Long thần - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Long thần


Chương 8


Hồi 8: Võ Tắc Thiên phục sinh

Trong một tòa biệt thự bí mật của Kim Chỉ Tam, Kim Chỉ Tam và Hắc Sát đang đi tới một cánh cửa đóng kín. Trên cánh cửa có gắn hai vòng đồng lớn. Kim Chỉ Tam đưa tay nắm lấy một chiếc vòng, đập đập vào cánh cửa.

“Cạch… cạch… cạch…”

Từ bên trong có âm thanh truyền ra.

Kim Chỉ Tam đẩy cửa bước vào, trên khuôn mặt lộ ra vẻ cẩn trọng hiếm hoi, tựa hồ thần tử lên điện gặp một vị Hoàng Đế quyền uy vô thượng.

Hắc Sát theo sát sau lưng Kim Chỉ Tam.

Quan hệ hai người này điên điên đảo đảo, thật làm người ta khó hiểu.

Bên trong cánh cửa là một căn phòng rất rộng. Giữa căn phòng đặt một chiếc hòm lớn, chính là chiếc hòm mà Hắc Sát đã cướp về từ New York. Nắp hòm đã được mở ra, Võ Tắc Thiên đang an nhiên tự tại nằm trong đó.

Căn phòng lớn này hình chữ nhật, không bày biện một đồ vật gì cả. Trên bức tường đối diện cửa ra vào có một bức bích họa lớn.

Một bức hoạ khiến người ta kinh tâm động phách.

Bức họa họa lại cảnh Ma Vương đang đại chiến với một con rồng lớn.

Ma Vương đầu thú thân người, tay trái cầm một thanh trường đao sáng ngời, chính là thanh ma đao của Xi Vưu năm xưa sử dụng để đại chiến với Hoàng Đế. Hiện nay nó đang bị Tiểu Hoạt Phật phong ấn tại thần điện dưới lòng đất ở Tây Tạng. Tay phải của Ma Vương nắm chặt đuôi rồng. Khuôn mặt ác thú của hắn lộ vẻ hung ác tột cùng, chiếc miệng mở to như một chậu máu lớn để lộ hàm răng sắc nhọn như những lưỡi dao. Con rồng lớn trong bức họa đang cắn chặt cánh tay cầm đao của Ma Vương, máu thịt tung tóe. Bên trên góc trái của bức họa có vẽ một lỗ thủng lớn hình tròn. Những cơn gió trong bức họa đều xuất phát từ lỗ thủng ấy mà ra. Hiển nhiên thể hiện Ma Vương sẽ từ trong lỗ thủng ấy mà trở lại không gian được vẽ trong bức họa.

Một bức họa đường nét tinh vi, quỷ phủ thần công làm người xem cảm nhận được một trận chiến thảm khốc và bi hùng.

Hắc Sát toàn thân tê dại, mở lớn mắt nhìn bức bích họa không nói lên lời. Dường như toàn bộ tinh thần hắn đã để vào bức họa. Đây chính là cảnh mà hằng đêm hắn đều mơ thấy. Từ khi có mặt trên thế giới này, giấc mơ ấy đã bám theo hắn như hình với bóng, làm cho hắn luôn ở trong tâm trạng thù thế hận nhân.

Hắc Sát hỏi:

– Ai vẽ vậy?

Kim Chỉ Tam chưa kịp trả lời thì một thanh âm hùng tráng đã vang lên:

– Là ta vẽ!

Hắc Sát hoảng hốt nhìn lên, thì ra phía trước bức bích họa có đặt một chiếc ghế thái sư. Bởi vì lưng ghế hướng về phía hắn, hơn nữa tinh thần Hắc Sát lúc ấy toàn bộ đều tập trung lên bức họa cho nên hắn không phát hiện ra có người.

Người đó đưa tay trái lên đặt vào thành ghế, chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón tay cái va vào thành ghế phát ra âm thanh “cạch… cạch…”

Kim Chỉ Tam cúi người cung kính nói:

– Lão đại! Anh ta đã đến rồi!

Chiếc thái sư ỷ từ từ chuyển động, thì ra nền nhà bên dưới có thể chuyển động được.

Hắc Sát trợn tròn hai mắt, phía trước chiếc ghế có hai người.

Người ngồi trên ghế là một vị hào sĩ trung niên tướng mạo đường đường, thần sắc uy phong, khí thế trầm mãnh. Ông ta chính là nhà triệu phú Nhật Bản, nhà tài trợ duy nhất cho cuộc triển lãm các di vật của Võ Tắc Thiên, Vũ Phu tiên sinh.

Người đứng bên cạnh ông ta là một lão bộc nhân mặt mũi khắc khổ, trên mặt đầy những nếp nhăn. Nếu như Chân Ni có mặt ở đây lúc này, chắc chắn cô có thể nhận ra người này. Đó chính là lão già khi đó đã ở bên ngoài nhìn trộm cô và Long Phi ăn sáng.

Hắc Sát nói:

– Ông là ai?

Vũ Phu đưa tay chỉ về phía bức bích họa phía sau lưng nói:

– Chúng ta đều là cánh tay trái của chủ nhân, là nô bộc của người. Chúng ta ở trong vũ trụ này không ngừng luân hồi, chỉ có một mục đích duy nhất là mở con đường trở về cho chủ nhân, để người tiêu diệt hết loài người, diệt hết con cháu của rồng.

Hắc Sát nói:

– Tôi đã hiểu, nhưng lại chưa hiểu.

Vũ Phu ngửa mặt lên trời thở dài nói:

– Vũ trụ này và vũ trụ nơi chúng ta sinh ra hoàn toàn không giống nhau. Ở trong vũ trụ ngày xưa, sinh mạng là vô hạn, ở đó không tồn tại cái chết tự nhiên. Nhưng ở trong vũ trụ này chúng ta phải sinh sinh tử tử, chỉ có thông qua luân hồi mới có thể tồn tại vĩnh cửu. Điều đáng hận là mỗi lần luân hồi, ký ức nguyên thủy của chúng ta lại mất đi một ít. Chính vì vậy mà anh mới chưa hiểu. Nhưng anh đừng lo, anh sẽ hiểu được tất cả rất nhanh thôi.

Hắc Sát nói:

– Rất nhanh!

Vũ Phu nói:

– Khi thanh đao của chủ nhân xuất hiện trở lại, anh sẽ hiểu hết tất cả. Chỉ có đến lúc đó, những ký ức và năng lực của chúng ta bị mất đi do phải rời khỏi chủ nhân mới hoàn toàn quay về. Trước mắt, tôi chỉ có thể nói cho anh những gì tôi biết.

Hắc Sát nói:

– Thanh đao của chủ nhân ở đâu?

Vũ Phu nói:

– Thanh đao của chủ nhân đã bị mất tích từ thời viễn cổ. Nhưng các người không phải lo, mấy ngày gần đây tôi đã cảm thấy được sự tồn tại của nó. Ngày nó xuất hiện đã gần kề rồi. Hiện nay, kẻ thù duy nhất của chúng ta là Long Phi.

Cặp mắt Hắc Sát lộ ra vẻ thù hận sâu sắc, nghiến răng nói:

– Long Phi!

Vũ Phu nói:

– Năm xưa chủ nhân và Long Thần đại chiến, Long Thần đã bị chủ nhân chặt thành hai mảnh, biến thành Nữ Oa và… ôi!

Lão bộc nhân đứng bên cạnh Vũ Phu lập tức rút ra một chiếc hộp dài, mở hộp, lấy ra một ngọn ngân châm dài, cắm vào huyệt đạo phía sau gáy của Vũ Phu.

Vũ Phu thở ra một hơi dài, thư thái nói:

– Cơn đau đáng ghét!

Vũ Phu ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Long Thần phân thành hai người là Nữ Oa và Phục Hy. Chủ nhân lúc đó cũng bị năng lượng giải phóng ra khi phân chia của Long Thần đẩy bay ra khỏi vũ trụ này, rơi vào vũ trụ nguyên bản. Nữ Oa khi đó bởi vì phong bế con đường thông đạo giữa hai vũ trụ, sử dụng hết nguyên thần nên mất đi khả năng luân hồi chuyển kiếp, chỉ có thể ẩn sâu trong lòng đất. Nhưng Phục Hy thì không ngừng luân hồi, Long Phi chính là hiện thân của hắn. Khi Long Phi triệu tập sức mạnh của Nữ Oa ẩn sâu trong lòng đất, hắn ta sẽ biến thành Long Thần. Những giọt máu của Long Thần rơi xuống biển đã trở thành hạt giống và nảy mầm thành con người. Vì thế tất cả nhân loại này đều là con cháu của Long Thần. Là đối tượng mà chúng ta phải tiêu dịêt.

Hắc Sát gào lên một cách điên loạn:

– Vì thế chúng ta nhất định phải giết chết Long Phi. Chủ nhân nhất định sẽ trở lại.

Nói đoạn lấy ra chiếc máy theo dõi, trầm giọng tiếp:

– Nó sẽ đưa chúng ta đến chỗ Long Phi.

Kim Chỉ Tam từ nãy chưa nói tiếng nào, lúc này cũng bị kích động, cuồng nộ nói:

– Chủ nhân nhất định trở lại, hủy diệt hết tất cả nhân loại.

Vũ Phu đưa tay lên, Hắc Sát và Kim Chỉ Tam cũng kích động bước lên phía trước. Ba cánh tay trái nắm chặt lấy nhau, trong căn phòng lớn tự nhiên nổi gió, làm quần áo của ba người bay phần phật.

Lão bộc già nhắm nghiền đôi mắt, không cho người khác nhìn thấy tâm sự của lão.

Khi bọn Kim Chỉ Tam, Vũ Phu và Hắc Sát ba người đang nắm chặt tay nhau, Võ Tắc Thiên nằm trong quan tài chợt máy động đôi mắt.

Ba người đồng thanh nói lớn:

– Chủ nhân nhất định trở lại.

Đôi mắt phụng của Võ Tắc Thiên lập tức mở lớn, bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo, chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón tay vô danh bàn tay trái của bà ta cũng phát ra những tia sáng xanh kỳ lạ.

Ở thần điện trong lòng đất Tây Tạng, các lạt ma đang ngồi vây quanh lồng pha lê giam giữ ma đao, không ngừng tụng Trấn Ma Chú.

Tiểu Hoạt Phật đứng trước lồng pha lê, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng nói:

– Hiểm họa càng lúc càng dến gần. Ta cảm thấy ma khí ngày một tăng cao. Tại sao Long Phi vẫn chưa đến, lẽ nào cả Long Thần cũng không ngăn chặn nổi thảm họa nhân loại phải gánh chịu năm 1999?

Các Lạt Ma niệm kinh ngày một nhanh.

Dạ kinh như thủy.

Long Phi và Nữ Công Tước vẫn ngồi bên bờ biển.

Long Phi nói:

– Trời sắp sáng rồi, muốn ngủ không?

Nữ Công Tước nhìn lên bầu trời nói:

– Ngày mai! Ngày mai sẽ ra sao?

Long Phi nói:

– Ngày mai, ngày mai tôi phải đi Tây Tạng, nhưng xem ra phải mất chút thời gian để làm tấm hộ chiếu giả mới xong.

Nữ Công Tước mỉm cười nói:

– Để đó tôi xử lý, coi như trả ơn anh đã giúp đỡ tôi hôm qua! Mà anh đến đó làm gì?

Long Phi nói:

– Tôi…

Đột nhiên anh ngừng lại, dường như anh đang lắng nghe điều gì đó.

Nữ Công Tước biến sắc nói:

– Có tiếng xe! Là ai? Đã muộn như vậy rồi mà!

Hai người cùng lúc đứng dậy, vừa lúc nhìn thấy ở trên con đường núi có một chiếc xe đang phóng như bay về phía họ. Lúc này khoảng cách vẫn còn khá xa.

Nữ Công Tước nói:

– Hừ! Tôi dễ bị ăn hiếp thế sao?

Long Phi lẩm bẩm nói:

– Bọn chúng làm sao có thể theo đến đây nhỉ?

Rồi như vừa nghĩ ra chuyện gì, nói:

– Tôi hiểu rồi!

Nói đoạn, Long Phi phóng vọt về phía căn nhà.

Nữ Công Tước ở phía sau lớn tiếng gọi:

– Anh định làm gì?

Lúc này cô chỉ nghe tiếng Long Phi ở xa truyền lại:

– Để tôi đánh lạc hướng chúng!

Nữ Công Tước chỉ biết thở dài nói với theo:

– Cẩn thận nhé!

Long Phi đi rồi, còn lại một mình Nữ Công Tước bên bờ biển. Trong lòng Nữ Công Tước nảy sinh một cảm giác rất kỳ quái, chính cô cũng hiểu rõ nó. Cô thầm nghĩ: “Lệ Gia, mày làm sao vậy? Ngoại trừ Sơ ra, mày còn quan tâm được người khác nữa sao, đó lại còn là một người con trai vừa quen biết nữa chứ?”

Từ phía căn nhà của Long Phi truyền lại tiếng nổ máy, tiếp đó chỉ thấy Long Phi phóng xe như bay chạy đi.

Chiếc xe kia cũng vừa kịp đến đó. Một chiếc xe đua màu đỏ như máu. Nó không dừng lại ở căn nhà bên bờ biển, mà đuổi theo hướng Long Phi đã chạy.

Trong chiếc xe đua là Hắc Sát và Kim Chỉ Tam.

Kim Chỉ Tam đưa lưỡi liếm liếm môi, thần sắc vô cùng hưng phấn.

Hắc Sát đang chuyên tâm lái xe, chiếc máy theo dõi đặt trước mặt. Chấm đỏ đại diện cho Long Phi đang từ từ dịch vào gần điểm giữa màn hình, biểu thị bọn chúng đang tiếp cận đến gần Long Phi. Khi nào điểm đỏ biến thành điểm xanh, chính là lúc bọn chúng đuổi kịp Long Phi.

Hắc Sát đột nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc xe tăng tốc lao đi trên đường như một mũi tên, đồng thời hai bên đèn xe phía trước mở ra, để lộ ra hai ống phóng lựu đạn.

Long Phi đang chạy xe ở phía trước.

Kim Chỉ Tam nói:

– Không có Nữ Công Tước!

Hắc Sát cười lên như điên nói:

– Giải quyết thằng tiểu tử này trước đã, Nữ Công Tước chắc đang trốn trong căn nhà kia.

Nói đoạn, Hắc Sát đưa tay ấn nút điều khiển ống phóng lựu đạn.

Hai quả lựu đạn rít lên bay về phía Long Phi.

Long Phi như có mắt ở sau lưng, liền lập tức tăng tốc, đột ngột xẽ vào một con đường sơn đạo.

“Ầm… ầm…”

Hai quả lựu đạn nổ sau lưng Long Phi, chỉ nghe anh kêu thảm một tiếng, thì ra một mảnh lựu đạn đã cắm vào vai anh. Khi không phải là Long Thần, đao kiếm bình thường cũng có thể làm anh bị thương chứ nói gì đến lựu đạn.

Kim Chỉ Tam thò đầu ra cửa xe, đưa súng máy quét một vòng, hỏa quang lóe lên trong màn đêm.

Hai quả lựu đạn nữa bắn ra.

Long Phi cấp tốc rẽ vào một con đường đất chạy lên núi. Hai quả lựu đạn nổ phía sau không làm gì được anh.

Hắc Sát lập tức quay đầu xe, phóng vào con đường Long Phi đã chạy.

Chiếc xe đua kêu lên những tiếng “rừm… rừm” rồi ngừng lại.

Hắc Sát và Kim Chỉ Tam liền xách súng máy nhảy ra khỏi xe, chạy bộ lên con đường núi.

Hai người chạy được khoảng hai mươi phút thì trước mặt hiện ra một toà nhà kho lớn bằng gỗ. Nơi đây có dại mọc đầy, có thể khẳng định rằng đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi.

Hắc Sát nhìn vào chiếc máy theo dõi rồi trầm giọng nói:

– Ở đây rồi.

Hai người không hề do dự bước thẳng vào trong nhà kho. Trong không gian trống trải bên trong nhà kho, chỉ thấy chiếc xe mô tô của Long Phi được dựng ở một bên, còn không thấy Long Phi đâu.

Hắc Sát và Kim Chỉ Tam ngưng thần quan sát.

Từ sau lưng hai người vang lên một tiếng nói:

– Khách quý đến thăm, thứ lỗi không thể tiếp đón từ xa.

Hắc Sát và Kim Chỉ Tam lập tức quay người lại, Long Phi đã đứng sừng sững như Thái sơn ở phía sau lưng họ từ bao giờ không biết.

Kim Chỉ Tam đưa súng lên, cùng lúc đó hai tay Long Phi cũng tạo thành một vòng tròn. Điện quang từ bốn hướng đông tây nam bắc lại bao bọc lấy Long Phi, hóa thành một con rồng ánh sáng quấn lấy người anh.

Kim Chỉ Tam và Hắc Sát nhất thời bị luồng ánh sáng mạnh làm chói mắt, bấc giác cùng thối lui mấy bước.

Long Thần hiện hình.

Chính vào lúc Long Phi triệu hồi sức mạnh của Nữ Oa ẩn sâu trong lòng đại địa, Võ Tắc Thiên ở trong hòm đặt trong biệt thự bí mật của Kim Chỉ Tam cũng nhảy dựng lên, đứng bên trong chiếc hòm.

Trong phòng tự nhiên nổi cuồng phong, bộ triều phục làm bằng vàng lá của Võ Tắc Thiên bay phần phật trong gió, phụng nhãn của bà ta xạ ra những tia sáng lạnh lẽo, từ từ quay đầu lại.

Vũ Phu lúc này đang ngồi trên chiếc thái sư ỷ, lão bộc nhân đứng bên cạnh vẫn đang cúi đầu trầm tư, không để ai nhìn thấy tâm sự của lão.

Vũ Phu cười lên như điên nói:

– Cuối cùng đã tỉnh lại rồi! Sau khi ngủ một giấc dài nghìn năm, cuối cùng bà đã tỉnh lại rồi!

Khuôn mặt Võ Tắc Thiên vẫn lạnh như phủ một lớp băng, dường như không nghe thấy lời nói của Vũ Phu, vẫn từ từ quay đầu rồi đột nhiên dừng lại, tựa hồ đã tìm được mục tiêu.

Võ Tắc Thiên từ từ bay lên khỏi chiếc quan tài, hạ thân xuống đất.

Sức gió ngày càng mạnh hơn, Võ Tắc Thiên từ từ bay ra phía cửa. Chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, cánh cửa mở bật ra phía ngoài. Bóng Võ Tắc Thiên dần dần biến mất ngoài cửa.

Vũ Phu kích động đứng lên, hai tay dơ cao, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng rồi nói:

– Đi đi! Đi giết Long Thần đi! Trước khi tia nắng đầu tiên xuất hiện hãy phân thây hắn thành muôn mảnh!

Kim Chỉ Tam và Hắc Sát đồng loạt giương súng, vãi đạn như mưa về phía Long Thần. Hai tên cứ nã đạn như điên cho đến khi hết sạch đạn mang theo bên người.

Khi gió đêm thổi tan đi làn khói mù mịt, Long Thần vẫn an nhiên tự tại đứng vững như Thái sơn. Hai mắt sáng ngời đang nhìn Kim Chỉ Tam và Hắc Sát với ánh mắt giễu cợt.

Kim Chỉ Tam cười lên điên loạn, vứt súng lao đến trước mặt Long Thần. Hắc Sát cũng cùng lúc di động, luồn ra phía sau lưng Long Thần, trong phút chốc đã làm thành thế gọng kìm vây Long Thần vào giữa.

Long Thần không hề đổi sắc mặt, dường như không xem hai kẻ địch trước mắt vào đâu.

Bởi vì mối hận và liên hệ kỳ dị hàng triệu năm trước, bọn họ đã được định đoạt là kẻ thù sinh tử của nhau.

Long Phi triệu hồi nguyên thần Nữ Oa hoá thành Long Thần, cảm thấy năng lượng trong cơ thể đang ngày càng giảm sút. Mấy ngày gần đây, anh đã nhiều lần triệu tập sức mạnh của Nữ Oa, khiến nguồn năng lượng đó giảm đi đáng kể, vì thế chiến lược trước mắt là phải tốc chiến tốc thắng, bằng không hậu quả thật khó lường. Ý nghĩ đó vừa vọt qua trong đầu, Kim Chỉ Tam và Hắc Sát đã phát động thế công mãnh lịêt như sấm sét.

Các ngón tay Kim Chỉ Tam khép lại tạo thành thế đao thủ, một tay hướng vào mắt, một tay hướng vào ngực như hai đạo điện quang kích tới Long Thần.

Hắc Sát thân cao, chân dài, chỉ thấy hắn khẽ động thân mình đã lại gần phía sau lưng Long Thần. Chỉ thấy hắn khẽ rùn vai, vặn lưng tung một cước nát đá tan vàng vào gáy Long Thần.

Đôi tai Long Thần khẽ động đậy, năng lượng của Nữ Oa đang chảy cuồn cuộn trong người, khiến cho tai mắt của anh linh mẫn hơn người thường gấp trăm ngàn lần. Chỉ cần nghe tiếng gió, anh cũng biết rõ lưỡng thủ nhất cước này đều đem theo sức mạnh kinh người, có thể đoạn kim phá thạch. Không những như thế, khi hai đại hung thần này tấn công, một cỗ năng lượng tà ác đã xâm nhập vào trong não của Long Thần, cố gắng ngăn chặn sức mạnh ý chí của anh.

Cuộc chiến ác liệt giữa chính và tà đã bắt đầu.

Long Thần giữa hai thế công mãnh lịêt của Hắc Sát và Kim Chỉ Tam lắc lư như con thuyền nhỏ giữa đại dương gió bão, tình thế vô cùng nguy hiểm.

Anh vội trấn định tinh thần, hừ nhẹ một tiếng, lùi lại mấy bước thúc mạnh vào bụng Hắc Sát.

Hắc Sát thấy Long Thần để lộ sơ hở, trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn, lập tức lăng không thu hồi cú đá tạt, biến thành cú lên gối, chân của hắn vô cùng linh hoạt, hướng thẳng vào xương cụt của Long Thần kích tới. Chỉ cần Long Thần vẫn còn một phần là thân thể người, cú đá này có thể làm anh tê liệt toàn thân.

Kim Chỉ Tam cũng gào lên như điên, gia tăng tốc độ, tiếp tục lao về phía Long Thần.

Chỉ thấy đôi mắt Long Thần sáng lóe lên, chiếc áo bào sau lưng tự động căng ra, đỡ lấy cú lên gối như trời giáng của Hắc Sát.

Hắc Sát kêu lên một tiếng thảm thiết. Thì ra chiếc áo bào của Long Thần sắc nhọn như đao, ẩn chứa một sức mạnh bài sơn đảo hải làm cả người hắn bị bắn ra sau. Trong cơn nguy cấp, Hắc Sát vội đưa song chưởng ra phía trước, vừa may chặn được một kích chí mạng từ chiếc áo bào. Đến khi Hắc Sát nhận ra chiếc áo bào của Long Thần không phải làm từ vài thường, mà được kết bằng hàng vạn mảnh kim loại như vẩy cá thì người đã bay ra xa hơn hai chục bước, va vào đống kim loại phế liệu đánh “rầm” một tiếng.

Cùng lúc đó, Long Thần cũng chuyển thân rùn người xuống thấp.

Kim Chỉ Tam nhìn thấy Hắc Sát bị đánh bật ra, biết chắc có chuyện chẳng lành, nhưng lúc đó không còn đường lùi nữa, hai tay liền đổi hướng chọc thẳng vào mắt Long Thần.

Long Thần đứng yên bất động, đôi mắt bắn ra những tia sáng lạnh lẽo.

Khi Kim Chỉ Tam cảm thấy hắn đắc thủ đến nơi, đột nhiên bên phải cảm thấy có tiếng gió. Một đạo hắc ảnh từ phía sau lưng Long Thần công mạnh về phía hắn, thì ra Long Thần đã phất mạnh chiếc áo bào quất vào mặt hắn. Chiếc áo bào của Long Thần sắc bén như bảo đao, giả sử Kim Chỉ Tam bị quất trúng mặt, sợ rằng vĩnh viễn không thể phục hồi lại diện mạo.

Kim Chỉ Tam lâm nguy sinh trí, ngả người ra sau theo thế Thiết Bản Kiều, đưa chân đạp mạnh xuống đất bay ngược về phía sau. Áo bào chỉ quất sượt qua vai hắn. Long Thần thấy vậy cấp tốc động thân, đánh mạnh một chưởng vào hạ âm của Kim Chỉ Tam, khiến hắn đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Bất luận Long Thần, Kim Chỉ Tam hay Hắc Sát, ở trong vũ trụ này họ đều phải mượn hình thể của con người, vì thế không thể tránh khỏi những hạn chế của do hình thể con người đem lại. Nhược điểm của con người cũng chính là nhược điểm của họ, có điều họ có sức mạnh vượt những người bình thường gấp trăm nghìn lần nên những vũ khí thông thường đối với họ đều vô tác dụng, chỉ khi chính họ ra tay mới có thể đả thương được đối phương.

Kim Chỉ Tam lúc này đang lăn lộn trên mặt đất rên la thảm thiết, Long Thần thừa dịp lao tới định giải quyết luôn hắn. Đột nhiên có tiếng gió ở phía sau.

Long Thần biết rõ nếu như chuyển thân quay người lại chống đỡ, chắc chắn sẽ rơi vào thế hạ phong, liền nhún người lộn ngược một vòng trên không. Khi đang ở trên không, anh nhìn thấy Hắc Sát đầu gối đẫm máu, tay cầm một cây sắt dài đang chọc mạnh về phía anh. Giả sử hắn đâm trúng người anh, cho dù là Long Thần đao thương bất nhập đi nữa có lẽ trên người cũng phải có thêm một cái lỗ.

Long Thần hú lên một tiếng dài, tiếp tục ở trên không lộn một vòng nữa, cây gậy liền sắt chọc vào khoảng không dưới chân.

Hung tính của Hắc Sát lại nổi lên, kích trượt một kích, liền lập tức rút mạnh cây sắt về, định tấn công lần nữa. Nhưng đã chậm một bước, Long Thần đã hạ thân xuống dẫm mạnh vào cây gậy sắt. Hắc Sát sắc mặt đại biến, tức thời buông bỏ cây gậy, lùi lại mấy bước.

Long Thần liền truy theo như bóng với hình, mượn lực của cú đạp vào cây gậy sắt, bay người về phía trước như một cánh chim khổng lồ.

Hắc Sát thấy trước mắt đen sì, lĩnh đủ một cước mạnh như khai sơn phá thạch của Long Thần vào mặt, cả người bay lên không rồi nằm lăn lộn dưới đất.

Hai kẻ bại trận là Kim Chỉ Tam và Hắc Sát nằm giẫy dụa trên nền đất.

Lúc này trời đã gần sáng, những vì sao ở phương tây đã lặn hết, vầng trăng huyền ảo đang chiếu những tia sáng mờ nhạt xuống mặt đất.

Bất ngờ Long Thần cảm thấy toàn thân đau nhức, trái tim như bị co thắt lại, đây là hiện tượng năng lượng xảy ra của Nữ Oa chuẩn bị cạn kiệt. Khi nguyên thần của Nữ Oa ẩn tàng trong lòng đất kết hợp với thân thể của anh, sẽ có một luồng năng lượng cực lớn làm biến đổi toàn bộ những phân tử vật chất trong cơ thể và quần áo của anh, tổ hợp chúng lại với nhau, làm cho thân thể anh được phủ một lớp vẩy cứng như giáp sắt, đặc biệt là chỗ mọc dài ra ở vai tạo thành chiếc áo choàng. Nó chứa đựng một nguồn năng lượng cực lớn, biến thành một thứ vũ khí vô cùng lợi hại, không những có thể ngăn chặt được những đợt tấn công từ bên ngoài, lại có thể linh hoạt tấn công kẻ thù. Có điều khi Long Thần biến lại thành phàm nhân, các tổ hợp phân tử sẽ phân rã lại thành các electron và notron, điều này làm anh nhận một sự đau đớn khủng khiếp, cơn đau này chính là điềm báo Long Thần sắp biến trở lại thành phàm nhân.

Đôi mắt Long Thần xạ ra những tia sáng lạnh lẽo, sát cơ nổi lên, trước khi trở thành phàm nhân anh nhất định phải giết chết hai tên hung thần này, không cho chúng có cơ hội hoàn thủ.

Ý nghĩ đó vừa nảy ra trong đầu, Long Thần đã nhảy vọt về phía Hắc Sát, dồn toàn bộ công lực trong người tung một cước bài sơn đảo hải vào đầu Hắc Sát.

Mắt nhìn thấy đầu Hắc Sát sắp vỡ nát, đột nhiên Long Thần cảm thấy sau lưng có luồng gió thốc đến. Từ phía chân núi truyền lên tiếng y phục bay phần phật và tiếng những lá thép ma sát vào nhau. Chớp mắt đã thấy một vật thể lạ từ dưới núi bay lên với tốc độ kinh người.

Long Thần chợt chấn động trong lòng, dừng lại không tấn công Hắc Sát nữa, bất ngờ nhảy vọt qua người hắn, thuận thế dẫm mạnh lên ngực hắn bắn người về phía trước như một viên đạn, làm hắn kêu lên một tiếng thảm thiết như loài dã thú.

Vật thể đằng sau lao đến với tốc độ nhanh khủng khiếp, nhanh hơn nhiều so với Long Thần, phút chốc đã đến sát sau lưng anh rồi.

Long Thần vội vận toàn lực, quất mạnh áo bào về phía sau, sức mạnh tựa dời núi lấp biển.

“Ầm…”

Áo bào đã quất trúng đối phương.

“Ầm…”

Phía sau lưng Long Thần phát ra ánh lửa màu xanh, hai luồng năng lượng kinh thiên động địa va chạm vào nhau sản sinh ra sức mạnh bài sơn đảo hải khiến Long Thần bị chấn lực bay về phía trước như một con diều đứt dây.

Kẻ ở phía sau từ từ bay lùi lại như một cánh bướm, đáp nhẹ xuống phía sau lưng Long Thần.

Long Thần đáp xuống đất lảo đảo vài bước, quay đầu lại nhìn, tinh thần chợt chấn động.

Dưới ánh trăng, một mỹ nữ thân hình thon thả, mặt mũi thanh tú ăn mặc kiểu cổ trang, đang đứng nhìn chăm chăm vào anh. Chiếc bào phục được ghép từ những lá vàng bay bay trong gió tạo nên những âm thanh đinh đang, vừa đẹp mê hồn vừa có một sự ngụy dị không thể nói lên lời. Đôi phụng nhãn của cô ta xạ ra những tia nhìn lạnh như băng, làm người ta kinh hồn động phách.

Long Thần buột miệng thốt lên:

– Võ Tắc Thiên!

Võ Tắc Thiên định nhãn nhìn như đóng đinh vào Long Thần, không nói một lời. Đôi mắt sáng như điện đem theo một nỗi thù hận mà có lẽ ngàn vạn năm sau cũng không thể nào tiêu trừ được.

Võ Tắc Thiên từ từ bay lên, lơ lửng cách mặt đất ba thước, như bước trên những bậc thang vô hình tiến từ từ về phía Long Thần, những chiếc lá vàng trong gió bay bay trông càng đẹp mắt.

Long Thần biết Võ Tắc Thiên đang ngưng tụ năng lượng tà ác, chuẩn bị triển khai một kích trí mạng vào anh, vừa định tiên phát chế nhân, nào ngờ đột nhiên cảm thấy sức cùng lực kiệt, một cơn đau nữa lại nổi lên khắp toàn thân.

Long Thần thầm nhủ:

– Nữ Oa! Cố gắng lên, đây là thời khắc sinh tử tồn vong của chúng ta!

Võ Tắc Thiên từ từ tiến đến, hai cánh tay trắng như tuyết từ từ đưa lên thành trảo, hợp lại rồi tách ra. Chỉ nghe tiếng rít trong không khí cũng có thể nhận ra lực trảo mạnh dường nào.

Long Thần vội quay người nhảy về phía sau, như một con chim khổng lồ nhảy lên đỉnh đống phế liệu, rồi định nhảy thêm một cú nữa để vọt qua lỗ thùng trên nóc nhà kho, chỉ cần nhảy qua được nóc nhà kho, anh có thể lẩn vào được khu rừng phía sau nhà kho cũ. Khi đó muốn đánh hay muốn chạy tình hình có lẽ cũng khá hơn ở trong nhà kho này nhiều.

Tưởng đã thực hiện thành công ý đồ của mình, nào ngờ Long Thần chợt cảm thấy chân mình hụt hẫng.

Anh sợ hãi quay đầu xuống nhìn, chỉ thấy chân mình đã bị một sợi đai vàng quấn chặt. Tiếp đó một lực kéo cực mạnh kéo anh xuống khỏi đỉnh đống phế liệu.

Long Thần thầm kêu hỏng bét, sau lưng lại trúng thêm một kích nữa của Võ Tắc Thiên, toàn thân lao vọt về phía trước, phá vỡ cánh gỗ ở phía bên trong nhà kho, bay vào trong một góc tối, rồi nằm lăn lóc ở trên nền đất lạnh.

Phía sau đã nghe tiếng y phục, thì ra Võ Tắc Thiên đã vọt vào trong góc Long Thần đang nằm.

Long Thần vội lăn người trên đất, tránh khỏi một kích khác của bà ta.

Long Thần nghiến răng, vận tất cả nội lực trong người, đạp mạnh hai chân về phía trước.

“Ầm…”

Hai cước của anh đạp thẳng vào bụng và ngực của Võ Tắc Thiên, đáng tiếc lúc này thể lực Long Thần đã cạn kiệt, Võ Tắc Thiên chỉ bị loạng choạng vài bước rồi lại tiếp tục lao đến.

“Á…”

Long Thần bị cánh tay áo của Võ Tắc Thiên quất trúng, cả người bay vọt vào một đống phế liệu.

Một trận đau nữa lại nổi lên khắp toàn thân, Long Thần cảm thấy những chiếc vảy trên người anh bắt đầu quá trình phân giải để biến trở lại thành da người bình thường.

Năng lượng của Nữ Oa đang từ từ biến mất.

Tiếng gió lại truy đến.

Long Thần kêu lớn một tiếng, lao người đến như một viên đạn. Võ Tắc Thiên chỉ đưa tay ra chộp một trảo, Long Thần không thể tránh nổi. Trước ngực hiện ra năm vết thương sâu hoắm, tiếp đó Long Thần lại trúng thêm một cú phất tay áo của Võ Tắc Thiên, cả người đập mạnh vào tường nhà kho, mắt, mũi, miệng đều rỉ máu.

Võ Tắc Thiên từ khi đến đây chưa nói một tiếng nào, có điều ánh mắt tà ác của bà ta càng lúc càng trở nên lạnh lùng đáng sợ. Bà ta tuy mang hình dạng con người, nhưng thực sự là một sinh vật không thuộc về vũ trụ này, là một dị vật mà Ma Vương đã lưu lại nhân gian.

Các vẩy rồng hộ thân trên người Long Thần từ từ biến mất, khuôn mặt nửa người nửa rồng của Long Thần từ từ biến trở lại thành Long Phi.

Võ Tắc Tiên từ từ bước tới trước mặt anh.

Long Phi biết mình chắc chắn chết, hét lớn một tiếng, liều mạng lao đến đánh một chưởng vào cổ họng Võ Tắc Thiên.

Võ Tắc Thiên đưa ngón tay lên chỉ một cái vào chưởng tâm của Long Phi.

Long Phi kêu lên một tiếng thất thanh, cả người bị chấn lực làm bay về phía sau, đập mạnh vào tường nhà kho, làm thủng cả tường bay ra ngoài.

Từ lỗ thủng của bức tường, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt của Võ Tắc Thiên đang truy đến.

Kỳ sự đã phát sinh, Võ Tắc Thiên toàn thân chấn động, bất ngờ lùi bước, dường như bà ta rất sợ ánh sáng.

Gặp phải ánh sáng, ánh mắt của Võ Tắc Thiên đã từ từ yếu đi, thân hình lung lay như sắp đổ xập xuống.

Một bóng người tiến vào góc tối của nhà kho, bước đi loạng choạng thì ra là Kim Chỉ Tam, Hắc Sát cũng đi ngay sau lưng hắn ta.

Kim Chỉ Tam nói:

– Bà ta sợ ánh sáng!

Hắc Sát bước tới trước, vừa kịp đỡ lấy thân thể đổ ập xuống của Võ Tắc Thiên.

Kim Chỉ Tam nhìn ra lỗ thủng trên tường nhà kho, trong lòng sợ hãi, hắn không biết Long Thần đã bị biến thành phàm nhân, lại cho rằng Võ Tắc Thiên cũng không làm gì được anh, trong lòng lúc này chỉ muốn chạy trốn, nói lớn:

– Chạy!

Hai người ôm lấy Võ Tắc Thiên, vội vàng rời khỏi nhà kho.

Long Phi lúc này toàn thân thương tích, nằm trên bãi cỏ phía sau nhà kho cũ.

Trời đã sáng hẳn.

Một bóng người bước tới.

Long Phi giật thót mình, nhìn lại thì ra là Nữ Công Tước Lệ Gia.

Lệ Gia mặt hoa biến sắc, vội vã đến bên Long Phi nói:

– Trời ơi! Kẻ chết tiệt nào làm anh biến thành như vậy?

Long Phi cười khổ đáp:

– Đương nhiên là một kẻ đã chết.

Sang trang sau để đọc tiếp

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN