Lớp trưởng siêu quậy - Chương 34: Bá đạo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Lớp trưởng siêu quậy


Chương 34: Bá đạo


“Khụ…khụ”- Anh chàng sau một lúc uống thuốc không có phản ứng hiện tại đã ho kịch liệt và một chất lỏng màu đen phun ra khỏi miệng.

“Có phản ứng, độc cũng ra ngoài. Thành công rồi”- Hân vui mừng đỡ người đó nằm xuống.

“Còn phải nói, thuốc tôi điều chế sẽ không bao giờ thất bại”- Linh hửng mũi.

“Nhưng sao anh ấy lại không có phản ứng nữa rồi”- Hân lo lắng nhìn người đàn ông trong lòng mình ngủ say.

‘Anh ta chạy lâu như vậy nhất định bị kiệt sức, lại còn bị thương và chúng độc. Nên bây giờ mệt đến mức xỉu rồi chứ sao. Mà cậu mau để anh ta nằm xuống, đừng có ôm người ta như vậy chứ”- Linh nhanh tay đỡ ‘con ma’ nằm xuống , nhìn lâu như vậy thật ngứa mắt. Rồi nhanh chóng nhét mấy viên thuốc vào miệng hắn.

“Cậu làm gì thế?”- Hân hốt hoảng có ý định ngăn Linh lại nhưng đã muộn mất rồi.

“Thuốc bổ, tăng lực,…. Anh ta yếu như vậy thì làm sao có sức mà ăn được chứ. Với lại chúng ta cần phải đi gấp, làm sao mà để một tên ốm nhơ ốm nhác cản trở được”- Linh bực bội giải thích. Làm sao lại hỏi nhiều như vậy, chẳng nhẽ cô ấy thật sự…

Quỳnh đứng ngoài coi hết thảy sự việc từ nãy đến giờ, cái thật sự là….

“Em làm gì thế?”- Anh từ đâu đã đứng sau lưng cô.

“Này, anh nhìn hai người kia xem”- Linh chỉ hai cô gái đang luôn miệng kia.

“Sao?”- Anh khó hiểu.

“Hai người họ giống như đang tranh sủng giống như trong mấy bộ phim cổ trang rẻ tiền vậy, rốt cuộc anh ta có cái gì đặc biệt chứ. Bọn họ ngay cả anh ta là ai cũng không biết, vậy mà…”- Quỳnh kể lể.

“Kệ họ. Lo chuyện của chúng ta trước đi”- Anh kéo cô về phía lều của mình.

“Nhưng…ưm”- Cô định nói gì đó thì bị chặn họng, một cảm giác mát lạnh áp lên bờ môi cô, và từ đó như một luồng điện mạnh xông thẳng vào trí não làm cô như bị đông cứng lại.(Amy: cái cảnh này khó tả chết được)

“Đây là hình phạt. Lần sau không được nhìn mấy cái cảnh như vậy, bẩn mắt”- Giọng anh khàn khàn, phả hơi thở ấm nóng lên gương mặt cô. Cô ‘nghẹn’ mặt đỏ bừng, sao thời tiết hôm nay nóng quá.

“Nhưng…”- Cô phản kháng. Bờ môi ấy lại một lần nữa dính chặt lấy cái miệng nhỏ của cô, mút mút, cắn cắn.

Cô vội đẩy anh ra, cái tên này sinh năm Khuyển hay sao, lại thích cắn người. Đau muốn chết.

“Anh sao vậy hả. Đó là em gái anh đó Khang, còn hình ảnh gì nữa chứ, anh nghĩ gì vậy, cái gì mà bẩn mắt cơ chứ. Thật không hiểu nổi?”- Thật là, cái tên này đầu óc đen tối dữ, tưởng cô đang xem xuân cung sống chắc.

“Đó là chuyện của nó. Em nghe cho rõ đây. Thứ nhất, không được nhìn người đàn ông khác quá lâu, không được đụng chạm hay đến quá gần nhau, cũng không được nghĩ về người khác ngoại trừ anh.

Thứ hai, không cho nhìn mấy cảnh như vậy, cho dù là chuyện nhỏ nhất như hồi nãy. Bọn họ muốn tranh ai cướp ai là chuyện của họ không được xem. Nếu muốn chúng ta có thể làm thử.

Thứ ba, không được khen người khác, không được ăn đồ người khác làm. Nên nhớ, ngủ phải nghĩ đến anh, ăn phải nghĩ đến anh, học hành làm việc gì đó cũng phải nghĩ đến anh, cho dù làm gì cũng phải nghĩ đến anh”

Khóe miệng cô giật giật, cái gì chứ, cô cũng không phải là phụ nữ phong kiến lúc nào cũng muốn phu quân để ý về mình nha. Cô là ai, đại tỷ xinh đẹp, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, muốn thế lực có thế lực vậy mà từ khi nào cô lại phải chịu khống chế từ con ác ma này. Còn nữa, cô cũng chỉ muốn xem chút kịch vui thôi mà, cũng không phải chuyện bại hoại gì, vậy mà cũng không được. Lại còn làm gì cũng phải nghĩ đến anh ta, anh ta cũng không phải là oxi, thiếu anh cô cũng đâu có ngạt thở mà chết, chỉ là bạn trai thôi mà, có cần vậy không. Mà nghĩ lại hình như anh ta có tính độc chiếm rất lớn, chưa có ai có thể lấy được cái gì của anh ta cả cho dù là nhỏ nhất, kể cả Linh. Người này thật sự rất bá đạo nha(Amy: bạn trai vậy mà cứ anh ta anh ta hoài, vô tình quá).

“Sao hả, em.có.ý.kiến”- Anh nhìn cô gằn giọng hỏi.

“Không có”- Cô đỏ mặt. Ngoại trừ Khang có cái tật xấu này ra cũng không còn cái gì khác, vả lại anh rất hào phóng với cô nha. Tóm lại người này vẫn tốt nhất.

“Vậy thì tốt”- Anh nhìn cô ôn nhu cười.

“Chúng ta ra ngoài dạo chút được không. Trong này rất chán”- Quỳnh đề nghị.

“Đương nhiên, em muốn đi đâu cũng được”- Anh cưng chiều.

Phải, người này là tốt nhất. Người này, là chồng cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN