn là tớ ngủ rồi ổng mới về tới nhà, ” Thích Nhiên uống một ngụm Coca, liếc y một cái mới tiếp tục nói, “Hình như công ty có nhiều chuyện phải giải quyết.”

Hạ Tuyển nhớ tới lần trước y đến nhà Thích Giang Chử, hắn cũng đang xử lý công tác, điện thoại vang không ngừng, khi đó Thích Nhiên cũng đã nói, Thích Giang Chử vẫn luôn bận rộn như vậy. Thời gian của người lớn so với thời gian của học sinh, hình như có chút không giống. Trước đó một quãng thời gian, Thích Giang Chử thường xuyên ở chung với bọn họ, bởi vậy Hạ Tuyển mới sinh ra ảo giác là Thích Giang Chử rất nhàn hạ.

Thi giữa kỳ đúng hạn mà tới, từ nhỏ đến lớn Hạ Tuyển chỉ có ở phương diện học tập mới tự tin, bởi vì y biết y có thể làm thật tốt, chỉ cần y nỗ lực. Y đến rất sớm, tìm được vị trí của mình rồi ngồi xuống xem lại sách giáo khoa, một lát sau mới nhận ra phía trước bàn học của mình có người đứng, y ngẩng đầu lên nhìn, là Lâm Lạc Đồng.

Nữ sinh hình như không nghĩ ngược lên nhanh như vậy, giật nảy mình, một hồi lâu mới vội vàng nói với y: “Thi tốt nha, cố lên.”

Không đợi Hạ Tuyển đáp lại, cô đã nhanh chóng đi ra phía sau. Hạ Tuyển quay đầu lại nhìn một chút, Lâm Lạc Đồng ngồi xuống ở dãy bàn cuối. Hạ Tuyển từ trước đến giờ luôn là một mình phấn đấu, bên cạnh đều là kẻ địch, không có bạn bè. Đến nơi ở mới, có Thích Nhiên làm bạn, nhưng với những bạn học khác y vẫn là không xa không gần, y cũng cảm thấy hơi cô đơn. Tuy là như vậy, nhưng y vẫn có thể nhận thấy được Lâm Lạc Đồng đối với mình có ý tốt, nhưng hôm nay y lại bỏ lỡ cơ hội mở miệng. Ngày hôm sau, khi Lâm Lạc Đồng đi qua chỗ ngồi của y, Hạ Tuyển suy nghĩ một chút, cũng nhỏ giọng nói với cô cố gắng thi tốt.

Lâm Lạc Đồng kinh ngạc, sau đó lại cười với y.

Thời gian thi hai ngày trôi qua rất nhanh, Thích Nhiên không thi chung phòng với y, nhưng hai người đã hẹn trước sẽ đợi nhau ở hành lang tầng hai. Lúc Hạ Tuyển tới Thích Nhiên đã đứng ở đó, Thích Nhiên dọc đường đi vẫn lẩm bẩm cuối cùng cũng coi như đã thi xong, có thể tạm thời được giải phóng.

Thích Nhiên ôm vai Hạ Tuyển, nửa người đều dựa vào người y nói: “Đi quán net ghế đôi không?”

Dọc đường Thích Nhiên luôn nhõng nhẽo đòi cái này đòi cái kia, Hạ Tuyển thiếu chút nữa đã muốn mắng người, mới vừa ra khỏi trường, Hạ Tuyển nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa trường học vẫy vẫy tay với y.

Thích Nhiên hé mắt, người đàn ông kia khoảng bốn mươi tuổi, âu phục trên người có giá trị không nhỏ, phần giữa lông mày có chút giống Hạ Tuyển.

“Ba.” Hạ Tuyển đi tới trước mặt người kia mới gọi một tiếng.

Hạ Chấp Minh xuất hiện ở đây khiến y bất ngờ, thủ tục chuyển trường và thủ tục nhập học của y đều do trợ lý của Hạ Chấp Minh làm thay. Những chuyện của Hạ Tuyển nếu có thể giao cho người khác làm, Hạ Chấp Minh sẽ không đích thân đi.

Thích Nhiên xác định quan hệ của hai người xong, vội vã gội một tiếng chú, đụng vai Hạ Tuyển một cái sau đó chạy đi.

Vào lúc này, Hạ Tuyển bỗng nhiên đổi ý, y muốn vào quán net chơi game với Thích Nhiên. Nghĩ như vậy, tầm mắt y không khỏi dính lên người Thích Nhiên.

“Đi thôi, về nhà. Đều đang chờ con về nhà ăn cơm đó.” Hạ Chấp Minh nói.

Hạ Tuyển “Dạ” một tiếng, nhìn xa xa thấy một bóng người quen thuộc, hình như là Thích Giang Chử.

Lúc này y lại không khỏi bắt đầu ước ao được như Thích Nhiên.

Thích Giang Chử sẽ cùng Thích Nhiên tán gẫu, sẽ chờ Thích Nhiên cùng ăn cơm, sẽ dẫn cậu ta ra ngoài chơi, giống như những kỳ vọng của Hạ Tuyển về “người nhà”.

Hạ Chấp Minh mới đi công tác về, để phối hợp với Hạ Tuyển, quyết định chỉnh lý thời gian biểu, đợi sau khi y thi xong, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm. Bữa cơm này kỳ thực đã nên ăn từ hai tháng trước, nhưng công tác của Hạ Chấp Minh quá bận, nên vẫn luôn không có thời gian.

Hiếm khi được như hôm nay, mọi người đều có thời gian rảnh, dì giúp việc làm một bàn cơm, ba người cùng nhau ăn cơm tối. Hạ Chấp Minh ngồi đối diện Hạ Tuyển, câu được câu không nói chuyện với Hạ Tuyển, tâm sự về những vấn đề học tập hay trong sinh hoạt hằng ngày. Hình ảnh này có chút xa lạ, lúc trước khi còn ở thị trấn nhỏ kia, y đã xóa sạch kí ức khi mình ngồi cùng bàn ăn cơm với Hạ Chấp Minh rồi.

Khi đó Hạ Tuyển còn quá nhỏ, trong ấn tượng của y, Hạ Chấp Minh là một người lưng hơi còng, tính cách không dễ chịu lắm, nhưng là một người cha rất tốt. Sau đó, việc làm ăn của Hạ Chấp Minh ngày càng kém, thậm chí trên lưng còn gánh một khoảng nợ, không lâu sau, Hạ Chấp Minh đã biến mất khỏi thị trấn nhỏ. Người này cái gì cũng không cần, trốn nợ, bỏ đi.

Mẹ của Hạ Tuyển khóc liền mấy ngày, vào sáng sớm một ngày nào đó, bà bỏ trốn cùng một người đàn ông đã có vợ ở trấn trên. Những chuyện này lúc đó Hạ Tuyển cũng không biết, chuyện trong nhà mà y đều phải thông qua người khác mới biết được. Chuyện của nhà bọn họ, đã làm chủ đề có thể lấy ra nói mỗi khi rảnh rỗi của người dân trong trấn nhiều năm qua, họ dường như cũng chưa bao giờ chán, hơn nữa, những lời đồn đãi này không ngừng được “truyền thừa” và khuyếch đại, thậm chí Hạ Tuyển còn từng tin rằng bản thân thật sự là yêu quái.

Sau chuyện đó, Hạ Tuyển liền dời vào nhà của ông bà nội, mãi đến tận mùa đông năm ngoái, hai người lần lượt qua đời, y sống trong trấn nhỏ, lẻ loi một mình qua gần nửa năm, vào lúc mới sang hè thì Hạ Chấp Minh xuất hiện. Hạ Tuyển đã có chút không nhận ra ông, gương mặt ông… Còn có tấm lưng thẳng tắp của ông, cùng với người cha trong ký ức của y không giống nhau lắm.

Hạ Chấp Minh mừng rỡ nói ông tới đón y về, tuy rằng Hạ Chấp Minh đã cực lực che giấu, nhưng Hạ Tuyển vẫn có thể nhìn ra ông hơi khó xử. Lúc đó y cũng không biết những khó xử này có nghĩa là gì, mãi đến tận khi y gặp được Ngụy Tân Nhạc. Người phụ nữ tên Ngụy Tân Nhạc này, là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, là người vợ thứ hai của Hạ Chấp Minh.

Trong cái gia đình mới này, không có vị trí của Hạ Tuyển.

“Ăn nhiều một chút, tiểu Tuyển.” Hạ Chấp Minh nói, “Giang Châu hơi ẩm ướt, gần đây có cảm thấy quen rồi không?”

Hạ Tuyển ăn cơm, Hạ Chấp Minh hỏi cái gì y liền đáp cái đó. Sau khi được đón đến Giang Châu, y mới biết Hạ Chấp Minh đã kết hôn vào mấy năm trước rồi, cùng Ngụy Tân Nhạc xây dựng một ngôi nhà mới. Hạ Tuyển không sợ cái gì, chỉ là sợ cùng người khác không giống nhau, sợ bản thân trở thành dư thừa.

Bầu không khí trên bàn ăn rất nặng nề rất ngột ngạt, Hạ Chấp Minh đọ sức với Hạ Tuyển và Ngụy Tân Nhạc, mà giữa hai người đó cũng không có chủ đề có thể tán gẫu.

“Thành tích cũng không tệ lắm nhỉ? Thành tích của tiểu Tuyển từ nhỏ đã tốt rồi, không cần bận tâm chút nào.”

Vừa dứt lời, Ngụy Tân Nhạc buông đũa xuống, không ăn nữa. Hạ Chấp Minh lo lắng nhìn sang, nói: “Làm sao vậy, không thoải mái sao? Sắp đến ngày sinh trong dự tính rồi, mấy ngày nay luôn cảm thấy ăn không ngon cũng không phải biện pháp.”

Trong thời gian mang thai, phản ứng của Ngụy Tân Nhạc rất mãnh liệt, buổi tối ngủ không ngon, ăn cũng ngày càng ít. Hạ Chấp Minh biết vợ khó chịu, đã cố gắng kết thúc sớm chuyến công tác để trở về chăm sóc vợ. Hạ Tuyển ngẩng đầu nhìn Ngụy Tân Nhạc một chút, nhìn gương mặt bà bởi vì có thai nên dịu dàng được một ít.

Sau đó bọn họ nói cái gì, Hạ Tuyển cũng không lưu ý, y chỉ chú ý tới, Hạ Chấp Minh lại sắp có một đứa con. Nghĩ tới đây, một chút tư vị cuối cùng của bữa cơm này cũng mất sạch. Y rất muốn buông đũa xuống rồi trở về phòng, nhưng y vẫn ngồi đợi đến khi Hạ Chấp Minh đỡ Ngụy Tân Nhạc trở về phòng, y mới chầm chạp dọn dẹp bát đũa bỏ vào bồn nước mới đi lên lầu.

Đi được nửa đường, trên cầu thang truyền đến một loạt tiếng bước chân, y bị Hạ Chấp Minh gọi lại. Hạ Chấp Minh im lặng nửa ngày mới mở miệng nói: “Còn nhớ trước kia mỗi lần con thi học kỳ, thi giữa kỳ, ông bà nội của con sẽ lén lút photo bảng thành tích của con gửi qua cho ba. Những ngày tháng đó ba đã trải qua rất gian nan, mỗi lần nhận được, ba đều sẽ cầm xem, xem tới xem lui. Nghĩ con ở nhà thế nào rồi? Lúc ba bỏ đi con còn nhỏ như vậy, nghĩ xem con có thay đổi gì hay không? Còn nhớ hay không người ba này của con? Khi đó phiêu bạt bên ngoài, mỗi ngày đều muốn trở lại. Muốn ôm lấy con.”

Hạ Tuyển có chút khó chịu, nghĩ thầm: Có ích lợi gì?

Y nhìn Hạ Chấp Minh lệ nóng doanh tròng, không biết nên hình dung như thế nào. Phần thân tình này của Hạ Chấp Minh có lẽ là do ông tự làm bản thân cảm động, ông muốn bù đắp, nhưng ông cũng đã có gia đình mới, vì thế ông bị hai bên làm khó dễ, tiến thoái lưỡng nan.

Tình trạng hiện tại là, gia đình mới này chỉ của hai người, bọn họ đều đã lùi nửa bước, mà Hạ Tuyển thì sao, y là người nửa đường chui vào giữa hai người họ, y không có quyền lựa chọn. Hạ Chấp Minh có lòng muốn bù đắp, là nghiêm túc, Hạ Tuyển rùng mình, nói: “… Thầy nói sau lần thi này sẽ mở một cuộc họp phụ huynh.”

Trước đó cũng đã mở một lần, nhưng vì Hạ Chấp Minh bận công tác nên không tham gia, ông nghe Hạ Tuyển nói vậy lập tức trả lời: “Sau này ba đều có thời gian.”

Hạ Tuyển trở về phòng, ngồi lên trên ghế, lật sách giáo khoa thật nhanh. Nhưng một chữ cũng không vào.

Điện thoại để trên bàn sáng lên một cái. Y mở ra mới phát hiện mình bị kéo vào một group chat chỉ có ba người. Thích Nhiên còn đang nhắn tin không ngớt, y lướt lên trên còn thấy mấy bức ảnh chụp món ăn rất ngon mắt. Thích Nhiên đang nói Thích Giang Chử đã dẫn cậu đi ăn cái gì, ăn cực kỳ ngon, còn tag Hạ Tuyển vào.

Thích Nhiên là cố ý muốn ăn đòn, Hạ Tuyển mở khung chat ra muốn trả lời.

Thích Giang Chử: Để coi em còn có thể vui mừng được mấy ngày.

Hạ Tuyển nhấn vào hình avatar, xác định người đó là Thích Giang Chử. Chờ y vào lại group mới nhận được tin nhắn thứ hai của Thích Giang Chử.

Thích Giang Chử: @Hạ Tuyển, có được báo cáo thành tích nhớ nói với anh một tiếng.

Thích Nhiên: @Hạ Tuyển @Hạ Tuyển @Hạ Tuyển, tớ không cho phép!!!

Hạ Tuyển: @Thích Giang Chử, vâng.

Hai ngày sau khi thi xong rất sung sướng, nhưng từ buổi chiều ngày thứ hai thì ác mộng chính thức bắt đầu. Lời mở đầu của tất cả giáo viên dường như đều từ một lò luyện ra, trách cứ những lỗi sai học sinh thường phạm trong bài thi, cực kì tức giận. Thông thường vào lúc này, đến ánh mắt học sinh cũng không dám liếc đi chỗ khác, nhưng Thích Nhiên lại không muốn làm một thành phần trong số đông đó, trong giờ tiếng Anh, cậu nhắm mắt ngủ bị cô giáo phát hiện.

Cô rất tức giận, hỏi cậu có biết sai khi ngủ gật trong lớp không? Thích Nhiên nói cậu ấy không có ngủ, chỉ là nhắm mắt để luyện nghe mà thôi, vì vậy cô giáo càng tức giận hơn, phạt cậu ta ra hành lang đứng nghe giảng bài.

Hạ Tuyển nhìn ra ngoài cửa sổ, cô Anh Văn chú ý thấy, vì còn đang nổi nóng, nói với y: “Hạ Tuyển, nếu em nhìn thêm lần nữa thì ra hành lang đứng chung với em ấy đi.”

Những bạn học khác không nhịn được cười ra tiếng.

Hạ Tuyển là một học sinh ngoan có nề nếp, đây là lần đầu tiên gặp loại chuyện này, cổ và lỗ tai đều đỏ bừng.

Sau này Thích Nhiên vẫn luôn lấy chuyện này ra để trêu chọc Hạ Tuyển, nói y không tiền đồ. Đến thứ năm, bài thi của các môn lần lượt được phát ra, họp phụ huynh cũng được xác định là vào thứ sáu sau khi bọn họ tan học. Hạ Tuyển lần này lại là hạng nhất lớp y, Thích Nhiên nhờ môn Toán trên trung bình, cuối cùng cũng có lết lên học sinh trung bình.

“Mẹ tớ biết môn Toán lần này tớ được trên trung bình rồi, bà ấy đặc biệt thoả mãn, ba mẹ tớ còn đang thương lượng coi ai tới họp phụ huynh cho tớ thì tốt hơn, dù sao trước đây mỗi lần họp phụ huynh đều khiến họ mất mặt, ” Thích Nhiên dừng một chút, nhìn Hạ Tuyển hỏi, “Lần này ba cậu có đi họp cho cậu không?”

Hạ Tuyển nhớ Hạ Chấp Minh nói gần đây ông ấy đều không có việc gì, vì vậy nói: “Chắc sẽ đến thôi.”

Ngày hôm sau, sau khi tan học, Hạ Tuyển nhận được tin nhắn của Hạ Chấp Minh, nói Ngụy Tân Nhạc đang ở bệnh viện, không thể bỏ bà ấy một mình, không thể tới dự, lần sau ông nhất định sẽ đến.

Hạ Tuyển nhìn tin nhắn xin lỗi của Hạ Chấp Minh, nửa câu cũng không trả lời được.

Thích Nhiên thấy Hạ Tuyển cúi đầu nhìn điện thoại không lên tiếng, hỏi: “Làm sao vậy? Chú đâu? Đã tới chưa?”

Thấy Thích Nhiên lại gần, y vội vã tắt điện thoại, đặt vào trong túi, bình tĩnh nói: “Ông ấy có việc nên không tới được.”

Thích Nhiên cau mày dò xét Hạ Tuyển, Hạ Tuyển không nói chuyện, bị cậu ta nhìn đến khó chịu, đưa tay đẩy cậu ta một cái, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không tới thì không tới, dù sao từ xưa tới giờ đều là tớ tự họp phụ huynh cho mình mà.”

“Có chút ngưỡng mộ nha.” Thích Nhiên thực lòng nói. Học giỏi chính là có thể muốn làm gì thì làm.

Lúc này giáo viên chủ nhiệm từ văn phòng đi ra, vẫy vẫy tay với Hạ Tuyển, nhờ y phát bảng điểm tổng kết cho mọi người. Hạ Tuyển như được đại xá, bước nhanh đi, thậm chí còn quên không hỏi Thích Nhiên một lát có muốn cùng nhau về nhà hay không.

Thật là kỳ quái… Thích Nhiên nghĩ thầm.

Sau khi Hạ Tuyển đi vào văn phòng, Thích Nhiên chạy vào nhà vệ sinh, lén lút lấy điện thoại ra gọi, không đợi bao lâu đã có người nhận.

“Thích Nhiên, đã nói với em bao nhiêu lần là không được mang điện thoại vào trường…”

Thích Nhiên ngay lập tức đánh gãy lời của Thích Giang Chử, nói: “Anh! Bây giờ anh tan sở chưa? Có chuyện khẩn cấp! S.O.S đó!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN