Long Thần Thiên Đế
Thiên Địa Dị Tượng
vẫn đế sơn mạch
một trăm năm trước , tương truyền nương theo các thợ săn yêu thú truyền miệng nhau rằng : đã từng có võ đế vẫn lạc tại bên trong sơn mạch này . Về sau có người đi qua vẫn đế sơn , vô tình thấy được vết tích đánh nhau của trận chiến đó, trong lúc vô tình thì gặp đốn ngộ, một đường tiến cấp như hoả tiễn , về sao hắn thành tựu bán Đế, tung hoành khắp đông vực. còn có người nói, trong lúc đi săn nhặt được không gian giới chỉ của một vị võ Quân , cả một đời sung sướng tiêu dao ….v.v.v.
về sau càng nhiều người chọn vẫn đế sơn mạch làm nơi lịch luyện , ôm tư tưởng “vận khí ” gặp truyền thừa , cũng có số ít võ giả cố gắng lịch luyện lấy thực lực làm đầu .
Trấn Thiên Tông , một nhất lưu tông môn của đông vực , có thể chen giữ hai đại môn phái , Bá tuyệt Đao tông , Phục ma tông . hình thành thế chân vạc , duy trì một mực đông vực yên bình .
– “đây là vẫn đế cốc sao, trăm năm đã qua , kiếm khí trùng thiên , lệ khí ngất trời vẫn còn lưu lại. chậc , trận chiến năm đó kinh thiên động địa , chấn trụ thiên yêu, kinh động đông vực …. aii “. thở dài một hơi cảm khái , trung niên nam tử đứng tại không trung , áo bào không gió mà bay , khí phách mười phần .
có thể đạt tới phi hành không trung ít nhất cũng là võ tông, mà trung niên nam tử có thể đứng tại không trung trên vẫn đế cốc có thể thấy được ít nhất người này tuyệt đối không thấp hơn võ tông cao giai hoặc phong hào võ Quân.
Từ y phục có thể nhận ra hắn là người của Trấn Thiên tông . với tu vi như vậy thấo nhất cũng có thể làm trưởng lão, cao nhất cũng là phó tông chủ .
Ầm , Ầm .
đột nhiên bầu trời xuất hiện biến dị, uy áp hàng thế, phong vân biến sắc. Một mực đứng tại vẫn đế cốc trung niên nam tử – Thanh Lâm cũng cảm thấy như có cự sơn đè ép gắt gao.
– đây là,..
nam tử vừa dứt lời , không trung bỗng nhiên nứt ra khe hở , Một đoàn ánh sáng loé mắt vụt ra khe nứt dần khép lại . tại bầu trời uy áo càng tăng thêm, sấm chớp kéo đến nhanh chóng ” đoàn , đoàn ” tựa như một nghi thức lấy quang đoàn làm trung tâm nhanh chóng lan ra rồi biến mất.
chỉ thấy ánh sáng tán đi xuất hiện một đứa bé trai đang ngủ say, trên người còn có một miếng ngọc bội
khắc chữ Thiên trên ngọc bội.
– ồ là một đứa bé, điều này sao có thể ” Thanh lâm hét lên kinh hãi trực nhìn vài đứa bé trên tay mình .
Kinh ngạc đi qua, hắn lắc đầu cười khổ , “coi như ngươi may mắn gặp được ta, đây là cái gì ” .
“cái gì , đây là… là tín vậy của Thiên gia , chẳng lẻ, tiểu hài tử này là người của Thiên gia , nhưng tại sao nó lại ở đây “. Thanh lâm sững người tại chỗ như thầy chùa sờ đầu tìm tóc , rối thành một đoàn .
– thôi được , dù sao thiên gia đã rút lui cùng với long gia mai danh ẩn tích gần trăm năm nay , đã như vậy ta nhận ngươi làm nghĩa tử , lấy ngươi họ Thiên , gọi ngươi Thiên Tuấn . Thanh lâm nhìn gương mặt non nớt của đứa trẻ , nơi mi tâm nó có một cái ấn kí nhàn nhạt .
Vừa dứt lời trên trời bỗng nhiên xuất hiện tiếng sấm, như là công nhận sự hiện hữu của đứa trẻ .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!