Lũ Mùa Xuân
Chương 112
Thế nhưng Thu Thu xuất hiện trên màn ảnh một lần.
Lúc bé vừa tròn hai tuổi rưỡi.
Nguyên nhân đương nhiên là do ba nuôi Triển ảnh đế của bé.
Nói đến lần đầu tiên Triển Hồng Vũ nhận được danh hiệu ảnh đế, chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, cậu là một người biết chừng mực, cũng không vì kiếm tiền nhanh mà chọn bừa, sau khi nhận được giải thưởng thì càng thêm nghiêm khắc trong việc chọn kịch bản.
Lúc đó nhận được một phần kịch bản cải biên từ tác phẩm trên mạng, ban đầu cậu cũng không quá coi trọng, nhưng bởi vì diễn viên chính không tệ, cũng đã từng hợp tác với đạo diễn, sau khi xem kịch bản cũng cảm thấy khá hay, đủ tư cách để thành một bộ phim thương mại, nên nhần lời quay.
Cậu làm gì cũng cẩn thận, còn đi nghiền ngẫm đọc nguyên tác, mua sách, lên trên website Tấn Giang xem nhận định về tiểu thuyết ban đầu.
Rồi cậu như lập tức mở ra thế giới mới.
Bắt đầu từ đó… bộ phim Triển ảnh đế nhận có một nhân vật nhí, là con trai của vai chính, không có bao nhiêu đất diễn, cũng không cần kỹ năng diễn xuất, được ôm ra lúc kết thúc phim là xong, trùng hợp là nhân vật nhí này tuổi tác gần bằng Thu Thu, lúc cậu đọc kịch bản lại lập tức nghĩ tới Thu Thu.
Triển Hồng Vũ đi hỏi Lận Diễm Trần một câu, có thể cho Thu Thu diễn vai này hay không.
Cũng không phải muốn Thu Thu xuất đạo, thế nhưng, từng đóng phim điện ảnh khi còn bé, cũng rất thú vị a.
Lận Diễm Trần cảm thấy cũng rất có ý nghĩa.
Vì vậy Thu Thu bị bế đi nửa ngày, hình tượng nhân vật này cũng rất đáng yêu, bé đóng vai một tiểu thái tử tuổi nhỏ, đeo tóc giả, trên đỉnh đầu còn có kim quan nhỏ, trang phục diễn cổ tròn vàng óng ánh, bé tựa như phấn điêu ngọc mài, ngay cả trang điểm cũng không cần, đôi môi đã đỏ au rồi, bôi lên chút son bóng là xong.
Trong ống kính gương mặt thủy nộn trắng noãn đáng yêu, đi tới bên cạnh vai chính, bi bô mà nói: “Phụ vương.”
Bé được bế lên.
Sau đó đạo diễn hô “Cắt”.
Là quay xong.
Chỉ có bao nhiêu đó.
Đây chính là toàn bộ trải nghiệm với nghề diễn viên của bạn nhỏ Sở Ngọc.
Sau khi trưởng thành bé hoàn toàn không nhớ rõ, thế nhưng ba ba còn mở phim điện ảnh ra cho bé xem, nói với bé khi còn bé mình từng đóng phim điện ảnh. Thật là thần kỳ.
Bởi vì tạo hình thật sự rất đáng yêu, Lận Diễm Trần còn ôm Thu Thu đi chụp một bộ ảnh.
Thu Thu xuất hiện trước ống kính không nhiều, nhưng chỉ có vài giây đó sau này lại lan truyền rộng rãi trên internet, không vì lý do gì, chỉ bởi vì bé xinh đẹp. Quá phù hợp với mỹ mạo và tính cách của tiểu thái tử nhỏ tuổi, phàm là những video cắt từ phim cổ trang ra, đều dùng cảnh bé xuất hiện trước ống kính. Thỉnh thoảng còn có người đăng lên các diễn đàn ca ngợi diễn viên nhí đáng yêu này, nhiều người nói sau khi trưởng thành nhất định sẽ là một mỹ nhân, rồi thấy tiếc nuối tại sao bé không vào giới giải trí phát triển. Chỉ có vài người biết nguyên nhân, vì bé là con trai Lận Diễm Trần, hắn không có hứng thú, làm sao có thể tiến vào giới giải trí cùng làm việc xấu?
Quay xong, lại qua thêm nửa năm.
Thu Thu tròn ba tuổi.
Bé nên đi nhà trẻ rồi. Không thể kéo dài nữa.
Sở Tấn không nỡ, anh cảm thấy dáng vẻ Thu Thu so với bạn nhỏ cùng tuổi thấp bé gầy yếu, phản ứng lại chậm, còn có hơi ngốc, dù như thế nào bé cũng chỉ biết cười híp mắt.
Thu Thu ba tuổi, lúc nói chuyện cũng chỉ nói ra từng từ, không nói được mấy câu.
Hiện tại Thu Thu nhìn ra dáng ra hình, là do cả nhà bọn họ kiên trì thay phiên nhau dạy dỗ, mỗi ngày dạy Thu Thu nói mấy từ, nhiều lần kiên trì, mới miễn cưỡng khiến cho bé có vẻ không khác những bạn nhỏ cùng tuổi bao nhiêu.
Nếu thật sự ở cùng nhau, có vẻ như lại ngơ ngác.
Cho nên Sở Tấn rất lo lắng, thật ra khi tụi nhỏ có ác ý mới là mối lo lớn nhất, anh vẫn nhớ đến lúc mình đi nhà trẻ từng bị bắt nạt như thế nào, có bạn nhỏ thừa dịp anh không ở đó bôi đen tranh của anh, cố ý ném cục tẩy vào trong bữa trưa, lúc anh ngủ trưa lại lén lút giấu giày của anh đi.
Lận Diễm Trần hoảng sợ rồi: “Chuyện hồi còn nhỏ như vậy em đều nhớ a? Bọn đó hư như vậy?”
Sở Tấn nói: “Tại sao không nhớ chứ? Những chuyện khác nhớ không rõ, nhưng những việc này em vẫn nhớ… Cũng không thể trách em lòng dạ hẹp hòi, tâm hồn của trẻ nhỏ rất yếu đuối a, nhất định phải bảo vệ thật kỹ.”
Sở Tấn mơ hồ nhớ đến, tuy rằng anh rất tức giận, thế nhưng lúc đó anh vẫn là một bạn nhỏ gặp cảnh khốn cùng, nên không dám nói với cha mẹ.
Lớp học có một tên béo luôn bắt nạt anh, sau đó càng lúc càng kịch liệt, có một hôm bẩn thỉu về nhà, cha mẹ anh mới phát hiện, cha hỏi anh là xảy ra chuyện gì. Sở Tấn mới nói ra. Cha dẫn anh đi đòi công bằng, còn nói với anh sau này xảy ra chuyện như vậy phải nói cho người lớn biết.
Chẳng qua không có tác dụng gì, người lớn cũng không thể luôn luôn ở trường học trông chừng, bởi vì nói cho người lớn, anh còn bị bắt nạt dữ hơn, sau này dời đến trường tiểu học chỗ khác mới tốt lên.
Lận Diễm Trần nghe Sở Tấn nói, sờ mũi một cái, hắn nói: “Khi còn bé anh chưa từng gặp phải những việc này… Ai bắt nạt em, anh đi giúp em báo thù.”
Sở Tấn ghét bỏ: “Chuyện từ lúc đi nhà trẻ, anh trẻ con quá đi?”
Lận Diễm Trần: “…” Vợ thật khó chìu!
Lận Diễm Trần nói: “Nói không chừng sẽ không bị bắt nạt đâu? Khi còn bé anh chưa từng bị bắt nạt, em cũng không nghĩ lại xem, con trai của Lận Diễm Trần anh, giáo viên trong nhà trẻ dám để cho nó bị bắt nạt sao?”
Sở Tấn nghi ngờ: “Sách, đột nhiên em cảm thấy khi còn bé anh không phải đã từng đi bắt nạt người khác đó chứ?”
Lận Diễm Trần nhanh chóng kêu oan: “Không có nha! Em vu oan anh, anh chính nghĩa lẫm liệt như vậy, làm sao lại như vậy chứ? Nếu không tin ngày khác em hỏi lão Triển lão Trác đi, hai người bọn họ cùng đi nhà trẻ với anh.”
Sở Tấn nói: “Sao em cứ có cảm giác các người sẽ bắt nạt người khác?”
Sau đó Sở Tấn nhớ tới, còn thật sự đi hỏi.
Triển Hồng Vũ nói với Lận Diễm Trần: “Trước kia ông từng bị người bắt nạt a!”
Lận Diễm Trần: “???”
Triển Hồng Vũ nói tên ra, Lận Diễm Trần cũng không nhớ, Triển Hồng Vũ nói: “Chính là con trai của YY a, ba cậu ta lúc đó giỏi hơn ba ông, tôi nhớ có một lần cậu ta tìm ông đi đá bóng rồi muốn đánh ông, kết quả ông chạy nhanh cậu ta căn bản không đuổi kịp, còn cậu ta thì bị ngã trầy đầu gối. Sau đó có vài lần, đều không tìm được cơ hội. Cậu ta vẫn tranh với ông chức tiểu bá vương trong lớp học.”
Lận Diễm Trần cảm thấy rất mắc cười: “Ha ha ha, tôi nhớ ra rồi, sau đó tôi ghét bỏ cậu ta trẻ con, tôi không cần, mới để cậu ta làm tiểu bá vương.”
Triển Hồng Vũ nói: “Đúng a, cậu ta còn bắt nạt bạn nữ trong lớp, còn nói muốn Tiểu Mỹ làm bạn gái cậu ta, Tiểu Mỹ sợ đến khóc, ông còn lôi kéo tôi và lão Trác dũng cảm đứng ra bảo vệ con gái nhà người ta.”
Lận Diễm Trần: “Ha ha ha ha ta khi còn bé vui như vậy sao?”
Sở Tấn bất thình lình hỏi: “Cô bé kia không thích Lận Diễm Trần sao?”
Lận Diễm Trần: “…”
Triển Hồng Vũ vỗ đùi: “Làm sao anh biết? Có chứ. Chẳng qua anh Sở yên tâm, cô gái kia thổ lộ với Lận Diễm Trần, nhưng hắn không nhận lời, chỉ xem cổ như là em gái thôi.”
Sở Tấn hỏi: “Cậu ta có nhiều “em gái mưa” hay không a?”
Lận Diễm Trần nhanh chóng nói: “Nếu không phải lão Triển nhắc đến anh cũng hoàn toàn không nhớ rõ… Không có, em đừng vu oan cho anh a, anh làm người rất trong sạch.”
Sở Tấn mượn cơ hội hỏi rõ về mối tình đầu của Lận Diễm Trần, mối tình đầu của hắn lúc tiểu học, hắn thích cô giáo của mình, lớn hơn hắn mười tuổi. Đoạn tình cảm nhỏ bé đó cứ thế chết yểu.
Sở Tấn nghĩ, hóa ra tên nhóc thúi này từ nhỏ đã thích người lớn tuổi hơn mình…
Thế nhưng không đi nhà trẻ nhất định không được, phải bồi dưỡng năng lực xã giao cho bảo bảo.
Về mặt lý trí Sở Tấn biết không thể quá cưng chiều con, nhưng để Thu Thu ở nhà là hại bé.
Lúc này Sở Tấn lại than thở, nếu Thu Thu có một người bạn cùng tuổi thì tốt rồi.
Lận Diễm Trần tràn đầy đồng cảm, quay đầu mắng đám bạn của hắn: Đám cẩu độc thân các người, tại sao không sớm kết hôn sinh con chút đi? Nếu các người có con thì có thể cùng đi học với Thu Thu rồi.
Đám anh em:???
Sở Tấn cắn răng một cái, vẫn đưa Thu Thu đi nhà trẻ.
Thu Thu đi học ở nhà trẻ quốc tế có đồng phục học sinh riêng, áo sơ mi nhỏ màu trắng, cùng quần cộc màu lam đậm, phối với vớ màu lam, mang giày thể thao.
Sở Tấn khó lòng buông bỏ.
Lận Diễm Trần an ủi anh: “Em xem, Thu Thu còn bình tĩnh hơn em. Con hoàn toàn không có khóc.”
Thu Thu chẳng những không khóc, còn kỳ quái nhìn trái ngó phải, bé con nào lần đầu tiên tới nhà trẻ, đánh chết cũng không muốn rời khỏi ba mẹ, mấy bạn nhỏ khóc tới tan nát cõi lòng. Tại sao lại khóc chứ?
Lận Diễm Trần rất đắc ý: “Không hổ là con trai anh.”
Sở Tấn: “Em cảm thấy Thu Thu vẫn chưa nhận ra.”
Vẫn là Sở Tấn hiểu rõ con trai hơn.
Thu Thu mê man ở nhà trẻ đợi nửa ngày, ngược lại không có ai bắt nạt bé, cô giáo cho bé làm cái gì thì bé làm cái đó, có vẻ rất biết điều, vốn phải ứng phó một đám tiểu công chúa tiểu hoàng tử, giáo viên bận rộn sứt đầu mẻ trán còn cảm thấy bé là bạn nhỏ ngoan ngoãn nhất lớp học.
Không nghĩ tới, lúc những bạn nhỏ khác đang ngủ trưa, giáo viên mới phát hiện Thu Thu không ngủ, mà đang nằm khóc.
Thu Thu khóc không hề gào thét la lối, bé chỉ nhỏ giọng thút tha thút thít, yên lặng chảy nước mắt.
Cũng không biết bé đã khóc bao lâu! Cô giáo nhanh chóng dỗ bé, hỏi bé tại sao khóc, có phải là nhớ ba ba hay là khó chịu chỗ nào, bởi vì trong tài liệu có viết thân thể bé không tốt còn mắc bệnh hen suyễn, cô giáo không dám kéo dài, dỗ nửa giờ cũng dỗ không xong, nhanh chóng gọi điện thoại cho ba bé, đến đón con về.
Sở Tấn đã sớm có chuẩn bị, nói với Lận Diễm Trần: “Em biết rằng Thu Thu sẽ rất nhớ em!”
Lận Diễm Trần: Cũng có thể là nhớ anh a!
Bọn họ đến nhà trẻ đón Thu Thu về nhà.
Cuối cùng Thu Thu không khóc nữa.
Sở Tấn lau nước mắt cho bé, hôn nhẹ bé, nói: “Có phải nhớ ba ba không?”
Thu Thu gật đầu.
Sở Tấn nói lời sâu sắc dạy dỗ bé: “Thế nhưng không phải Thu Thu nói muốn đi học sao? Con như vậy là không ngoan nha. Muốn đi học phải ngoan ngoãn tới trường.”
Thu Thu buồn rầu hỏi: “Mang mập mạp đi.”
Sở Tấn: “Không thể nha, không thể dẫn chó tới trường học.”
Thu Thu vẫn muốn dẫn Sở Tiểu Béo đi, bé không từ bỏ, buổi tối còn lén lút nhét Sở Tiểu Béo vào cặp sách nhỏ của mình, làm sao có thể chứa được? Ngay cả đầu Sở Tiểu Béo cũng không chứa nổi, còn làm hư cặp sách nhỏ mới mua.
Vẫn là Sở Tấn thông minh, để con chó bông giống Sở Tiểu Béo vào trong cặp nhỏ, Thu Thu cuối cùng mới nguyện ý đi nhà trẻ.
Sở Tấn cảm thấy ngày hôm nay hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề nữa.
Kết quả anh vẫn nghĩ quá đẹp rồi, Thu Thu ngược lại vẫn ngoan ngoãn không khóc không nháo, thế nhưng Sở Tiểu Béo bỏ trốn.
Thu Thu vốn đang ưu buồn được dẫn tới trên bãi cỏ cùng những người bạn nhỏ khác, chơi cầu trượt.
Cô giáo xinh đẹp đi qua hỏi bé: “Thu Thu a, nắm tay cô có được hay không? Cô dẫn con sang bên kia chơi, con xem, những người bạn nhỏ khác đều đang chơi ở đó.”
Thu Thu ôm chó bông, cúi đầu phồng má, oan ức nói: “Không muốn.”
Cô giáo: “…”
Bé ở bên cạnh nhìn những bạn nhỏ khác chơi, cũng không hề hâm mộ.
Lúc này, Thu Thu nghe tiếng chó sủa quen thuộc, bé theo tiếng đi tìm, nhìn thấy Sở Tiểu Béo dáng vẻ lôi thôi ở bên ngoài hàng rào.
Thân Sở Tiểu Béo dính bùn, nhưng tìm thấy Thu Thu lại rất vui vẻ, ngoắt ngoắt cái đuôi kêu gâu gâu gâu gâu.
Thu Thu chạy tới, thập phần bất ngờ: “Mập mạp!”
Sở Tiểu Béo: “Ẳng ẳng ẳng!”
Các bạn nhỏ khác rất ngạc nhiên, nói: “Cô ơi, có chó bự!”
Cũng có vài bạn nhỏ sợ chó, nhìn thấy một con chó lớn như vậy, hơn nữa còn đang kêu to, bị dọa sợ tới khóc.
Cho nên ngày thứ hai Thu Thu đi học, bé lại được tan học sớm.
Cùng với Sở Tiểu Béo bị phê bình một cách nghiêm túc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!