Lớp Học Ma, Quái Ác!! - Bắt Đầu Của Kinh Hãi Và Bí Mặt Lớp Học Đêm Khuya
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Lớp Học Ma, Quái Ác!!


Bắt Đầu Của Kinh Hãi Và Bí Mặt Lớp Học Đêm Khuya


Từ cái đêm ở nhà kho cùng các anh chị ấy. Dường như ngày nào tôi cũng đến đấu vào lúc nửa đêm, và như thường lệ tôi lại đang đứng trước cửa nhà kho. Tay tôi vừa giang ra chưa kịp gõ cửa thì cửa đã bật ra và suy nghĩ của tôi là đúng. Chị Mai ( là chị mà lần đầu tôi thấy ở đây ) đứng bên cánh cửa mời tôi vào, đều này xảy ra từ đêm đầu tôi đến đây rồi. Chị ấy luôn mở cửa trước khi tôi định gõ, tôi không biết tại sao chị ấy biết tôi đến. Chắc có lẽ là do linh cảm hay nghe bước chân, vì chị ấy rất giỏi trong viện suy đoán. Gạt suy nghĩ, tôi bước vào bên trong. Mọi người đều tươi cười chào đón tôi. Ngồi vào chiếc ghế còn trống, tôi xoay người xuống sau chào anh Khang ( là người đầu tiên đẩy tôi vào đây ), anh ta gật đầu chào lại tôi, nhưng khuôn mặt thì vẩn lạnh. ” keng ” tôi bất cẩn làm rơi cây thước trên tay. Khom xuống nhặt cây thước vừa rơi dưới sàn, tôi vô ý vô tứ trong tư thế mắt có thể nhìn qua đầu gối. Chợt nhớ lại những câu chuyện nội tôi đã kể, nội có nói nếu nhìn qua đầu gối sẽ biết đó là người hay ma. Tôi không tin cho lắm nhưng thử một lần xem sao. Đưa mắt nhìn qua đầu gối, đập vào mắt tôi là thứ thật ghê sợ. Chị Mai đang lơ lửng trên mặt, khuôn mặt chị ấy bị bỏng nửa bên. Máu rĩ từ trên trán xuống gò má và kinh dị hơn là những con sâu gớm riết đang ăn từng chút một những miếng thịt bị bỏng của chị ấy. Nửa khuôn mặt bên kia lại rất nhợt nhạt và tái xanh. Kinh hãi, tôi bật dậy làm ghế va vào cái bàn bên dưới rồi ngã xuống sàn phát ra âm thanh lớn khiến mọi người đều đưa mắt nhìn tôi. Tôi cố lấy bình tĩnh và tìm một cái cớ để thoát khỏi nơi này : – A! Em nhớ là mình chưa úp truyện. Thôi em về trước đây ạ! Tạm biệt anh chị.! Vừa nói xong tôi một mạch chạy thật nhanh về phòng mình. Mở cửa chạy vào, tôi đóng một mạch cửa lại và phăng thẳng lên chiến giường, chùm chăn thật kín. Tôi cố gạt bỏ những điều lúc nảy ra khỏi đầu, tự khuyên bản thân bằng một câu nói : ” Không sao đâu! Do mình tưởng tượng thôi” rồi cố nhắm mắt ngủ.Buổi sáng tôi thức dậy với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Những chuyện tôi qua nó cứ lập đi lập lại trong đầu của tôi. Lê cái thân mệt lừ cả người vào phòng tắm,vệ sinh đi cá nhân thay đồng phục xong, tôi bước ra khỏi phòng để đến lớp. Hơm nay tôi không đi đường nhà kho nửa mà dòng ngược lại. Tôi như người mất hồn không để ý trước sau nên đã va phải chị lao công. Những sắp báo trên tay chị ấy rơi xuống đất. Cuối người nhặt hộ, vừa nhặt lên tờ báo, nó khiến tôi chú ý với những dòng chữ in to ” LỚP HỌC PHÁT NỔ. TẤT CẢ HỌC SINH LỚP 12A3 CỦA TRƯỜNG THPT ĐÌNH LỄ ĐIỀU THIỆT MẠNG ” Gì đây? Đình Lễ ? Chẳng phải đây là trường tôi ư? 12A3 chẳng phãi là cái bảng mà tôi đã thấy phía trên cửa nhà kho hay sao? Vậy những gì tối qua tôi thấy điều là sự thật? Tất cả họ không phãi người? Họ điều là những hồn ma!! Dứt suy nghĩ, tôi phăng tờ báo xuống đất, đứng dậy và chạy nhanh về phòng. Tôi phải đi, phải thoát khỏi nơi này.

Mở toan cửa phòng ra, tôi vụt vào trong thu xếp đồ đạt một cách nhanh nhất. Chạy ra cổng trường. Cũng may là ông bảo vệ chưa đóng cổng, tôi lao ra ngoài. Gọi một chiếc taxi về nhà. Về đến nhà, cửa trong vẩn mở. Có lẽ bố mẹ tôi chưa đi làm. Tôi nhấn chuông cửa, mẹ bước ra thấy tôi mẹ vô cùng kinh ngạc. Mở nhanh cửa cho tôi, tôi quăng chiếc vali trên tay xuống, chào đến ôm mẹ trong sự kinh hãi. Mẹ vỗ vai tôi, bảo : – Chuyện gì? Vào nhà rồi nói bố mẹ nghe! Tôi cùng mẹ bước vào trong, kể lại toàn bộ sự việc cho bố mẹ nghe nhưng lại quên mất vụ tờ báo.. Bố nhìn tôi cười nói : – Do con học quá nhiều rồi ảo giác thôi! Bố sẽ xin cho con nghĩ một ngày rồi mai đến trường!! – Ơ. Con không ảo giác, chúng điều là thật mà bố. Bố không tin con ư? – Không phãi bố không tin, mà những điều ấy thật hoang tưởng. Nó không có thật đâu! Con gái. Mẹ tôi tiếp lời bố : – Bố con nói đúng. Mẹ sẽ mua ít thuốc an thần cho con bớt căng thẳng. Vào phòng nghĩ cho khoẻ. Tối mẹ sẽ chở con vào trường. Tôi im lặng, khoé mắt rưng rưng. Không phãi là tôi không muốn trái ý bố mẹ. Nhưng những việc bố mẹ tôi đã quyết thì không ai có thể thay đổi được. Vào đến phòng, tôi trèo lên chiếc giường úp mặt vào gối khóc nức nở. Khóc đến kiệt sức nên tôi ngủ lúc nào không hay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN