Love Game - Trò Chơi Tình Yêu - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Love Game - Trò Chơi Tình Yêu


Chương 17


CHÁP 18

Chuyến đi “Suối Nước Nóng KAI-CHONE ” ( phần 1)

7 Giờ sáng…..

“ Xong chưa, nhanh lên , cho tao vào nữa chứ, mày định ngủ ở trỗng luôn hả con kia…..lẹ lên…”-

Rầm…rầm…rầm…. không những chỉ có miệng hối mà tay cũng hành động theo. Nó “ gõ” đến tội cái cửa , mà con Phương vẫn chì lì ,lề mề trong đó.

“ Mày làm gì hối như hối giặc vậy, không phải đã hẹn là 9 giờ sao. Vẫn còn sớm mà, thiệt tình, tao ra liền đây”-

Nhỏ miệng thì nói vậy chứ mắt cứ dáng chầm chầm vào bộ đồ trên người mình xoay qua xoay lại, ngắm tới ngắm lui, ngước lên ngước xuống. Tay bới mái tóc mượt mà lên phía bên trái thành một cục tròn tròn, phồng phồng ra, nhìn yêu phết với cái nơ hồng phấn đính kèm, vuốt vuốt mấy cọn tóc con trước mái sang một bên theo kiều mái xéo ép sát vùng trán. Bôi thêm tí son hồng hồng lên đôi môi mộng đỏ của mình.

“ Perfect !!!”-

Đắc chí một cái, Phương ưỡng ngực tự hào. Sau một hồi kiểm tra lại kĩ càng nhỏ cuối cùng cũng lếch ra khỏi phòng tắm.

….Cạch….

Vừa nhõn chân….

“ Ra liền của mày đó hả…..”- Tay lúc khúc, gõ nhẹ lên người con bạn , rùi lóc phóc ôm bộ đồ bay vèo vào phòng tắm.

…………………..20 phút sau…!

“ Phương, nhìn tao có đ.ư…ợ.c. k.h.ô.n.g.. ?”-

Bộ dạng lấp ló từ từ bước ra của nó khiến nhỏ muốn cười phì, nhìn lên nhìn xuống Phương cười với nó –

“ Nhìn mày , tao nghĩ chắc Phong đi tù sớm quá >”
Đúng thật vậy, Phương đã cực yêu rồi, nhìn nó còn đáng yêu thêm nữa. Mặc trên người chiếc đầm xinh xắn , dài trên đầu gối một tí, để lộ đôi chân tuy không phải dài dong dọng như người mẫu, nhưng tương xứng với vóc dáng của nó thì có thể gọi là quá chuẩn.

Với chiếc váy tím đậm viền hoa hồng nhạt ,và hai dây nhỏ được thắc theo kiểu tếch bính vắc trên vai nó, Khiến cho làn da trắng hồng, mịn ấy càng nổi bật thêm.

Vừa cho nó bay lên , mợ mộng giữa trời chợt nhỏ –

“ Nhưng vẫn còn một chỗ không ổn”

Nghe con bạn nó thế , nó liền lật đật chạy lại lắc lia lịa nhỏ-

“ Sao chỗ nào, mày chỉ tao với”

Nhỏ Phương mỉm cười, bó chiếu với nó, đưa tay xoay lưng nó lại, nhỏ vén gọn theo đường góc tóc một nửa, vắt chéo qua một bên cột lại , phần còn lại để thả tự nhiên. Gắn lên bên chùm tóc vừa cột ấy một cái dây ruy băng màu trắng sữa bảng nữa to nữa nhỏ…..

Sau một hồi chìm đắm trong vai nhà tạo mẫu tóc, nhỏ búng tay cái choc, đẩy nó lại gần gương , cười toe tóet nói –

“ Thế nào , tao mát tay chứ”

Đúng là kiểu này hợp với bộ đồ nó thiệt, cười khái chí, nó xoay lại đỗ nhào vào con bạn hôn chút chit

“ Thưởng cho mày nè, lại đây”

Rùng mình bỏ chạy, nhỏ liều mạng vùng vẩy thóat khỏi giờ lên cơn của nó-

“ Gớm quá, mày tránh ra coi, cảm ơn kiểu đó tao hủm thèm….ax..x…”

“ đừng có hun nữa , ghê quá………..”

Hai đừa đùa nghịch trong phòng. Àh , mà bây giờ có lẽ không còn gọi là phòng nữa, sau khi được tụi nó tu bổ, giờ đây có thể gọi là ỗ chuột.

Đang quăng quẵng, mải miết rượt đổi nhau, chợt Phương hình như nhớ ra cái gì đó, nhỏ ngừng đột ngột lại , hỏi nó-

“ Quên mất, từ hôm qua tao đã để í rồi, hình như mày với Phong mang nhẫn cặp hả?”

Câu nói của nhỏ làm nó bất động lại, ngượng ngùng kiếm lỗ để chui, Bốp được thóp con bạn, nhỏ cười khinh khỉnh ghẹo…-

“ Ghê nha, chưa chi đã hẹn với ước nhỉ”- Vừa dứt lời thì nhàu tới nó, ôm chầm lấy

Khai mau rút cuộc đã xảy ra cái gì ,,,,,nhanh…..nhanh…cái gì ?”

Bị con bạn xiết cỗ thở không nỗi rút cuộc nó đầu hàng khai ra hết, Phải nó thật thà đến nỗi kể không xót chi tiết nào…..

“ Á…Á…sao.lãng mạng dữ vậy….” – vừa nói nhỏ vừa lấy tay che mặt lại, thấy vui chung cho con bạn , rồi cũng nghĩ

Lại tới lượt nhỏ ghen tị, Hài…hai con này rãnh ghê nhỉ. Lay hoay một hồi tụi nó mới chuẩn bị xong. Chuyên đi lần này kéo dài tới 3 ngày lận, chính vì thế hai con cứ thay phiên nhau quay mòng mòng, đêm ngủ thì đầu lại nghĩ đủ thứ, hết mơ tới cái này đến mơ tới cái khác.

Bước xuống nhà, thì đã thấy ông Khải ngồi chình ịch trên ghế sofa, tay cầm tờ báo.

Vừa thấy tụi nó , buôn báo xúông, ông cười hiền.

“Mấy đứa chừng nào đi ?”

Phương nhanh nhẹn trả lời trước nó- “ Dạ , một tiếng nữa ạ”
“ Ùm….., Các con có chắc là đi một mình được không. Hay để papa cho người đưa hai đứa đi nhé!”

“ Dạ thôi, tụi con tự đi được mà”- Đồng thanh nói.

Ông Khải thật ra cũng không muốn hai đứa nó đi một mình ( đâu biệt sự tồn tại của hai tên kia đâu, có chắc hết kiếp cũng không xin đi đuợc), lại còn nhẫn 3 ngày liên tiếp.
Nhưng nói mãi tụi nó vẫn ưng bướng không chịu cho người theo , nên ông đành chịu thua vậy. Chỉ còn nước dặn tới dặn lui mọi việc.

Ban đầu ông đã phản đối, nhưng về sau nghĩ kĩ lại , dù gì cả hai đứa nó cũng đã lớn khôn rồi còn gì, lâu lâu cũng nên cho nó tự do tự tại, với lại cả hai cùng đi thì ông cũng yên tâm hơn ( với hai yêu râu xanh thì chắc…chật…!).

Vui vẻ ăn sáng, sau đó tụi nó bai bai ông Khải, rồi hối hả lên taxi ra cho kịp chuyến tàu.

………………………..

Tại bến tàu lữa T.

Đâu đó có hai chàng trai đang đứng, tựa lưng vào cột gỗ trứơc sân ga. Điều đó thì không nói gì nhưng , lạ ở chỗ ngay phía đó tụi con gái bu nhau như đĩa, mặc dù không dám đứng gần hai tên đó nhưng cũng chen pha, lón tót, vẻn lẻn phía sau.

Cả hắn và Tuấn hôm nay trông thật cuống hút, khóat lên người bộ đồ thật năng động trẻ trung, Tuấn mặc chiếc áo thun , lọai body có nút, làm hiện rõ thân hình săn chắc, có cơ có thịt, quần jean tùi hợp rất cool khiến cho tụi con gái, chết nằm lia liệt.

Với chiếc áo thun màu trắng , đường cổ nhọn, cũng ôm sát cơ thể, bên ngòai thêm chiếc áo khóac tay săn, quần jean đen, nhìn manly chuẩn.

Khác với mọi ngày thường , sáng đồ phục, chiều đồ công sở với những bộ vest lịch lãm, sang trọng. Cả hai có phần vơi bớt đi vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo. Mà cũng đúng , nói tới nói lui chẳng phải hai tên này vẫn còn độ tuổi lăng tăng hay sao, xem ra cái cách ăn mặt cũng biết, thật chất cả hắn và Tuấn vẫn còn rất trẻ con. Vẻ cứng gắn, tàn nhẫn cũng chỉ là lớp mặt nạ.

Một hồi lâu sau, cuối cùng hai đứa tụi nó cũng tới, bước gần đến đó, cả hai tên kia cứ lo nhìn xuống , miệng nói gì với nhau mà không hề để ý tụi nó đang tiếng lại gần.
Đập tay vào vai Tuấn , Phương –

“ Này, xin lỗi, chắc chờ lâu lắm hả !”-

Nói với đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ, xinh xắn với trán lấm tấm hạt mồ hôi ( đơn giản , cả hai mù đường , vì thế lạc là chuyện hiễn nhiên), nhỏ vịnh vai Tuấn, thở hồn hột.

Bất ngờ không phải vì cái đánh vào vai của nhỏ, mà vì chết đứng với bộ dạng của nhỏ hôm nay. Cặp đùi thon gọn , quyến rũ hiện rõ qua chiếc quần jean xanh bụi ngắn ấy, năng động với đôi giày đế bằng xỏ dây xinh xắn. Nhỏ mặt cái cái thun cổ rộng, dài chỉ cỡ qua quần một tí, ôm gọn cả phần eo, phía sau lưng áo, có thêm cặp vải bản bự, thắt thành chiếc nơ to. Nhìn thôi cũng muốn nhàu vào âu yếm.
Liệt với nhỏ, đôi mắt cứ dắn chằng chặt vào khiến cho Phương ngượng ngùng đỏ cả mặt.

Đánh nhẹ vào người Tuấn –

“ Nhìn cái quái gì vậy, kí quá”

Phản ứng lại với hành động của nhỏ, Tuấn cười đểu, kéo tay thì thầm vào tai –

“ Em lại muốn quyến rũ anh đấy àh”

Càng lúc càng đỏ, nhỏ đá vào chân tên đó lào bào-

“ Chỗ đông người, anh còn nói nhăn nhít nữa em đập cho mền xương đấy”

Cười đác thắng , lại lần nữa kéo nhỏ vào –

“ Thì ra là vậy, anh hiểu rồi. Tới đó mình kiếm góc nào vắng nhé, chịu không’’ – dứt lời hôn nhẹ vào má Phương , làm nhỏ giật mình.

Ngượng chín mặt , đánh tụi bụi vào người Tuấn, còn tên đó, giờ chỉ có nước né đòn mà thôi. Chứ nỡ nào đánh trã lại.

Còn hắn từ khi nó tới, bất giác cả mặt đỏ lại, sợ nó thấy , hắn đưa tay lên mặt che lại. Nhìn là lạ , sao hắn không nói gì hết nhỉ, cứ im ru đứng dựa cột như thế.

Bước lại gần phía đó, nó ngưỡng đôi mắt ngây thơ vô số tội của mình lên nhìn hắn , hỏi –

“ Anh sao vậy, làm gì cứ che mặt lại thế”

Lấy kịp lại bình tĩnh , hắn rồi cũng nhìn nó, vừa nhìn đã ập vào mắt đôi vai trắng nõn nà, nhỏ nhắn của nó cứ dùi dụi trứơc mặt. Khổ nổi vì nó thấp hơn hẵn cái đầu , thành ra hắn có thể dễ dàng nhìn tỏm được kẽ ngực đầy đặng của nó (váy hai dây mà !!), , làm hắn nhớ tới cái cảnh lần gặp nó sau sân trường.

Đúng vậy nhìn mà cứ liên tưởng đâu đâu không biết, ngay trứơc mặt mình có tiếng vẫy gọi “ lại đây lại đây nào” (Sax.!!), muốn nuốt sống nó quá( hai thằng này dê như nhau , có khác!!).

Thấy hắn cứ nhìn chầm chầm vào mình, rùi mắt nó cũng từ từ đi theo đường mắt của hắn, ngước xuống yên vị trước địa bàn nhà mình. Nhận ra được vị trí hắn đang “ngắm”, nó quất mạnh vào ngực Phong , mặt nhăn vì mắc cỡ, làm hắn bất ngờ…-

“ Đầu anh chỉ tòan chuyện đó đấy hả” ( Trúng phóc!)

Hồn nhập lại xác, chợt hắn đưa tay vịnh chặt vai nó kéo lại, –

“ Không kiếm được thêm cái áo khác nào ngòai cái này àh”-

Nói với cái giọng trách móc, và cũng đầy nồng nàn.

Nhưng nó lại không nhận thấy đựơc điều đó, chẳng phải cố gắng mặt cho thật đẹp cũng chỉ vì múôn nghe một câu khen của hắn sao. Vậy mà nỡ lòng nào, dội cả thao nước lạnh vào mặt nó, giận hợn , bịu môi hờn mát –

“ Đồ chết tiệt, về đây”- giận bỏ đi nhưng chưa kịp đã bị bàn tay hắn nắm lại.

“ Anh không thích những thằng đó nhìn em như vậy, ngốc”

Để í lời của hắn, nó mới nhận ra, đúng vậy, giờ đây không phải lạ tụi con gái nữa, mà chỉ tòan những cặp mắt trái dấu đang thòi lòi về phía nó và nhỏ Phương.

Hiểu được lời hắn, nhưng giờ thì biết làm cái gì chả lẽ, mở vali ra ,thay trước sân ga này àh.

Nhìn cái vẻ mặt bí thế của nó sao đáng yêu thế, hắn đành chịu thua. Cởi chiếc áo khóac của mình ra mặt vào cho nó.
Hành động nhất mật đường ngọt này diễn ra ngay trước 4 con mắt bên cạnh…

“Chật….chật….. hơi, sao ở đây nóng quá vậy trời……..”- Nhỏ nói mà tay đưa lên quạt quạt minh họa, chọc ghẹo nó và hắn. Làm cho nó đỏ gất cả mặt, hắn thì cũng chợt thấy ngại ngại ( ngượng ngượng thì có!).

Lo nhìn người khác mà không để í tới mình, nguyên cái cốc được dán vào đầu nhỏ..

…Cốc…

“ Á….Á… sao lại gõ đầu em”

– giật mình với cái nhói trên đầu, vội đưa tay lên xoa xoa cái nơi vừa bị đáp xuống cú cốc ấy. Qụao quọ nhỏ cào nhào.

Vừa dứt lời nói thì không thấy Tuấn đâu, chợt giật mình nhìn xuống thấy tên này đang ngồi chõm xuống dùng cái khăn to tướng của mình vắc ngang eo nhỏ.

“ Anh làm cái gì thế hả”- nhỏ hỏang hốt, lắc người vùng vẫy.

“ Đứng yên coi”- miệng nói mà tay vẫn ra sức thắc vặn lại cái nút cuộc cho nhỏ, xong xuôi , tên này đứng dậy phủi phủi cái tay , vui vẻ nói-

“ Nào mọi người đi thôi”

Nó và cả hắn nhìn thôi cũng đã hiểu được chuyện gì, rủ nhau cười khúc khít.

Còn nhỏ, ngớ người ra, chả hiểu mô tê gì, hành động quái lạ của Tuấn khiến giờ đây mọi người nhìn nhỏ như người hành tinh mới xuống vậy. Tức giận lên, nhỏ hờn mát, định tay tháo cái khăn xuống thì…

“ Ngoan nào, chẳng lẽ em định quyến rũ thằng khác àh”- ghì tay nhỏ lại, Tuấn vòng tay ôm nhỏ vào ngực, thủ thỉ.

“ Nhưng..”
“ Sức kiềm chế của anh rất kém đấy”- nói với giọng đầy kích thích, mặt nhìn nhỏ thật âu yếm, lẫn ghẹo ghọc. Siết tay mạnh hơn vào eo nhỏ.

Vằn co một khỏang cuối cùng cả đám cũng lên được chuyến tàu. Hai đưa tụi nó ngồi chung, diễn nhiên hai tên còn lại cũng một chuồng. Mới đầu còn hân hoan, liếc mắt nhìn dáo dát đủ chỗ, tay chỉ tới chỉ lui. Chỉ một hồi hai đứa tựa đầu vào nhau ngủ lúc nào không biết (ngủ khiếp!!). Cả đàn tàu từ nhộn nhịp cũng dần dần yêu tĩnh đi.

Phía sau hàng ghế tụi nó….

“ Ngày mai chính thức rút chọn 5% àh”

“ Ừhm”

“ Vấn đề chỉ còn là thời gian !”

“ ……”- im lặng

“ Ông ta không một chút nghi ngờ ?”

“ Có lẽ hai ngày nữa”

Tuấn im lặng sau khi nghe câu trả lời của hắn…….., suy nghĩ một hồi.-

“ Mày không chừa đường rút sao”

“………………………”

Câu hỏi của Tuấn…., đúng vậy, từ lúc nhận ra rằng đã yêu nó thì hắn không tìm được con đường rút …nữa….
Rồi cả hai cũng không ai nói gì nữa,im lặng chạy theo suy nghĩ của riêng mình…..

Nhưng cả hai đều không ngờ, khi đó đã có một người chợt tĩnh giấc và………..

Mọi chuyện sao đó sẽ thế nào….? Các bạn đón xem các tập sau nhé

Cám ơn mọi người đã ủng hộ KY.!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN