Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo


Chương 4


Edit: Ry

Nguyễn Miên hơi rũ mắt, cậu biết Lư Dương đang lo lắng cho chuyện của mình.

Cậu đưa tay vỗ ngực anh, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất để an ủi: “Lư cục cưng, tớ quyết định rồi, cùng lắm thì tớ nghe thím hai đến nhà cái người đính hôn Alpha hoặc Beta kia ở hai năm. Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ bảo vệ chính mình thật tốt.”

Lông mày Lư Dương xoắn vào với nhau, nhìn cậu gằn từng chữ: “Bây giờ tớ càng không vui.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nguyễn Miên hơi lo lắng, từ trước tới giờ Lư Dương muốn cái gì là có cái đó, rất ít khi tâm trạng xấu như thế này, nên nhất thời cậu không biết làm sao để dỗ.

Lư Dương nhìn cậu, hơi bĩu môi: “Cậu biến tai thỏ ra cho tớ sờ đi.”

Nguyễn Miên không hề do dự biến ra tai thỏ, còn chủ động đặt cái tai vào tay Lư Dương, gối đầu lên bụng anh.

Lư Dương nhẹ nhàng vuốt lỗ tai và mái tóc mềm mại của cậu, tâm trạng dần trở nên khá hơn.

Ánh nắng bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ nghiêng nghiêng chiếu vào phòng, Nguyễn Miên chăm chú quan sát những tia nắng này, khe khẽ hỏi: “Lư cục cưng, sau này cậu muốn kết hôn với người như thế nào?”

Lư Dương nắm lấy tai thỏ của cậu: “Vừa mới nhắc đến chuyện ra mắt đã tính đến yêu đương rồi?”

Nguyễn Miên vỗ lên tay anh, khẽ kêu một tiếng: “Đau!”

Lư Dương nới lỏng tay một chút, xoa xoa cho cậu, tiếp tục nói chuyện phiếm: “Nếu cậu rảnh thế thì nghĩ câu trả lời cho bài thầy Vương giao hôm qua đi.”

Thầy Vương là chủ nhiệm của lớp bọn họ, rất thích ra đề bài khó để mọi người phải vắt óc suy nghĩ. Bình thường lúc rảnh rỗi Nguyễn Miên cũng thích ngồi giải bài thầy Vương cho, nhưng bây giờ thì không có tâm trạng.

“Lư cục cưng, cậu nói cho tớ biết đi, sau này cậu muốn tìm một Alpha như thế nào?”

Lư Dương có dòng máu thuần chủng, hẳn là sau này nhà họ Lư cũng sẽ tìm cho anh một Alpha có dòng máu thuần chủng.

Lư Dương im lặng suy nghĩ, nhận ra trong đầu trống rỗng, không có một khái niệm nào về bạn đời tương lai, cuối cùng anh đành phải gượng gạo nói ra một câu: “Phải giỏi hơn tớ.”

Nguyễn Miên suy tư, người giỏi hơn Lư Dương đúng là rất khó tìm, ít nhất là cái cậu Vương Đại Lực kia không đạt rồi.

Cậu ngửa đầu nhìn Lư Dương: “Lư cục cưng, sau này bọn mình kết hôn, chắc sẽ không thể gặp nhau thường xuyên như thế này nữa, lúc đó cậu sẽ nhớ tớ chứ?”

Không biết có phải là vì tối hôm qua suy nghĩ linh tinh không mà giờ cậu có hơi đa sầu đa cảm, nếu như cậu và Lư cục cưng có gia đình của riêng mình, chắc sẽ không thể chơi cùng với nhau như bây giờ được nữa.

Lư Dương rũ mắt xuống nhìn cậu một lát, đột nhiên nhổm dậy cù lét cậu: “Nguyễn Thỏ Con, cậu có bạn đời là lập tức quên tớ? Cậu có lương tâm hay không vậy?”

Nguyễn Miên sợ nhất là bị thọc lét, cười không ngừng lại được, liên tục cầu xin tha thứ: “Đương nhiên là không rồi, Lư cục cưng vĩnh viễn là bạn thân của tớ.”

Lư Dương hơi thả lỏng ra: “Vậy còn chấp nhận được.”

Nguyễn Miên tranh thủ cơ hội lập tức nhào tới cù anh, hai người điên cuồng lăn lộn, tiếng cười vang lên không dứt.

Vị ngọt trong không khí càng lúc càng đậm, pheromone của Nguyễn Miên có mùi vị như kẹo bông, hoà với pheromone vị kem của Lư Dương, chỉ có thể dùng một chữ ngọt để miêu tả, thơm thơm ngọt ngào, nhẹ nhàng dễ chịu.

Lúc Lư Dương rời khỏi nhà họ Nguyễn thì trời cũng đã tối, Nguyễn Miên xuống dưới nhà tiễn anh, vừa xuống đã gặp phải Nguyễn Hằng vừa về nhà. Nó là con trai của Nguyễn Đông Lâm, là em họ của Nguyễn Miên, nhỏ hơn Nguyễn Miên sáu tháng.

Chắc là Nguyễn Hằng vừa ăn cơm xong, dáng vẻ cơm nước no nê, trong miệng còn ngậm một cây kẹo, cà lơ phất phơ đi từ cửa nhà vào.

Nó đóng cửa lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy Nguyễn Miên, không nhịn được hừ mũi một tiếng. Nó lắc lư đi qua Nguyễn Miên, lúc đi đến bên cạnh Nguyễn Miên còn cố tình va mạnh vào vai cậu.

Đột nhiên bị người ta đẩy cho một cái, Nguyễn Miên không kịp chuẩn bị lảo đảo suýt ngã, may mà Lư Dương kịp đỡ lấy cậu.

Lư Dương nhíu mày, một tay tóm lấy cổ áo Nguyễn Hằng, trầm giọng nói: “Mày đàng hoàng một chút cho tao.”

“Không đàng hoàng thì sao?” Nguyễn Hằng không quan tâm bĩu môi, chỉ vào Nguyễn Miên: “Mày mà dám đánh tao, lát nữa tao sẽ nói là nó đánh tao, để xem ba mẹ tao phản ứng như nào.”

Nguyễn Miên đã quen cảnh nó cáo mượn oai hùm, ngăn cản Lư Dương, cậu nói: “Lư Dương, cậu buông ra đi.”

Lúc có mặt người ngoài, Nguyễn Miên biết Lư Dương không thích bị gọi là “Lư cục cưng”, nên bình thường ở ngoài cũng không gọi cái tên đó.

Lư Dương nắm chặt tay, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Nguyễn Hằng một lúc lâu, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, buông cổ áo của nó ra.

Nguyễn Hằng không nhịn được mỉm cười, đưa tay sửa lại cổ áo, ngẩng đầu vênh mặt nhìn Lư Dương.

Lúc nó nhận ra Lư Dương cao hơn nó cả một cái đầu, lập tức xì một tiếng: “Omega mà cao như vậy, sau này mày còn gả được cho ai?”

Trời sinh Alpha chỉ thích bảo vệ Omega bé nhỏ, yếu ớt, đáng yêu. Lư Dương lại cao như thế, rất khó để Alpha sinh ra cảm giác muốn bảo vệ.

Bánh bao* Nguyễn Miên nghe vậy thì không đồng ý, cậu bám lấy eo Lư Dương, đứng ra trước mặt anh, phản bác: “Lư cục cưng xinh đẹp như vậy, đương nhiên là sẽ có người lấy.”

*Câu này nguyên văn là “Nguyễn Miên vừa rồi còn là bánh bao”, Ry không biết edit sao cho đúng, theo ý hiểu của mình là tác giả đang nói Nguyễn Miên ngoan ngoãn, vừa rồi bị Nguyễn Hằng xô ngã cũng không tức giận nhưng giờ lại đứng ra cãi nhau vì Lư Dương

Nguyễn Hằng nghe thế thì có chút ghen tị nhìn mặt Lư Dương, sau đó bĩu môi khinh thường: “Từ trên xuống dưới đều lạnh như băng, Alpha nào thích nổi?”

Thật ra nó vẫn luôn âm thầm đố kị với Lư Dương, tất cả đám Omega, chỉ có Lư Dương đã xinh đẹp như thế còn có gia cảnh cực tốt.

Nhà họ Lư không chỉ là quý tộc của tinh tế, Lư Dương còn là cháu trai của nguyên soái, nghe đồn người muốn cưới anh xếp hàng dài miên man, còn toàn là người danh giá.

Nguyễn Miên nghe thế thì càng tức giận: “Vớ vẩn! Bởi vì pheromone của Lư cục cưng có vị như kem nên nhìn qua thì thấy lạnh lẽo, nhưng trong lòng cậu ấy rõ ràng vừa xốp lại vừa ngọt!”

Nguyễn Hằng thấy bộ dạng sống chết cũng không chịu để cho nó nói xấu Lư Dương một câu của Nguyễn Miên, không nhịn được trợn mắt, giả vờ vô tội mách với Ngô Vĩnh Quyên vừa vào nhà: “Mẹ, bọn nó bắt nạt con.”

Ngô Vĩnh Quyên vừa cởi giày vừa đặt túi xách lên bàn, nghe thế thì ngẩng đầu lườm Nguyễn Miên một cái, đến lúc nhìn thấy Lư Dương đang đứng bên cạnh thì mới thu lại ánh mắt, Nguyễn Đông Lâm thường xuyên đi nhờ vả Lư nguyên soái, bà cũng không dám lên mặt với cháu trai nhà người ta.

“Thím hai.” Nguyễn Miên ngoan ngoãn chào một tiếng, cúi đầu kéo Lư Dương ra ngoài: “Tớ đưa cậu ra.”

Lúc bọn họ đi ngang qua Ngô Vĩnh Quyên, bà liếc mắt nhìn cái nắm tay của bọn họ, nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hừ một tiếng, quái gở nói: “Chị em Omega* có tốt với nhau thì được cái gì, sau này đứa nào cũng sẽ phải lấy chồng, không ai bảo vệ được ai cả đời đâu.”

*nguyên văn là O mật, O là Omega, mật lấy trong khuê mật tức chỉ chị em thân thiết

Lư Dương và Nguyễn Miên đều không đáp lại bà, cả hai coi như không nghe thấy, trực tiếp đi ra ngoài.

Nguyễn Hằng nhìn cửa nhà một lần nữa khép lại, đi đến bên mẹ nó, không nhịn được lầm bầm hai câu trách móc: “Mẹ mau đuổi Nguyễn Miên ra khỏi nhà đi, con muốn lấy phòng nó làm phòng tập thể hình, máy tập các thứ con cũng đã chọn xong rồi.”

“Được rồi, nhanh thôi.” Ngô Vĩnh Quyên vỗ vỗ tay nó, khẽ an ủi: “Con chờ thêm mấy ngày nữa là Nguyễn Miên sẽ dọn ra khỏi nhà này, đi xa như vậy rồi thì Lư Dương cũng không quan tâm nổi chuyện của nó nữa, đến lúc đó tuỳ con thích hành hạ nó sao cũng được.”

Tâm trạng Nguyễn Hằng trở nên tốt hơn: “Mẹ, mẹ đã tính được đưa nó tới nhà ai chưa?”

“Nhà cậu ba của con, mẹ đã hẹn anh họ con rồi, ngày mai sẽ dẫn nó đi xem mắt, lúc đó kệ nó có muốn hay không, để hai đứa nó đính hôn trước là được.”

Nguyễn Hằng nhíu mày, không quá hài lòng nói: “Sao lại chọn anh họ của con? Mẹ bắt nó đến nhà họ hàng mình làm gì, nó chưa đủ chướng mắt à? Anh họ của con đẹp trai lịch lãm như vậy, mẹ gả nó cho anh ấy thì thà chọn một đứa Beta ở chỗ hẻo lánh nào đó rồi tống nó đến, đỡ phải thấy mặt, sao lại giữ nó ở đây gây hoạ cho anh họ của con?”

“Con thì biết cái gì?” Ngô Vĩnh Quyên nhéo mặt nó, khẽ nói tiếp: “Con có biết nhà này, xe này đều là của bác con để lại không.”

“Vậy thì sao? Bây giờ đều là của nhà mình mà.” Nguyễn Hằng không quan tâm, nhìn xung quanh, những thứ này đều là của nó, liên quan gì tới Nguyễn Miên?

Ngô Vĩnh Quyên cũng nhìn xung quanh, giọng nói càng nhỏ hơn: “Vậy con có biết không chỉ ba Nguyễn Miên giàu, mà mẹ nó còn giàu hơn!”

“Vậy là sao?” Nguyễn Hằng sững sờ, những năm này ba mẹ nó rất ít khi nhắc tới ba của Nguyễn Miên, nên nó cũng không biết rõ nhà đó lắm.

Ngô Vĩnh Quyên ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, xác định Nguyễn Miên vẫn chưa quay lại xong mới thì thầm giải thích: “Gia tài của ba Nguyễn Miên, sau khi ông ta qua đời nhà mình đã chiếm lấy, nhưng tiền của mẹ nó lại di chúc chỉ để lại cho nó, trên di chúc ghi rõ là nó phải đủ mười tám tuổi mới được quyền thừa kế số tài sản này. Ba con cũng nghĩ đủ cách rồi vẫn chưa tìm ra cách lấy được số tiền đó.”

“Mẹ nó giàu lắm sao?”

“Đương nhiên.” Nhắc đến chuyện xưa, Ngô Vĩnh Quyên hơi bực bội: “Mẹ nó xuất thân quý tộc, lúc cưới mang theo không ít của hồi môn, bà ta còn kinh doanh nữa, nên còn giàu hơn cả ba nó.”

Nguyễn Hằng kinh ngạc trợn mắt, có chút không cam lòng nói: “Sao nó lại có nhiều tiền như thế? Dựa vào cái gì chứ.”

Nhà bọn họ chỉ là chiếm được tài sản của bác cả đã có thể ăn sung mặc sướng như vậy rồi, nếu như mẹ Nguyễn Miên còn giàu hơn cả ba nó thì chẳng phải là nó sẽ từ gà rừng hoá phượng hoàng sao?

Ngô Vĩnh Quyên ôm ngực, cốc đầu con trai một cái: “Nên bây giờ mẹ mới tranh thủ thời gian nghĩ cách gả nó về nhà mình đấy. Chứ con muốn đợi nó mười tám tuổi rồi khuân tiền đi sang nhà khác à?”

Bà híp mắt, toan tính nói: “Mẹ đã nói chuyện với cậu ba của con rồi, sau này lấy được tiền thì chia đôi, một phần cũng không cho Nguyễn Miên, lúc này mới gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”

Nguyễn Hằng vẫn hơi bất mãn: “Sao lại chia cho bọn họ nhiều như vậy? Chia cho họ hai nhà mình lấy tám mới đúng.”

Ngô Vĩnh Quyên mỉm cười: “Sau này hẵng tính, đợi Nguyễn Miên kế thừa xong, nhà mình lấy hết cũng được.”

Nguyễn Hằng lập tức nở nụ cười, đợi đống tài sản kia tới tay, nó cũng sẽ được coi như nửa quý tộc rồi.

_________________

Định mệnh chương này đọc mà cáu hai mẹ con nhà này ghê t=_=# Lại còn “dựa vào cái gì”, ơ hay tiền của ba mẹ người ta, ba mẹ mi ăn hại không làm ra được tiền chỉ có ăn cướp của người khác mà cũng dám to còi ghê nhỉ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN