Love Game - Trò Chơi Tình Yêu
Chương 23
Suốt dọc đường về, trên chuyến tàu lửa, ……..mặc dù những thắc mắc trong nó ngày càng nổi dậy, mọc đâm tùm lùm lù xù bù lên, nhưng nó lại cảm thấy sợ, vì từ chỗ khu trọ ,sau khi nó giúp phương thay ngay ngắn lại bộ đồ và lau vết thương cho nhỏ, thì tới ra bến , rồi cả lên xe ,Tuấn không hề buôn Phương ra dù chỉ một phút. Phải, đúng vậy, đôi tay ấy cứ ôm chặt người nhỏ, gương mặt trở nên rất lạnh lùng, băng giá. Khiến cho ai cũng có cảm giác sờ sợ ( không ngoại trừ nó.)
Dãy ghế trên…
Ngồi trên xe, tay nắm, níu áo Phong, hắn quay sang nhìn nó rồi choàng tay qua đẩy sát đầu nó vào vai hắn, vuốt lên mái tóc mượt mà, nói giọng thật ấm-
\” Anh hiểu em rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tạm thời đừng hỏi gì cả\”
Nó không trả lời lại chỉ tựa vai người hắn, nhắm mắt mà lòng không ngủ yên. Điều chính sát nó có thể biết, là nhỏ đã bị bắt cóc , nhưng lại không tài nào hiểu được vì sao lại như vậy, chắc chắn đã có gì đó xảy ra mà nó không hề biết . Chợt trong lòng nó dậy lên một mối hoài nghi, không phải chỉ riêng Tuấn, mà cả Phong nó cảm thấy , hai người họ đang giấu tụi nó chuyện gì đấy…???
Đã về đến thành phố, Tuấn đưa Phương về nhà…..
Chỉ còn nó và hắn ở lại. Nhất quyết không chịu lên xe, đâm ra hắn phải cùng nó đi bộ trong suốt dọc đường về…..
Đang đi chợt nó dần lại…
\” Bây giờ thì anh có thể nói mọi chuyện cho em biết rồi đấy, Phong\”
Quay đầu sang nhìn hắn, đưa anh mắt có phần lạnh lùng lẫn hờn dỗi, không lẽ nó không đáng để hắn tin tưởng sao.
Đọc được ý nghĩ trong mắt nó, hắn cũng biết không thể giấu được bao lâu….đành thủ tới đâu hay tới đó vậy ( Sax..x…..tưởng khai ra..)
Thở dài một cái….
\” Hừm…m….., đúng là Phương bị bắt cóc, chuyện là vậy….\”
Dừng một lúc để trí óc liên lạc với nhau , dựng ra một tình huống hợp lý nhất…..
\” Tuấn và bọn chúng có một vài xích mích, có thể xem là kẻ thù của nhau, nhưng không lúc nào trả thù được. Rồi một hôm ,tìm ra được nhược điểm của tên này, nên chúng mới dùng Phương để nhữ.\”
Mắt nó mở to tròn lên, hắn càng nói nó càng thắc mắc…-
\” Tại sao chúng biết Phương là nhược điểm của Tuấn, với lại hai người họ chưa quen nhau được lâu mà, lấy gì mà chúng xác định được ….??.\”
Trời ạ……., không sao, cố thêm tí nữa, ….
\” Anh cũng không rõ, có lẽ gần đây hầu như tên đó đã cắt đứt liên lạc với mấy cô nàng khác. anh nghĩ là vậy…\”
Đúng thật hắn không có tài dựng chuyện mà…..
Câu trả lời của Phong không thỏa mãn được trí tò mò của nó. Nhưng thật sự nó rất giận. Phương là đứa bạn không khác gì chị em ruột thịt với nó, càng nghĩ càng tức, tại sao nhỏ phải trở thành con mồi nhữ chứ. Rút cuộc, Tuấn là người nhưng thế nào, lại đi quan hệ với bọn người đó.
Còn hắn, chẳng phải đã bạn rất thân của tên đó sao. Vậy mà cái gì cũng không chắc, không biết, còn nói có lẽ nữa chứ.
Tính hờn mát trổi dậy.
Cánh cửa nhà nó cũng dần dần xuất hiện. Dừng lại, nó quay sang dẫm một cái thật mạnh vào chân hắn, quát lên-
\” Em mặc xác cái tên đó, dù có là bạn thân của anh đi chăn nữa. Nếu chuyện đó lại xảy ra một lần nữa với nhỏ, em sẽ phanh thay tên Tuấn chết tiệt đó đấy..\”
RẦM………( tội nghiệp…!)
Liếc xéo hắn một cái, nó tung cái cửa , bước vào nhà.
Đứng bên ngoài, Phong không quay bước. Dựa lưng vào thành tường, ngước đầu lên. Nhắm mắt châu mày lại….
Phải mất bao nhiêu lần nữa đây, còn bao nhiêu câu chuyện hắn sẽ phải bịa ra. Mỗi khi nhìn nó thật thà tin lời hắn đến ngây thơ. Phong lại nhói lòng lên, rút cuộc cái gì đang tồn tại giữa nó và hắn đây……
………………Tình yêu………….
……………Thù hận…………………
….hay Trò đùa…
Quay trở lại khu chung cư đó………………
Nhè nhẹ trên người Phương, Tuấn nâng đôi tay nhỏ nhắn ấy, nhìn mà xót cả lòng. Chắng khác nào ngàn kim châm vào con tim Tuấn. hôn lên những vết thương ấy, dời lên trên………..
Bàn tay lươn lướt trên cái thân thể đã đẫm ướt mồ hôi, xoa dịu lên bầu ngực ấy, nghiêng xuống ……..vào tai…-
\” Anh không bao giờ để chuyện ấy xảy ra lần nữa……..anh yêu em…\”
Những cử động nhịp nhàng di chuyển, trán lấm tấm giọt hơi, nhỏ nhắm nghiềm mắt , hơi thở phầm phộc.
Xen kẽ lấy đôi tay mình với nhỏ, Tuấn hôn Phương một cách mãnh liệt, nụ hôn nóng như lữa đốt, cuống lấy lưỡi nhỏ không ngừng, khiến gương mặt Phương bỗng trở nên tê dại, đỏ ngất đi………
Dời tay xuống , ép chặt hai chân nhỏ vào hông mình ,nâng lên. Tuấn ghì chặt người nhỏ xuống ,ôm trọn cả thân thể nàng. Rồi tiếp tục \”cuộc chiến\” ( tự hiểu )
Đau lắm chứ, ứa cả nước mắt ra, thật sự nhỏ hơi có phần ngạc nhiên, đông tạc của tên này có phần gấp rút, thô bạo….. Bấu chặt tay vào vai Tuấn, Phương thở hổn hển nói…-
\” Đ.a.u… q..u.á …………….\”
Không đáp trả lời nhỏ, vẫn tiếp tục. Ngày lúc một nhanh, lâu dần sau đó, đột nhiên thì thầm vào tai nhỏ, đôi mắt có phần ươn ướt…….-
\” Tuyệt đối đừng rời bỏ anh………\”
\” Không bao giờ được phép buôn anh ra…….dù có chết……..\”
Gương mặt dỏ dần lên,…. nhận ra được cài gì đó ẩm ướt trên má Tuấn, Phương đưa tay vịnh chặt khuôn mặt đó lại, kéo nhẹ xuống, chủ động hôn vào môi thay cho lời đáp của mình.
Choàng tay , ôm chặc cổ Tuấn, nhỏ nấc lên từng tiếng.-
\” Chết cũng không ….\”
Hôn lên trán nhỏ, vuốt mái tóc mết mại ấy, chợt lòng cảm thấy niềm hạnh phúc được thấp sáng, nở nụ cười mỉm……..-
\” Ngoan lắm……\”
Hết giật rồi khóc………….
Hết khóc rồi cười………….
Hai tên ngốc này thi nhau tủm tỉm ( nhỉ nhảnh ớn !!!)
Thắp trong đêm tối, hơi ấm và sự yêu thương , được hòa huyện giữ hai con người này………………………..
Tối đó, về đến nhà, dù người đã mệt rã ra. Nhưng Phong vẫn thức trắng với đóng giấy vụng trên bàn hắn. Cặm cụi xem xét, kiểm tra lại từng tài liệu………. chì còn một ngày nữa là cuộc họp sẽ diễn ra. Nhất định không thể sơ xuất.
Mặc khác, còn phải đau đầu bức tóc với nó. Thôi rồi không khác gì giận cá chém thớt. Nhưng thật sự hắn cũng cảm thấy lo cho tên bạn mình và Phương. Ông Cường không phải kẻ dễ dàng chịu thua………
Sáng hôm sau….
……..4 giờ 30 phút………………..
Cựa quậy người ,đôi mắt mở dần. Thở một tiếng thật nhẹ, với tay ôm lấy người nằm bên. Ngước lên, nhẹ nhàng hỏi.
-\” S.ao an.h dậ.y s.ớ.m t.hế.\”
Đang suy nghĩ gì đó chợt bị tiếng Phương làm thất tỉnh lại….
Vuốt đầu nhỏ, Tuấn nghiêng người xuống hôn vào mà Phương..-
\” Anh làm em thất giất àh…..\”
\” Uhm…m…m…hông có…\”- Nũng nịu nhìn yêu khôn siết.
Không dựa lưng vào thành giường nữa, Tuấn lui dần, nắm xuống, ôm choàng lấy người nhỏ.
Lúc này trong đầu chợt nhớ đến chuyện hôm trước, lắc lư tay Tuấn, giọng có phần thắc mắc lẫn tra khảo….-
\”……
Mọi chuyện liệu sẽ ra sao.?
Tuấn sẽ rơi vào tình thế nào đây…………!
Còn nó và hắn……..
Mọi người chờ xem cháp sau nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!