Lột Xác Sống Lại - Chương 23: Xổ số Á Vận Hội Bắc Kinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Lột Xác Sống Lại


Chương 23: Xổ số Á Vận Hội Bắc Kinh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 23: Xổ số Á Vận Hội Bắc Kinh

Bắc Kinh trong ấn tượng của Trịnh Hải Dương chỉ có thể dùng sáu chữ để hình dung —— ” Người, nhiều người, rất đông người”, đời trước cậu chỉ từng đến Bắc Kinh du lịch, nhưng đại khái có lẽ là đi không đúng ngày, đến đó bị thổi một thân đầy bụi bặm, mặt mũi xám tro, sau khi trở về cả người đều không khỏe, nhưng ngay cả khi như thế, giống như những người Trung Quốc khác, Bắc Kinh trong trái tim cậu vẫn có địa vị vô cùng đặc biệt.

Trịnh Hải Dương tự hỏi, không biết Bắc Kinh những năm 90 có cái dáng vẻ gì, chờ đến khi cậu tận mắt nhìn được rồi, liền cảm thấy cả người không ổn rồi ——

Phản ứng đầu tiên: Nhà ga ít người.

Phản ứng thứ hai: Trên phố thật ít người.

Phản ứng thứ ba: Trên đường quá ít xe.

Phản ứng thứ tư: Nhà thật là thấp.

Cùng Bắc Kinh hai mươi năm sau chính là hai hình ảnh hoàn toàn khác biệt.

Tuy là thế, Trịnh Hải Dương vẫn thấy được, Bắc Kinh lúc này còn phát triển hơn so với cái tỉnh thành nhỏ kia của bọn họ nhiều. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Sau khi đến Bắc Kinh, việc đầu tiên Trịnh Bình làm là tìm điện thoạigọi điện cho Trịnh gia gia báo bình an, sau đó mới cùng Hàn Trì Quân và vợ concùng đống hành lý không quá nhiều bước lên chiếc xe buýt màu đỏ trắng.

Bọn họ tìm được một chỗ ở tại số 84 thành Đông, là kiểu nhà *tứ hợp viện, trước kia Hàn Trì Quân ở Hải Nam có quen một người bạn cùng quê ở đây, đến Bắc Kinh rồi liền tìm bọn họ nhờ giúp đỡ, vừa vặn trong tứ hợp viện nhà bọn họ có gian phòng trống, hai nhà chen nhau một chút vẫn có thể ở được.

*Tứ hợp viện:

Bằng hữu của Hàn Trì Quân tên là Cao Thính Tuyền, tên nghe rất lạ, có người nói, đặt tên như thế là do lão gia tử nhà bọn họ thích nghe “Nhị tuyền ánh nguyệt”, vì lẽ đó mà lấy cái tên như vậy, bởi vậy ngoài bản thân ra, Cao Thính Tuyền còn có một cặp em trai em gái, một người tên Cao Thính Ánh, một người tên Cao Thính Nguyệt.

(Tên gì mà kỳ cục, Cao nghe suối tiên, Cao nghe ánh sáng, Cao nghe trăng =.=)

Nhân khẩu trong nhà Cao Thính Tuyền cũng không ít, ngoài vợ và con gái, còn có bố mẹ, một người em trai, một đứa em gái, cùng với họ hàng thân thích ba đời. Cái nhà thân thích của Cao Thính Tuyền kia nghe nói gần đây làm ăn khấm khá, sắp chuyển đi, gian phòng cũng đã bỏ trống, thế nhưng, trên cánh cửa phòng vẫn chình ình hai cái khóa chói lóa cỡ bự, hết sức gai mắt. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương nhìn hai cái khóa siêu bự trên cánh cửa lớn, vừa nhìn liền hiểu được một nhà Cao Thính Tuyền cùng với cái gia đình thân thích kia của hắn không hợp nhau, bằng không cũng sẽ không đến nỗi phải dùng cái khóa to đùng kia để khiến người ta khó chịu.

Rõ ràng có phòng trống, nhưng cố tình lại không thể để cho bằng hữu ở nhờ, Cao Thính Tuyền vừa cảm thấy thật mất mặt vừa thấy vô cùng có lỗi khi không thể giúp đỡ bạn bè tìm chỗ dừng chân, chạy vào liên tiếp giải thích, nói lời xin lỗi.

Hàn Trì Quân đưa cho hắn một điếu thuốc lá, nói “Là bọn tôi đến nhờ anh hỗ trợ, phòng cũng là phòng của anh, làm gì có cái chuyện anh phải xin lỗi bọn tôi, anh cứ khách khí như vậy, chúng tôi liền rời đi.”

Cao Thính Tuyền: “Đừng đừng đừng, đừng a, không nói, không nói nữa, ở lại đây đi. Có chuyện gì thì cứ nói với tôi, nếu tôi không ở nhà thì nói với em trai, em gái, cha mẹ tôi cũng được.”

Hai gia đình lần này không mang theo nhiều hành lý, thu thập rất nhanh, mỗi nhà một gian, cùng trước đây không có gì khác biệt. Cao nãi nãi cùng vợ Cao Thính Tuyền nấu một bàn lớn thức ăn chiêu đãi, buổi tối tất cả mọi người vây quanh chiếc bàn tròn ăn cơm, vô cùng náo nhiệt. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Các nam nhân ngồi uống rượu rồi chém gió với nhau, mấy nữ nhân vừa ăn vừa tán gẫu về mấy chuyện nhà, chuyện cửa, chuyện lặt vặt, bọn trẻ con ăn xong ngay lập tức đứng dậy, bò xuống sân chơi đùa với nhau.

Con gái Cao Thính Tuyền tên Cao Kỳ, nhũ danh là Kỳ Kỳ, so với Trịnh Hải Dương lớn hơn một tuổi, vóc dáng cũng cao hơn Trịnh Hải Dương, ba đứa nhóc con tụ lại chơi với nhau, so ra chỉ có Hàn Nhất mới một tuổi là trông nhỏ hơn một chút.

Kỳ Kỳ là một cô nhóc hướng ngoại, đại khái chắc cũng là do trong nhà nuôi thả, nên cũng mang theo chút khí khái nam nhi, cũng có thể là do Trịnh Hải Dương bọn họ tới làm khách, cô nhóc liền tự giác có phong phạm của chủ nhà, nói chuyện hay làm gì đều có chút khí thế của một vị “Đại tỷ”, nói đến hưng phấn còn hất cằm vỗ ngực một cái.

Bé nhìn thấy Hàn Nhất nhỏ tuổi, liền vào phòng lấy búp bê của mình ra cho nhóc chơi, nhưng tới tận lúc sắp đưa vẫn nhìn chằm chằm con búp bê cũng không chớp mắt lấy một cái, đưa rồi mới hơi miễn cưỡng mà lưu luyến rời ánh mắt, nhưng thi thoảng vẫn nhìn trộm một cái. Nhìn bộ dáng kia của Kỳ kỳ, lòng Trịnh Hải Dương vô cùng vui vẻ, nghĩ rằng cô bé tuy vậy mà thật có ý tứ. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Kỳ Kỳ còn nói: “Cha chị còn bảo mấy ngày nay chị sẽ không cần tới nhà trẻ, ở nhà chơi với các em, các em muốn chơi cái gì cứ nói với chị, chị đưa hai đứa đi!” Nâng cằm chống nạnh mà nói, hoàn toàn mang dáng vẻ của một vị tiểu lãnh đạo.

Trịnh Hải Dương nhìn bé: “Chị không phải là vì không cần đến nhà trẻ nên mới vui như thế đấy chứ?”

Tiểu tâm tư của Kỳ Kỳ bị nói toạc ra, lập tức trừng mắt: “Bậy, chị không có!”

Trịnh Hải Dương trong lòng cười muốn xỉu.

Trịnh Hải Dương không biết những người khác đến Bắc Kinh rồi sẽ làm gì, còn bọn cậu, việc làm đầu tiên chính là dạo quanh một vòng Bắc Kinh, đây cơ hồ chính là tiếng nói từ đáy lòng của cả hai gia đình lúc ấy. Cao Thính Tuyền thậm chí còn đi mượn máy chụp hình, đồng thời mua một cuộn phim, cùng đi chơi với bọn họ.

Vạn Lý Trường Thành, Cố Cung, Thiên An Môn, mỗi điểm đến đều hoan hỉ vui mừng chụp hình lưu niệm, một người chụp, hai người chụp, ôm con chụp mà không ôm con cũng chụp.

Trịnh Hải Dương mỗi khi đến lúc “phải” chụp ảnh, cậu sâu sắc cảm nhận được, hình như mình lại lòi thêm một cái thuộc tính nữa rồi, gọi “Thuộc tính làm nền, đạo cụ chụp ảnh”. Mẹ cậu, Trình Bảo Lệ yêu thích chụp kiểu ngồi xổm chếch về phía ống kính, tay nắm tay cậu, còn nhất định phải để cậu mỉm cười đối diện máy ảnh, mà không phải là cười mỉm thôi là được đâu nhé, phải cười thật to, thật rạng rỡ, phải nhe răng ra mà cười, tốt nhất là cười đến mức híp hết cả mắt lại. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Nhưng so ra, thì tiểu bảo bảo Hàn Nhất còn thảm hơn cậu nhiều, lúc mới xuất phát Trần Linh Linh đeo cho nhóc một cái băng đô. Hòng để cho con mình lộ ra cảm giác vui mừng hân hoan, cứ thế cô đeo cho Hàn Nhất cái băng đô của bản thân, cái băng đô kia màu vàng chóe, trên còn đính hai bông hoa hồng. Hàn Nhất mặt đầy vô tội, trên đầu là hai cái bông hoa to đùng, đối diện với màn ảnh, Trịnh Hải Dương nhìn một cái tí thì cười văng hết cả nước.

Vì sự kiện Á Vận Hội, trước Thiên An Môn dựng hai bức tượng làm mốc vô cùng cao lớn, một cái là hình chim khổng tước, một cái là hình “gấu trúc ngóng trông” của Asian Games, mà khi ấy Bắc Kinh có rất ít khách du lịch, cả Thiên An Môn cùng quảng trưởng lớn đều như vậy, chỉ có rộn ràng một ít khách đang dạo chơi, chụp ảnh tuyệt đối không lo có người chắn phông nền.

*Cái con gấu trúc ấy đây này

Bọn họ đứng trước Thiên An Môn chụp ảnh, lại đứng trước con khổng tước cùng con gấu ngóng trông kia chụp vài tấm. Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương cũng chụp với nhau vài tấm, quá trình khá là oanh liệt, Trịnh Hải Dương ôm lấy Hàn Nhất, hai đứa bé dựa vào nhau đối mặt với ống kính cách đó không xa, trên đầu cùng đội băng đô, lần này Trịnh Hải Dương đã được trải nghiệm cái băng đô rực rỡ hoa đỏ kia, còn cái trên đầu Hàn Nhất là cái băng đô kẻ sọc ba màu của Trình Bảo Lệ, trên cổ hai đứa còn quấn một chiếc khăn quàng cổ lông dê màu đỏ cỡ bự.

Trịnh Hải Dương kéo kéo khóe miệng đối diện với màn ảnh, nghe được bên cạnh Cao Thính Tuyền đang hỏi nữ nhi nhà hắn: “Kỳ Kỳ, con có thấy hai em đẹp không?”

Kỳ Kỳ nghển cái cổ, cười híp mắt nhìn baba, dùng sức gật đầu: “Đẹp ạ!”

Trịnh Hải Dương: “…” Chờ bức ảnh được rửa ra, cậu nhất định phải đem nó đi tiêu hủy, cái thứ lịch sử đen tối này, không thể lưu lại chút bằng chứng nào được. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Ở Bắc Kinh chơi ba ngày, được Cao Thính Tuyền trước sau tiếp đãi, người nhà họ Cao cũng hết sức nhiệt tình hiếu khách, ngay cả hàng xóm xung quanh thấy được cũng sẽ cười híp mắt chào hỏi.

Cao gia gia, Cao nãi nãi mở một phòng tắm xông hơi trong ngõ, mỗi ngày sáng sớm đã bận việc, vợ Cao Thính Tuyền làm ở bưu cục, công tác ổn định mà phúc lợi cũng không tệ. Đê đệ năm nay học lớp 12, còn muội muội học lớp 10, bình thường cả hai người đều ở trên lớp, không phải đi học thì sẽ tới phòng xông hơi phụ giúp. Cao Thính Tuyền thì không có công việc ổn định, giống với Trịnh Bình và Hàn Trì Quân bây giờ, cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó, tuy rằng công tác không ổn định nhưng thu nhập vẫn tương đối ổn.

Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình lần này tới Bắc Kinh chính là muốn thừa dịp Asian Games kiếm lời một chút, ý tưởng này không hẹn mà trùng với Cao Thính Tuyền. Ba người đàn ông cuối cùng đem một chai rượu ngồi vào trong buồng, vừa nhậu sương sương vừa nói chuyện phiếm, thương lượng làm sao có thể kiếm được tiền.

Trịnh Hải Dương muốn nghe bọn họ nói cái gì, nhưng nếu một mình tự dưng chạy vào trong phòng ngồi ngốc sao thấy có cái gì đó nó lạ lạ, thế nên liền kéo Hàn Nhất tay cầm búp bê vào theo, làm bộ mang Hàn Nhất vào bên trong đó chơi đùa, bọn họ vừa vào nhà, Kỳ Kỳ đương nhiên là cũng chạy vào theo, cùng bọn họ chơi.

Mấy người lớn ngồi trong buồng, may mà không có cửa, chỉ ngăn cách bằng một cái rèm. Trịnh Hải Dương vừa vểnh tai lên nghe lén, vừa đưa các mảnh gỗ cho Hàn Nhất xếp. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Cao Thính Tuyền nói: “Hiện tại Làng thể thao Châu Á cũng đang được xây dựng, dù sao thì tháng 9 cũng cần phải dùng tới. Chẳng qua tại tình huống này, chính là không thích hợp để bày loạn sạp bán hàng, các anh nhìn xem, trong nội thành cũng đã bắt đầu treo cờ, cũng phải giữ gìn sạch sẽ, dù sao đây cũng là quốc gia đại sự, mà còn có người từ các nước khác tới nữa.” Dừng một chút, “Lại nói, cũng rất nhiều người giống chúng ta, đều đang nghĩ biện pháp, chỉ có điều lần này không dễ dàng mà nắm được ngay. Trước đây, rất nhiều người dân địa phương mở sạp bán hàng, kiếm được rất ổn, nhưng bây giờ không thể như thế được, anh thử bầy sạp trước cửa sân vận động xem? Chưa được nửa phút thì đã bị gô cổ đi rồi!”

Hàn Trì Quân gật gù, hút thuốc.

Cao Thính Tuyền: “Bất quá, tôi nói với anh cái này, làm chuyện lớn như vậy, chắc cũng phải cần nhiều tiền chứ? Tôi nghe nói, phía bên trên đang thiếu tiền, muốn gọi vốn, tìm xí nghiệp lớn một chút tài trợ, còn có cái này.” Nói rồi đứng dậy đi lục lọi ngăn bàn lấy ra một cái thẻ nhựa nhìn giống kẹp sách.

Cái thẻ kia hình chữ nhật, phần trên in hình vẽ, phía dưới hình vẽ là “Một đồng”, trên đỉnh tấm thẻ là dòng chữ “Xổ Số Cho Quỹ Á Vận Hội Lần Thứ Mười Một”, dưới hình vẽ là một bảng biểu chỉ thời gian địa điểm tổ chức Á Vận Hội, phía dưới nữa là một chuỗi dãy số, lại xuống tiếp là hai hàng chữ lớn “Mở thưởng lần hai” “Mở thưởng lần một”.

*Cái vé số đấy đây:

Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình liếc mắt nhìn nhau, cái thứ đồ chơi này bọn họ cũng từng thấy qua rồi, ở tỉnh S cũng có, chẳng qua lúc đó bọn họ ai cũng chẳng coi đó là chuyện to tát.

Cao Thính Tuyền nói: “Đây chính là vé xổ số, một đồng một tấm, mua thì được mở thưởng, phía dưới cái “Mở thưởng lần một” ấy, anh mở mặt giấy lên bên trong sẽ cho anh thấy anh lúc ấy trúng được bao nhiêu, một đồng, năm đồng hoặc một trăm đồng, nếu không trúng thì sẽ là “Chúc bạn may mắn lần sau”; còn cái mở thưởng lần hai, bên trong có một dãy chữ số, qua một đoạn thời gian, báo chí sẽ công bố con số trúng thưởng, nếu trúng con số của anh, đem lên là cũng lĩnh được tiền.”

Một đồng một tấm thẻ, trúng thưởng thì có khi được tận năm trăm đồng, thoạt đầu mới nghe thì tưởng là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, là chuyện tốt, chẳng qua các nam nhâm trong buồng đểu biết, kỳ thực đây cũng chỉ là tùy vào vận may, mua một đồng, trúng thì có tiền, không trúng chẳng khác nào đem tiền đi mua giấy vụn, mà cái vé số này cũng không phải tín phiếu nhà nước, không thể đem đi bán kiếm tiền ời ở trung gian do chênh lệch giá.

Cao Thính Tuyền nói: “Nhưng mà, ở Bắc Kinh này hầu như nhà nào cũng mua xổ số, xem như là cống hiến vì Asian Games, suy cho cùng đây chính là đại sự của người Trung Quốc chúng ta, nếu mà không có tiền thì mọi người cùng đồng tâm hiệp lực góp từng phần nhỏ.”

Trịnh Hải Dương ở bên ngoài nghe, tuy rằng không nhìn thấy cái vé xổ số kia, nhưng nghe cái ý này, có vẻ cái vé số cho quỹ Asian Games khá giống “Vé số hoạt động thể dục thể thao” sau này.

Gian ngoài, Kỳ Kỳ nghe được âm thanh trò chuyện của người lớn, bé quay đầu nhìn về phía Trịnh Hải Dương nói: “Em muốn mua vé số sao? Chị cũng có này, tiếc là không trúng thưởng, bên trong là “Chúc bạn may mắn lần sau.”

Trịnh Hải Dương hỏi: “Chỗ nào bán thế ạ?”

Kỳ Kỳ: “Chỗ bưu cục của mẹ chị đó, mai chị dẫn đi nhé!”

Ngày thứ hai, Kỳ Kỳ liền mang theo Trịnh Hải Dương đi tới bưu cục của mẹ bé, không xa, đi mười phút là tới, Kỳ Kỳ cùng Trịnh Hải Dương mỗi người nắm một tay của Hàn Nhất, đến bưu cục, trực tiếp đi tìm mẹ của Kỳ Kỳ.

Mẹ Kỳ Kỳ nhìn hai đứa lớn nắm tay đứa bé đi tới, vui vẻ, đem ba đứa tới quầy bán vé số bên kia, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Trịnh Hải Dương, nói: “Dương Dương, một đồng một tấm, con muốn mua mấy tấm?”

Trịnh Hải Dương bình tĩnh, móc từ trong túi ra mười đồng: “Con muốn mua mười tấm ạ!”

Mẹ Kỳ Kỳ khiêu mi, nàng vốn cho là trẻ con cầm một đồng hai đồng đến chơi cho vui, không nghĩ tới lại những mười đồng, mười đồng cũng không phải là món tiền nhỏ a. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Kỳ Kỳ trong túi từ trước đến nay không bao giờ có món tiền lớn như vậy, nhìn Trịnh Hải Dương không khỏi ước ao, kéo kéo tay áo cậu, nhỏ giọng nói: “Em làm sao mà có nhiều thế?”

Trịnh Hải Dương nói: “Tiền mừng tuổi Tết a.”

Mẹ Kỳ Kỳ đem tiền đưa cho đồng nghiệp trong quầy, đồng nghiệp cười híp mắt chuẩn bị chọn mười tấm có hình vẽ dễ thương cho cậu, kết quả Trịnh Hải Dương lại nói: “Con có thể tự chọn được không ạ?” Cái chuyện mò thưởng như vầy, tốt nhất là tự mình động thủ.

Mẹ Kỳ Kỳ cầm đống vé số trong tay đồng nghiệp, ngồi chồm hỗm xuống, để trước mặt Trịnh Hải Dương, Trịnh Hải Dương tùy tiện chọn sáu tấm, dừng một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy vẻ “mong đợi” của Kỳ Kỳ nói: “Cho chị mò hai tấm.” Nói rồi lại nặn nặn khuôn mặt nhỏ của Hàn Nhất, “Đi mò, lấy hai tấm, tùy tiện chọn.”

Kỳ Kỳ mò mẫm hai tấm, Hàn Nhất tuy không hiểu gì cả, nhưng vẫn bắt chước dáng vẻ đó, cũng chạm chạm hai tấm, Trịnh Hải Dương liền đem hai tấm kia rút ra.

Sau khi mua xong vé xổ số xong, hai đứa lớn lại dắt đứa nhỏ trở về, Kỳ Kỳ nắm vé số trong nay mà như nắm bảo bối, hoàn toàn không nỡ lòng mở thưởng. Còn Trịnh Hải Dương đã tiện tay đem sáu tấm vé số chính mình chọn hoàn toàn xé ra —— thế mà lại không trúng một cái nào!!

Trịnh Hải Dương ngửa cổ nhìn bầu trời, tức giận đến nỗi không nói lên lời, mười đồng a! Đã có sáu đồng là đem vứt đi! Chẳng lẽ toàn bộ vận may của cậu đã đem hết để trọng sinh sao??

Về tới nhà, Kỳ Kỳ ngồi ở bậc thang trước cửa viện, tay cầm vé số, lòng không nỡ xé, Trịnh Hải Dương uy hiếp: “Chị không xé là em xé đấy!”

Kỳ Kỳ giấu vé số ra sau lưng, ngẫm nghĩ một chút, vẫn là đem vé số lấy ra, xé đi một tấm, phía dưới “Mở thưởng lần một” là một “Chúc bạn may mắn lần sau”, xé tấm thứ hai —— Một! Đồng!

Kỳ Kỳ rít gào, đứng bật dậy, tay cầm vé số, sung sướng hoa tay múa chân nhảy cẫng lên, vừa nhảy vừa cười, “Một đồng, một đồng, một đồng! Trúng rồi!!! Dương Dương, em nhìn này, chị trúng một đồng này!”

Trịnh Hải Dương trong lòng thở ra một hơi, cũng còn tốt, cứu được về một đồng, nghĩ như thế liền lấy hai tấm vé số Hàn Nhất mò ra, một tấm in hình cái tem, còn một tấm in hình gấu trúc ngóng trông cầm bó đuốc chạy chạy. Cậu cầm cái vé in gấu trúc cất vào trong túi tiền, ngồi xuống cạnh Hàn Nhất.

Hàn Nhất tự giác nhích lại gần, Kỳ Kỳ cũng đi tới, an vị một bên khác của Trịnh Hải Dương, sát bên Trịnh Hải Dương, nhìm chằm chằm tờ vé số trong tay cậu.

“Mở ra nha!” Trịnh Hải Dương nói xong liền xé ngay mặt giấy, chậm rãi xốc lên, Kỳ Kỳ cùng Hàn Nhất Trịnh Hải Dương trợn mắt lên nhìn, rốt cục, thình lình ba chữ nhỏ xuất hiện trong tầm mắt —— Một Trăm Đồng.

Trịnh Hải Dương: “….”

Kỳ Kỳ: “…. Cái này là….. một trăm đồng?”

Trịnh Hải Dương dường như bị cái bánh vàng từ trên trời rơi xuống này đập cho hôn mê, đứng hình ở đó, ngây ngốc gật đầu, “Ừm!”

Kỳ Kỳ nhảy lên: “A a a a a! Dương Dương, Dương Dương, em trúng một trăm đồng, trúng một trăm đồng a!!”

Nghe được tiếng ồn ào, Trình Bảo Lệ từ trong sân đi ra, “Dương Dương làm sao thế? Một trăm đồng cái gì?”

“A di a di, Dương Dương mua vé số, trúng một trăm đồng rồi!”

Trình Bảo Lệ đi tới, từ trong tay con trai lấy đi tờ vé số nhìn, thật sự là trúng một trăm đồng. Trình Bảo Lệ cao hứng cười lên, sờ sờ đầu con trai, “Nhi tử ngốc sao vận may lại tốt thế chứ!!”

Trịnh Hải Dương lúc này mới hoàn hồn lại, cậu nhìn Hàn Nhất. Hàn Nhất cũng không rõ vì sao – nhìn lại cậu hấp háy mắt, hài tử còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì, nhưng dường như cũng biết là có chuyện tốt xảy ra, cười híp mắt nhìn cậu, tới sát dựa vào người cậu mà ngồi. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương một khắc đó trong lòng ngổn ngang cảm xúc… Cái vé này là Hàn Nhất mò, tiểu tử này nói cũng không nói một câu, mà sao vận may lại tốt vậy như vậy!!

Buổi tối hôm đó, người lớn trở về, chuyện Trịnh Hải Dương trúng một trăm đồng lập tức được truyền ra, cậu không dám tranh công, ngay lập tức nói thẳng đó là do Hàn Nhất tiểu bảo bảo mò, Hàn Trì Quân cười ha ha, ôm lấy nhi tử nói: “Tiểu tử này, vượng thê a!!”

(Chú đã nói phần nào sự thật!! J)))))))

Trần Linh Linh ở bên cạnh: “Này! Uống nhiều rượu rồi, nói linh tinh cái gì đó?!”

Cao Thính Tuyền một bên phụ họa: “Chị dâu, cái này chị không biết rồi, chúng ta ở đây có cách nói này, nam kêu vượng thê, nữ kêu vượng phu, bảo bảo nhà mọi người quơ tay một cái liền được một trăm khối, cái này không gọi vượng thê thì gọi là gì?”

Mấy đại nam nhân đều đã uống có chút say, Trịnh Bình dùng giọng Bắc Kinh vừa mới học được, nói: “Đúng! Sau này cưới vợ, tương lai tươi sáng! “

Mọi người một trận cười vang.

Trịnh Hải Dương không hiểu sao, đột nhiên mũi lại có chút ngứa.

P/s: các ái phi ơi, xin hình thì cứ xin nhé, vì đương nhiên các nàng xin thì trẫm sẽ ân chuẩn mà ~(✿ヘᴥヘ), chỉ cần để lại lời nhắn là được nhé!

~~ tặng cái hình cho vui nhà vui cửa ~

~~ vote this ~ end chương 23

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN