Lớp Trưởng No.1
Chương 1
”Reng reng reng”…
Trong một ngôi nhà nhỏ nhắn xinh xinh, có tiếng chuông đồng hồ báo thức reo inh ỏi khắp một căn phòng. Trên chiếc giường màu xanh lá cây trong căn phòng ấy, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đang ngủ rất ngon lành. Hôm nay là ngày đầu tuần, phải đến trường đi học nhưng dường như có ai đó đã quên mất nhiệm vụ quan trọng ấy. Nó vẫn cứ ngủ, mặc dù năm nay đã là năm cuối cấp 3 nhưng cái tật ngủ nướng vẫn còn đó. May mắn là nó chịu khó thức khuya học bài nên nó cũng thuộc tốp khá giỏi của lớp.
– Trần Linh Dương, rốt cuộc con tự dậy hay cần nhờ đến chổi lông gà của mẹ? _ Mẹ nó từ ngoài nói vọng vào.
Bà không thể hiểu nổi, nó giống ai mà lại ngủ nướng cả vào những hôm quan trọng như thế. Năm nay đã là nữ sinh lớp 12 rồi, nó thật đúng là làm mất thể diện của bà quá. Mẹ nó thở dài nhìn sang một người bên cạnh, nở nụ cười nhẹ nhưng chứa đựng sự ái ngại.
– Lâm, cháu chờ con bé một lát!
– Không sao đâu ạ, dù sao thì cảnh này cháu cũng quen rồi!
– … _Mẹ nó xấu hổ chết mất.
Đến đào hố chui xuống mất, cũng may Lâm không để ý đến hình tượng của nó chứ nếu không bà ngất mất. Lâm và nó chơi với nhau từ nhỏ, cậu luôn là người bạn đáng tin cậy của nó. Sáng nào cậu cũng qua nhà nó rủ nó đi học. Và đương nhiên là sáng nào cũng đứng đợi nó ngoài cửa giống như thế này.
– Á, mẹ đánh con à? _ Nó hét toáng lên.
Đang say giấc nồng, nó bỗng có cảm giác ran rát ở mông, điều đó làm nó choàng dậy. Và cái thứ làm nó ran rát ấy chính là cái chổi lông gà của mẹ, một vũ khí ”kinh điển” mà cả nhà nó đều sợ. Mẹ nó nghiêm chỉnh đứng trước mặt nó, ánh mắt lộ lên vẻ tức giận. Nó nhìn mẹ cười giả nai:
– Con dậy, con dậy!
Lâm nhìn vào trong phòng, cậu thở dài, ngày nào cũng như vậy không à. Cậu nhìn nó nhanh chóng chui vào nhà vệ sinh mà buồn cười. Suốt mấy năm cấp 3, sáng nào đi học cậu cũng luôn chờ nó. Và sáng nào cậu cũng nghe giọng nó hét toáng lên vì bị chổi lông gà vụt. Cậu cũng thấy lạ, một đứa như nó sao lại vẫn thuộc tốp khá của lớp được nhỉ? Có lẽ nếu nó chăm chỉ hơn chút thì đã có thể học giỏi hơn rồi.
– Mẹ, con đi đây! _ Nó cầm miếng bánh mì kẹp thịt vội vã chạy ra cổng.
– Mày có phải con gái không hở Dương? _ Mẹ nó đau đầu.
Lâm nhanh chóng ra cổng cùng nó. Cậu bước đi thong thả, trái ngược với dáng vẻ của nó. Nó vừa đi vừa vội ngấu nghiến cái bánh mì. Sáng nào cũng ăn uống kiểu này chắc bị dạ dày sớm! Sau khi xử lí xong cái bánh mì, nó mới bắt đầu đi đứng cho hẳn hoi.
Trường nó khá gần nhà nên nó và Lâm đi bộ đến trường. Lâm là hàng xóm cũng là người bạn thân của nó. Vì vậy nó chẳng thấy có gì phải xấu hổ khi dậy muộn hay ăn uống vội vã trước mặt cậu cả, nó coi đó là điều bình thường.
Đường đến trường cũng khá là mát mẻ. Cây được trồng trên đường tạo không khí thoáng đãng vào mỗi buổi sáng. Nó hít một hơi thật sâu, cảm giác sảng khoái lên tới đỉnh đầu. Nó vốn thích cuộc sống tự do sảng khoái, không khí như vậy thật khiến nó cảm thấy vui vẻ.
– Bà hít vừa thôi, miệng còn dính bánh kia kìa, lấy tay mà lau đi!
Nó cau mày nhìn cậu, đang thưởng thức không khí trong lành, bỗng dưng cậu nói thế làm nó nổi cáu. Nó lấy tay lau đi chỗ cậu chỉ, quay sang nhìn cậu.
– Sạch chưa?
– Rồi.
Nó xách cặp túm vai cậu đi tiếp về phía trước. Ngôi trường dần hiện ra trước mắt nó, nó mỉm cười tươi nhanh chóng đi vào trong trường. Nó rất thích học, nhưng chỉ có cái là nó ghét dậy sớm vào buổi sáng. Nó thầm ước phải chi trường chỉ học buổi chiều, để buổi sáng nó có thể ngủ đã thật đã!
– Ê, không nhìn đường à? Tránh ra, không thấy nữ hoàng đến sao mà đi nghênh ngang thế hả?
Một giọng nói vang lên bất chợt làm tâm trạng nó trở nên tồi tệ. Nó quay ra hướng phát ra tiếng nói. Khỏi cần nhìn cũng biết người nói câu đó là ai, đó chính là Dung, lớp trưởng của lớp nó. Nó nhìn nhỏ tức giận. Dung lượn lượn một chút rồi tiếng thẳng vào trong trường.
Nó nhìn theo Dung, nhỏ luôn tự nhận bản thân là nữ hoàng và bắt người khác phải tuân theo mọi chỉ thị của nhỏ. Nó luôn cảm thấy nhỏ thật trơ trẽn, bên cạnh là một lớp trưởng, nhỏ luôn chèn ép người khác dựa theo quyền lực của mình. Đám bạn trong lớp nó sợ nhỏ đổ cho tội gì đó rồi phạt nên cũng chỉ dám ngậm miệng, cố gắng nịnh nọt lấy lòng nhỏ để nhỏ không chèn ép mình. Nó thoáng thấy có cảm giác khinh bỉ tràn đầy trong lòng mình. Cảm giác khó chịu làm khuôn mặt nó cau có, nó đi về lớp. Bây giờ nó hết hứng thú vào buổi sáng rồi. Vừa nãy tâm trạng còn tốt thì lại có người phá đám.
Lâm nhìn nó, cậu biết nó đang nghĩ gì. Cậu đi theo nó lên lớp, cảnh tượng này xảy ra như cơm bữa, nhỏ Dung nổi tiếng về cái kiểu hoạnh họe xấu tính rồi, vậy nên cậu chẳng còn lạ. Tuy nhiên Lâm khác nó, cậu coi điều đó là bình thường, cậu không mấy quan tâm và để ý đến những vấn đề vớ vẩn không quan trọng của lớp. Nó chỉ khiến cho cậu cảm thấy rối đầu ra thôi. Cứ lo học, thong thả sống yên bình sẽ tốt hơn nhiều!
Hừm, cậu nhếch môi cười, trường học mà giống như chốn hoàng cung tranh nhau, ganh ghét đố kị ấy nhỉ! Cũng phải thôi, là con người, ở bất cứ nơi nào, kể cả khi ở ngay trong gia đình của chính mình cũng có sự bất đồng, có sự mâu thuần không hòa hợp. Phải, trên đời ai cũng có người ghét và người yêu, đó là quy luật chung, là một sự thật hiển nhiên không thể nào chối cãi.
Nó lên lớp, đặt cặp xuống bàn, nó ngồi trên bàn nghĩ ngợi vẩn vơ. Lâm đi xuống cuối lớp, cậu ngồi mở sách ra xem xét lại trước khi vào học. Nó lại nghĩ tới Dung, nó thấy nhỏ cứ làm lớp trưởng một cách bình thường có phải sẽ nhiều người yêu mến hơn không? Đằng này dồn ép bạn bè giống như là bá chủ. Nếu như thầy cô biết mà nhắc nhở nhỏ thì còn đỡ. Nhưng thầy cô có biết gì đâu, cứ tưởng nhỏ ngoan hiền nên tin tưởng tuyệt đối. Trong khi có thầy cô, Dung luôn giả vờ ngoan ngoãn, ra vẻ em là học sinh ngoan, là một lớp trưởng luôn yêu quý bạn bè. Càng nghĩ nó càng ức chế. Nó muốn vạch mặt nhỏ lắm cơ, nhưng mà đâu có vấn đề gì quá to tát để vạch mặt. Mà nó cũng chẳng có bằng chứng cụ thể nữa.
Nó nhìn ra không trung, tự dưng nó thấy lòng mình nặng trĩu. Phải chi nó có thể làm gì đó, để bớt thấy gương mặt hống hách của nhỏ Dung. Bớt thấy đi sự đểu cáng, sự chèn ép quá đáng mà nhỏ Dung đối xử với mọi người! Ngôi trường là nơi để học sinh tha hồ vui chơi, tìm tòi, học hỏi, là nơi bè bạn giúp đỡ và yêu thương nhau. Nhưng sao nó thấy nơi đây lại giống như địa bàn của một mình Dung vậy chứ? Trường Văn Minh là của huyện xây, đâu phải nhà nhỏ đâu mà nhỏ tự đắc chứ? Nó chợt buồn, một nét bất lực của một người luôn ao ước có được năm tháng học đường tràn ngập niềm hân hoan bên tất cả bạn bè. Bạn bè nó giống như toàn người vô dụng, luôn khép nép dưới chân người khác.
– Nó dám nói xấu tao á? _ Bất chợt tiếng nhỏ Dung làm cho nó giật mình.
Nó nhìn ra chỗ nhỏ, lại có vấn đề gì nữa đây, nghe qua là chẳng có vẻ gì là tốt đẹp rồi! Nhỏ Dung đập bàn, lộ rõ vẻ tức giận. Nhỏ quay sang nói với đám bạn thân của mình.
– Tao sẽ hỏi tội nó.
Cả đám người kéo ra ngoài cửa. Nó nhìn theo, chợt thấy tò mò. Nó đứng dậy đi theo họ ra khỏi lớp. Học sinh trong lớp cũng dần ùa về phía nhỏ. Người nào động đến nhỏ Dung thể nào cuối tuần chả bị buộc một tội nào đó và bị phạt. Vì thế chẳng có người nào trong lớp ngu dại mà nói xấu nhỏ. Hôm nay có vẻ là người này không sợ bị phạt. Nó thoáng mỉm cười, mặc dù nói xấu là không tốt nhưng cuối cùng cũng có người chịu tự đấu tranh cho chính mình. Làm thế mới đúng đắn chứ!
Nhỏ Dung tiến về phía một cô bạn. Hân đang ăn bánh dưới căng tin cười nói vui vẻ, chợt nhìn thấy nhỏ Dung hằm hằm tiến về phía mình. Nhỏ Hân tối sầm mặt. Có lẽ là Dung đến để tính sổ với nhỏ.
– Nghe nói bạn Hân đây không ưa gì tớ? _ Dung ngồi xuống uống cốc nước trắng trên bàn, giọng nói ngọt hơn đường nhưng lại chứa đầy ẩn ý.
– À, cậu đang nói gì vậy? _ Hân cố gắng cười.
– Mày còn định giả nai à? Mày đi nói xấu tao, nếu không ưa tao sao ngay từ đầu không nói thẳng?
– Đâu có, cậu nghe ai nói vậy? Tớ không ưa cậu hồi nào đâu chứ! Tớ biết Dung là lớp trưởng nên đâu nói xấu cậu làm gì. Cậu có làm gì tớ đâu mà tớ không ưa cậu! _ Hân chối bay biến.
Nó nhìn Hân, cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng. Mới vừa rồi nó còn tưởng có người chịu đứng lên đấu tranh, không ngờ lại thấy cảnh mất mặt thế này. Mọi người khiến nó cảm thấy khinh thường, luôn khép nép vậy với nhỏ, bảo sao nhỏ luôn đắc ý.
– Được rồi, xem như mày có thành ý, có lẽ bọn bạn tao nghe nhầm. Nhưng mà có không ưng thì cũng nên nói thẳng với nhau, đừng nên nói xấu làm gì! _ Giọng Dung chợt hạ xuống nhưng mang âm hưởng của sự đe dọa.
– Tớ sao lại không ưng cậu được, hì hì… _ Hân cười giả lả.
Dung hừ nhẹ một cái rồi rời khỏi căng tin. Nhỏ vừa đi, Hân toát mồ hôi hột, nhỏ thở dài, may mắn là tai qua nạn khỏi. Cái mồm này từ nay về sau nên ngậm lại. Đám đông giải tán, tưởng có trò hay, tưởng Dung xử Hân, ai ngờ chỉ đơn giản vậy. Nhưng cũng đã đủ để họ cân nhắc kĩ trước khi nói gì đó về Dung. Để nhỏ ghét, sống khổ như chơi!
Nó đi về lớp, tự dưng nó có cảm giác thương hại xen lẫn tức giận với Hân. Nhỏ thật đúng là không biết nên dùng từ thế nào để diễn tả. Nó chợt ước mình trở thành lớp trưởng, nhất định nó sẽ dẹp hết những cái xấu xa trong ngôi trường này!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!