Lớp Trưởng...Cậu Thật Lạnh Lùng!
Chương 20
“Bây giờ mọi người tự chia nhau để đi lấy củi một số bạn ở lại để trang trí vòng quanh nơi này!Ai có ý kiến gì không?”
“Chúng ta có nướng đồ ăn chứ Bảo Lâm?”
“Nếu mọi người muốn nhưng phải để gọn gàng không được để lung tung”
“Được”
“Ai còn vấn đề gì nữa không?”
“Không”
“Vậy mọi người chia ra làm việc đi”
Sau khi cùng cả lớp bàn bạc mọi thứ ổn định Cậu cho mọi người tự chọn mỗi người làm một việc.Cậu cùng ở để sắp xếp mọi thứ còn để Cô cùng mọi người đi làm việc
“An Nhi…Cậu với hai người bạn kia thân nhau lắm sao?”.Cô cùng Nhật Duy đi lấy củi còn Phương Anh thì đi cùng Bảo Long mặc dù Cô cùng chẳng muốn đi cùng Nhật Duy vì có chút khó xử
“Đúng!Chúng Tôi thân nhau từ nhỏ rồi”
“Vậy với cái người con trai tên Minh đó thì sao?”
“Minh?Nó là đứa bạn thân của Tôi!Cậu hỏi vậy có việc gì không?”
“À…không có gì”
“Ừa”.Cô chẳng quan tâm hỏi gì nhiều hơn chỉ quan tâm tới lấy củi
“Hey”
“Đi đâu đây?”.Cô đang lấy củi thì Ly-Minh đi tới có chút bất ngờ
“Tới xem chúng mày đang làm gì?Gặp ở đây nên đi lại”.Ngọc cười đi lại làm giúp Cô
“Bảo Lâm đâu?”.Minh cũng giúp Cô vừa hỏi
“Bảo Lâm Cậu ấy phải ở lại chỉ bảo cho mọi người rồi”
“Dạo này sao rồi?”
“Cũng bình thường chỉ là thân hơn một chút”.Cô cười vui vẻ nhìn Ly
“Vậy mà kêu…”.Minh giở giọng trêu trọc
“Kệ Tao…thực ra có nhiều chuyện chưa kể cho chúng mày lắm!Nhưng mai phải về rồi”
“Ở lại chơi thêm đi”.Ly khuôn mặt năn nỉ Cô chẳng muốn Cô đi nhanh vậy
“Người ta là muốn ở cùng người mình thích không muốn xa cách”.Minh lại lên tiếng châm chọc
“Tao sẽ cố xin ở lại xem sao?”
“Tôi ở lại cùng Cậu nhé”.Nhật Duy nghe vậy thì lên tiếng
“Không cần”.Cô lườm Minh rồi lại quay sang làm việc của mình
“Ê…lại đây đi”.Ngọc giật giật tay áo Cô đi lại một chỗ khác
“Sao?”
“Cái người kia thích Mày à?”.Ly nhìn Cô rồi nhìn về phía Nhật Duy
“À…ừ…sao Mày nói thế?”
“Thì lúc chúng mày tới thăm bọn tao lúc Mày ra ghế ngồi nói chuyện với Bảo Lâm chắc Mày không để ý đâu Tao với Minh thấy Cậu ấy cứ nhìn Mày mãi xong lại cười nhạt nhẽo thấy Mày chẳng quan tâm tới Cậu ấy Tao cũng đã nghi nghi rồi.Với cả vừa nãy lúc nói chuyện cũng thấy Cậu ấy nhìn Mày rồi cười nên Tao chắc chắn Cậu ấy thích Mày ấy!”
“Coi như thông minh!”
“Vậy Mày với người đó….”
“Nhật Duy lần trước tỏ tình với Tao trước cả lớp nhưng Tao…từ chối rồi…”
“Tao hiểu!Vậy Mày với Bảo Lâm…”
“Bảo Lâm tốt với Tao hơn trước rồi chỉ là chưa đồng ý thích Tao thôi”
“Rồi Cậu ấy sẽ thích mày”.Ly vỗ vai an ủi Cô
“Ừm”.Cô cười vui vẻ với Ly ít khi Cô được nói hết mọi chuyện trong lòng ra như vậy
“Cảm ơn nhé!Bọn Tao về đây”.Cô cũng thấy gom được nhiều rồi nên tạm biệt Ly-Minh mà quay về
“Tối này hẹn chỗ cũ nha…Bọn Tao có chuyện muốn nói với Mày”.Minh vui vẻ lên tiếng
“Được”
“Sao Cậu về muộn thế hả?”.Cậu thấy Cô cùng với Nhật Duy đi về khuôn mặt tươi cười khiến Cậu có chút cau có đi lại
“Tại gặp Ly-Minh nên Tớ nói chuyện một lúc mới về!Cậu lo lắng cho Tớ sao?”
“Bớt ảo tưởng!Tôi chỉ là thấy tất cả mọi người sắp về hết rồi còn Cậu thì chưa thấy về nên lo lắng mọi người không có đủ củi để chuẩn bị cho tối nay thôi”
“Ồ…củi của Cậu đây được chưa?”.Cô bực bội vứt đống củi xuống nhìn Cậu tức giận rồi bỏ đi.Cậu chỉ biết lắc đầu với thở dài nhìn theo bóng dáng Cô đang đi lại chỗ mọi người
7 giờ tối
Sau nhiều thời gian cùng nhau làm việc lớp Cậu tạo nên một nơi đẹp đẽ xung quanh trên cao đều là bóng đèn sáng với những dây nhấp nháy vô cùng lộng lấy tạo nên một khung cảnh ấm cúng hạnh phúc…Cả lớp ăn uống xong mọi người đều háo hức đến phần ngồi đốt lửa cùng nhau nói chuyện ai cũng vui vẻ chọn chỗ mình thích mà ngồi Cô tuy còn giận Cậu nhưng vẫn thích ngồi gần Cậu…
“Lớp chúng ta chơi trò chơi đi”.Một bạn nữ vui vẻ lên tiếng
“Mọi người muốn chơi trò gì?”.Cậu cũng không phản đối gì cả hiếm khi cả lớp với vui vẻ như vậy Cậu cũng không muốn làm mọi người căng thẳng
“Chúng ta chơi chọn nói thật hoặc mạo hiểm!Nếu ai chọn mạo hiểm nhưng không làm được thì phạt uống bia!Được chứ?”.
“Nhưng chơi như nào chứ?”
“Trong một nền nhạc bài nào đó chúng ta sẽ cầm một quả bóng nhỏ vứt cho người này người kia tùy thích nếu ai đến khi nhạc hết ai là người cầm trái bóng sẽ là người thua!Được chứ?”
“Được”.Cả lớp vui vẻ nói ai cũng háo hức với trò chơi thú vị này
*Hình bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây…Quyến rũ ngây ngất loạn nhịp làm tim mê say…Cuốn lấy áng mây theo cơn sóng xô dập dìu…Nụ cười ngọt ngào cho ta tan vào phút giây miên man quên hết con đường về eh…..*
“Nhật Duy”.Sau khi nhạc đột nhiên tắt thì trái bóng đang ở trên tay Nhật Duy đang chuẩn bị ném cho người khác nhưng nhạc thì cả đám ồ lên vui vẻ
“Nhạc chưa hết cả bài mà…”
“Đâu có ai bắt hết cả bài đâu chứ?Không được chơi an gian nhé”
“Được rồi Tôi thua”
“Vậy…Nhật Duy chọn nói thật hay mạo hiểm”
“Nói thật”
“Vậy Cậu Thích Ai?”
“Biết rồi còn hỏi”.Nhật Duy nghe vậy thì liếc nhìn Cô đang cười tò mò thì nhẹ nhàng nói khuôn mặt có chút đỏ ửng
“Ồ”.Cả lớp nghe vậy vẫn nhớ đến lần Nhật Duy tỏ tình với Cô thì trêu trọc Nhật Duy, chỉ có Cô nghe vậy thì nhìn đi chỗ khác
“Được rồi mọi người chơi tiếp nào”
*Trời ban ánh sáng, năm tháng tư bề …Dáng ai về chung lối… Người mang tia nắng nhưng cớ sao còn tăm tối? Một mai em lỡ vấp ngã trên đời thay đổi…Nhìn về anh người chẳng khiến em lẻ loi…*
“Phương Anh”
“Ơ…”
“Nói thật hay mạo hiểm?”
“Nói thật…”
“Cậu có đang thích Ai không?”
“Tớ…Có”.Phương Anh còn chưa định hình được trái bóng đang nằm trong tay mình lại còn bị hỏi cái câu hỏi như thế khiến Phương Anh bối rối mãi mới lấy lại giọng của mình mà nói “có”
“Ai vậy?”
“Được hỏi một câu thôi chứ?”
“Phương Anh ngại rồi…Thôi không trêu Cậu nữa mọi người tiếp tục chơi đi”
*Đưa chân dạo quanh nơi khắp phố xá bụi bay vào mắt, yah…Bụng reo đói mãi anh tấp vào shop mua ly mì gói, yah…*
“Ngọc Loan”(lớp phó học tập)
“Tớ chọn nói thật”
“Có điều gì giấu trong lòng chưa nói ra?”
“An Nhi…Tớ với một số bạn ở trong lớp đã suy nghĩ điều này lâu rồi nhưng chưa kịp nói cho bọn tớ xin lỗi vì chuyện lần trước!Xin lỗi vì đã không quan tâm tới cảm xúc của Cậu mà chỉ biết chê bai Cậu…Mong Cậu sẽ không quan tâm tới điều đó mà giận bọn Tớ cũng mong Cậu sẽ mãi là thành viên của lớp A1!”.Ngọc Loan suy nghĩ rồi nhìn sang Cô mà nói khuôn mặt áy náy
“…Chuyện qua rồi mà cứ để nó qua đi Tớ không nhớ chuyện đó nữa!Hôm nay mọi người phải chơi vui vẻ ở quê Tớ như vậy là Tớ vui rồi”.Cô nghe vậy thì cứng họng mãi mới nói lên lời nhìn Ngọc Loan cùng cả lớp cười trừ…Sau đó là những tiếng vỗ tay trong vui vẻ
*Này này này là em gì ơi…Em gì ơi, em gì ơi!…Ở lại và yêu được không…Yêu được không, yêu được không…Thật lòng này ta chỉ mong ta chỉ mong…Bên dòng sông, người có nhớ có trông ai…*
“Lớp trưởng”
“Tôi?…”.Cậu còn chưa kịp hiểu ra vốn dĩ Cậu nãy giờ chỉ nhìn mọi người chơi với mọi người trả lời mỗi lần Cô ngồi cạnh định đưa bóng cho Cậu Cậu đều lắc đầu Cậu chỉ sợ Cậu thua Cậu sẽ chọn nói thật điều mà Cậu còn chưa kịp tìm cơ hội nói với Cô
“Cậu chọn nói thật hay mạo hiểm”
“Mạo hiểm”
“Vậy Cậu hãy đưa có bóng này cho người Cậu nghĩ tới đi”.Người ra câu hỏi khiến cả lớp háo hức xem người đó là ai
“Ồ…Thu Nga sao?”.Cả lớp bất ngờ thấy Cậu mang quả bóng đưa đến bên chỗ Thu Nga khiến ai cũng bất ngờ đặc biệt là Thu Nga nhưng khuôn mặt buồn nhất lại là Cô!
“Cảm ơn Cậu”.Thu Nga vui vẻ cầm quả bóng
“Vậy Thu Nga Cậu chọn nói thật hay mạo hiểm?”
“Nói thật”.Thu Nga chẳng quan tâm tới chuyện mọi người cố tình hỏi thêm mà trả lời một cách thẳng thừng
“Cậu có đang thích ai không?Có thể nói tên chứ?”
“Tôi có…Bảo Lâm”.Thu Nga cố tình nói lớn tên Cậu trong vui vẻ
“Ồ…”.Cả lớp nghe vậy thì ồ lên họ cũng đoán được từ khi Cậu đưa bóng cho Thu Nga…
“Vậy chắc Lớp trưởng có người trong lòng rồi nên mới chọn mạo hiểm chứ gì?”.Một bạn nữ lên tiếng trêu trọc…Cậu chẳng nói gì chỉ nhìn đi chỗ khác
“Tớ…Tớ nhớ ra bạn Tớ hẹn Tớ gặp nhau nói chuyện một lúc rồi về chẳng mai phải về thành phố rồi!Tớ xin phép đi nhé…mọi người chơi vui vẻ!Được chứ?”.Cô nghe Cậu với Thu Nga tình cảm qua lại thì có chút đau lòng mà đứng dậy lấy cớ bỏ đi
“Cũng được…vậy Cậu đi sớm rồi về nhé”.Cả lớp nghe vậy một số bạn lên tiếng
“Được!Vậy mọi người chơi đi Tớ đi nhé”
“Tớ…Tớ có việc bận Tớ đi chút rồi về nhé”.Cậu thấy vậy định đứng dậy đi theo Cô để giải thích nhưnh Nhật Duy đã đứng dậy trước
“Đi sớm rồi cùng nhau về nhé”.Cả lớp lên tiếng trêu trọc Nhật Duy…Nhật Duy nghe vậy chỉ cười trừ mà chạy theo Cô
Mọi người lại tiếp tục chơi trong tò mò háo hức… chỉ có hai ánh mắt hướng về nơi xa xôi đó là Cậu và Phương Anh
“Sao Cậu cứ đi theo Tôi làm gì chứ?”.Cô thấy Nhật Duy cứ đi theo mình thì bực bội
“Tôi lo cho tâm trạng của Cậu”
“Tâm trạng tôi rất tốt được chứ?Cậu có thể quay về rồi chứ?”
“Nhưng Tôi lỡ đi theo Cậu một đoạn dài rồi Cậu cho Tôi theo đi”
“Cậu…đúng là phiền phức mà”
“Happy birthday to you!Happy birthday to you!Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight!Happy birthday to you…”
“Shēng rì kuài lè”(chúc mừng sinh nhật theo tiếng trung)
“Uầy…Cảm Ơn chúng mày nhơ”.Cô đang bực cãi nhau với Nhật Duy không để ý thấy Ly-Minh đang cầm bánh kem đi lại chỗ Cô khiến Cô cảm động sắp khóc
“Tao học mãi mới học được tiếng trung đấy”.Ly đi lại khoác vai làm nũng với Cô,Ly biết Cô cũng thích học tiếng trung nên cũng cố học được câu chúc mừng sinh nhật bằng tiếng trung cho Cô để cho Cô vui vẻ
“Rồi Rồi!Cảm Ơn Mày”
“Hôm nay…là sinh nhật của Cậu à?”.Nhật Duy có chút mơ màng hỏi Cô
“Ừm”
“Tôi xin lỗi!Tôi không biết hôm nay là sinh nhật Cậu…”
“Không sao đâu”.Cô cười trừ cắt ngang lời Nhật Duy đang nói vì thấy Nhật Duy có chút bối rồi
“Không sao đâu quà tặng sau được mà”.Ly cũng cườinhinf Nhật Duy
“Được rồi ước rồi cắt bánh đi nến sắp tắt rồi đây này”.Minh lên tiếng cau có
“Hừm….(thời gian ước)…xong rồi”
Đợi Cô ước xong mọi người cùng nhau đi lại ghế đá gần đó để nói chuyện cùng nhau cùng cắt bánh…
“Này…quà sinh nhật vui vẻ”
“Cái gì đây?”
“Không được mở ở đây”.Cô dơ trước mặt lắc thử ở trong là cái gì định mở thì Minh chặn tay Cô lại
“Ghê gớm”
“Nè…sinh nhật vui vẻ”
“Thanks bạn Ly xinh gái nhiều nhơ”
“Không có chi”
“Sinh nhật vui vẻ”.Nhật Duy ngãi đầu lên tiếng
“Cảm Ơn”
“Mai ở lại chứ hay về?”.Cô đang cắt bánh thì Minh hỏi
“Tao…chưa biết”.Cô cười trừ Cô cũng không biết phải làm sao cả
“Vậy nếu không ở lại…mai bọn Tao đến tạm biệt Mày”.Ly lên tiếng
“Ừm!Thôi vui vẻ lên đi nào”.Cô vui vẻ đưa bánh cho Ly-Minh cả Nhật Duy cùng nhau cười đùa
Ở một nơi gần đó…
Sau khi Cô,Nhật Duy rời đi Cậu cũng chẳng có tâm trạng mà chơi tiếp nên cũng lấy lý do bận mà đi tìm Cô nhưng thấy Cô vui vẻ chỉ đừng khá xa nhìn Cô…Thu Nga cũng đi theo Cậu
“Bảo Lâm…Cậu…”.Thu Nga lên tiếng bối rối
“Cậu đừng hiểu lầm vừa nãy Tôi đưa bóng cho Cậu chỉ vì lý do ngoài ý muốn thôi”.Cậu chẳng quan tâm Thu Nga định nói gì mà dùng giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời Thu Nga
“Lý do ngoài ý muốn sao?Ý Cậu là sao chứ?”
“Lúc đó Tôi không muốn đưa bóng cho An Nhi vì Tôi biết mọi người sẽ hỏi Cậu ấy câu hỏi gì đó…vì vậy Tôi mới miễn cưỡng đưa cho Cậu!Xin Lỗi”
“Cậu….”
“Tôi Xin Lỗi”
“Cậu nói xin lỗi là xong sao?Cậu không biết Tớ thích Cậu nhiều lắm sao?Tớ Thích Cậu Bảo Lâm”.Thu Nga tự nhiên lao vào ôm lấy Cậu…Cậu cũng vì không phản ứng kịp mà để Thu Nga ôm lấy mình
Quay lại chỗ Cô….
“A…Chúng mày”.Cô đang trầm tư suy nghĩ chuyện của Cậu tự nhiên Ly-Minh lấy bánh kem quệt vào mặt Cô
“Cả Cậu cũng cấu kết với hai đứa nó sao?”
“Xin lỗi Tớ không cố ý”.Nhật Duy thật Cô bực tức khuôn mặt tỏ vẻ tội lỗi nhưng vẫn cố tình quệt thêm bán kem vào mày Cô
“Cậu,Chúng Mày đợi đấy”.Cô bực mình cầm cà cái bánh kem chạy theo Ly-Minh cùng Nhật Duy
Cả đám chạy đuổi nhau mỗi người đừng một phía muốn trêu Cô cho Cô vui vẻ hơn trong ngày sinh nhật của mình…Còn Cô cầm cả cái bánh kem nhưng chẳng quệt được người nào cả
“Tự dưng chắn trước mặt Tao làm cái gì?”.Cô đang chạy tự dưng tất cả đứng lại như không muốn cho Cô nhùn về phía trước trong khi Cô thấy thấp thoáng bóng hình ai đó quen thuộc
“Chúng ta quay lại chỗ cũ thôi”.Nhật Duy lên tiếng nắm tay Cô định kéo đi
“Cậu bị làm sao vậy hả?Có gì không cho tôi nhìn chứ?…….”.Cô bực bội giật tay lại tò mò nhìn về phía trước
“……Là Bảo Lâm?Thu Nga?Hai người họ đang làm gì vậy?”.Cô ngơ ngác nhìn đến chỗ Cô khuôn mặt không cảm xúc
(*có ai thích mấy đoạn nhạc trên không tar?tại Senn không biết chọn bài gì hay hơn~~~*)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!