Lòng Tham
Chương 9: IX. Lỗ Hổng
Đây là tình huống của đa số bạn học, nếu muốn tìm ai ra làm ví dụ điển hình, thì người đó chính là Thích Nhiên, mặt cậu ta so với tường thành còn có thể dày hơn, về nhà đã bị dạy bảo một trận, qua ngày hôm sau liền lén lút chạy đi chơi bóng rổ, một chút hối lỗi cũng không có.
Dựa vào đề nghị của giáo viên Ngữ Văn, Hạ Tuyển đã mua một cuốn văn mẫu dày cộm, mấy ngày nay vừa tan học liền mở ra xem.
Thích Nhiên ngồi phía sau y, đến gần vỗ lên vai y một cái, thấy y vậy mà còn đang đọc cuốn sách kia, mặt nhăn nhúm nói: “Còn coi nữa sao? Coi được cái gì rồi?”
Hạ Tuyển thật sự không đọc được gì, đọc nhiều còn có chút buồn ngủ. Y đành khép sách lại, bỗng nhiên xoay người ngồi đối diện Thích Nhiên, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu.
Thích Nhiên bị nhìn đến sững sờ, buồn bực nói: “Cậu nhìn cái gì?”
Hạ Tuyển xoắn xuýt về chuyện này đã hai ngày rồi, lời muốn nói đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, lúc thực sự nói ra vẫn không biết nên nói như thế nào, “Lần trước… Anh kia nói anh cậu muốn tổ chức sinh nhật.”
“Tháng sau lận! Còn lâu!” Thích Nhiên vung vung tay nói, “Nè, trưa mai lớp mình sẽ đấu với lớp tám, muốn đi coi không?”
Trường y gần đây đang tổ chức thi đấu bóng rổ, để không bị trùng với thời gian học tập, đa số các trận đấu đều được tiến hành trong tiết thể dục. Nếu như thực sự không thể đổi giờ thể dục của hai lớp trùng nhau, sẽ tổ chức vào giờ nghỉ trưa. Thích Nhiên là chủ lực của lớp mười một, Hạ Tuyển tạm thời được xem như là… chủ lực của đội cổ động.
Chuyện mà hai người để ý một cái ở phía đông một cái ở phía tây, trước khi Thích Nhiên càng nói càng xa, Hạ Tuyển đã hỏi ngược lại: “Anh cậu thích cái gì vậy?”
Thích Nhiên còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ, chuyện này thật sự hơi khó, một lúc sau mới lên tiếng: “Ổng chắc là thích… làm việc?”
“Nói đến chuyện đó, trước đây ổng chơi bóng rổ cực kì giỏi đó. Ổng lớn hơn tớ, công việc của ba mẹ tớ lúc trước vô cùng bận rộn, vào cuối tuần ổng muốn đi chơi thì ba mẹ tớ luôn kêu ổng mang tớ theo. Ổng liền mang tớ tới sân bóng rổ, tớ đã coi ổng đánh bóng rổ hơn một năm trời… Hình như còn nhận được cái giải gì đó nữa, bây giờ không biết ổng có còn chơi hay không nữa.”
Hạ Tuyển thăm dò: “Vậy… Mua cho anh ấy quả bóng có được không?”
Thích Nhiên nhìn Hạ Tuyển như nhìn một đứa ngốc, liếc mắt một cái nói: “Vậy cậu mua cho tớ một trái còn hay hơn.”
Ngày hôm sau, trận bóng kết thúc, lớp mười một có một bàn thắng rất đẹp.
Lớp y lấy tiền trong quỹ mua nước và kem cho mấy bạn tham gia thi đấu. Cổ động viên Hạ Tuyển đứng chờ Thích Nhiên nhận xong nước rồi cùng cậu đi về lớp, trong lúc Thích Nhiên chạy tới chỗ y chợt thấy có người quen đang đi tới
“Sao cậu cũng ở đây?” Thích Nhiên tay khoát lên vai Hạ Tuyển, ngoẹo cổ hỏi.
“Nghe nói trưa nay lớp các cậu với lớp tám thi đấu nên mới tới xem.” Lâm Lạc Đồng kiễng chân nhìn ra sau lưng họ, ngượng ngùng hỏi, “Tớ tới chậm rồi sao?”
“Mới đấu xong, ” Hạ Tuyển suy nghĩ một chút lại nói, “thắng rồi.”
Lâm Lạc Đồng nghe xong nói: “Thật là lợi hại.”
Cô đưa nước trong tay cho Hạ Tuyển, nói thật nhanh: “Cho cậu. Tớ đi trước đây.”
Cô vừa nói xong liền xoay người đi, Hạ Tuyển muốn trả lời lại cũng không kịp. Y cúi đầu nhìn chai nước trong tay, có chút khó nói.
“Đến cổ động viên cũng có người đưa nước, mấy người chơi bóng như bọn tớ thật không có nhân quyền a.” Thích Nhiên vui vẻ, cảm khái nói.
Những hành động như vậy đối với y vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng người biết chuyện lại ngày càng nhiều, truyền qua truyền lại thêm mắm dặm muối, thậm chí còn có người nói Hạ Tuyển và Lâm Lạc Đồng đã chính thức quen nhau. Chuyện này Hạ Tuyển vốn không biết, cũng do giáo viên chủ nhiệm nói với y, y mới biết được chuyện này.
Giáo viên chủ nhiệm lo lắng nội tâm học sinh trong độ tuổi này rất mẫn cảm, lời nói cũng rất uyển chuyển, “Yêu sớm là không được nha. Chỉ nên chăm chỉ học tập, có biết không?”
Hạ Tuyển gật gật đầu. Y căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, nếu như giáo viên chủ nhiệm không nói với y, y cũng không có cái ý niệm này.
Mà phản ứng của Hạ Tuyển quá mức bình tĩnh, khiến giáo viên chủ nhiệm hiểu lầm mà nói: “Em đừng nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu như thật sự không thể, kêu anh em tới đây nói chuyện với cô.”
Y đột nhiên nhớ lần trước Thích Giang Chử đã nói với y, không được yêu sớm. Sau đó tâm trạng y càng kích động hơn, Thích Giang Chử giúp y dự cuộc họp phụ huynh kia rồi, không thể làm phiền hắn nữa… Hơn nữa hắn đã sớm nhắc qua chuyện yêu sớm này, nếu bởi vì chuyện này khiến Thích Giang Chử phải đến đây lần nữa.
Hạ Tuyển thừa nhận mình bị uy hiếp rồi.
Ngày đó y ở trong phòng giáo viên, thành khẩn bảo đảm với giáo viên chủ nhiệm, tuyệt đối sẽ không có chuyện yêu sớm, giáo viên chủ nhiệm mới bỏ qua ý nghĩ muốn mời Thích Giang Chử đến nói chuyện.
Trước khi rời khỏi văn phòng, y liếc nhìn thấy cây bút máy trên bàn cô chủ nhiệm, nhìn rất đẹp. Y bỗng nhiên tìm được linh cảm.
Hạ Tuyển dự định chiều nay về nhà sẽ lên mạng tìm hiểu xem loại bút máy nào tốt, một bước nhảy hai bậc, muốn về nhà thật nhanh. Bước tới cửa mới phát hiện cửa nhà đang mở. Y sửng sốt một chút, cẩn thận mở cửa ra, vừa vặn nhìn thấy Hạ Chấp Minh mang theo đồ vật từ phòng ngủ bước ra.
Ông thấy Hạ Tuyển liền nói: “Về rồi? Ăn gì chưa? Khi nãy ở trong phòng không nghe được tiếng chân của con.”
Tầm mắt Hạ Tuyển rơi trên bàn chân của Hạ Chấp Minh, ông còn đang mang giày da, về đến nhà giày chưa cởi, cả cửa cũng chưa đóng. Y cũng hiểu được lần này Hạ Chấp Minh về đây rất gấp.
Mấy ngày nay Ngụy Tân Nhạc đều đang nằm viện, Hạ Chấp Minh cũng chưa từng về nhà.
“Ăn rồi, với bạn học.” Hạ Tuyển đổi dép đi vào nhà, cúi đầu nói.
“Dì Ngụy của con sáng nay mới sinh một đứa em trai, bây giờ đã quá muộn, bọn họ chắc cũng đã ngủ rồi, ngày mai con tan học thì qua bên đó thăm họ đi, ” Hạ Chấp Minh nói, “ba về đây lấy mấy bộ đồ cho cô ấy, quần áo mới cô ấy mặc không quen, mấy ngày nay chịu nhiều cực khổ, cô ấy đã gầy đi nhiều.”
Ông thật ra đang rất mừng rỡ, trong giọng nói cũng nghe được sự hưng phấn đó. Ông ấy vốn là người ít nói, bây giờ gặp ai cũng có thể nói nhiều thêm mấy câu.
Một lúc lâu sau ông mới nhớ ra, nhìn đồng hồ trên tay rồi bước ra cửa, “Con ở nhà một mình phải chú ý an toàn, ba đi rồi nhớ khóa cửa kĩ càng.”
Hạ Tuyển lòng không yên dạ một tiếng.
Hạ Chấp Minh mở cửa, bước được nửa bước thì quay đầu lại nói: “Ba gần đây quá bận rộn, không họp phụ huynh được cho con. Bảng thành tích con để trên bàn ba đã coi qua rồi, rất giỏi. Con thích cái gì hay muốn cái gì? Mấy ngày nữa ba sẽ mua cho con, coi như thưởng cho con.”
Ông nói xong cũng đi ra khỏi cửa.
Hạ Tuyển đứng tại chỗ một lát, mang theo cặp sách trở về phòng. Y cũng chẳng còn tâm tư để làm chuyện khác, ném cặp sách đi rồi nằm lên giường không muốn nói chuyện.
Nếu hiện tại có thể ngay lập tức lớn lên là được rồi, ngày mai lập tức thi đại học là được rồi.
Sáng ngày hôm sau Hạ Chấp Minh gửi địa chỉ bệnh viện cho Hạ Tuyển. Hạ Chấp Minh không cho y từ chối, Hạ Tuyển đi học cả ngày đều ngơ ngơ ngác ngác, sau khi tan học y cũng không đi với Thích Nhiên nữa, chuông vừa vang y liền lấy cặp sách đi về.
Ngày hôm nay vô cùng thuận lợi, vừa đến trạm xe buýt liền có xe có thể trực tiếp tới thẳng bệnh viện tỉnh Giang Châu.
Xe lắc lư chao đảo, bởi vì hiện tại đang là thời gian tan học nên trên xe toàn là học sinh, Hạ Tuyển có chút buồn nôn, y cố gắng không suy nghĩ đến chuyện lúc trước, an ủi bản thân việc này và những chuyện đã xảy ra trước kia hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Nghĩ như vậy lại thật sự có hiệu quả, nhưng rất nhanh, y cũng phát hiện đây chỉ là lừa mình dối người.
Xe đã đến trạm, y đứng trước cửa bệnh viện, sộc vào mũi là mùi thuốc sát trùng, y vẫn cảm thấy nơi này, y không nên tới.
Thật ra, những gì mà hiện tại y phải đối mặt cùng với ngày hôm đó trong trí nhớ của y khác nhau rất nhiều.
Cho dù đã qua rất nhiều năm, y vẫn còn nhớ rất rõ ngày mà Hạ Chấp Minh dẫn y đi bệnh viện ở trong trấn nhỏ kia. Ngày đó bệnh viện rất ít người, sau này Hạ Tuyển mới biết là Hạ Chấp Minh cố ý lựa thời gian này để dẫn y đi. Khi ấy trời đã vào thu, nhiệt độ đột ngột hạ xuống quá thấp, y không cẩn thận nên đã bị cảm, sốt cao, uống thuốc cũng không có tác dụng. Hạ Chấp Minh mang y đi bệnh viện, lại không đi song song với y, Hạ Chấp Minh đi ở phía trước, bước chân rất lớn, cứ như ông chỉ đến đây một thân một mình. Hạ Tuyển nhìn thấy lưng Hạ Chấp Minh hình như cong hơn bình thường, sắc mặt trắng bệch, khi hai cha con đứng cùng một chỗ, người nhìn giống như bị bệnh là Hạ Chấp Minh chứ không phải Hạ Tuyển.
“Sao con lại bước chậm như vậy?”
Hạ Tuyển mất công tốn sức mà chạy chậm hai bước, đuổi theo Hạ Chấp Minh, nắm lấy tay áo ông, muốn lấy lại chút sức.
Nhưng Hạ Chấp Minh lại né bàn tay y ra, nửa ngày mới nói: “Ngoan, bệnh rồi cũng phải tự mình đi. Không được làm nũng.”
Một lúc sau đó, Hạ Tuyển ngồi bên trong hành lang, ánh chiều tà chiếu lên mặt đất. Hạ Chấp Minh lại vẫn luôn đứng đó, chưa từng quay đầu lại nhìn y.
Hạ Tuyển khi đó cũng không hiểu chuyện này có nghĩa là gì.
Sau đó, y phải từ người khác mới biết được. Đại khái phiên bản mà y nghe được cũng đã được khuếch đại lên nhiều rồi. Mẹ Hạ Tuyển trẻ tuổi xinh đẹp, lúc gả cho Hạ Chấp Minh đã mang thai Hạ Tuyển, ai cũng có thể phát hiện bà đang mang thai. Bởi vì điều kiện của bà rất tốt, trước khi kết hôn bà với nhiều người đàn ông trong thôn đều đã có một đoạn tình cảm, mỗi đoạn tình sử đều đặc sắc giống như tiểu thuyết ngôn tình vậy, cũng luôn là những câu chuyện phiếm mà người trong thôn hay nhắc tới mỗi khi rảnh rỗi, mọi người đều thích ngồi coi câu chuyện cuộc đời của người con gái xinh đẹp này, ngày kết hôn của bà có rất nhiều người đến dự, những người này một giây trước còn đang chúc phúc, một giây sau khi bước ra khỏi cửa liền nỗ lực chắp vá cái gọi là “chân tướng sự thật”.
Người ở trấn trên đều nói bóng nói gió, đại đa số đều nói về đứa bé trong bụng bà. Đứa nhỏ đó là con ruột của Hạ Chấp Minh sao? Hai tháng trước còn nhìn thấy nó và ông chủ Vương dây dưa không ngớt, Hạ Chấp Minh thật là xui xẻo, nuôi con cho người khác.
Có một quãng thời gian rất dài, Hạ Chấp Minh đều phải nghe những câu nói này mỗi ngày, sau đó Hạ Tuyển ra đời, sau đó nữa Hạ Tuyển bắt đầu đi học, bị bạn học chế nhạo xa lánh, hai cha con bọn họ đều bị đối xử như vậy. Khi đó Hạ Chấp Minh còn chưa để ý, ông vẫn đang cảm thấy bản thân rất hạnh phúc. Mãi đến tận khi việc mua bán của ông thất bại, số lần cãi vã với vợ ngày càng nhiều.
Đứa bé kia là của mình sao?
Nhát gan, nhu nhược, cặp mắt kia căn bản không giống mình, Hạ Chấp Minh nghĩ. Ông càng nghĩ càng cảm thấy những câu nói kia đều là thật sự, ông cũng bị dằn vặt đến điên rồi, vì thế ông quyết định mang Hạ Tuyển đến bệnh viện.
Lúc đó Hạ Chấp Minh đang đối mặt với một câu hỏi quá khó khăn, ông đang đợi một kết quả, chờ một phần giám định của bệnh viện, muốn biết đứa con mà ông nuôi nhiều năm như vậy có phải là giống của người khác. Nhưng khi đó Hạ Tuyển nghĩ y chỉ là đang đối mặt với một cơn cảm mạo bình thường.
Y cũng không biết mình đang đứng ở ngã ba đường, là do bàn tay của người khác đẩy y đến đây. Đã đi được tận nửa đường còn không biết chuyện gì đang xảy ra, y luôn như vậy, rõ ràng là chuyện của bản thân, nhưng luôn phải do người khác nói cho y, y mới có thể biết, giống như tuổi còn nhỏ thì sẽ không xứng được biết chân tướng là gì.
Thực sự là hoang đường.
Ngày đó, sau khi bọn họ rời khỏi bệnh viện, qua tuần sau, Hạ Chấp Minh đã biến mất trong trấn nhỏ. Bởi vì ông rời đi, Hạ Tuyển liền bị nhận định là đứa con hoang.
Hạ Tuyển cũng nghĩ vậy.
Nhưng đến khi Hạ Chấp Minh một lần nữa đứng trước mặt y, lúc ông nói đến đón y. Y đã biết, so với đồn đại càng trào phúng hơn, rằng sự thực y chính là con ruột của ông.
Hạ Tuyển đứng ở cửa bệnh viện, chân nặng ngàn cân. Người đến người đi, mỗi lần cửa bệnh viện mở, mùi nước khử trùng đặc biệt kia lại làm y buồn nôn. Thần kinh của y đều đang tê dại, qua một hồi lúc lâu mới nhận ra chuông điện thoại vẫn đang vang.
Là số lạ, y ấn nhận rồi nói: “Alo, xin chào.”
Đối phương dừng một chút mới nói: “Anh là Thích Giang Chử.”
“Anh…” Hạ Tuyển nhấp môi dưới, ngừng một chút lại hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Y tận lực giảm nhẹ âm thanh, nói xong mới phát hiện thanh âm của mình có chút không đúng. Y sợ Thích Giang Chử nghe ra gì đó.
“Em đang ở đâu? Sao khi nãy không nhận điện thoại?”
“Khi nãy không nghe thấy.” Y khàn giọng trả lời.
Thích Giang Chử hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Tuyển thật muốn cúp điện thoại, y đang có chút chật vật, cũng là lần đầu tiên cảm thấy không thích sự mẫn cảm của Thích Giang Chử, y gấp gáp trả lời: “Em đang trên đường về nhà, em không có chuyện gì đâu anh. Cũng sắp về đến nhà rồi.”
Thích Giang Chử nhận ra được Hạ Tuyển không ổn, ngữ khí nghiêm túc lại, hỏi: “Đang ở đâu? Anh và Thích Nhiên đến tìm em.”
Hạ Tuyển có chút sợ Thích Giang Chử, “Không cần…”
Y mới nói được phân nửa, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Chấp Minh đang đẩy cửa đi ra. Hạ Chấp Minh rất nhanh nhìn thấy y, tựa hồ rất kinh hỉ, vẫy vẫy tay với y. Hạ Tuyển sợ hết hồn, đưa tay bưng kín ống nghe, sau đó nói với Thích Giang Chử: “Em cúp máy trước, trong nhà có chút việc gấp.”
Y nói xong cũng cúp luôn điện thoại.
“Đang gọi điện với ai vậy?” Hạ Chấp Minh bước đến hỏi.
“Không ai cả, bạn học thôi.”
Hạ Tuyển cùng Hạ Chấp Minh đi vào thang máy, y nói rất hàm hồ, may là Hạ Chấp Minh cũng không phải thật sự muốn biết người kia là ai, không nhắc vấn đề này nữa.
Y lui về sau đứng, rời khỏi phạm vi tầm mắt của Hạ Chấp Minh, lấy điện thoại từ trong túi ra nhắn một tin ngắn xin lỗi Thích Giang Chử.
Editor: có cảm giác như ngàn năm mới ra một chương, xin lỗi mọi người, cũng xin lỗi con tui 😔😔😔.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!