Lớp Trưởng Lạnh Lùng Và Nhỏ Cá Biệt!
Chương 10: Bảo Minh
“Dậy rồi hả?”_Bảo Minh lại gần nhỏ, đưa trước mặt nhỏ một hộp cơm, nóng còn bốc khói nghi ngút.
“…”
“Không đói à??”
“…”
“…”
“Hức…hức…”
“…”_Cậu tròn xoe mắt, sao lại khóc??
“Hu woaaaaa, huhuhuhuhu”
Nhỏ bỗng khóc oà lên thật to, vang dội cả một góc trường im ắng. Bảo Minh bất ngờ lúng túng, rơi vào tình cảnh còn bí bách hơn lúc nhỏ bắt đền bánh gato. Không biết phải làm gì hết đành vỗ vỗ vào lưng nhỏ, an ủi.
“Sao… sao, cậu gặp ác mộng à?”
“Hức…hức, cậu có biết tôi đã hoảng sợ như thế nào không? Hức…tôi, tôi cứ nghĩ là cậu…huwoaaaaa!”
Cậu làm sao biết được lúc đó Trâm Anh đã điên loạn đến mức nào, nhỏ còn chưa bàng hoàng hết vì bị nhốt thì người “đồng hành” bên cạnh lại phát sốt, nhỏ còn nghĩ cái gì khác hơn là tìm nước nóng, khăn, lau người cho cậu, trong cơn mê man Minh lại liên tục kêu lạnh, nhỏ đành hi sinh cởi áo khoát trùm cho cậu, còn mình ép chặt chịu lạnh.
Màn đêm vùng quê không như thành phố ít ra còn có tiếng xe cộ an ủi, còn ở đây chỉ có tiếng côn trùng rỉ rích, tiếng lá cây xào xạc biểu tình. Trâm Anh rất sợ bóng tối, ngay hiện tại nhỏ cảm nhận màu đen này thật ra còn lạnh lẽo và đau đớn đến nhường nào. Trâm Anh cố xích người qua bên cạnh Bảo Minh, cố tìm lấy chút hơi của cậu để không phải sợ hãi thêm và cuối cùng là gục xuống ngủ quên lúc nào không hay.
Thấy Trâm Anh nức nở, giọng nói đứt quãng, cậu im lặng, trái tim đập loạn, nét mặt cũng vô thức giãn ra, trong lòng cậu dấy lên nhiều cảm xúc. Bảo Minh dùng mu bàn tay lau đi nước mắt nước mũi tèm lem của nhỏ.
“Đừng sợ, bây giờ có tôi rồi!”
Giọng nói dịu dàng như cơn gió xuân tháng Ba, không chút lạnh lẽo. Trâm Anh dần ngừng khóc trong tiếng thì thầm dịu dàng đó. Nhỏ đột nhiên cảm thấy trái tim mình như búp hoa còn đọng giọt sương mai, kỳ ảo, đẹp đẽ và thuần khiết. Vầng trăng chui ra khỏi mây, chiếu ánh sáng nhàn nhạt ra khỏi không gian, lọt thỏm vào lỗ thông gió nhỏ phía trên, soi sáng hai con người trong bóng tối. Tất cả trở nên thánh thiện vô cùng…
…
“Ăn từ từ thôi!”
Bảo Minh nhắc nhở, Trâm Anh bỏ miếng thịt vào miệng, vui vẻ ăn ngon lành, thật tình nhỏ đói đến mức không đứng vững được luôn. Đối với nhỏ được ăn là sung sướng nhất a.
Minh phì cười, cậu đỡ sốt hơn rồi, phải cảm ơn người nào đó, vượt qua cả nỗi sợ để chăm sóc cậu còn gì! Cậu nhìn vào hộp cơm, cũng may là vú Lành không yên tâm cho cậu ăn bên căntin trường, nên lúc nào cũng chuẩn bị một phần riêng cho cậu, hôm nay vì mệt cậu chả buồn đụng tới nên hộp cơm vẫn còn nguyên, trong lúc Trâm Anh ngủ, cậu tận dụng lửa đèn dầu trong phòng thí nghiệm hâm nóng lại.
“Há miệng ra!”_Trâm Anh gắp một miếng cơm to kèm chả lên trên, đưa trước mặt cậu.
“Cậu ăn đi, tôi không ăn!”
“Người ốm phải ăn nhiều vô, tôi không muốn chăm cậu thêm lần nữa đâu!”
“Tôi bảo cậu chăm tôi à?”
“Này, cậu đền ơn người vừa cứu cậu thoát chết bằng câu nói này sao?”
“Cảm ơn!”_Cậu bốc miếng chả bỏ vào miệng, nói thản nhiên tỉnh bơ.
“Tỏ ra thành ý một chút thì cậu chết à?”_Trâm Anh đánh thình thịch vào lưng cậu, cậu né, rồi nhỏ lại đánh, cứ như thế tiếng cười lắp đầy khoảng trống của màn đêm lạnh lẽo.
…
Bảo Minh trở về nhà trong tình trạng thiếu ngủ trầm trọng, cậu chỉ muốn nằm ngay lên giường và đánh một giấc thật dài.
Cởi bỏ giày xếp vào kệ, cậu nghe loáng thoáng bên tai tiếng nói chuyện phía trong. Là dì Lan và mẹ.
Vừa thấy Bảo Minh dì Lan đã niềm nở, còn cố tình đụng chạm vào người cậu. Dì Lan là người bạn học cũ của mẹ, còn độc thân và sống một cuộc đời phóng túng.
“Ái chà, Bảo Minh đã lớn thế này rồi à? Trỗ mã hẳn ra nhỉ, khiến bao nhiêu cô gái phải chết đây!”
Mẹ lại ôm vai cậu, khoe:”Thằng bé 17t rồi đấy, học rất giỏi nha, đứng đầu toàn trường trong tất cả mọi lĩnh vực.!”
“Con hơi mệt, con xin phép!”_Cậu tách tay mẹ ra, không hiểu là vì sao khi nghe những lời khen đó vào lúc này cậu lại thấy nó thật lố lăng, đó không phải là mẹ cậu, người đàn bà đang cười nham nhở này không phải là người mà Bảo Minh kính trọng.
Cậu đi thẳng lên lầu, tuyệt nhiên không quay đầu về phía sau, Bảo Minh sợ, sợ khi nhìn vào khuôn mặt mẹ, hình ảnh của buổi chiều ngày hôm ấy sẽ vọng lại, đâm thủng bức màn cõi lòng mà cậu đang cố chịu đựng.
Cậu có cảm tưởng đôi môi mình đang nứt nẻ và chiếc lưỡi khô khan rạn vỡ như nguồn hạnh phúc đang dần rời xa mái ấm gia đình này.
Bảo Minh còn nhớ rất rõ, quãng đời thơ ấu của cậu là những ngày vàng son tuyệt bích. Dạo đó, bố là một nhân viên của hãng xuất nhập cảng “THÀNH CÔNG” và mẹ là cô giáo của trường tiểu học Xuân An. Bố mẹ chỉ có mỗi mình cậu nên bao nhiêu thương yêu chiều chuộng của bố mẹ đều dồn vào cậu, Bảo Minh chìm đắm vào nguồn hạnh phúc mông mênh như biển cả, ngọt ngào như hơi thở tình thương. Cậu lớn lên như đọt cây non phơi phới dưới ánh sáng mặt trời trong vòng tay mẹ, trong những săn sóc vỗ về của bố… cho đến một ngày kia, ngày mà mẹ và cậu cùng vú Lành vui mừng vô biên khi nghe bố từ hãng về báo tin là được đề cử làm Phó Giám Đốc của hãng THÀNH CÔNG vì những hoạt động và uy tín của bố đã được mọi người trong hãng kính phục và tin cậy. Từ đó đời sống gia đình cậu càng ngày càng trở nên sung túc, mẹ đã thôi đi dạy và cậu mỗi lần đến trường đều có xe đưa rước. Nhưng trên đời bao giờ cũng có luật bù trừ, cuộc sống vật chất của cậu càng phủ phê đầy đủ bao nhiêu thì bể tình thương đang vây bủa cậu càng theo đó loãng tan. Công việc ở hãng Thành Công luôn luôn bề bộn, bố bận dự những cuộc họp liên miên và vắng mặt rất thường trong các bữa cơm. Cậu ít được bố hỏi han săn sóc như trước kia, đối với việc học của cậu nữa, bố cũng rất thờ ơ. Còn mẹ từ một người phụ nữ truyền thống, đảm đang, nhu mì, bị đồng tiền kéo vào sự phóng túng, thường xuyên tiệc tùng với bạn bè đến mười một mười hai giờ đêm mới về, có khi lại qua đêm bên ngoài. Bảo Minh dần mất tất cả, cậu không còn được ai đó chờ đợi vào mỗi bữa ăn, không còn được nghe tiếng ai đó cằn nhằn cậu phải mặc thêm áo khoát khi trời chuyển lạnh, cũng không còn đánh vần được hai từ “gia đình” thiêng liêng đó.
Lâu dần rồi cậu cũng nhận ra một điều chính bản thân cũng đã thay đổi, nụ cười vô tư ngày xưa biến mất, thay thế cho chiếc mặt nạ vô tình vô cảm.
…
“Nè!”_Nhật Huy đặt xuống trước mặt nhỏ một cuốn sách.
“Cái gì vậy!”_Trâm Anh đón lấy, thắc mắc.
“Hôm bữa mình có lên thành phố, rồi đi xem phim với anh họ, tình cờ đi ngang qua hiệu sách, thì nhìn thấy, mình nghĩ là cậu sẽ thích!”
Trâm Anh cười toe toét, lật từng trang cuốn sách ra, bên trong là hình ảnh, cách chỉ dẫn chụp ảnh đúng cách, rồi liên tiếp những thông tin liên quan đến truyền thông. Nhỏ thích thú reo lên:”Mình thích lắm, cảm ơn Huy nha!”
“Phải học chụp ảnh cho thật tốt đó!”
Nhỏ đứng bật dậy, giơ tay lên kiểu hô khẩu hiệu trong quân đội, lớn giọng:”Em biết rồi thưa thầy!”
Bầu trời hôm nay sao mà chói quá, Nhật Huy bị say rồi.
“Ồn quá!”_Ngừoi bên cạnh Trâm Anh đột nhiên trợn mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!