Long Việt Thần Hoàng - Chương 25: Nghi lễ hàng năm!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Long Việt Thần Hoàng


Chương 25: Nghi lễ hàng năm!


Mải mê dạo chơi quên mất thời gian, để ý lại thì mới thấy giờ đã là ban đêm, xung quanh nơi này trang trí lồng đèn đỏ vô cùng chói, nhưng lại ấm áp, đẹp lung linh huyền ảo, đẹp tới mê người, Lương Việt Hưng không còn để tâm tới Hải Ngân Sơn mà bắt đầu gia nhập vào trong đám người vui chơi.

Bởi hắn có được một bộ quần áo mùa đông vô cùng ấm áp do chính mẫu thân hắn may tặng nên tại nơi đây xem như xa xỉ nhất. Quần áo của hắn mang màu đỏ xen lẫn màu vàng, rộng thùng thình, thêu lên một hình long phượng uốn lượng từ đuôi ở chân áo tới đầu ở trước ngực.

Trên cổ còn khoác thêm một đoạn như đuôi lông trông vô cùng sang trọng, thể hiện bản thân là một tầng lớp quý tộc đặc biệt, như hạc giữa bầy gà, đi ở trên đường khiến ai nấy cũng phải liếc mắt qua một lần.

Có không ít thiếu nữ tầm tuổi hắn chưa có hôn phối cũng liếc mắt đưa tình, người nháy mắt, người mím môi e thẹn trước mặt Lương Việt Hưng, không biết tại sao mà hiện giờ trông hắn khôi ngô hẳn lên, trông vô cùng có nét trưởng thành.

Hắn mà để thêm chút râu ria chắc những thiếu nữ còn chạy ra chào hắn một tiếng thúc thúc. Chứng kiến một màn như vậy, bản thân Lương Việt Hưng cũng ngại ngùng, gãi đầu mặt hơi đỏ vì lần đầu được người gạ gẫm như vậy.

Một người chưa từng tới gần một người đồng tuổi khác giới nào như hắn cũng vội vàng quay mặt đi chạy mất, khiến các thiếu nữ yêu kiều thướt tha trong gấm vóc phải câm nín nhìn hắn rời đi, trong lòng hậm hực mà không thể làm gì hơn.

Tiếc cho một đời thiếu nữ, không được gửi gắm cho người mình yêu thương, một người mình có thể nương tựa. Lương Việt Hưng mặc bộ xích hoàng bào do mẫu thân hắn may cho kết hợp với cánh tay trái bị cụt vừa đi vừa lộng gió thổi bay, trông vô cùng tiêu sái. Có lẽ thế mà chính vẻ tiêu sái này của hắn đốn ngã trái tim các thiếu nữ, ai nấy đều gục ngã khi nhìn thấy hắn.

Mải mê đi dạo khắp mọi nơi trong bộ lạc này, Lương Việt Hưng thấy bản thân chơi vừa đủ, đang định đi tìm Hải Ngân Sơn để tiếp tục đi dạo tăng thêm chút hiểu biết thì mọi người xung quanh hắn đều đi về một hướng, như có một lời kêu gọi từ sâu thẳm bên trong tâm hồn bọn họ lôi kéo họ tới một nơi cố định.

Lương Việt Hưng bị cuốn hút theo dòng người tới phía trước một tòa tế đàn. Tế đàn cao khoảng ba trượng, có được bậc thang đá khoảng mười tầng đầy đủ bao bọc xung quanh như một kim tự tháp dẫn lên trên đỉnh, mọi người đều cúi thấp đầu, ngồi như không ngồi hai tay chống gối, như thể hiện sự tôn kính, đồng thời đều tách ra hai bên để lộ một con đường dài.

Phừng phừng…!!

Một đám hỏa diệm liên tục bốc lên trên những bậc thang xung quanh tế đàn lẫn đường đi mà dòng người tách ra. Đoàn hỏa diễm bốc lên từng trận từng trận kết hợp với dải lụa đỏ lướt đi trên đầu mọi người càng khiến nơi này trở nên trang trọng.

Đám người với tư thế đứng tấn, hai tay chống gối cúi đầu như đang chịu một loại áp lực nào đó từ trên trời áp xuống, càng hạ thấp người hai khuỷu tay đều muốn vươn lên vượt qua lưng bọn họ.

Một loại phong tục rất là thú vị tại nơi đây mà Lương Việt Hưng được biết thêm. Bên cạnh đó hắn cũng làm ra tư thế giống mọi người, chỉ là nơi hắn đứng lại toàn là màu vàng, màu đỏ ở bên phía đối diện con đường, không biết là hạc giữa bầy gà hay là gà giữa bầy hạc mà hắn cảm thấy mình có chút mất mặt.

May mắn ít ai để ý tới nhưng hắn vẫn cảm thấy dường như có ai đó đang theo dõi mình.

Quả nhiên, thực có một tiểu hài tử có chút nét mày sắc bén, ánh mắt sắc sảo dần thành hình nhìn hắn, kéo tay áo nói:

  • Đại ca ca! Chỗ của huynh ở bên kia mà?

Đứa bé vừa nói vừa chỉ tay về phía bên kia làm hắn có chút xấu hổ, vội vàng thôi động Du Long Bộ, mau chóng vượt qua bên kia đường. May mắn là nghi lễ chưa được cử hành, nếu không thì hắn sẽ phá hỏng mất một nghi lễ thiêng liêng hàng năm mất.

Qua một lúc lâu sau, mọi người vẫn cúi như không hề biết mỏi. Một tiếng tù và lẫn tiếng kèn vang lên, ngay sau đó là một loạt tiếng trống vang dội khắp nơi này. Lương Việt Hưng tò mò nhìn lên thấy vậy mới nghĩ:

‘Không biết là do có người mới đẩy lên hay do ánh sáng mà ta lại không hề thấy nó!’

Nơi phát ra tiếng trống vang dội chính là trên tế đàn, có lẽ do ánh sáng không tới mà những chiếc trống bì ngưu không hề xuất hiện bên trong tầm mắt của hắn.

Hô…!!! Hây…!!!

Một tiếng gầm vang lên, nhưng vào tai Lương Việt Hưng thì lại là một loạt âm thanh đồng thời phát ra. Đúng như hắn đoán, một đám thanh niên mặc giáp sắt, tay cầm thương sáng bóng thẳng hàng chạy đều tới bên trên tế đàn, sau đó trải dài qua ra hai bên bậc thứ nhất cùng bậc thứ hai.

Hây…!!! Ha…!!!

Lại thêm một tiếng nữa vang lên, một đoàn người mặc giáp lụa, lưng đeo chéo sọt đựng tiễn cùng cung tên, giống như những binh sĩ bộ tộc đi trước, thẳng hàng chạy đều lên bậc ba và bậc bốn.

aaaAAAaaa…

Một giọng trầm ấm vang lên như tiếng ca, khiến những người xung quanh tham dự nghi lễ cũng đồng thanh hát vang một bài ca quen thuộc của bộ tộc nhưng lại xa lạ với người ngoài như Lương Việt Hưng.

Ngay trong đoạn đầu đó, một người mặc áo bào da chùm đầu, lưng còng chống quải trượng gỗ từng bước đi tới phía tế đàn. Sau đó khoảng hai thước là tộc trưởng Hải Ngân Sơn, không biết thay quần áo từ bao giờ, cùng hai người khác trong tộc hóa yêu thân, ba người ôm một nén nhang cao hơn cả bản thân đi phía sau, cũng về hướng tế đàn.

Quả nhiên, nhân vật quan trọng đều xuất hiện sau cùng, nhưng Đại Vu đi đầu kia chính là một người vô cùng quan trọng, đi đầu chính là để nghi lễ trở nên trang trọng đồng thời để cho các tộc nhân khác biết địa vị của bản thân là lớn hơn tộc trưởng tại bên trong nghi lễ này.

Những ngọn đuốc chỉ xuất hiện đến bậc thứ năm dần theo bước chân của Đại Vu đi đầu mà bùng lên ở tầng sáu, tầng bảy cùng tầng tám… Tại tầng sáu liền xuất hiện đám người thân trần, hai cánh tay lực lưỡng liên tục gõ tiếng trống vang rền. Lên trên tầng bảy là đám người thổi tù và liên tục không ngừng nghỉ như phổi của bọn họ lớn đến vô hạn, không bao giờ cạn hơi. Tầng tám chính là một đám người liên tục hát vang bài ca bộ tộc, một bài ca hào hùng kể lại những ngày tháng ban đầu dựng lên Đại Quy bộ tộc.

Đại Vu cùng Hải Ngân Sơn và hai người khác theo phía sau, bước lên bậc thứ chín cùng thứ mười, hỏa diệm tại nơi đó vô cùng khác biệt so với những tầng dưới. Chúng bốc lên hỏa diệm cao ba trượng với song sắc hỏa diễm, tử sắc cùng hoàng sắc.

Tầng chín cùng tầng mười nổi lửa lên, chiếu sáng một bức tượng cực đại là thân hình một đại quy to lớn đầu như vươn về phía trước. Ngay dưới Đại Quy thủ cùng với hai bên là một chiếc đỉnh không hề kém cạnh về độ lớn, kế tiếp ba người tộc trưởng theo sau Đại Vu liền cắm ba nén nhang lên trên ba đại đỉnh.

Lập tức trên ba nén nhang xuất hiện hỏa diệm liền dập tắt, đầu nén nhang được châm đỏ, từng làn khói bốc lên như một đám mây tản ra xung quanh khiến Đại Quy đã huyền ảo dưới trăng tròn thêm một tầng huyền bí.

Đoạn nhạc kết thúc, Đại Vu tới trước cự đỉnh quỳ xuống, ba người tộc trưởng theo sau cùng tất cả người có mặt tại đây, ngoại trừ những binh lính bộ tộc, đều quỳ về hướng Đại Quy cúi đầu áp mặt đất.

Đại Vu cúi đầu xong liền đứng dậy, tay cầm quải trượng giơ lên cao như cầu xin một điều gì đó. Sau đó lão liền quay lại, hướng về phía ba người tộc trưởng làm một loạt nghi lễ cầu may cho ba người, trợ giúp ba người có thêm chút gì đó trong tương lai, đồng thời đôi mắt của Đại Quy rực sáng lên hỏa diễm tam sắc, tử hoàng tranh.

Nhìn một màn này, Lương Việt Hưng cũng phải ồ lên kinh ngạc, vì sự xuất hiện của tinh trần giữa màn đêm xếp thành hình Đại Quy. Tiếng ồ đánh vỡ sự yên lặng mà uy nghi của nơi nay, nhiều người đem ánh mắt bất thiện nhìn hắn.

Nhưng cũng không thể trách hắn được, dù sao đây cũng là lần đầu hắn tham gia loại nghi lễ đặc biệt này. Sau đó, tinh trần tản đi trả lại bầu trời đen kịt cùng một chút tinh trần xa xôi điểm lên lơ lửng cùng trăng tròn.

Nghi lễ hoàn tất, tất cả mọi người đều di chuyển, trên vai nam nhân vác theo những khúc gỗ lớn, còn nữ nhân cầm theo đồ nổi lửa. Tất cả đều bận rộn, ngay cả những đứa trẻ đều đi đến trước tế đàn xin lấy một chút may mắn cho việc tu hành sau này.

Mà người ban phước cho bọn trẻ, ngoại trừ Đại Vu thì chẳng còn ai có tư cách như vậy, kể có là tộc trưởng cũng không thể, vì mỗi chức vụ đều có nhiệm vụ quan trọng khác nhau. Nhìn Đại Vu làm từng động tác giống y hệt nhau với những đứa trẻ tới trước tế đàn cực đại xin vận may này, nếu có cơ hội hắn cũng muốn tham gia thử một lần xem sao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN