Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo


Chương 26


Edit: Ry

Sáng sớm, lúc ông nội Lư đi xuống lầu, dưới nhà đã là một bãi chiến trường.

Một con sói trắng chạy nhong nhong trong phòng khách, lúc thì cắn đệm ghế sô pha, lúc thì cắn mấy cái cốc nhựa, khiến cho trong nhà loạn hết lên.

Nguyễn Miên chạy theo anh, hốt hoảng kêu lên: “Lư cục cưng, cậu bình tĩnh lại đi.”

Ông nội Lư đứng trên cầu thang nhìn một lúc, gân xanh trên trán nảy thình thịch, không nhịn được nữa gào lên với con sói trắng dưới nhà: “Cháu là sói, không phải Husky!”

Sói trắng hất vỡ cái bình hoa cuối cùng dưới nhà mới dừng lại, lông trên người run lên, anh biến về hình người, cầm cốc nước ừng ực uống hai ngụm, vứt cốc đi, đạp dép lê, ăn trái cây… Một loạt động tác như vậy, cái nào cũng cố tình làm ra mấy tiếng động thật lớn.

Ông nội Lư xoa thái dương, cố nén giận đi xuống hỏi: “Rốt cuộc là cháu muốn cái gì?”

Lư Dương méo miệng, hờn dỗi nói: “Cháu không muốn vào quân đội.”

“Không được, cháu phải đi.” Lần này thái độ của ông nội Lư cực kì kiên quyết, hoàn toàn không có chỗ cho anh phản đối.

Lư Dương ngẩng đầu nhìn ông, dưới ánh mắt chèn ép của ông nội, không dám cãi lại, đành phải lẹt xẹt lê dép ầm ĩ, im lặng lên án.

Nguyễn Miên nhìn ông nội Lư đang tức giận, nhỏ giọng hỏi: “Ông, ông muốn cho Lư cục cưng đi bao lâu?”

Lúc nói chuyện với Nguyễn Miên, cơn giận của ông tự nhiên giảm đi một chút: “Xem biểu hiện của nó, nếu nó biểu hiện tốt, đương nhiên sẽ mau chóng trở về. Nếu nó biểu hiện không tốt, hè này không cần phải trở lại.”

Lư Dương đang cúi đầu giả vờ ăn dâu tây, thật ra lỗ tai đang dỏng lên nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ. Khi anh nghe được ông nội nói hè này không được về nhà, không khỏi nhíu mày. Một mùa hè không có điều hòa, không có kem ly, không có game, vừa nghĩ thôi đã cảm thấy thật kinh khủng.

Nguyễn Miên khẽ nhíu mày, nhìn ông: “Ông, ông định lúc nào đưa cậu ấy đi quân đội?”

Ông nội Lư nhấp một ngụm trà rồi nói: “Đi ngay lập tức, ông đã liên hệ với bên quân đội rồi. Ông sẽ giao Lư cục cưng cho một thuộc hạ trước kia của ông phụ trách, lát nữa cậu ta sẽ tới đón Lư cục cưng.”

“Nhanh như vậy ư!” Nguyễn Miên không nhịn được kinh ngạc.

Lư Dương nghe thấy ông nội muốn nhanh chóng tống anh đi như vậy, tức giận đến mức dùng sức dẫm dép lê xuống sàn nhà, lẩm bẩm trong miệng. Anh muốn mở miệng phản đối, nhưng lại không dám, nên đành phải một mình phụng phịu với đôi dép lê.

Từ khi anh sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên ông nội có thái độ kiên quyết với anh như vậy. Trong lòng anh biết rõ, lần này có cáu kỉnh cỡ nào cũng sẽ không có tác dụng gì, nếu như ông nội đã quyết định việc gì, sẽ không có chuyện thay đổi.

Ông nội Lư ngước mắt nhìn anh một lúc, đột nhiên sâu sắc nói: “Lư cục cưng, cháu phải biết, quân đội là nơi mà ông, ba của cháu và rất nhiều người thân của chúng ta đã dành cả đời để phấn đấu. Đó là một nơi rất thiêng liêng, trang nghiêm và vĩ đại. Ông và ba cháu đều từng ở đó chảy máu, đổ mồ hôi cũng như rơi nước mắt, là nơi mà chúng ta cùng rất nhiều chiến hữu vào sinh ra tử. Cháu không muốn đến đó nhìn thử một lần sao?”

Động tác đạp chân của Lư Dương chậm lại, anh cúi đầu, khuôn mặt khuất sau bóng tối, bả vai buông thõng. Anh đứng đó một lúc, không biết suy nghĩ chuyện gì, một lát sau, anh chậm rãi nhấc chân đi về phòng, nói với giọng điệu buồn bực: “Cháu đi thu xếp hành lý.”

Ánh mắt ông nội Lư hiện lên chút vui mừng, ông khẽ cười.

Nguyễn Miên thấy Lư Dương thỏa hiệp, thật sự sẽ ngay lập tức đi quân đội, cậu liền sốt ruột đứng lên, muốn đi ra ngoài.

Ông nội Lư thấy cậu gấp gáp đứng dậy, vội hỏi: “Miên Miên, cháu đi đâu vậy?”

Nguyễn Miên vừa thay giày vừa nói: “Cháu đi mua chút đồ ăn vặt cho Lư cục cưng, để cậu ấy vào quân khu còn có đồ ăn.”

“Không cần.” Ông nội Lư lắc đầu, ngăn cản cậu: “Quân đội không cho mang theo đồ ăn vặt, dù cháu có mua thằng bé cũng không cầm vào được.”

“Vậy…” Nguyễn Miên hốt hoảng, cúi đầy suy nghĩ: “Cháu đi mua chút thuốc cho cậu ấy, còn mua quạt nhỏ, còn phải mua cốc nước, khăn mặt, bàn chải đánh răng… Lư cục cưng chắc chắn sẽ không quen dùng đồ vật trong quân đội, quần áo cậu ấy mặc cũng phải rất kén chọn, cháu không biết liệu cậu ấy có bị dị ứng với quân phục không nữa, phải đi mua cho cậu ấy một ít thuốc dị ứng để mang theo người.”

Nguyễn Miên càng nói lòng càng thấy chua xót, từ nhỏ Lư Dương đã được nuông chiều, đồ dùng thức ăn đều là thứ tốt nhất, nếu như anh không thể làm quen với cuộc sống trong quân ngũ, chắc chắn sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Ông nội Lư ngăn cậu lại, sâu sắc nói: “Miên Miên, cháu không cần mua gì cả, thứ cần thiết quân khu đều sẽ có. Đồ vật thằng bé mang vào cũng sẽ bị kiểm tra rất gắt gao, cháu mua những thứ này chưa chắc đã vượt qua kiểm tra, có khi còn mang lại phiền phức.”

Ông dừng lại một chút, nói tiếp: “Trong quân đội cũng có quân y, sẽ không có chuyện gì hết. Cháu đừng lo lắng nữa, Lư cục cưng là con trai, lại là Alpha, trước kia là do ông chiều nó quá đâm ra yếu ớt. Bây giờ ông bắt nó đi quân đội là để nó chịu khổ một chút, sửa đi mấy cái thói xấu do được nuông chiều mà ra của nó.”

Vành mắt Nguyễn Miên đỏ lên, cậu hít mũi, hỏi ông: “Vậy bây giờ cháu có thể làm gì ạ?”

Ông nội Lư nhẹ nhàng vỗ đầu cậu: “Cháu đi giúp Lư cục cưng thu xếp hành lí đi, chọn những thứ có ích mà mang theo, đừng có cầm theo mấy thứ vô dụng.”

Nguyễn Miên khẽ gật đầu, bước chân nặng nề đi về phía phòng ngủ. Đi tới cửa, cậu hít sâu một hơi, cố gắng không để lộ ra sự khổ sở của mình, đẩy cửa đi vào.

Nguyễn Miên giúp Lư Dương sắp xếp hành lý xong, không biết Lư Dương còn đang bận bịu cái gì trong phòng bếp, đi lâu như vậy rồi vẫn chưa quay lại.

Sau khi cậu xếp gọn vali lại, lại lo lắng Lư Dương đi quân đội sẽ ăn không đủ no, len lén bỏ vào trong túi anh mấy viên kẹo, ngẫm nghĩ một lát lại lén lút nhét vào trong cặp anh một tuýp kem chống nắng, làn da Lư Dương trắng nõn mềm mại như vậy, không được để bị cháy nắng.

Lúc Lư Dương đi tới thì thấy Nguyễn Miên đang xoay quanh đống hành lý. Lúc thì nhét vào vali anh cái này, lúc thì lại nhét vào cặp anh cái kia, không ngừng loay hoay.

Anh không nhịn được mỉm cười, tựa vào cánh cửa, lẳng lặng nhìn Nguyễn Miên bận rộn.

Sau khi Ninh Mật Hương biết chuyện ông nội Lư muốn đưa Lư Dương vào quân đội ngay lập tức, vội vàng đi xuống lầu, bỏ vào vali của Lư Dương mấy bộ quần áo hay mặc, đỡ cho anh mặc quân phục nhiều bị dị ứng.

Khi Ninh Mật Hương và Nguyễn Miên còn muốn nhồi nhét thêm đồ vào ba lô của Lư Dương, ông nội Lư bước từ cửa vào, ông nhìn vali hành lí xếp một đống đồ, có chút bó tay nói: “Lư cục cưng biến thành cái dạng như ngày hôm nay đều là do mấy đứa chiều nó.”

Ninh Mật Hương vừa loay hoay nhét thêm đồ vào vali, vừa phản bác: “Ba, Lư cục cưng biến thành cái dạng này, rõ ràng công lao của ba là lớn nhất. Lúc trước con đã nói là cục cưng nhà mình quá kiêu ngạo, muốn dạy thằng bé khiêm tốn một chút, cuối cùng chính ba là người nói thằng bé là cháu trai của nguyên soái, nên kiêu ngạo một chút. Ba không những không muốn quản lý nó, mà còn để kệ cho nó tự do.”

Ông nội Lư bị nghẹn lời, lúc trước đúng là do ông quá yêu chiều cho nên Lư Dương mới trở nên ngang ngược như vậy. Ông cũng biết là do mình quá trớn nên hiện giờ mới cố gắng sửa chữa, uốn nắn lại thói quen của Lư Dương.

Ông nhìn ánh mắt lên án của con dâu, đành phải giả vờ như không thấy, đi qua đóng vali lại: “Tiểu Tống tới rồi, mọi người mau ra ngoài đi.”

Tiểu Tống trong miệng ông nội Lư có tên đầy đủ là Tống Vi Dân, năm nay hơn bốn mươi tuổi, trước kia là cấp dưới của ông nội Lư, bây giờ đảm nhiệc chức vụ huấn luyện cho tân binh. Tống Vi Dân trông có vẻ là người rất nghiêm túc, cực kì kính trọng ông nội Lư.

Nguyễn Miên không ngờ Tống Vi Dân lại đến nhanh như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn Lư Dương một chút.

Từ lúc nãy Lư Dương đã đàng hoàng lại, yên lặng không gây chuyện nữa. Lúc này anh nghe được người đón anh đã tới, cũng hết cách đá vali hành lý, hai người ôm chặt nhau không muốn buông tay.

Lư Dương ôm chặt Nguyễn Miên, bíu mỗi nói: “Chúng mình vừa mới đính hôn, ông nội đã tách bọn mình ra, ông đúng là ông nội nhẫn tâm nhất thế giới.”

Ông nội Lư: “…”

Nguyễn Miên: “Sau khi cậu vào quân đội, nhớ phải cố gắng biểu hiện cho thật tốt, tranh thủ về sớm một chút, tớ sẽ luôn ở bên ngoài chờ cậu.”

Ninh Mật Hương: “…” Hình như có gì đó sai sai.

Lư Dương: “Cậu ở bên ngoài cũng phải nghe lời, không được có con sói khác sau lưng tớ, tớ ở trong này sẽ cố gắng, tranh thủ…”

Trước khi cuộc hội thoại của bọn họ trở nên càng lúc càng kì quái, ông nội Lư đã tóm Lư Dương lôi ra ngoài.

“Đi nhanh lên, nếu cháu không mau lên thì hè này đừng mong về nhà.”

Ông nội Lư cứ thế xách Lư Dương lên xe, hoàn toàn không cho anh cơ hội phản kháng.

Nguyễn Miên rưng rưng nước mắt đi theo sau bọn họ, ghé vào cửa kính xe, hai mắt nhìn nhau với Lư Dương. Lư Dương lo lắng hạ cửa kính xuống, nắm chặt tay Nguyễn Miên không thả.

“Thỏ con!”

“Lư cục cưng!”

Thấy hai đứa có vẻ sắp òa khóc, ông nội Lư quyết tâm, tiến lên dùng sức tách tay của hai đứa ra, để Tống Vi Dân tranh thủ thời gian lái xe đưa Lư Dương đi.

Ông nội Lư nắm tay Nguyễn Miên, nhìn chiếc xe đi xa. Lư Dương từ trong xe nhoài nửa người ra ngoài, cố chấp vẫy tay với Nguyễn Miên.

Ông nội Lư nhìn bọn họ, không biết vì sao tự nhiên lại có cảm giác đang dùng gậy đánh uyên ương.

Ninh Mật Hương đứng bên cạnh, nhìn con trai có vợ liền quên mất mẹ, yên lặng vì bản thân mà chấm nước mắt.

Sau khi Lư Dương rời đi, Nguyễn Miên đứng tại chỗ hồi lâu mới lưu luyến đi vào trong nhà. Nhà họ Lư không có Lư Dương, cả căn nhà dường như đều trở nên trống rỗng, mùi kem vẫn luôn tràn ngập trong nhà cũng dần dần biến mất.

Nguyễn Miên mất mát trở về phòng, ỉu xìu nằm trên giường, không nhúc nhích nhắm mắt lại.

Đến tận khi trời tối cậu mới khẽ nhúc nhích, mở mắt nhìn bóng tối bên ngoài. Cậu không khỏi có chút lo lắng cho Lư Dương, muốn hỏi thăm tình huống hiện giờ của anh.

Cậu cầm điện thoại di động lên, định bấm số, nhưng một lát sau lại đặt điện thoại về chỗ cũ.

Quân đội không cho gọi điện thoại. Điện thoại của Lư Dương lúc anh đi đã bị ông nội Lư ném vào trong nhà, không được mang theo đến quân đôi.

Cậu không có tâm trạng ăn cơm tối, vừa nghĩ tới khả năng Lư Dương đang phải chịu khổ, trong lòng cậu đã ê ẩm chua chát khó chịu vô cùng, phải cùng Lư Dương chịu khổ mới khá hơn được.

Từ nhỏ Lư Dương đã sống trong nhung lụa, lại yếu ớt, bây giờ nhất định sẽ rất vất vả.

Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi bò xuống khỏi giường, muốn tìm cốc uống nước.

Cậu giương mắt nhìn mới phát hiện, không biết từ lúc nào trên bàn tự nhiên xuất hiện một cái hộp đựng thức ăn, bên ngoài còn thắt một cái nơ con bướm.

Cậu kinh ngạc đi qua mở hộp cơm ra, trong hộp chứa những miếng cà rốt đã được rửa sạch sẽ. Những miếng cà rốt được điêu khắc thành đủ loại hình dạng, có hình trái tim, hình ngôi sao, có cả hình con thỏ… Rõ ràng là kỹ thuật điêu khắc của người làm không được tốt ắm.

Nguyễn Miên cầm mấy miếng cà rốt, nhìn một lúc lâu mới miễn cưỡng nhận ra những miếng cà rốt có hình dạng kì quái này là khắc những cái gì.

Nắp hộp cơm còn dán một tờ giấy, Nguyễn Miên mở tờ giấy ra nhìn, nét chữ rồng bay phượng múa của Lư Dương nhảy nhót trên miếng giấy. Nguyễn Miên nhìn chữ của anh từ nhỏ đến lớn, không thể quen thuộc hơn được nữa, chỉ liếc qua đã biết đây là chữ do anh viết.

“Thỏ con, không được bỏ cơm tối! Ăn hết những cái này đi (lần đầu tiên làm, chưa quen lắm, dùng tạm đi).”

Cuối tờ giấy nhắn còn có hình vẽ xiêu vẹo của Lư Dương, nguệch ngoạc vẽ lên một con sói và một con thỏ, con thỏ đang nằm trên đầu con sói, con sói đang nằm rạp trên đất, vẻ mặt không tình nguyện.

Nguyễn Miên nhìn một lát thì không nhịn được bật cười, đột nhiên cậu thấy những miếng cà rốt trong hộp này thật đáng yêu. Lúc đầu cậu còn không cảm thấy đói, vậy mà sau khi đọc được lời nhắn của Lư Dương, cậu lại bắt đầu cảm thấy đói bụng.

Cậu nằm nhoài ra bàn, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào những miếng cà rốt, không nỡ ăn. Cho đến khi bóng tối hoàn toàn bao phủ, bụng kêu òng ọc, cậu mới cầm cà rốt lên, bỏ vào trong miệng bắt đầu ăn từng miếng từng miếng, cực kì trân trọng.

Dường như cậu đã hơi hiểu được vì sao năm ấy Nhậm Cách dẫn cậu đi du lịch, Lư Dương lại tức giận như vậy.

Chắc là vì Lư Dương cũng rất nhớ cậu.

_____________________

Mọi người thấy tên gọi kiểu Tiểu Miên, Tiểu Dương mình nên để nguyên hay cố gắng biến hóa như Bé Miên, Em Dương? Ví dụ như Tiểu Tống thì không thể gọi là em Tống hay bé Tống được =))))) Hay là bé Miên, em Dương nhưng những người khác giữ nguyên là Tiểu ABC? Mọi người cho Ry xin ý kiến với.

Mình muốn cố gắng để truyện thuần Việt hết mức có thể, có nhiều người sẽ cho là mất đi cái chất của tác giả, nhưng thật sự là cái này chỉ đọc để giải trí thôi, có truyền đạt tí văn hóa Trung Quốc thật đấy nhưng không nhiều. Đấy cũng là lí do mình cố gắng Việt hóa các câu thành ngữ, tục ngữ, hay điển tích của họ, coi như là 1 cách để các bạn hiểu thêm về văn hóa Việt Nam =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN