Lớp Trưởng No.1
Chương 55
– Tôi đã nói ông đem về đi thì ông cứ đem về đi, sao mà nhiều chuyện thế hả? Ngân sách chỉ có từng ấy, không thêm giá đỡ được nữa, có giỏi thì ông tự bỏ tiền túi ra đi!
– Tại sao ngân sách lại không còn đủ nữa vậy bác Bạo?
Giọng nói trầm đục nghiêm nghị vang lên. Một người đàn ông dáng người cao lớn, mặc một bộ vest màu đen từ tốn bước đến. Bước chân anh ta đầy vững chãi, nhìn qua gương mặt thì vẫn còn khá là trẻ, mới chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi.
Ông Bạo kia sau khi nhìn thấy anh ta, chân mày đang nhíu lại ngay lập tức liền giãn ra. Ông ta hơi cúi thấp người khép nép tiến lại gần, giọng nói đột ngột hạ thấp xuống.
– Cái này do người bên kia báo lại, tôi cũng không biết rõ chính xác được ạ! Giám đốc, sao hôm nay lại tới tận đây vậy?
– Cháu vừa mới trở về từ chỗ công trình cao ốc ở tỉnh kế bên sau một tháng họp bàn cùng với chủ thầu. Vì bên đó có một số rắc rối nên đội trưởng Kiên của mấy bác phải ở lại bên ấy thêm một thời gian nữa, giúp đỡ cho người ở đó. Cháu tiện đường đi xem xem tiến triển của các khu bên mình như thế nào, vừa hay có thể thông báo với bác một tiếng.
– À thì ra là thế, anh Kiên đi cũng đã hơn một tháng rồi, bên tôi làm việc mặc dù đôi lúc cũng gặp khó khăn vì không thể cùng anh ấy thảo luận, nhưng mà mọi thứ vẫn khá ổn. Cũng bởi anh ấy là người làm việc tốt nhất trong số các đội trưởng ở đây, cho nên mới được giám đốc gọi đi cùng sang bên đó. Các khu thuộc những đội khác tôi thấy mấy đội trưởng thiết kế vẫn ở lại mà. _ Ông Bạo khẽ mỉm cười, hai tay xoa xoa vào nhau.
– Bên bác gặp khó khăn ạ? _ Vị giám đốc kia khẽ nhướn mày.
– À, cũng không phải vấn đề gì to tát lắm, tôi xử lý được, giám đốc yên tâm!
– Cháu lại còn tưởng bác đang rất vui vì đội trưởng không có mặt ở đây, bác có thể có toàn quyền quyết định mọi thứ.
Ông Bạo sắc mặt hơi đổi, ngước mắt lên định lên tiếng nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông kia ngắt lời, giọng nói của anh ta có chút nóng nảy.
– Cháu vừa mới nói chuyện với bên đầu tư trên đường trở về đây, họ mới chuyển thêm một khoản tiền lớn cho chúng ta. Bác chỉ là đội phó ban thiết kế của một khu vực thi công nhỏ trong công trình cao ốc này, vậy mà lại có suy nghĩ muốn ăn chia bòn rút tiền từ nhà đầu tư cùng với những người khác. Bác làm vậy thì chủ thầu chỗ này sẽ nghĩ sao về công ty của mình đây ạ?
– Giám đốc Cường, tôi… tôi không có!
Ông Bạo vô cùng sợ hãi, thần sắc cũng đã trở nên nhợt nhạt, không còn mang dáng vẻ kiêu ngạo như lúc đối diện với ông Khải ban nãy nữa.
Ông Khải đứng bên cạnh chứng kiến hết tất cả mọi chuyện, trong lòng bất chợt cảm thấy lo lắng. Hai tay ông cứ đan vào nhau rồi lại thả ra, cả người nhấp nhổm, đứng ngồi không yên.
Giám đốc Cường khẽ nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh. Là một người thật thà, chất phác, nhìn qua cũng đã hơn năm mươi tuổi. Anh ta tiến lại gần ông Khải, ông ấy có chút căng thẳng mà lùi người lại ra phía sau, khiến anh bật cười khe khẽ. Người này anh chưa từng gặp bao giờ, có lẽ không phải là người thuộc công ty anh. Khẽ cúi người gửi lời chào đầy thân thiện, anh ta nhẹ nhàng hỏi.
– Bác từng làm bên thiết kế xây dựng à bác?
Ông Khải nghe thấy ngữ khí hòa nhã như vậy từ người đối diện, trong lòng liền thở phào một hơi thật nhẹ nhõm. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, ông khẽ trả lời.
– Tôi từng làm công việc này, nhưng mà… _ Ông Khải ngập ngừng một chút rồi lại tiếp tục. _ Lúc trước có thời gian tôi uống rượu gây phá nên bị đuổi việc. Hiện giờ tôi đang cố gắng phấn đấu, tôi mới được nhận vào làm phụ xây gần đây.
Cường khẽ mỉm cười nhìn ông Khải, ông ấy quả là một người ngay thẳng, không giấu diếm những chuyện về mình trong quá khứ. Anh hiểu cảm xúc hiện giờ của ông ấy, có lẽ ông ấy đang cảm thấy rất thiếu tự tin vì sai lầm lúc trước của mình, lại có phần lo lắng khi bản thân chỉ là người mới, vậy mà dám ở đây bắt bẻ người của anh. Thế nhưng anh không cảm thấy tức giận gì cả, ngược lại còn cảm thấy rất tôn trọng người đàn ông này nữa. Vừa rồi sau khi nói chuyện cùng với ông Bạo, anh cũng đã xem qua bản vẽ thiết kế, những gì ông Khải nói là hoàn toàn đúng.
– Bác tên là gì vậy ạ?
– Tôi… tôi tên Khải, nhưng mà giám đốc yên tâm, tôi lên cơn lo chuyện không đâu, làm phiền tới mọi người, tôi sẽ không tái phạm nữa.
– Bác đừng căng thẳng, cháu không phải hỏi tên bác để đến nói chuyện với bên quản lý nhân sự đâu ạ. _ Giám đốc bật cười. _ Cháu thấy bác cũng có kiến thức về lĩnh vực này, lại là một người trung thực, không biết bác có thể giúp cháu thay thế vị trí của bác Kiên trong thời gian bác ấy vắng mặt và hoàn thành các bản thiết kế của khu này được không ạ? Đương nhiên là cháu sẽ điều thêm người từ công ty tới cùng thảo luận, bàn bạc với bác, giúp bác làm quen với công việc. Quả thực là tháng này có rất nhiều chỗ thuê công ty cháu làm việc, điều người có hiểu biết từ công ty tới là một chuyện, tìm được người thật thà, tốt bụng như bác mới là chuyện khó.
Hai mắt ông Khải mở to nhìn người đối diện, cả người thừ ra như vừa nhận được một tin dữ. Dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, ông cũng không thể ngờ tới việc anh Cường sẽ đưa ra lời đề nghị như vậy với mình. Lúc nãy, ông còn tưởng rằng bản thân nhất định sẽ bị khiển trách, bị phạt hoặc thậm chí tệ hơn là bị đuổi việc. Vậy mà…
Khẽ ngước mắt lên nhìn anh Cường, trong lòng ông Khải vừa vui mừng, lại vừa bối rối.
– Tôi… tôi… giám đốc đánh giá tôi cao quá. Cái này tôi muốn về nói chuyện xin phép anh Trọng quản lý, anh ấy là người nhận tôi vào làm ở đây, nên là…
– Không cần phải xin phép tôi đâu, tôi có nghe anh Đoàn nói lúc trước rồi, anh rất rành về mảng thiết kế.
Tiếng bác Trọng cười cười vang lên ở phía sau, kèm theo đó là tiếng thở hắt do vừa mới dừng lại nghỉ ngơi sau khi đi cả một quãng đường dài.
– Sao anh lại ở đây thế? _ Ông Khải ngạc nhiên.
– Hồi chiều anh Đoàn gửi đồ lên đây cho anh, hỏi thăm tình hình công việc của anh. Tôi nghĩ cũng mấy ngày rồi bận việc không ghé qua chỗ anh xem thử như thế nào. Hôm nay tiện ngày cuối tuần, mà giờ này cũng đã muồn muộn, mọi người đều nghỉ tay chuẩn bị đi ăn tối, tôi tính rủ anh đi ăn phở, nói chuyện một chút mà không thấy anh đâu. Nghe bọn họ nói, hóa ra anh tới lấy bản thiết kế vẫn chưa quay về.
– À,… vậy tôi…
– Anh là bạn của anh Đoàn thì cũng như bạn của tôi vậy. Lĩnh vực của anh là thiết kế, lần này có cơ hội phấn đấu cũng không dễ dàng gì, sao không thử đi một lần?
Ông Khải nhìn bác Trọng, trong lòng vô cùng cảm kích. Ông khẽ xoay người sang nói chuyện với anh Cường, nụ cười trên gương mặt anh ta vẫn hòa nhã như thế, khiến ông bất giác quên đi căng thẳng.
– Cảm ơn giám đốc Cường đã coi trọng, tôi sẽ cố gắng hết sức!
***
Sáng thứ hai đầu tuần, Dương ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên bàn ăn cầm chiếc bánh mì kẹp thịt trên tay. Hôm qua đi chơi cùng với bạn bè cả buổi chiều, vui quá nên tới nửa đêm nó vẫn chưa hết hưng phấn. Kết quả là giấc ngủ của nó cũng bị gián đoạn, đến gần sáng mới thiếp đi được một chút.
Lâm đợi nó ở ngoài cổng, cả hai cùng nhau tới trường, vừa đi vừa thảo luận rất vui vẻ. Hai hàng cây hoa sữa xanh ngắt đung đưa theo gió trải dài dọc cả tuyến đường. Mặc dù mùa này hoa sữa vẫn chưa trổ rộ, mùi hương cũng chưa lan tỏa, nhưng Dương vẫn thích cái cảm giác tươi mát khi đứng dưới những tán lá xanh của nó.
Từ xa, Dương đã thấy Vĩnh đạp xe tiến vào trong trường, nó bất giác mỉm cười rạng rỡ. Từ ngày ba cậu sang huyện kế bên làm việc, Vĩnh và Khang cũng đã dần hòa nhập vào với cuộc sống của những học sinh đồng trang lứa. Cậu đến lớp sớm hơn, hăng hái thảo luận bài học hơn và cũng cởi mở hơn so với trước. Thỉnh thoảng Vĩnh cũng cùng mọi người chơi bài u nô, cờ ca rô hay cờ cá ngựa.
– Chào cả lớp!
Dương vẫy vẫy tay tiến vào trong lớp học. Lâm đi bên cạnh khẽ dán sticker mặt cười ngốc nghếch lên lưng nó, sau đó tủm tỉm bỏ về chỗ ngồi. Đám bạn trong lớp cười khùng khục, liếc mắt nhìn nhau vẻ nhăn nhở.
– Gì thế? _ Dương khó hiểu.
– Không có gì đâu, bọn tôi thấy hôm nay bà dễ thương quá ấy mà. _ Dung nhịn cười.
– Thật là mấy cái đứa này…
Dương nghi hoặc nhìn đám bạn của mình, rồi lại ngoái đầu xem xét khắp người. Sau khi phát hiện ra miếng dán sticker hài hước đó, nó khẽ hét lên rồi chạy tới chỗ Lâm lôi lôi kéo kéo và đánh cậu một trận. Lâm vừa chống trả, lại vừa cười đùa trêu ghẹo nó, thoáng chốc không khí lớp học đã trở nên vô cùng náo nhiệt vào buổi sáng.
Lát sau, Dương trở về chỗ ngồi, tiếng chuông vào học cũng cùng lúc đó vang lên. Cả lớp theo thói quen nhanh nhẹn mở sách vở ra ngồi ngay ngắn, lặng im xem lại bài.
…
– Chào buổi sáng các em!
Cô Vân Anh mỉm cười thật tươi xách chiếc cặp đen trên tay tiến vào lớp học. Lớp chúng nó ngơ ngác nhìn nhau, tiết học đầu tiên của ngày hôm nay là tiết Toán, sao cô lại tới lớp vào giờ này vậy nhỉ? Cô Vân Anh đặt chiếc cặp xuống bàn giáo viên, dịu dàng bước xuống dưới bục giảng.
– Hôm nay thầy Tiến có việc bận, cô đến trông lớp thay thầy. Nhưng mà tiện thể thì cô trò mình thảo luận một số vấn đề của lớp luôn chứ nhỉ?
– Có thông báo gì mới hả cô? _ Sơn đã không kìm nén nổi sự tò mò, lém lỉnh hỏi.
– Tháng sau toàn bộ học sinh khối 12 sẽ phải hoàn tất các thủ tục, hồ sơ đăng ký dự thi Trung học phổ thông Quốc gia. Vì thế mà ba tuần nữa nhà trường sẽ tổ chức kì thi thử lần thứ hai, giúp các em định hướng mục tiêu cho bản thân. Kỳ thi thử lần một diễn ra vào tháng trước, kết quả của lớp mình cũng khá là tốt. Hy vọng là lần tới này các em sẽ ôn tập thật kỹ để có thể đạt được kết quả như ý nguyện, từ đó có thể đưa ra lựa chọn phù hợp nhất đối với bản thân mình.
– Ồ…
– Cô yên tâm, chúng em nhất định sẽ cố gắng!
Cô Vân Anh mỉm cười trìu mến.
…
– Bà sao thế?
Lâm đi bên cạnh Dương, nhíu mày dò hỏi. Từ lúc nghe cô chủ nhiệm phổ biến về kế hoạch của nhà trường sắp tới, nó vẫn cứ trầm ngâm như vậy, không nói một lời nào. Đám bạn trong lớp liếc mắt nhìn nhau, rồi lại thì thầm nho nhỏ. Dung khẽ tiến đến bên cạnh nó, đặt tay lên vai dịu dàng hỏi.
– Bà ốm à?
Dương giật mình. Sáng giờ nó vẫn đang tập trung suy nghĩ, không để ý tới mọi người xung quanh. Thấy bạn bè của mình có chút căng thẳng, nó khẽ mỉm cười.
– Tôi không sao, chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện.
– Sao thế?
– Tôi mới xem lại kết quả thi thử của tháng trước, đúng là lớp mình đứng top cao trong khối, nhưng kết quả của Vĩnh lại thấp quá. Biết là hồi đó cậu ấy không quan tâm đến việc học, dạo gần đây kết quả trên lớp của cậu ấy cũng đã dần tiến bộ, nhưng tôi vẫn lo lắm. Kỳ thi Trung học đâu phải là kỳ thi đơn giản đâu chứ, cậu ấy lại bỏ lỡ quá nhiều thứ trong quá khứ rồi.
– Ra là sáng giờ sếp suy nghĩ đến chuyện này hả? _ Thắng hỏi.
Dương khẽ gật đầu.
– Vậy lớp mình lại cùng nhau đến nhà sếp ôn tập như lúc trước đi. Đợt vừa rồi xảy ra một số chuyện nên bọn mình không thực hiện kế hoạch đó nữa. Bây giờ rủ Vĩnh cùng học vào những buổi trống lịch trong tuần, có thể cùng nhau nâng cao kiến thức.
– Ừ đúng đấy.
– Tớ chỉ sợ cậu ấy vẫn còn ngại bọn mình mà từ chối. _ Nó rầu rĩ.
– Sếp đừng lo, nhất định chúng ta sẽ thuyết phục được cậu ấy thôi. Không phải sếp đã từng nói, chỉ cần chân thành, cậu ấy sẽ hiểu được hay sao?
Dương thẫn thờ một lát, rồi gương mặt cũng dần trở nên tươi tắn hơn. Nó khẽ nhoẻn miệng cười, tâm trạng hào hứng nói.
– Đúng vậy, tớ không nên suy nghĩ tiêu cực như vậy nữa. Ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện với Vĩnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!