Lớp trưởng, yêu tôi đi?
Chương 20 : Ôn Thi
Thi là cái từ khiến cho không ít học sinh chán nản,đặc biệt là cô của ngày trước.Vì sao lại là ngày trước ư?Bởi vì cô của bây giờ đã khác,đã yêu thích thi hơn. Được crush dạy bổ túc cho còn gì sung sướng hơn.
Chả là sáng nay Lạc Dịch kia đột nhiên mon men tới gần Hoàng Minh Thiên,cô ả giả bộ nai tơ rụt rè nói ” Minh Thiên,cái đó…tớ có thể nhờ cậu dạy bổ túc được không?Học kì này có vài kiến thức tớ không hiểu?”
” Đ…”
” Ấy,lớp trưởng là đi với tôi trước nhé,hôm khác rồi hãng nói nhé.Đi, chúng ta đi nào lớp trưởng” cô đánh gãy lời anh,nắm lấy tay anh kéo đi.
” Xin lỗi nhé,tớ đi trước” anh không hất tay cô ra,chỉ đơn giản nói một câu xin lỗi với Lạc Dịch.
Nghe xong câu này,cô ả tức muốn thổ huyết.
Đi được hơn nửa sân trường,cô mới nói “Lớp trưởng,chúng ta đi ăn kem nhé?”
“Không phải đi ôn thi sao?” anh nhíu mày nhìn cô nói.
“Ahaha,cái đó…ôn sau được không?” cô gãi gãi đầu,ngượng ngùng nhìn anh.
Anh không nói không rằng một mực kéo cô tới thư viện.Kiếm một cái bàn trống ở góc khuất,anh ấn cô xuống nói “Tôi đi lấy sách ôm tập,ngon ngoãn ngồi đây chờ,không được đi loạn.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu,im lặng nhìn về bóng lưng của lớp trưởng nhà mình đang khuất dần sau kệ sách lớn kia.Ya,lớp trưởng nhà cô bá đạo quá đi mất!Tim đập muốn nhảy ra ngoài rồi kìa.
Ngồi mãi không thấy anh quay lại,cô bắt đầu không yên ngó ngang ngó dọc,không cẩn thận làm ghế bị nghiêng.Chiếc ghế suýt tí thì bị đổ về phía sau kéo theo một con người thì được giữ lại,tiếng nói trầm ấm từ phía sau vang lên “Đã nói ngồi ngoan đợi tôi,sao lại náo ra thành như vậy?”
Hơi giật mình, quay người lại đã bắt gặp ánh mắt muốn giết người của anh,cô rụt cổ cười hề hề nói “Đợi cậu lâu như vậy,sợ cậu bị đám nữ sinh kia bắt đi chỗ nào rồi”
Anh buông ghế cô ra,xoa mái tóc mượt mà của cô thành cái tổ quạ.Buông tha mái tóc của người kia,anh ung dung kéo ghế ngồi xuống, đặt chồng sách cao ngất trước mặt cô nói “Trong này có mấy đề rất hay,tôi lấy cho cậu làm thử”
“Lớp trưởng,cậu muốn giết người sao?” cô giả bộ mệt mỏi,nằm ườn ra bàn than vãn,ngón tay thon dài nhẹ chọc chọc chồng sách kia.
” Nếu không làm xong,cứ ngồi đây tới tối đi,ăn uống đều bỏ đi” anh lạnh giọng,hai tay ung dung mở từng quyển sách.
” Hả,không được” cô đập bàn hét ầm lên.
Cả thư viện quay ra trừng mắt nhìn cô.Cô im lặng ngồi xuống, hai tay liên tục chọc chọc tay anh nũng nịu “Làm một ít được không,xong rồi chúng ta đi ăn ha?”
Anh gật đầu, đặt đống bài tập cơ bản anh đã tận tâm chọn lọc lên trước mặt cô,cơ mặt Thúy Ân thoáng chốc cứng đờ.Cô thấy mình sai rồi!!!
Một tiếng sau.
“Sai rồi,dạng cơ bản như vậy cậu cũng có thể làm sai sao?”
Thúy Ân im lặng lắng nghe anh dạy lại.
” Không đúng, cách trình bày không logic,chữ cậu quá xấu!”
Ân cục cưng im lặng gạch bỏ,viết lại từ đầu.
“Sai,cậu nghĩ gì lại làm như vậy?”
Ân Ân im lặng….
” Câu này sai rồi,cậu thật sự trên lớp không nghe giảng hả?”
Thúy Ân bảo bối vẫn im lặng,nhưng cô thật đang rất bình tĩnh?Không,cô sắp phát điên với lớp trưởng nhà mình rồi.Sao crush nhà mình khó tính vậy chứ không ôn hòa nưa crush nhà người ta chút nào,ủy khuất nhìn về phía vài cặp đôi gần đó đang ân cần chỉ nhau học,cô muốn đập bàn.
Anh liếc măt về phía cô,thở ra một hơi thật dài,gập quyển sách đang đọc dở lại,anh nói”Thôi học tới đây thôi,tôi đưa cậu đi ăn”
Cô lúc đầu đang thẫn thờ không biết đang diễn ra,loading lại câu nói hồi nãy của anh gương mặt một giây trước còn đang héo úa thì một giây sau lại tươi không gì tươi hơn.Anh lắc đầu,đến bó cánh với cô nàng này luôn.
_Tui_là_giải_phân_cách_cutoe_nhất_hệ_mặt_trời_
Tại siêu thi gần trường.Cô tích cực đẩy xe hàng đi phía sau anh,vừa đi vừa hỏi”Lớp trưởng,cậu biết nấu ăn sao?”
“Ừm”anh cầm một khay thịt bò nhỏ bỏ vào xe đẩy.
“Cậu hẳn là nấu ăn rất ngon đi?”
“Ừm”
Cậu chuyện kết thúc trong sự nhạt nhẽo,trả lại sự yên bình vốn có của mọi vật xung quanh.vì sao lại yên tĩnh ư? Vì lúc bọn họ học xong đã quá bảy giờ,trong siêu thi hiện tại cũng chẳng có mấy người.Cô bắt đầu nói tiếp”Vậy…tối nay chúng ăn gì?”
“Cari bò”
“Còn có, liệu ba mẹ cậu có thấy phiền khi tớ tới ăn trực không?”
“Sẽ không,họ sẽ khohng làm vậy với con ngốc như cậu đâu.Vả lại ba mẹ tối nay không có ở nhà”
Cô “à” một tiếng rồi lại im bặt,vốn câu hởi đấy cô chỉ hỏi cho có thôi,bởi da mặt cô dày nên chẳng sợ gì cả. Bất quá người ta là ba mẹ chông tương lai,ít ra phải giữ chút liêm sỉ trước đã.
Lại nhìn qua lớp trưởng đang chăm chú lựa thực phẩm,thôi ba mẹ ạ con xin lỗi,liêm sỉ của con rơi ở chuồng gà rồi!!!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!