Lớp Trưởng No.1
Chương 49
Một âm thanh nhỏ vang lên phía cuối lớp học. Vĩnh lấy tay che miệng, cố gắng để không làm ồn tới cả lớp, sau đó liền lấy một chiếc khăn tay để trong góc cặp nhẹ lau mũi. Vì cậu thường hay làm việc ở bên ngoài, có những lúc ở công trình xây dựng dính bụi bặm hoặc ra mồ hôi rất cần tới chúng, nên cậu thường xuyên mang theo khăn tay bên mình. Một vài người bạn ngồi ở gần đó quay sang hỏi han Vĩnh, cậu xua nhẹ bàn tay thay cho câu trả lời, cố để mọi người không dồn sự chú ý về phía mình nữa.
Một cơn gió nhẹ thổi từ bên ngoài, đi qua những chiếc cửa sổ rồi tản đều trong lớp học. Vĩnh khẽ co người lại, bờ vai có chút run rẩy. Cậu không rõ vì sao từ sau khi tiết học đầu tiên kết thúc mình lại có cảm giác lạnh lẽo giống như vậy. Đầu cũng rất đau, có lúc choáng váng khiến cậu hoa mắt mất một lúc mới ổn định lại được. Trong đầu cậu thoáng hiện lên một ý nghĩ, có lẽ cậu đã bị cảm lạnh do dầm mưa sáng nay. Vĩnh nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường phía bên phải bục giảng, đã sắp tới giờ làm của quán pizza. Cậu thoáng suy nghĩ, không thể để bản thân cứ như thế này mà tới đó được, cậu cũng không muốn phải xin nghỉ làm. Lát nữa tới tiết ba cậu sẽ xuống phòng y tế nhờ cô y tế kê giúp mình một đơn thuốc cảm, như vậy chắc là có thể yên tâm làm việc rồi.
“Reng reng reng…”
Giờ ra chơi, Vĩnh khẽ liếc nhìn những bạn học xung quanh mình, rồi kín đáo thu dọn sách vở. Lớp 12B túm tụm lại bàn nhau, quyết định xem cả bọn sẽ bày trò gì để giải khuây cho hết giờ giải lao. Sâm lấy trong cặp ra một chiếc hộp gấp nhiều màu sắc, vui vẻ giơ lên gọi mọi người.
– Sếp này, chơi cờ cá ngựa không? Lớp mình chia nhóm đấu xem ai về đích trước đi?
– Ể, trò này vui đấy, xếp bàn cờ đó ra đi. Vừa đúng lúc tiết này được ra chơi những mười lăm phút lận.
Dương hai mắt sáng lên nhanh nhẹn cất gọn sách vở vào hộc bàn. Cả lớp xúm lại xếp bốn chiếc bàn lại với nhau, quây xung quanh bộ bàn cờ cá ngựa. Sơn quay xuống phía cuối lớp vẫy vẫy tay gọi Vĩnh, thấy không yên tâm còn nhanh chân chạy xuống chỗ cậu, vừa kéo tay vừa hò hét.
– Vĩnh, lên đây chơi với bọn tôi. Ông về phe tôi nhé, nhất định phải thắng nhóm sếp Dương mới được!
– Cái gì đấy? _ Dương khẽ nheo mắt, nhưng đôi môi vẫn lộ rõ ý cười rất vui vẻ.
– À, ừm… tôi…
Vĩnh ngập ngừng nhìn mọi người, một bên vai cậu khoác lấy chiếc cặp của mình, đồ đạc trong ngăn bàn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Sơn nhìn cậu khẽ đưa tay lên che miệng, mọi người cũng đã dần đoán ra được cậu đang muốn làm gì. Dương khẽ bước xuống phía cuối lớp, gương mặt trở nên nghiêm túc.
– Cậu định đi làm thêm à?
– Ừm… _ Vĩnh khẽ gật đầu.
– Ơ, nhưng mà sao tay cậu nóng thế? Mặt nhìn cũng đỏ nữa.
Sơn lúc này mới để ý khi đã nắm lấy tay Vĩnh một hồi lâu. Nhỏ Duyên nghe thấy vậy liền đưa tay sờ lên trán cậu theo thói quen. Mẹ nhỏ là một y sĩ, nhờ vậy mà những biểu hiện của các loại bệnh cơ bản nhỏ cũng nắm khá là chắc chắn. Vĩnh đơ người mất mấy giây, sau đó vội ngượng ngùng gạt tay nhỏ ra. Đáy mắt Duyên bỗng trùng xuống, nhỏ kéo ba lô ra khỏi vai của cậu, giọng nói có chút nghiêm trọng.
– Cậu sốt rồi, sốt cao là đằng khác, trán nóng lắm. Lúc cậu đẩy tay tớ ra tớ thấy có vẻ cậu đang rất mệt thì phải, hơi thở cũng không được ổn định nữa. Vĩnh này, nên ở lại lớp nghỉ ngơi đi thì hơn, xin nghỉ làm đi cậu.
– Không cần đâu…
Vĩnh gạt tay mọi người rồi tiến về phía trước. Có lẽ do suốt quãng thời gian qua cậu đã quá gắng sức, cộng với việc buổi sáng hôm nay bị nước mưa tạt ướt trong khoảng thời gian khá dài nên Vĩnh kiệt sức. Đôi chân cậu hơi chao đảo, mắt mờ đi vì chóng mặt khiến cậu vội với tay vào chiếc bàn bên cạnh để đứng vững. Dương thấy như vậy không thể kìm nén thêm được nữa, nó dứt khoát gọi mọi người lôi Vĩnh quay trở lại chỗ ngồi, còn giật lấy chiếc điện thoại trong cặp sách, nhanh nhẹn tìm số điện thoại của chủ quán pizza. Hơn ai hết, nó biết khá là rõ về lịch làm việc của Vĩnh trong thời gian gần đây.
– Không cần đâu, cậu đừng gọi.
Vĩnh với tay định túm lấy chiếc điện thoại nhưng đã bị Sơn kéo lại ngồi xuống ghế. Giọng nói đầu dây bên kia vang lên, là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi rất thân thiện. Nghe thấy cô ấy lên tiếng, Dương vội lùi người lại tránh xa khỏi Vĩnh.
– Cháu chào cô ạ, cháu là bạn học của Vĩnh, bạn ấy làm thêm tại quán pizza của cô đó ạ. Hiện giờ bạn ấy đang bị cảm nặng, có lẽ cần phải nhờ tới nhân viên y tế. Bạn ấy xin phép cô được nghỉ làm buổi sáng ngày hôm nay ạ. Mong cô thông cảm cho bạn ấy.
– Vậy à cháu? Không sao đâu, bảo bạn ấy nghỉ ngơi cho khỏe nhé cháu! _ Người phụ nữ dịu dàng.
– Dạ, cháu thay bạn ấy cảm ơn cô nhiều lắm ạ!
Vĩnh nhìn Dương, đôi mắt có phần chán chường trước lời từ chối từ cậu của nó khiến cho cậu vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy có chút gì đó rất ấm áp. Nó giơ giơ chiếc điện thoại trước mặt cậu rồi chống nạnh hai tay nhắc nhở, giống như một giáo viên mầm non đứng trước đám trẻ của mình.
– Cậu nghe rõ rồi đó nhé, yên tâm mà nghỉ ngơi đi. Cậu biết đấy, nếu cậu vẫn cứ cố chấp, bọn tớ sẽ không ngăn cản cậu nữa, nhưng cậu nghĩ sao khi mẹ mình thấy bộ dạng ốm yếu của con trai khi trở về nhà hả? Không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho cô Hiền chứ!
Vĩnh im lặng, trong lòng cậu bất giác có chút mong muốn ở lại đây vào lúc này mà không phải vì sự ép buộc của một ai cả. Đột nhiên tâm trí cậu khẽ giật mình, tại sao cậu lại nghĩ như vậy vào lúc này chứ? Dương tiến lại gần gõ nhẹ vào người khiến dòng suy nghĩ của cậu bị ngắt quãng. Nó vẫn đứng chống nạnh hai tay trước mặt cậu và dò hỏi.
– Rốt cuộc thì sáng nay cậu đã ăn sáng chưa đấy hả?
Vĩnh thoáng đỏ mặt, cậu không nghĩ là những người bạn này lại quan tâm mình tới mức này. Ngượng ngùng gãi đầu ấp úng, những người bạn xung quanh lại một lần nữa nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc xen lẫn giận dữ. Dương khẽ lườm cậu, gương mặt nó cúi sát về phía Vĩnh, giọng thị uy.
– Cậu đừng có mà mong nói dối được với bọn mình nghe chưa?
– À, ờ… tôi chưa…
– Thật là, tại sao cậu không chịu chăm sóc tốt cho bản thân mình vậy? _ Nó tiếp tục trách móc.
Nói rồi, Dương nhờ Lâm cùng một số bạn nam dìu Vĩnh xuống vòng y tế. Tới nơi thì đúng lúc cô y tế vừa rời khỏi phòng. Nó nhìn quanh quất, không rõ là cô đi đâu rồi nữa, thế này thì đành nhờ Duyên chữa chay cho cậu ấy trước khi cô y tế trở lại vậy. Mọi người xấp khăn ướt đắp lên trán Vĩnh, rồi chia nhau đi tìm cô y tế. Dương thì chạy một mạch tới căng tin của trường, gọi bác đầu bếp tới tấp, luôn miệng hỏi bác cháo nóng còn hay không. Bác đầu bếp khẽ mỉm cười trìu mến, nhanh tay đun nóng lại nồi cháo mới nấu lúc sáng sớm, cho thêm chút gừng đun kèm và hành tươi lên trên như lời nó nói.
Dương cầm theo hộp cháo nhanh nhẹn quay về phòng y tế, mọi người cũng đã tìm gọi cô y tế trở về. Rất nhanh chóng, một đơn thuốc cảm đã được cô y tế kê cho Vĩnh, đồng thời còn kêu các bạn nam lát nữa vén áo cậu lên dùng khăn chườm sốt cho cậu ở hai bên nách và cổ. Nhỏ Duyên còn mượn được người dân ở gần trường một chiếc chăn bông dày, đắp lên người cho cậu ra mồ hôi, ngay sau đó lau khô người và thay quần áo có thể sẽ khá lên.
Cả lớp ai nấy đều sốt sắng, chườm xong người cho Vĩnh theo lời cô y tế, Dương thúc giục cậu mau chóng ăn hộp cháo mà nó vừa mua, rồi kêu cậu uống thuốc. Vĩnh nhìn hộp cháo hành trong tay mình, trong lòng không kìm được mà có chút cảm động. Những người bạn xung quanh ai nấy đều hỏi han cậu, Vĩnh cảm nhận được họ đều thật tâm lo lắng cho sức khỏe của mình. Dù trước giờ cậu không dám chắc chắn về suy nghĩ của họ, nhưng không hiểu vì lý do gì mà lúc này đây cậu lại tin vào điều đó như vậy. Lúc cậu vừa uống thuốc cũng là lúc chuông báo vào học vang lên. Dương nhờ Sơn và Tuấn béo ở lại cùng với Vĩnh, sau ba mươi phút nếu như cậu ra mồ hôi thì còn có thể nhờ hai người này lau khô và thay quần áo giúp cho cậu, tránh để mồ hôi ra quá lâu, dễ bị nhiễm lạnh ngược trở lại.
Cả lớp chăm sóc Vĩnh tận tình như vậy, cho tới buổi trưa thì cậu cũng đã hạ sốt. Vĩnh khẽ cảm ơn mọi người, cả khuôn mặt cứ cúi gằm nhìn chăm chăm xuống nền đất. Sơn khẽ cười láu cá, vỗ nhẹ tay vào người cậu trêu chọc.
– Ngượng cái gì chứ, người một nhà cả!
Điệu bộ hí hửng đó của cậu ta không khỏi khiến bọn con gái trong lớp đỡ trán.
Sáng chủ nhật, sức khỏe của Vĩnh cũng đã ổn định hơn sau khi dùng thêm thuốc mà cô y tế kê. Cậu chào mẹ rồi nhanh chóng đạp xe tới quán cà phê Lee Lee, trong lòng không tự chủ mà có chút mong chờ. Chính Vĩnh cũng không nhận thức được rằng, mình đang hi vọng vào sự xuất hiện của những người bạn nọ ở đó.
Tới nơi, cậu đưa mắt nhìn vào bên trong, đôi môi bất giác mỉm cười khi thấy các thành viên của gia đình 12B đang đứng đó cãi cọ và đùa cợt. Vĩnh tiến vào bên trong, định lại gần chào hỏi mọi người thì cảm giác ngượng ngùng bên trong bỗng ngăn cậu lại. Cậu vẫn cảm thấy có chút gì đó không được tự nhiên khi đối diện với họ. Dù vậy, những người bạn đã nhanh chóng nhìn thấy Vĩnh, Sơn nhanh nhẹn nhảy lên khoác tay qua vai cậu, giọng hào hứng.
– Hây, hôm nay ông bạn của tôi đã khỏe hơn chưa hả?
– Hôm nay ông vẫn nên nghỉ ngơi một chút, có gì bọn tôi làm hết hộ cho. He he, nhân tiện tôi cũng muốn phá thành tích bưng được 50 cốc sinh tố tuần trước của ông! _ Tuấn béo cười nham nhở.
– Ể, như vậy là xấu tính lắm nha! _ Đám con gái nhao nhao.
– Tập trung nào mọi người, có khách tới rồi kìa! _ Dương hò hét.
– Rõ, thưa sếp!
Vĩnh nhìn theo những người bạn đang tấp nập chạy tới từng chiếc bàn trong quán, thỉnh thoảng còn vang lên những âm thanh cãi vã vì giành nhau những vị khách mà bất giác mỉm cười nhẹ. Một thoáng, khách đã tới đông nghẹt cả Lee Lee. Những người bạn cùng nhau làm việc, rồi thi thoảng lại quan tâm giúp đỡ nhau khi gặp vướng mắc khiến Vĩnh chợt cảm thấy ấm lòng. Cảm giác này rất lâu rồi cậu mới bắt gặp trở lại, cảm giác mà tình bạn thật sự mang lại. Bất giác cậu thật lòng mong muốn bản thân có thể tiến lại gần hơn với họ, bước vào thế giới ấy của họ.
– Ê, Vĩnh, ông mệt à? _ Sơn gọi lớn.
Vĩnh khẽ nở một nụ cười nhẹ, chạy lại phía của Sơn.
– Không, tôi tới liền! _ Cậu nói lớn, bốn chữ sau cậu nói rất nhỏ, nhưng chất chứa rất nhiều cảm xúc _ Cảm ơn mọi người!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!