Lớp Trưởng...Cậu Thật Lạnh Lùng! - Chương 41 : Bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Lớp Trưởng...Cậu Thật Lạnh Lùng!


Chương 41 : Bất ngờ


“Cậu làm gì vậy hả?”

“Tôi xin lỗi…từ giờ Tôi sẽ không để Cậu phải buồn hay xảy ra chuyện gì nữa đâu…đừng giận Tôi nữa”.Cậu thấy Cô giận dỗi thì ôm Cô vào lòng mà nhận lỗi

“Cậu hứa đó nhé”.Cô bị Cậu ôm có chút giật mình nhưng rồi cũng vui vẻ

“Tôi cùng Cậu về nước nhé”

“Ừm”

“Được rồi vào nhà đi chẳng lạnh…Cậu phải nghỉ ngơi đi”.Cậu xoa đầu Cô hạnh phúc

“Ồ…Cậu lái xe cẩn thận…Tạm biệt”

“Tạm biệt”

Cô nhìn Cậu ánh mắt chẳng muốn rời xa chút nào…Cô biết Cậu ở bên cạnh Cô được một thời gian nhưng bây giờ mới là vui vẻ hạnh phúc nhất

“Sao giờ Anh mới về?”.Lisa ở trong phòng Anh mình đi đi lại lại,chỉ là tới xin lỗi thôi mà làm gì phải lâu như vậy?

“Em….Em có phải bị Anh chiều hư rồi nên càng ngày càng ngang bướng không hả?có biết chỉ chuyện này mà gia đình ta sắp lâm vào hoàn cảnh khó khăn không?Anh sẽ nói Bố Mẹ cho Em sang Châu Phi ở cho Em biết thế nào là khổ sở để Em bỏ cái tính ngang bướng này đi”.Lưu Phong về phòng mệt mỏi lại còn nghe cái giọng đang muốn trách móc Anh thì lên tiếng ánh mắt nhìn Lisa thất vọng

“Anh…Anh dám làm vậy với Em sao?”

“Nếu Em còn thái độ vậy với An Nhi thì Anh không chắc!…mà dù muốn Em cũng không thể làm vậy với An Nhi nữa…Cô ấy chuẩn bị về Việt Nam rồi!Thôi về phòng đi”.Lưu Phong day day thái dương nhìn Lisa rồi nằm lên giường mệt mỏi

Lisa nhìn Anh mình rồi quay về phòng…khuôn mặt trầm tư khó hiểu

——
“An Nhi Cháu đi đâu vậy?”.Sau cái chuyện xảy ra hôm qua mọi người trong nhà ai cũng lo lắng cho Cô hơn sợ Cô lại bị vậy một lần nữa…

“Cháu đến Công ty Chị Như ạ!Bác đừng lo lắng Cháu không sao”.Cô vừa đi xuống dưới nhà nhấp môi ly sữa Bác quản gia cầm trên tay rồi cứ trừ mà rời đi

Cô muốn đến Công ty Chị Như để nhờ Chị Như một vài chuyện với cũng muốn ngắm nghía Công ty Chị lần nữa…

“Chào Chị”.Cô đến Công ty Chị chào mấy Chị tiếp tân rồi đi thẳng lên phòng Chị vốn dĩ ở đây mọi người cũng quen biết Cô thường hay qua tiệm Cô mua cafe

“Chà…Giám đốc của chúng ta coi bộ bận lắm nhỉ?Chắc không rảnh tiếp đón ai đâu ha?”.Cô gõ cửa rồi đi vào thấy Chị Như đang mày mò làm mấy mẫu thiết kế mới thì đi lại giọng nói trêu đùa ngồi xuống ghế đối diện Chị Như tay vu vơ nghịch con lật đật để trên bàn

“Ồ…vậy cho hỏi cơn gió nào đưa Bà chủ của tiệm cafe nổi tiếng đến đây vậy?Vinh dự!Vinh dự!”.Chị Như đang mải loay hoay làm mẫu thiết kế nghe vậy cũng trêu đùa Cô nói rồi đứng dậy tay để lên ngực bên trái cúi người lễ phép

“Hí…Em đến nhớ Chị chút chuyện….Không biết Giám đốc có rảnh không vậy ta?”

“Giám đốc rất vinh dự được chào đón Bà chủ…Bà chủ có chuyện gì cần nhờ vả cứ nói ạ”

“Chị này…Chẳng qua Em muốn nhớ Giám đốc đến shop chọn cho mấy món đồ với ra mặt giảm giá cho dù sao dạo này cũng túng thiếu quá không có tiền mua đồ ý mà”.Cô nhìn Chị cười lâu ngày không trêu đùa Chị không ngờ Chị còn biết trêu đùa Cô như vậy…

“Vậy vinh dự rồi…Đi thôi”.Chị Như vẫn trêu đùa Cô nhưng cũng nhanh lấy túi rồi cùng Cô đi ra ngoài cũng ít khi Cô cùng Chị đi sắm đồ như vậy

“Chào Giám đốc”.Chị Như đưa Cô tới trung tâm mua sắm ở đó cho một Shop bán thời gian phụ kiện rất sang trọng nổi tiếng đứng tên của Chị Như,nhân viên thấy Chị thì đều lễ phép cúi chào ai cũng rất ngưỡng mộ Chị 23 tuổi đã có nhiều Shop cửa hàng nổi tiếng lại thêm cả xinh đẹp nữa

“Chào mọi người làm việc đều ổn chứ?”.Chị Như cũng niềm nở hỏi thăm,nói trắng ra mỗi Shop chị có thể ghé qua nhiều nhất là 2 lần vì đều do quản lý của Chị đi theo dõi đến các Shop còn Chị bận việc ở Công ty nên không thể gặp họ nhiều như những Giám đốc Công ty khác

“Ổn ạ”

“…Vậy mọi người làm việc đi!Em thích chọn đồ như thế nào?Chọn cho Ai?”.Chị Như nhìn nhân viên gật đầu cho mọi người giải tán rồi quay sang nhìn Cô

“Em muốn chọn ít đồ cho Mọi người trong nhà,ở tiệm với Lưu Phong…Coi như quà tạm biệt…”.Cô xoay một vòng nhìn mọi thứ ở đây đầu óc mơ hồ,Cô muốn dù xa mọi người nhưng vẫn được có nhiều kí ức kỉ niệm đẹp ở đây

“Ừmmm…Ở tiệm Chị cũng gặp qua mọi người một lần…Ở nhà thì đều là người quen như là người một nhà vậy…Chị dẫn Em sang xem một số đồ này Chị nghĩ mọi người sẽ hợp và thích nó”

Chị dẫn Cô tới kệ để giày dép,túi và trang sức cho Cô lựa chọn…Cô nhìn mọi thứ đều thích Cô nhớ không nhầm lần đầu Cô mới tới đây vì Cô chỉ tới mấy Shop nhỏ của Chị thôi

“Công nhận Chị của Em giỏi ghê ta”

“Chị thấy mấy bạn nữ ở tiệm Em có thể chọn cho họ túi,giày cao gót…còn mọi người ở nhà có Bác quản gia với mấy người nữa có thể chọn vòng cổ hoặc vòng đeo tay còn Khả Nghi thì chọn cho Con bé chiếc túi hoặc một chiếc váy nào đó”

“Còn nam thì chọn cho Cậu bạn ở tiệm một đôi giày hoặc áo…Bác tài xế thì chọn cho Bác đôi giày da màu đen hoặc nâu gì đó…Còn Lưu Phong Em tự chọn…”

Cô đơ vài giây nhìn Chị Như đúng là nhà thiết kế nổi tiếng có khác…Chậc…Chỉ cần gặp mặt dù ít nhất một lần mà có thể chọn đồ thích hợp cho Họ…bái phục!bái phục!…

“Sao Cô nương?Chị mà để Em chọn chắc hết ngày Em còn chưa chọn xong nên nhỉ”.Chị Như nhìn Cô cười khi mặt Cô đang đơ ra nhìn Chị không chớp mắt

“Biết vậy…Em theo Chị học thiết kế rồi chọn đồ nhanh-gọn-lẹ”

“Con bé này…Chẳng phải Em làm đồ ăn đồ uống ngon đó sao?Chị muốn vậy đâu có được”.Chị Như khoác vai Cô nói nếu không Cô còn ủ rũ nói những lời ngưỡng mộ Chị hết ngày…

“Khi nào tại hạ cưới mong nhà thiết kế có thể thiết kế giúp tại hạ một chiếc váy cưới đẹp lỗng lẫy”.Cô cười vui vẻ nhìn Chị mà trêu đùa

“Tại hạ cũng rất vinh dự”

Cô cùng Chị Như cứ vui đùa trêu chọc nhau mọi người đứng gần đó thấy vậy đều ngưỡng mộ

“An Nhi….Xin Lỗi Em nhé…Ở Công ty có cuộc họp gấp nên Chị phải đi xử lý…Chị gọi Bác tài xế tới đón Em về nhé”

“Vâng…Chị không phải lo lắng cho Em ạ…Chị cứ đi đi công việc là trên hết mà”.Cô đang ở quầy thanh toán đồ nghe Chị nói vậy cũng chỉ biết gật đầu hôm qua Cô cũng nghe nói Chị Như vì Cô mà bỏ cuộc họp quan trọng về nhà nên cũng cảm thấy có lỗi

“Vậy Chị đi nhé!Quản lý tý nữa Em nhớ người giúp Con bé mang đồ xuống xe nhé”

“Vâng…Giám đốc cứ yên tâm”

Cô thấy Chị Như đi xa rồi định về nhưng lại nán lại thêm một chút đi chọn thêm đồ

Cô đi tời kệ treo bán quần áo nhìn một vòng không biết chọn đồ gì?Chị Như thì nhiều quần áo sang trọng vậy biết chọn đồ gì cho Chị?Còn Bố Mẹ Cô cũng không biết chọn gì?Mọi người đối rất tốt với Cô…Cô biết chọn gì cho xứng đáng chứ?

“Chị có thể tư vấn cho Em chút đồ được không ạ?Đồ tặng những người quan trọng mình có ơn với Họ đó ạ”.Cô nhìn Chị quản lý ngại ngùng ở trong khoản chọn đồ Cô thực sự rất kém việc này

“Hay Em mua trang sức đi…Ở chỗ Chị mới có mẫu mới nhìn rất bắt mắt mà cũng rất sang trọng”

“À…Dạ…Vậy phiền Chị cho Em xem mẫu đó với ạ!”

Chị quản lý dẫn Cô tới chỗ bán trang sức lấy cho Cô một chiếc dây chuyền bạc mặt kim cương 3D gắn pha lên,chiếc nhẫn màu trắng đính kim cương gắn thêm bông hoa trắng tuyết được làm bằng kim cương gắn trên bề mặt của chiếc nhẫn…

“Vậy lấy Em hai thứ này ạ”.Cô nhìn cũng khá ưng mắt Cô nghĩ chắc hợp với Mẹ

Trong khi đợi nhân viên gói đồ Cô đi sang kệ treo áo vest nam Cô chọn Bố mình bộ áo vest màu xám nhạt với cà vạt màu đỏ trông nổi trội

Còn Chị Như Cô đi một vòng lại dừng lại…Không biết chọn gì cho Chị…

———-
“Bác mang những đồ này về nhà giúp Cháu với ạ…!”.Cô được tài xế đưa tới tiệm thì xách vài đồ cần thiết rồi còn lại để trên xe nhờ tài xế mang về giúp

“Vâng…Cô chủ”

“Bác lái xe cẩn thận!Tạm biệt”

Cô cười nhìn Bác tài xế rồi tay xách đồ đi vào trong tiệm cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi mọi người vẫn còn bận bịu với công việc….

“Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi đó”

“An Nhi…Hôm qua Em đi đâu vậy?Em có bị sao không?”.Mọi người nghe giọng Cô ai nấy đều bỏ việc mà đi lại chỗ Cô hỏi thăm

“Em không sao mọi người đừng lo lắng…Chị Khả An ra đóng cửa tiệm đi ạ”.Cô nhìn mọi người cười ái ngại

“Hả…À…ừ để Chị đi đóng cửa?”.Chị Khả An nhìn mấy người còn lại không hiểu chuyện gì rồi lờ mờ mà làm theo lời Cô

“Anh Dương Chị Phương mọi người vào mang đồ ăn với đồ uống ra đây đi ạ…Chúng ta tụ họp”.Cô nhìn mọi người mơ màng không hiểu chuyện gì mà vui vẻ

“An Nhi…Em có chuyện gì sao?Hôm nay Em cứ lạ lạ….”.Mọi người ngồi xuống bàn đưa đẩy nhau hỏi Cô

“Tại Em thấy mọi người sắp đến giờ nghỉ trưa rồi mà…nên bảo mọi người cùng nhau ăn uống vậy thôi”

Mọi người nghe vậy cũng ậm ừ gật đầu

“Thật ra…Em đến sắp xếp một số chuyện rồi mai Em bay về Việt Nam á”.Cô nhậm miệng socola đá xay rồi nhẹ nhàng nói

“Khụ…Khụ…”

Cô nuốt khan nhìn tất cả mọi người… người thì vừa cho miếng bánh vào miệng người thì vừa nhấp môi ly trà sữa…vì câu nói của Cô mà khiến Họ ho sặc sụa lên

“Hí hí…Mọi người cẩn thận chút chứ”

“Ặc…Sao Em đùng cái nói đi vậy ít nhất phải nói sớm từ trước chứ?”.Mọi người nhìn Cô trách móc

“Hì…Em có quà cho mọi người nè…”.Cô cười trừ rồi lấy đồ đưa cho từng người

“Toàn đồ mắc tiền đó An Nhi…”.Ai cũng ái ngại cầm quà trên tay không những vì đồ mắc mà còn vì mọi người còn chưa biết tặng đồ gì cho Cô mà Cô còn chuẩn bị quà cho mọi người nữa chứ

“Không có đâu toàn đồ rẻ á…Nhìn nó sang trọng vậy thôi chứ chẳng đáng giá mất đâu…Với Em đến tạm biệt mọi người rồi phải về chuẩn bị đồ nữa…Em sẽ nói Mẹ thăng chức cho Anh Dương để Anh Dương làm quản lý của tiệm mình dù sao Em thấy Anh Dương cũng rất giỏi…”

“Nhưng…không ổn đâu An Nhi…”

“Chậc…Anh phải tin vào con mắt nhìn người của Em chứ!…Sau này nếu có cơ hội gặp nhau Việt Nam Em sẽ tiếp đón mọi người chu đáo…hức…”.Cô chưa nói xong thì cảm xúc dâng trào ôm lấy mọi người Cô thực sự chẳng muốn rời nơi đây chút nào nhưng Cô cũng nhớ nước mình

“Khóc cái gì?Chỉ là xa nhau một thời gian chứ có xa nhau mãi mãi đâu…”.Anh Dương xoa đầu Cô nhìn mà ngán ngẩm con gái mau nước mắt dễ xúc động khó dỗ dành

“Về nước nhớ giữ gìn sức khỏe đó phải thường xuyên gọi điện cho bọn Chị đó nha!”.Chị Khả An cũng lau nước mắt nhìn Cô cười cho Cô an lòng

“Dạ…vậy hôm nay Em mượn nhà bếp xíu nhé…”.Cô vui vẻ đi vào nhà bếp Cô muốn làm một số món lần nữa rồi mới rời tiệm về nhà…

Ở Bệnh Viện….

“Chào Giám Đốc”.Cậu nghỉ trưa thì đi lên phòng làm việc của Mẹ mình đang tham khảo vấn đề gì đó nên đi sang sofa ngồi

“Có chuyện gì sao Trưởng khoa?”.Mẹ Cậu chỉ nhìn Cậu hỏi rồi lại chăm chú vào công việc

“Con…Con muốn về nước…Bố Mẹ nghĩ sao?”.Cậu chần chừ nói dù sao Cậu cũng mới làm việc ở đây có mấy ngày chắc cũng không ảnh hưởng gì đến công việc của Bác sĩ

“Bố Mẹ biết chuyện đó rồi…Cô Lệ sáng nay có gọi điện nói chuyện với Bố Mẹ…”.Mẹ Cậu bỏ công việc trên bàn đi ra ghế sofa ngối đối diện với Cậu cười mãn nguyện

“Dạ….Vậy Bố Mẹ có về chung không?”

“Bố Mẹ còn ở đây xử lý một số chuyện sau đó sẽ về sau…Con không về chuẩn bị đồ đạc sao?”.Bố Mẹ Cậu cũng tính về rồi nhưng để Cậu với Cô về cùng nhau cho thoải mái có không gian hai người

“Vậy Mẹ làm việc đi…Con xin phép”

Cô tất bật ở trong bếp làm đồ này đồ kia cuối cùng cũng xong…Cô mới nghĩ ra vài loại bánh mới nên làm thử xem sao…nhưng ngon hơn Cô mong đợi

“An Nhi…bọn Chị cũng có chút quà gọi là quà tạm biệt dành cho Em”.Cô vừa làm xong để cho mọi người đĩa bánh đang đi ra tạm biệt mọi người để về nhà

“Cảm ơn mọi người!Em sẽ giữ gìn cẩn thận”.Cô cầm hộp quà Chị My đưa cho mà vui vẻ giữ chặt hộp quà…Ôm mọi người một cái nhìn tiệm một lần nữa có chút không nỡ rời đi

“Đi đường cẩn thận nhé!Chú ý an toàn”

“Em nhờ rồi!Tạm biệt”.Giọng nói đến bóng dáng Cô khuất dần mọi người khuôn mặt trầm lặng lạ thường…
——–
“Bác quản gia…Hôm nay mọi người làm việc kiểu gì vậy hả?Bác mang báng này để ra đĩa dùm Cháu rồi gọi mọi người vào đây hết đi…Bác nhớ nói Chị Khả Nghi lẻn phòng Cháu…Cháu lên thay đồ rồi Cháu xuống”.Cô về nhà không biết làm nào để tặng quà cho mọi người một cách đặc biệt nên biến mình trở thành một người lạnh lùng mà trước giờ chưa như vậy nói chuyện với quản gia…Thôi thì đành không lễ phép một lần vậy

“…Vâng…”.Bác quản gia nghe giọng Cô lạnh lùng thì có chút sợ hãi mà đi gọi mọi người làm khác

“Hôm nay Cô chủ bị sao vậy?”

“Tôi cũng không biết…Hôm nay Tôi đón đưa Cô chủ về nhà Cô chủ vẫn luôn vui vẻ mà”

Mọi người ở dưới nhà bàn tán xôn xao ai cũng sợ sệt trước giờ chưa từng thấy Cô như vậy bao giờ…Ai cũng nhìn Bác tài xế mà tra tấn hỏi như Bác là người có tội

“Cô chủ xuống”.Bác quản gia nhắc nhở mọi người im lặng mọi người nghe xong đều cúi mặt xuống

“Mọi người đứng đó làm gì?Ra sofa ngồi đi”.Cô thấy mọi người vậy thì cố kìm chế nụ cười biết rằng làm vậy là không đúng nhưng…

“Cô chủ!Nếu mọi người có sai cái gì Cô chủ cứ nói?Quản gia sẽ chịu mọi trách nhiệm…”

“Quản gia…Mọi người cũng biết Cháu sắp về nước rồi đúng không?”

“Vâng”.Mọi người nghe vậy thì răm rắp gật đầu trong lo sợ

“Vậy mọi người không chuẩn bị quà cho Cháu sao?…ít nhất cũng phải có gì đó làm quà tạm biệt chứ?”

“Dạ….”

“Được rồi…Chị Nghi mang đồ sang đây giúp Em…Mọi người thoải mái lên đi Cháu chỉ đùa chút thôi…Cháu có quà cho mọi người nè”.Cô cười nhạt nhòa cảm thấy có lỗi nên thôi dừng lại không trêu đùa nữa mang quà tặng cho đừng người…

Mọi người được phen nhìn nhau không hiểu chuyện gì?Vậy mà mọi người còn sợ làm sai bị đuổi việc chứ

“Cô chủ đều là đồ đắt tiền chắc cả năm làm việc Tôi chưa mua nổi”

“Tôi cũng vậy…Đồ này đắt lắm với lại Tôi cũng không hay ra ngoài không cần gì túi đeo chứ?”

“Tiền Tôi trả cho mọi người ít lắm sao?Sao mà đến một cái túi một cái dây chuyền cũng không đủ tiền mua…Xem ra nên trả lương cao hơn rồi ha?”.Bố Mẹ Cô cũng vừa về tới cũng nghiêm giọng nói trêu đùa

“Không có…Bà chủ trả lương vậy là cao rồi…”

“Đúng đó…Chúng Tôi không có ý gì đâu…Bà Chủ đừng đuổi việc”.Mọi người nghe Mẹ Cô nói vậy thì càng sợ sệt lo lắng…

“Mẹ…vậy mọi người phải nhận quà của Cháu đó…Dù sao Cháu cũng ở đây hết hôm nay thôi sau ngày ít khi được gặp lại r

“Vậy…Chúng tôi Cảm ơn Cô Chủ…Chúng Tôi cũng chuẩn bị quà cho Cô chủ mong rằng Cô chủ sẽ thích”.Mọi người ậm ừ nhận quà cùa Cô để qua một bên rồi mau đi lấy quà cho Cô

“Happy Birthday Cô chủ…Mọi người chỉ biết tặng tình cảm thôi…Mong Cô Chủ sẽ thích mặc dù vài hôm nữa mới tới sinh nhật Cô chủ”.Mọi người vào bếp hí hoáy người cầm bánh sinh nhật người cầm mũ người cầm hộp quà nhỏ

“Cháu Cảm ơn mọi người…”.Cô cầm bánh trên tay cười nhìn mọi người,mọi người ở đây rất quan tâm Cô có năm Cô còn không nhớ đến sinh nhật mình thì được mọi người tổ chức sinh nhật bất ngờ cho nữa

Bố Mẹ Cô cũng về tới nên cũng tiện vào chung vui với tiệc của Cô mọi người đều thoải mái cảm giác đồng vai vế với nhau chứ không phải kiểu chủ tớ

Mọi người chơi vui vẻ với nhau đến hơn 9h thì tiệc tan Bố Mẹ Cô lên phòng nghỉ ngơi sớm vì đi làm mệt….Cô thì cũng dọn dẹp giúp mọi người một lát rồi lên phòng thu dọn đồ đạc

“Bố Mẹ…Ngủ chưa ạ?”.Cô lên phòng cầm đồ sang phòng Bố Mẹ lễ phép gọi

“Bố Mẹ chưa ngủ Con vào đi”

“Hôm nay có chuyện gì lại qua phòng chúng Tôi cơ đậy?…”.Mẹ Cô thấy Cô đi vào nũng nĩu ôm mình thì trêu trọc

“Con có quà cho Bố Mẹ nè”.Cô cầm cái túi quà đằng sau lưng ra đưa cho Mẹ Cô còn quà của Bố Cô thì để trên bàn uống trà nhỏ ở trong phòng

“Quà với cap làm gì chúng ta đâu phải người xa lạ”.Bố Cô cầm túi quà Cô đưa vừa thấy mãn nguyện Cô lớn thật rồi nhưng bên ngoài tỏ ra trách móc

“Chính vì người trong nhà nên Con càng phải làm vậy…Con cũng ít khi mua quà cho Bố Mẹ mà…Đây mặc dù đều là những đồ Chị Như thiết kế nhưng Con đã dùng tiền mình kiếm được mua tặng lại cho Bố Mẹ…vậy nên Mẹ phải giữ nó thật kĩ Bố cũng phải mặc bộ đồ thường xuyên đó nha…”

“Bố ơi…”.Cô nói xong để ý Mẹ đang xúc động dưng dưng nước nên phải nhớ Bố dỗ dành không Mẹ lại khóc ra đấy thì chết

“Được rồi Mẹ nó phải kiềm chế chứ?Sau này gả Con đi thì Mẹ nó khóc mấy ngày sao?”.Bố Cô sang dỗ dành Vợ mình rồi vẫy ta ra hiệu Cô về phòng nghỉ ngơi sớm đi

“Vâng…Bố Mẹ nghỉ ngơi sớm đi Con xin phép”

(alo)

(Xuống dưới nhà)

Cô vừa vào phòng nghe tiếng chuông điện thoại chưa kịp định hình nổi là ai thì giọng người ta nói ngắn gọn rồi tắt máy…nhưng Cô chắc chắn đó là Cậu chứ không ai khác lúc nào cũng nói chuyện gắn gọn khiến người khác bực mình

“Có chuyện gì mà Cậu tới đây giờ này?”

“Tới gặp Cậu không được sao?”.Cậu chau mày nhìn Cô thái độ gì đây chứ?

“Con gái nhà người ta là người Cậu muốn gặp là gặp sao?”.Cô chu mỏ nhìn Cậu mặc dù Cô đã 20 tuổi đi chăng nữa nhưng lúc nào cũng thích nhõng nhẽo với Cậu

“Giờ Cậu cũng mạnh miệng rồi ha…không vòng vo nữa qua đây”.Cậu nhìn Cô sau này phải dạy dỗ lại Cô mới được…rồi đi lại ôm Cô vào lòng Cậu thực sự chỉ muốn ở bên cạnh Cô được ôm Cô như này mãi mãi chẳng muốn buông ra chút nào

“Cậu sao vậy?Áp lực Công việc sao?”.Cô vỗ về vai Cậu mà lo lắng

“Tôi nhớ Cậu…”

Cô nghe vậy thì đừng im cho Cậu ôm mình Cô ước gì được nghe Cậu nói Câu này sớm hơn tốt biết mấy…thì chắc bây giờ hai người đang hạnh phúc lắm nhưng đời không những gì mình muốn

“E…hèm…Hình như Tôi về không đúng lúc rồi…”.Chị Như vừa xong việc ở Công ty đi về nhà thì thấy cái cảnh không muốn thấy ho vài cái lên giọng trêu đùa

“Dạ…Chị mới về”.Cậu nghe vậy thì buông Cô ra ngại ngùng

“Chị mới về…Vậy hai đứa cứ tiếp tục Chị vào nhà nhé”.Chị Như nhìn Cậu cười rồi nhìn sang đứa Em gái đang ngại ngùng đứng sau lưng Cậu

“Cậu còn chuyện gì nữa không?”.Cô nhìn Chị Như đi rồi mới nhìn sang Cậu

“Có…nhưng để sau này rồi Tôi nói…Cậu vào nhà nghỉ ngơi sớm đi”

“Ồ…Vậy Tớ vào nhà nhé…Cậu lái xe cẩn thận!Tạm biệt”.Cô nghe vậy có chút hụt hẫng còn chuyện gì Cậu chưa thế nói chứ?

“Chị…”.Cô về phòng mình thì lấy nhanh túi quà mà phi nhanh sang phòng Chị

“Có chuyện gì sao Cô nương?”.Chị Như đang chuẩn bị vào nhà tắm

“Có quà cho Chị nè”.Cô đưa quà cho Chị vui vẻ,Cô đã đi vòng quanh shop mấy lượt mới chọn cho Chị một chiếc váy cúp ngực màu trắng hai lớp bên trong vải trắng bên ngoài thiết kế thêm một lớp vài ren

“Còn quà nữa chứ?”.Chị Như nhìn Cô cười đứa trẻ này lớn thật rồi biết chọn quà cho mọi người rồi mặc cho chẳng phải ngày quan trọng gì

“Hí…Vậy Chị nghỉ ngơi đi Em về phòng đây”
———
“Cô chủ đi đường cẩn thận nhớ chú ý sức khỏe”.Mọi người sáng sớm đã tỉnh giấc để tạm biệt Cô

“Mọi người ở lại nhớ giữ gìm sức khỏe…Chăm sóc Bố Mẹ Cháu với Chị Như tốt hơn nhé”.Cô cười rồi đi lại ôm từng người Cô coi mọi người như người một nhà vậy…

Tại sân bay…

“Về đó Con nhớ phải biết chăm sóc bản thân đó nhớ chưa?Giúp Cô Chú để ý An Nhi nhé Bảo Lâm”.Mẹ Cô ôm lấy Cô không muốn rời

“Con nhớ rồi…Bố Mẹ cũng nhớ chăm sóc bản thân đừng làm việc nhiều quá đó nha…Chị cũng giữ gìn sức khỏe nhé”

“An Nhi…May quá Tớ không tới muộn”.Lưu Phong vội đi tìm chuyến bay của Cô để tới chào tạm biệt Cô

“Cháu Chào Cô chú ạ”

“Tính ra Tớ là người nói Cậu đến tiễn Tớ đó Lưu Phong?”.Cậu đen mặt nhìn Lưu Phong,hôm nay Bố Mẹ Cô lại có cuộc họp đột xuất không thể đến tiễn Cậu được

“À Tớ quên…Cậu đi chú ý an toàn nhé”

“Lưu Phong…Tớ còn tưởng Cậu không đến…quà cho Cậu này”.Cô cầm quà theo Cô nghĩ chắc Lưu Phong sẽ đến tiễn Cậu hoặc Cô nếu không Cô phải nhờ Chị Như gửi quà giúp Cô mất

“Tớ quên chuẩn bị quà cho Cậu rồi…”.Lưu Phòng cầm quà của Cô ái ngại

“Có sao đâu…Vậy Bọn Tớ đi nhé tạm biệt Cậu”.Quà đưa đủ hết cho mọi người Cô cũng cảm thấy nhẹ lòng

“Vậy tụi Con đi nhé…Tạm biệt Bố Mẹ…Tạm biệt Chị”

Cậu Cô nhìn mọi người vẫy tay tạm biệt rồi khuất dần mà lên máy bay…

——
“Heyyyyy….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN