Lớp Trưởng No.1
Chương 46
– Ok tới liền.
– Sếp đâu rồi nhỉ ?
– Ở tầng dưới á, quán mình rộng, có mấy tầng liền, sếp ở luôn dưới ấy phục vụ rồi.
– Ờ…
…
Cà phê Lee Lee vốn luôn giữ vị trí số một trong lòng những vị khách gần xa mỗi khi ghé thăm phố huyện Văn Minh. Quán có diện tích khoảng 50 mét vuông, gồm bốn tầng được thiết kế sang trọng và bài trí vô cùng tinh tế, có pha chút phong cách phương Tây thời thượng. Đặc biệt, trên mỗi ban công của các tầng, những chiếc bàn được sắp xếp thành từng chữ cái khác nhau, ghép lại thành từ “luck”, phía trên được che phủ bởi những tán hoa hòe màu trắng tinh khiết, làm dịu đi cái nắng gay gắt vào mỗi ngày hè. Ngồi nhâm nhi từng tách cà phê và nhìn xuyên qua những tấm kính trong suốt để ngắm nhìn quang cảnh thành phố về đêm quả là một sự lựa chọn tuyệt vời đối với những bạn trẻ.
Không chỉ là vào buổi tối, quán cũng có khá nhiều khách ghé thăm vào ban ngày. Họ thường là những sinh viên đại học cùng nhau ngồi thảo luận hay làm các bài luận lớn, thi thoảng lại cùng nhau ăn uống, chuyện trò. Nhóm của Dương cùng với một số thành viên khác trong gia đình 12B đã hoàn thành xong thủ tục xin việc vào buổi sáng, cả nhóm đã chính thức vào làm phục vụ tại đây. Họ nhí nhảnh, nhanh chân làm việc, rồi thi thoảng lại cùng nhau cười nói, trêu đùa cùng với các anh chị nhân viên đã làm lâu năm trong quán.
– Này, cái này để tôi bê đi cho, bàn số 8 hả, ok ok…
– Ơ này…
Tuấn béo hồ hởi vỗ vai Vĩnh một cái, liền sau đó bưng mất khay đồ uống đang đặt trên tay của cậu đi mất. Vĩnh ngây người ra mất mấy giây, rồi lại ngơ ngác đi đến phục vụ những bàn khác. Buổi chiều ngày hôm nay, cậu có chút mất tập trung hơn so với những ngày bình thường. Cậu đã bất giác để bản thân mình chú ý đến những gì mà các thành viên trong gia đình 12B thể hiện. Từng cử chỉ, từng lời nói của họ chợt khiến cho cậu cảm thấy ngạc nhiên. Ngạc nhiên không phải bởi vì họ làm việc quá chuyên nghiệp hay khéo léo, mà là bởi sự ăn ý trong từng hành động, từng lời nói của họ. Ở gia đình 12B có một điều gì đó rất đặc biệt mà Vĩnh không thể nào diễn tả được bằng lời. Họ cùng nhau làm việc rất nghiêm túc nhưng lại không quá gò bó, thi thoảng lại có thể cười đùa nhẹ nhàng. Có những lúc, Vĩnh đã không thể nhịn được cười trước những lời nói đùa vô tư cùng với những hành động có phần ngốc nghếch của họ, những người lần đầu tiên làm việc ở một quán cà phê.
Hôm nay là chủ nhật nên quán khá là đông, mọi người vì thế mà cũng làm việc khá là tấp nập. Cuốn sổ tay ghi chép gọi món của Dương đã chật kín cả một trang, suốt cả buổi nó cứ chạy từ bàn này sang bàn khác, làm đám bạn của nó không khỏi phì cười trêu chọc. Trước giờ sếp Dương của bọn họ mặc dù làm việc rất chi là trách nhiệm, nhưng hình ảnh sếp tất bật như bây giờ quả thực là hiếm thấy. Nhưng không phải vì bận bịu như thế mà Dương cảm thấy mệt mỏi hay khó chịu, ngược lại, nó cảm thấy rất vui vẻ khi bản thân và mọi người cùng làm việc với nhau, cảm giác có gì đó rất nhộn nhịp mà lại ấm áp.
Tạm gác chuyện ở quán cà phê Lee Lee lại, tại nhà sách Văn Minh cách đó một khu phố, một nhóm học sinh khác đang cùng nhau sắp xếp các đầu sách lên giá và đọc truyện tranh cho những bạn nhỏ trong hiệu. Không khí ở đây tuy có phần tĩnh lặng hơn so với quán cà phê lúc nãy, nhưng ta vẫn cảm nhận được sự vui tươi len lỏi qua từng trang sách, từng nụ cười của các bạn nhỏ. Đây là nhóm nhỏ thứ hai được phân công thực hiện kế hoạch làm thêm của cả lớp, nhận công việc này thông qua sự hướng dẫn của Thu. Nhỏ thường hay tới nhà sách vào cuối tuần, bởi vậy mà Thu rất rõ các hoạt động thường có trong nhà sách, có thể dễ dàng chỉ dẫn cho mọi người mỗi khi tới đây làm thêm vào những thời gian rảnh rỗi.
Bên trong phòng đọc sách cho các bạn nhỏ vừa vang lên những âm thanh rất đáng yêu của trẻ con, vừa xen lẫn giọng đọc dịu dàng của Liên. Các bạn nhỏ vừa nghe nhóm của Thu đọc sách, vừa tò mò đặt ra những câu hỏi vô cùng dễ thương với các anh chị. Gương mặt trẻ con bầu bĩnh xinh xắn, khuôn miệng chúm chím thi thoảng lại chu lên đặt những câu hỏi với ánh mắt hiếu kì và giọng điệu vô cùng dễ thương thật sự không khỏi khiến cho các “anh chị của 12B” muốn ôm lấy mà thơm một cái.
– Chị ơi, chú Cuội thực sự ở trên cung trăng ạ ?
– Anh ơi, chú cún ấy có về với chủ của nó không ạ ?
Cả nhóm không khỏi bật cười, khẽ xoa đầu các bạn nhỏ rồi dịu dàng trả lời.
– Đúng vậy đó các em.
– Chú cún nhất định sẽ trở về.
…
Ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua những kẽ lá, lần lượt rơi nhẹ trên những bờ vai, mái tóc và rồi đặt chân xuống mặt đất. Các cô, các bác, các cụ sống lâu năm trong thành phố cổ nằm trong trung tâm của phố huyện đang sắp xếp, dọn dẹp và bày biện thêm đồ đạc chuẩn bị đón những vị khách du lịch mới ghé thăm. Dung đưa bàn tay lên nhẹ che ánh nắng chiếu vào mắt, rồi dần hạ xuống nhìn ngắm những người xung quanh. Nhỏ mặc một bộ váy đen trắng kết hợp khá thanh lịch, gương mặt trang điểm nhẹ, mọi cử chỉ đều vô cùng nhã nhặn. Thắng từ phía sau đưa chai nước suối mà mình vừa mới mua lên trước mặt nhỏ, mỉm cười nhìn rồi khẽ lắc nhẹ chai nước. Cả ngày hôm nay Dung nhận trách nhiệm làm nhóm trưởng dẫn những thành viên có khả năng giao tiếp tiếng Anh tốt nhất trong lớp đến đây xin làm hướng dẫn viên du lịch cho những vị khách nước ngoài. Ở ngoài trời suốt nên Thắng biết nhỏ cũng khá là mệt, vậy nhưng Dung lại không thể hiện nó ra bên ngoài mà vẫn rất tập trung vào công việc. Nhẹ đón lấy chai nước suối trên tay Thắng, Dung khẽ mỉm cười nhẹ, gương mặt có xen chút ửng đỏ, bẽn lẽn lên tiếng.
– Cảm ơn cậu.
– Nói mới nhớ, không biết nhóm của Khang hiện giờ thế nào rồi, hôm nay trời không nắng gắt lắm nhưng mấy đứa nó đứng ở ngoài đường suốt, nhiều xe cộ khói bụi không biết có sao không. Con trai mà, chắc gì đã chịu ăn uống hẳn hoi.
– Ừ, nhưng Dương với mấy người nữa cũng có ghé qua rồi, chắc không sao đâu.
…
Trong lúc đó, Khang đang dùng tạm một vài chiếc tờ rơi trên tay quạt nhẹ lên gương mặt ửng đỏ vì nóng của mình. Lúc này cậu đang đứng cách khu phố cổ mà Dung và Thắng vừa nói chuyện một quãng không xa, phát tờ rơi trên con đường chính gần trung tâm của phố huyện, nơi có nhiều người qua lại nhất. Công việc của Khang và mọi người gắn liền với không gian ngoài trời, lại có nhiều khói bụi của xe cộ nên những thành viên trong nhóm đều là những bạn nam cao lớn và khỏe mạnh nhất trong lớp. Dẫu vậy, mọi người cũng không quên quan tâm và lo lắng tới sức khỏe của họ. Để chắc chắn rằng họ không bị quá sức, Dương và một vài người khác cũng đã ghé qua xem xét tình hình và yêu cầu mọi người nên nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ. Con trai thường khá là qua loa và không chịu quan tâm đến sức khỏe của mình cho thật tốt. Cũng rất may là con đường này quanh năm đều rợp bóng các cây cổ thụ được trồng ở hai bên lề đường nên mọi người cũng không cần phải quá lo lắng về việc không có điểm nghỉ chân nếu như trời đổ nắng.
– Ê mày ơi, còn nhiều tờ rơi phải phát không ? _ Trí quay sang phía Khang ở bên kia đường, gọi lớn.
– Còn khoảng gần trăm tờ nữa, cả nhóm cố đến tối chắc là xong. _ Khang lại từ phía bên kia nói vọng lại.
– Ờ…
Nói rồi Trí lấy tạm chai nước lọc để ở chiếc ghế bên cạnh tu lấy một hơi. Chà, hiện tại bọn họ ở bên đây làm việc cũng khá là thuận lợi, không có vấn đề gì nhiều lắm, không biết các nhóm khác như thế nào rồi. Còn nhóm của bọn thằng Dân nữa, làm việc với máy tính chắc là mệt lắm đây, đau hết cả mắt. Nghĩ ngợi một chút rồi Trí lại nhanh chóng quay trở lại với công việc, nhanh tay đưa những tờ rơi về phía những người qua đường, mở lời giới thiệu với họ.
Cách đó không xa, Dân đang cùng mọi người nhận việc làm thêm online từ các công ty khác nhau chợt hắt hơi một tiếng. Cậu nhăn mặt, lấy một chiếc giấy ăn nhẹ lau mũi, rồi lại nhìn vào màn hình máy tính. Không phải chứ, mới làm việc với máy tính có một chút xíu mà đã lăn ra ốm rồi ư ? Đúng là hiện giờ cậu có hơi mỏi mắt thật, nhưng đâu đến mức như vậy. Nhỏ Vân đang ngồi cắn một miếng bánh ngọt ở bên cạnh chợt cười tủm tỉm, nhìn mọi người rồi khẽ quay sang chọc Dân.
– Này, không phải là em nào đang nhớ mày đấy chứ ?
– Ha ha ha… _ Cả nhóm chợt cười ầm.
– Linh tinh, làm việc đi !
Nói rồi mọi người lại tập trung cắm cúi vào công việc được giao của mình. Bên cạnh là ngổn ngang những tờ giấy ghi chép, tính toán thông tin để nhập vào dữ liệu. Đây là nhóm nhỏ cuối cùng của gia đình 12B trong nhiệm vụ làm thêm giúp đỡ Vĩnh lần này. Hôm trước Dương đã cùng cả lớp thảo luận và lựa chọn ra những công việc phù hợp nhất với độ tuổi của bọn nó hiện giờ, và rồi cùng nhau thống nhất phân chia ra những nhóm khác nhau phù hợp với những công việc ấy. Năm nhóm nhỏ, với năm công việc khác nhau nhưng đều chứa đựng tình cảm sâu sắc của cả gia đình 12B giành cho Vĩnh. Dù không ai nói với ai gì nhiều, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây lần đầu tiên họ rời khỏi vỏ bọc yêu thương của cha mẹ, lần đầu tiên ra ngoài xã hội trải đời. Họ cũng biết rằng, số tiền mà bản thân mình kiếm được sẽ không được dùng cho chuyện cá nhân, vậy nhưng họ vẫn cảm thấy rất vui vẻ khi có thể được cùng nhau làm việc, cùng nhau giúp đỡ người bạn của mình. Có thể trong hiện tại, Vĩnh vẫn chưa thực sự chấp nhận mọi người, nhưng đối với họ, điều đó không quan trọng. Tất cả đều tin rằng, sẽ có lúc cậu sẽ mở lòng mình ra và đón nhận gia đình 12B. Lời nói có thể không khiến cậu để tâm, nhưng thông qua những hành động của mỗi người, nhất định Vĩnh sẽ hiểu họ đều thật tâm lo lắng cho cậu, thật lòng muốn cậu có thể tin tưởng.
Không chỉ có gia đình 12B quyết định đi làm thêm để giúp đỡ Vĩnh. Huyên và Trung cũng cùng giúp họ một tay. Hiện tại hai người họ đang làm thêm tại tiệm bánh mì Xu Xu gần trường học. Đây là tiệm bánh do người nhà của Trung mở đã được năm năm, vốn là địa điểm vô cùng quen thuộc với mỗi gia đình trong phố huyện. Mấy ngày trước, khi thấy Huyên tìm kiếm những công việc mà nhỏ có thể làm được trong thành phố, Trung khá là tò mò và biết được kế hoạch làm thêm của mọi người. Lúc đầu cậu khá là xấu hổ, không dám mở lời nói với nhỏ, nhưng rồi Trung cũng quyết định trao đổi với Huyên rằng cậu cũng muốn giúp một tay. Nhỏ nghe vậy thấy rất vui, nhưng không thể hiện ra bên ngoài quá nhiều, sợ cậu ngại. Huyên chỉ nhẹ nhàng đồng ý và cả hai nhanh chóng tìm kiếm một công việc phù hợp.
– Anh Trung, cắt thêm thịt nướng đi…
– Ờ…
Tiệm bánh mì Xu Xu khá là đông khách, lương lại tương đối ổn định. Mặt khác, tiệm mở cửa trong cả ngày và dù là vào bất kì buổi nào trong ngày cũng đều có khách hàng ghé thăm. Học sinh lớp 10 và lớp 11 vẫn chưa cần phải học thêm và ôn tập nhiều vào các buổi chiều trong tuần giống như khối 12, vì vậy mà thời gian biểu rất là phù hợp với việc làm thêm tại Xu Xu. Mặc dù Trung không hề nói ra miệng, nhưng kể từ ngày hiểu hơn về Vĩnh, tính cách của cậu cũng đã có phần thay đổi. Huyên nhìn ra được, cậu đã cư xử tốt hơn với Vĩnh, cậu cũng làm việc một cách rất có trách nhiệm. Dường như trong thâm tâm, Trung vẫn còn cảm thấy có lỗi vì hành động lúc trước của mình, bởi vậy mà cậu thực sự muốn góp một phần sức của mình với mong muốn có thể sửa được lỗi sai ấy.
– Cho chị hai phần bánh mì tam giác đầy đủ em nhé ! _ Một vị khách trẻ mở lời.
– Dạ, của chị đây ạ ! Cảm ơn vì đã ghé thăm !
Huyên mỉm cười dịu dàng, rồi quay sang Trung nháy mắt một cái, giơ ngón tay cái lên để khen cậu làm việc tốt. Trung đỏ mặt, cậu vội quay đi, giả vờ như bản thân đang rất là tập trung cắt thịt nướng. Một lát, một vị khách mới ghé thăm, Huyên nở một nụ cười thật tươi chào đón họ: “Qúy khách cần gì ạ ?”
“Bạn bè”, hai từ ấy thật thiêng liêng và ấm áp. Bởi vì hiểu được ý nghĩa của nó mà con người ta đối với nhau sẽ thật lòng hơn, giống như Huyên, hay Trung, hay cả gia đình 12B vậy. Có lẽ hiện giờ, Vĩnh vẫn chưa mở lòng ra để đón nhận tình cảm ấy của bất cứ ai, nhưng không sao, đối với mọi người, họ không mong muốn rằng bản thân sẽ ép buộc cậu phải chấp nhận họ hay muốn rằng Vĩnh phải mang ơn với chính mình. Họ cũng không quan tâm rằng bản thân có nhận được những lời khen ngợi rằng “cậu đã làm rất tốt” hay không, họ chỉ hi vọng, những gì mình đang cố gắng sẽ phần nào có thể giúp đỡ được cho Vĩnh, chỉ như vậy thôi là đủ rồi. Đối với gia đình 12B mà nói, Vĩnh là một mảnh ghép đã được sắp đặt từ trước để bức tranh mang tên gia đình 12B trở nên hoàn thiện hơn. Cậu cũng là người mà Huyên vô cùng yêu quý và cũng là người đã thay đổi cách nhìn nhận của Trung, thay đổi đi tính cách bảo thủ của cậu nhóc.
Trên con đường phố huyện nhộn nhịp người qua lại, ta nghe thấy từng đợt gió thổi, từng tiếng lá xào xạc đung đưa, hòa trộn với những âm thanh của tình bạn, âm thanh không lớn nhưng đủ để rung động lòng người…
– Ê có ai đến bàn mới vào để tiếp đón chưa đấy ?…
– Để ngược sách rồi kìa, cái tên ngốc này…
– Hello, my name is Dung,…
– Xin hãy nhận cho ạ…
– Con số đó nhập đúng chưa mày ?…
– Cảm ơn quý khách đã ghé thăm…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!