Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo
Chương 18
Edit: Ry
Lúc Lư Dương và ông nội Lư, Ninh Mật Hương đến nhà họ Nguyễn, người nhà đó đứng thành một hàng, trong tay ôm bó hoa tươi, trên mặt là nụ cười hớn hở, không khác gì đang xếp hàng chào mừng.
Nguyễn Đông Lâm, Ngô Vĩnh Quyên và Nguyễn Hằng, ai cũng tươi cười, thấy bọn họ đi tới, lập tức chỉnh tề vỗ tay, lớn tiếng nói: “Chào mừng Lư nguyên soái, chào mừng Ninh phu nhân, chào mừng cậu chủ Lư!”
Nguyễn Miên đứng ở cuối hàng: “…” Không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Ông nội Lư và Ninh Mật Hương gặp phải cảnh tượng lúng túng này vẫn giữ được bình tĩnh, không phản ứng gì, nhận lấy bó hoa tươi, thản nhiên gật đầu.
Trước mặt người ngoài, Lư Dương từ xưa đến nay luôn lạnh nhạt xa cách, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho người ta.
Mặt Nguyễn Hằng ửng hồng, ngước mặt vụng trộm nhìn Lư Dương. Không biết có phải do ảo giác của nó hay không, mà hôm nay nó thấy người Lư Dương luôn ngập hương pheromone, mặc dù nó không ngửi được mùi pheromone của anh, nhưng nó chắc chắn mùi hương ấy sẽ vô cùng gợi cảm, tưởng tượng một chút đã khiến chân nó nhũn ra.
Nó giơ bó hoa lộng lẫy tinh xảo trong tay, nở nụ cười rực rỡ: “Anh Dương, tặng cho anh.”
Lư Dương liếc nhìn bó hoa nó đưa tới, mặt không cảm xúc thu tầm mắt về, nhìn Nguyễn Miên đứng ở bên cạnh Nguyễn Hằng, nhẹ nhàng nâng cằm, hỏi: “Cậu không chuẩn bị hoa cho tớ à?”
“…” Nguyễn Miên nhìn sân vườn sau lưng, hái tạm một đóa bồ công anh.
Lư Dương có chút ghét bỏ nhận lấy bông bồ công anh, cẩn thận cất vào trong túi áo.
Nguyễn Miên không nhịn được nhoẻn miệng cười, khuôn mặt Nguyễn Hằng thì lập tức đen thui, tức tối ném bó hoa trong tay lên kệ giày.
Ngô Vĩnh Quyên lén lút nháy mắt với nó, ra hiệu nó nhiệt tình với Lư Dương hơn nữa.
Nguyễn Hằng nhẹ nhàng hít một hơi, ngẩng đầu nhìn Lư Dương, nở nụ cười nịnh nọt, thay đổi thái độ căm ghét Lư Dương ngày trước, cực kì nhiệt tình nói: “Anh Dương, mau tới đây ngồi, hôm nay mẹ em làm rất nhiều món mà anh thích ăn.”
Lư Dương nghe nó nói vậy thì lạnh nhạt nhìn nó: “Mẹ cậu biết tôi thích ăn cái gì?”
Nguyễn Hằng hơi giật mình, nó chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ Lư Dương lại để ý đến vấn đề này. Nó nhìn Nguyễn Miên đang ngơ ngác đứng bên cạnh, đành phải lấy cậu ra làm lá chắn: “Mẹ em không biết, nhưng anh trai em biết. Mẹ em đã cặn kẽ hỏi anh ấy sở thích của anh rồi.”
Lư Dương quay sang nhìn Nguyễn Miên, kéo cậu tới bên cạnh, giơ tay vuốt gáy cậu, hỏi: “Cậu nói cho bọn họ tớ thích ăn món gì?”
Gáy Nguyễn Miên lập tức trở nên tê dại, Lư Dương luôn có cái thói quen này, lúc cậu là thỏ thì anh thích sờ tai cậu, lúc cậu là người thì lại thích sờ gáy. Trước kia thì không sao, Lư Dương có làm vậy cũng không vấn đề gì, nhưng từ khi Lư Dương trở thành Alpha, mỗi lần anh chạm vào gáy của cậu, tuyến thể ở gáy đều không khống chế được mà trở nên tê rần.
Nguyễn Miên hơi hốt hoảng, đợi cảm giác tê dại kia lui đi, cậu mới ngẩng đầu lên, thấy Lưu Dương hơi nheo mắt, cậu vội vàng giải thích: “Tớ lo thím hai làm đúng món cậu không thích ăn, nên có nói hai món.”
Trước mặt mọi người, cậu vẫn muốn giữ mặt mũi cho bạn thân mình, không có nói thẳng ra, chứ với trình độ kén ăn của Lư Dương thì một khi đồ ăn Ngô Vĩnh Quyên làm không hợp khẩu vị của anh, thà chịu đói chứ một đũa anh cũng sẽ không thèm gắp.
Lư Dương nhếch môi, dù món ăn Ngô Vĩnh Quyên làm có tốt đến đâu, anh cũng không muốn động vào.
Tất nhiên là Nguyễn Miên hiểu anh, thì thầm vào tai anh: “Bát thịt kho tàu trên bàn là do tớ làm, nếu cậu không muốn ăn đồ do Ngô Vĩnh Quyên làm thì ăn món đó cũng được.”
Lư Dương nghe xong, khóe môi không kìm được nét cười: “Cậu biết nấu ăn từ khi nào vậy?”
“Vừa mới học làm theo công thức, có thể sẽ không ngon lắm.”
Cậu lo Lư Dương sẽ nhịn đói nên mới lên mạng tìm công thức nấu ăn, dựa theo công thức mà nấu, có thể mùi vị sẽ không được tốt lắm.
Lư Dương khẽ cười, không nhịn được lại nhéo gáy cậu, dịu dàng nói: “Thỏ con ngoan.”
Nguyễn Miên vội vàng né tránh tay anh, nhỏ giọng thì thầm: “Đừng có nhéo.”
Một tay Lư Dương kéo cậu vào trong lồng ngực, cánh tay ngang ngược treo lên cổ cậu, cố ý cúi đầu trêu cậu: “Nhéo thì làm sao? Thỏ con cả người mềm mại như thế không phải là để nhéo à?”
Nguyễn Hằng đứng ở một bên nhìn bọn họ, mặc dù nó không nghe được hai người đang nói gì, nhưng thấy cử chỉ thân mật của bọn họ, không nhịn được xoắn chặt lông mày, lên tiếng nhắc nhở: “Anh Dương, bây giờ anh là Alpha, anh trai là Omega, anh không thể thân mật với anh trai em như vậy được.”
Lư Dương nhíu mày, lạnh lùng nhìn nó, hàng lông mày cau lại, vẻ mặt không vui, cả người lạnh lẽo như cây kem đang tỏa hơi lạnh.
Ngô Vĩnh Quyên nhìn thấy sắc mặt Lư Dương, vội vàng huých Nguyễn Hằng một cái, cười cười: “Hiện giờ Dương Dương mới biến thành Alpha nên vẫn chưa quen với thân phận mới, có thể thông cảm được.”
Bà ta lén lút nháy mắt với con trai, lời nói mang ẩn ý: “Đợi sau này Lư Dương có bạn đời của mình, tất nhiên sẽ chút ý về mặt này hơn.”
Nguyễn Hằng nghe mẹ nói xong thì tâm trạng khá hơn, ánh mắt nhớp nháp nhìn về chỗ đó của Lư Dương, đôi mắt gần như là dán lên người anh.
Ông nội Lư và Ninh Mật Hương coi như đã biết lí do bọn họ muốn mời nhà mình tới, không khỏi lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái.
Ninh Mật Hương cười cười, thản nhiên nói với Ngô Vĩnh Quyên: “Ngô phu nhân, nhà chúng tôi không ai gọi Lư Dương là “Dương Dương” hết, các người cũng đừng gọi thân mật như vậy, chúng tôi nghe cũng không quen.”
Nguyễn Miên vụng trộm mỉm cười, bọn họ không gọi Lư Dương là Dương Dương, vì bọn họ gọi anh là Lư cục cưng.
Nụ cười của Ngô Vĩnh Quyên hơi cứng lại, nhưng rất mau đã khôi phục, khẽ gật đầu: “Vâng, chỉ là tôi nghĩ mình nhìn Lư Dương lớn lên, chúng ta giống như người một nhà vậy, nên thân thiết một chút mới phải, nên không tự giác gọi thân mật như vậy.”
Lư Dương khinh thường hừ một tiếng, vẫn là thái độ kiêu ngạo như ngày thường. Mặc dù Nguyễn Hằng cảm thấy thái độ của anh lạnh như băng, nhưng nó chỉ cần nghĩ đến việc Lư Dương là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lư, gả cho Lư Dương chính là một bước lên tiên, là nó đã lập tức trở nên hưng phấn.
Ninh Mật Hương nghe Ngô Vĩnh Quyên nói xong thì nụ cười trở nên rất dịu dàng, bà kéo tay Nguyễn Miên qua, nói: “Miên Miên giống như con trai của chúng tôi vậy, đương nhiên Miên Miên và chúng tôi là người một nhà, nếu như có thể thân thiết hơn thì thật tốt quá.”
Bà chỉ nhắc đến Nguyễn Miên, còn những người nhà họ Nguyễn thì phủi sạch, nhưng Ngô Vĩnh Quyên lại không chú ý tới điểm này, bà ta chỉ nghe được câu cuối cùng của Ninh Mật Hương “có thể thân thiết hơn”.
Con ngươi bà ta sáng lên, liên mồm đáp: “Đúng đúng đúng! Nên thân thiết hơn, chúng ta là người một nhà mà.”
Nguyễn Đông Lâm cũng cười tươi hết cỡ, vô cùng chân chó*, đưa tay nói: “Nào, mời mọi người, chúng ta ăn cơm đã, vừa ăn vừa nói chuyện.”
*nguyên văn: 人模狗样, dạng chó hình người, hàm ý mỉa mai là người nhưng cư xử như một con chó (chỉ biết vẫy đuôi lấy lòng).
Mọi người di chuyển đến phòng ăn, trên bàn bày đầy món ăn, Lư Dương nhìn lướt qua từng món, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một bát thịt kho tàu nhỏ, thịt kho tàu có vẻ kho hơi quá, trông đen đen.
Anh khẽ cười, ngồi vào cái ghế trước bát thịt kho tàu.
Nguyễn Hằng muốn giành lấy chỗ bên cạnh Lư Dương, nhưng Lư Dương lại lườm nó, nói với Nguyễn Miên: “Miên Miên, mau qua đây ngồi.”
Nguyễn Miên chịu đựng ánh mắt muốn giết người của Nguyễn Hằng, nơm nớp lo sợ ngồi xuống bên cạnh Lư Dương. Đợi lát nữa sau khi Lư Dương về, Nguyễn Hằng nhất định sẽ tìm cậu để gây sự, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không nhường vị trí bên cạnh Lư Dương đâu, dù sao thì cậu còn phải giúp Lư Dương ăn cà rốt nữa.
Nguyễn Hằng hết cách, không cam lòng, miệng méo xệch đi ra ngồi cạnh mẹ nó.
Ngô Vĩnh Quyên nhẹ nhàng vỗ tay nó: “Còn nhiều thời gian, cứ đi từng bước một.”
“Vâng.” Nguyễn Hằng gật đầu, con mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi gò má anh tuấn của Lư Dương.
Ngô Vĩnh Quyên cười cười, khách khí chiêu đãi mọi người. Suốt cả quá trình Nguyễn Đông Lâm đều cười phụ họa, thỉnh thoảng cầm chén rượu lên kính ông nội Lư một chén, duy trì bầu không khí hài hòa trên bàn cơm. Nguyễn Hằng ngồi yên một chỗ, bày ra bộ dạng khéo léo nó chưa bao giờ có.
Thái độ của ông nội Lư và Ninh Mật Hương vẫn rất lạnh nhạt, thỉnh thoảng sẽ cầm đũa gắp mấy miếng, nhưng họ đều ăn rất ít, cũng không có phản ứng gì đối với sự nhiệt tình của ba người kia.
Nguyễn Hằng không khỏi có chút nản lòng, nó không muốn tiếp tục vòng vèo với hai vị phụ huynh này nữa, quay sang muốn nói chuyện với Lư Dương, nó muốn trực tiếp lấy lòng anh.
Nó quay đầu sang, quan sát một lúc thì phát hiện Lư Dương chỉ ăn bát sườn kho trước mặt, cà rốt trong món sườn kho đều bị anh gắp bỏ vào bát Nguyễn Miên, Nguyễn Miên ăn hộ anh cà rốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ gắp cho anh một miếng rau, bắt anh ăn cho hết.
Nguyễn Hằng nhìn bọn họ, khẽ nhíu mày, trước kia nó đã biết quan hệ giữa hai người này rất tốt, giờ mới phát hiện ra là mối quan hệ của bọn họ quá thân thiết, thân còn hơn cả anh em ruột.
Trong lòng nó có chút không vui, nhưng bây giờ nó muốn quyến rũ Lư Dương thì không thể thiếu sự trợ giúp của Nguyễn Miên, cho nên nó đành phải nhẫn nhịn. Nó thầm tính toán trong đầu, sau này nó kết hôn với Lư Dương, nó nhất định phải bắt Lư Dương cắt đứt quan hệ với Nguyễn Miên.
Ông nội Lư và Ninh Mật Hương cũng để ý được là Lư Dương không có ăn những món khác, chỉ tập trung ăn bát sườn kho trước mặt.
Ông nội Lư quan sát anh một lúc, có chút tò mò hỏi: “Món sườn kho đó ăn ngon lắm sao?”
Lư Dương nhè ra miếng xương trong miệng, cầm lấy cốc nước ừng ực một hơi hết nửa, nói với giọng điệu bình thản: “Ăn không ngon, quá mặn.”
Anh nói xong, lại lấy đũa gắp một miếng xương sườn bỏ vào miệng.
Nguyễn Miên ngồi bên cạnh anh, gương mặt lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu xuống. Đây là lần đầu tiên cậu nấu ăn, kĩ thuật còn rất vụng về.
Ông nội Lư nghe Lư Dương nói vậy, có hơi ngạc nhiên, từ nhỏ Lư Dương đã kén ăn, đồ ăn hơi dở một chút đã không chịu ăn, giờ thằng bé nói sườn ăn không ngon, nhưng sao vẫn còn ăn tiếp? Hơn nữa còn có vẻ muốn ăn sạch bát sườn kho này.
Ninh Mật Hương thấy gương mặt ửng đỏ của Nguyễn Miên, đầu óc bỗng trở nên linh hoạt, bà cười hỏi: “Món thịt kho tàu này là do Miên Miên làm à?”
“…Vâng.” Nguyễn Miên khẽ gật đầu, thấy Lư Dương uống nốt nửa cốc nước còn lại, áy náy vội vàng rót đầy nước cho anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!