Lũ Mùa Xuân
Chương 44
Chủ nhiệm Trần nói: “Là bé trai.”
Sở Tấn khi đó bị tiêm thuốc tê, vô cùng buồn ngủ, nhưng vẫn kiên trì muốn nhìn đứa nhỏ một chút, anh hỏi: “Tại sao bé con không khóc?”
Vừa dứt lời, bảo bảo nhỏ xíu mới phát ra vài tiếng khóc yếu ớt, nhỏ đến mức còn không bằng tiếng mèo kêu, nghe thấy làm cho người cảm thấy đau lòng.
Mũi Sở Tấn chua xót, ít nhất đứa nhỏ vẫn còn sống sót.
Y tá ôm đứa nhỏ đặt ở trên cái cân ước lượng, nói: “3.4 cân.”
Quá nhẹ, còn chưa có phát dục đầy đủ đã đến thế giới này.
Chủ nhiệm Trần ôm cho anh xem: “Ầy, tới thăm con trai của cậu một chút đi.”
Sở Tấn nhìn thấy khuôn mặt bảo bảo, vừa đen vừa hồng, còn nhiều nếp nhăn, bỗng nhiên muốn khóc: “Xấu quá a.”
Sở Tấn ở một mình trong phòng bệnh, bảo bảo ở trong buồng giữ nhiệt, ngày hôm sau anh lại bước xuống giường bệnh đi lại, đến phòng giám hộ xem bảo bảo.
Không biết là bởi vì đẻ non, hay là bởi vì trong lúc anh mang thai có dùng thuốc, bảo bảo chẳng hề khỏe mạnh, suy yếu nhiều bệnh. Sở Tấn nhìn thấy bảo bảo nằm ở trong buồng giữ nhiệt lao lực hô hấp, thậm chí sợ sệt một giây sau bé con sẽ mất đi hơi thở.
Anh vừa đau lòng vừa lo lắng rồi lại sợ, lòng sinh ra thống hận với Quý Thiên Trạch, trước đây anh chỉ chán ghét Quý Thiên Trạch, không muốn có liên quan gì tới họ Quý, bây giờ thật sự hận Quý Thiên Trạch, nếu không phải là bởi vì gã, bảo bảo sẽ không nằm ở trong buồng giữ nhiệt như vậy, làm cho anh lúc nào cũng lo lắng bảo bảo có thể sống sót hay không.
Sở Tấn còn nằm trong bệnh viện, dưỡng bệnh, chờ vết thương trên bụng khép lại, nhưng anh vẫn chưa về được.
Cha Sở nghe tin Sở Tấn đẻ non, vội vội vàng vàng chạy về, trước tiên ông đi bệnh viện nhìn cháu nội và Sở Tấn một chuyến, ông nhìn thấy cháu nội nhỏ nhắn như vậy, nước mắt đều rớt xuống: “Nhỏ như vậy. Lúc Sở Tiểu Béo mới vừa sinh ra vẫn là cún con còn lớn hơn nó.”
Ông nghe nói là cái gã trước đây không rõ ràng với Sở Tấn, Quý Thiên Trạch hại Sở Tấn sinh non, tức giận không biết phát tiết chỗ nào, nếu có chuyện gì, con trai và cháu nội ông cũng không còn. Bây giờ tuy rằng bọn họ may mắn, Sở Tấn và bảo bảo tạm thời cũng không có chuyện lớn, nhưng cũng không thể cứ như vậy nuốt xuống cơn giận này.
Cha Sở nói: “Sớm biết cha đã không đi, họ hàng phương xa cha có đi hay không cũng không sao cả, thiếu một mình cha cũng không sao, cha đưa tiền cúng viếng là tốt rồi. Con còn nói ở nhà một mình không sao, cha vừa đi lập tức xảy ra vấn đề rồi.”
Sở Tấn nói: “Đó là bởi vì trong bụng con có bảo bảo, không thì con nhất định đã đánh lại cậu ta a.”
Cha Sở nghiến răng nghiến lợi nói: “Cha rất muốn đánh nó một trận.”
Sở Tấn liếc mắt nhìn: “Cha.”
Cha Sở không thể làm gì khác hơn là nói: “Cha biết sử dụng bạo lực là không đúng…”
Sở Tấn hạ thấp giọng: “Không, con cũng muốn đánh cậu ta một trận, cha cứ đánh đi. Chờ con xuất viện con lại đánh cậu ta một trận, con thật sự rất giận a!… Nếu không phải bởi vì cậu ta, bảo bảo cũng sẽ không đẻ non.”
Trước kia là một giáo viên lâu năm cha Sở đã từng giáo dục học sinh không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, trước mắt ông vẫn cảm thấy đánh nhau quả thực không thể giải quyết mâu thuẫn, ông đánh Quý Thiên Trạch, cháu nội đẻ non cũng sẽ không bởi vậy mà khỏi bệnh.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại WordPress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Nhưng mà, bởi vì như vậy nên bỏ qua cho Quý Thiên Trạch sao? Đạo lý là đạo lý, nhưng làm người không thể lúc nào cũng dùng đạo lý để giải quyết.
Cha Sở suy nghĩ một chút, ông lớn tuổi, Quý Thiên Trạch tuổi trẻ cường tráng, ông chưa chắc có thể đánh lại Quý Thiên Trạch.
Cho nên ông dùng tiền thuê một người trẻ tuổi, cầm theo bao tải đi nằm vùng, Quý Thiên Trạch vừa được thả ra lập tức lén lút đi theo.
Quý Thiên Trạch còn bị tạm giữ trong cục cảnh sát tra hỏi, lần đầu tiên trong đời, gã có chút lo lắng sẽ bị ghi vào trong hồ sơ, vậy rất khó xem a.
Làm cho gã chịu đả kích nhất chính là, mẹ Sở Tấn báo cảnh sát bắt gã, Sở Tấn khi đó còn không nói giúp gã, ngược lại còn giúp đỡ cảnh sát bắt gã đi.
Gã thật sự không thể tin được Sở Tấn sẽ đối xử với mình như vậy, coi như… Cho dù trước đây gã đã làm một vài chuyện sai lầm, nhưng không phải gã nói xin lỗi rồi sao? Hơn nữa không chỉ nói xin lỗi một lần. Sở Tấn không tha thứ gã cũng thôi đi, cần phải ân đoạn nghĩa tuyệt đến mức độ này sao? Gã hại Sở Tấn bị thương cũng không phải cố ý a, hơn nữa hẳn là không nặng lắm a, chỉ là ngã một cái, có đau như vậy sao? Còn được đưa đi bệnh viện cấp cứu?
Cuối cùng Sở Tấn mắc bệnh gì? Có nặng không?
Quý Thiên Trạch ở lại phòng tạm giam hai ngày, vô cùng dày vò, cuối cùng cũng được thả ra.
Quý Thiên Trạch ngơ ngơ ngác ngác, muốn đi tìm Sở Tấn, nhưng lại không biết Sở Tấn ở bệnh viện nào, dù biết được bệnh viện cũng không biết ở phòng bệnh nào, nghĩ đến cha mẹ Sở Tấn cũng sẽ không nói cho mình, vậy gã nên làm gì? Nên đi nơi nào tìm Sở Tấn?
Gã trước khi đi còn ăn một bữa cơm, vốn là đến làm việc, trên đường bị vồ vào đồn công an tạm giam đã rất mất mặt, công ty bên kia gã còn phải giải thích. Sở Tấn đối với gã thật sự rất quan trọng, Sở Tấn đi rồi, tâm trạng gã cũng không tốt, thời điểm làm việc lại thất thần phạm sai lầm, thành tích không bằng lúc trước, có lần phạm vào sai lầm lớn, cuối cùng lại bị sa thải. Gã cảm thấy lòng dạ ông chủ thật sự hẹp hòi, gã là nhân viên kỳ cựu nhiều năm như vậy, không thể tha thứ cho gã một lần sao? Cần phải làm quyết tuyệt như vậy sao? Những năm này gã lại không có để dành tiền, tiêu sài quá hoang phí, mất công việc sau đó mới phát hiện mình căn bản không có bao nhiêu tiền, tài chính thiếu trước hụt sau, nhất thời áp lực rất lớn, tháng trước, thật vất vả mới tìm được một công việc mới, cũng không thể ném.
Một phút chốc gã nghĩ đến phiền lòng trong công tác một phút chốc vô tình lại nghĩ đến Sở Tấn, bất kể là chuyện nào cũng không có phương pháp giải quyết. Gã thật sự hoài niệm những ngày tháng rất tốt trước đây Sở Tấn còn ở bên cạnh gã, hết thảy đều ngay ngắn rõ ràng, sự nghiệp và sinh hoạt của gã toàn bộ đều thuận lợi.
Cuộc đời của gã đã bắt đầu thay đổi trở nên hỗn loạn bế tắc từ khi Sở Tấn bỏ đi. Gã thật sự rất muốn cứu vãn mối quan hệ với Sở Tấn, anh còn muốn gã làm thế nào đây?
Quý Thiên Trạch đầy bụng u sầu, không có phát hiện trong lúc vô tình mình đi vào một con hẻm nhỏ không người, mà sau lưng có hai tiếng bước chân đang đến gần gã.
Đi tới một chút, lúc sau Quý Thiên Trạch mới cảm thấy một tầm mắt không có ý tốt, gã mới vừa muốn quay đầu, đã bị trùm bao tải lên đầu.
Ngay sau đó quyền đấm cước đá như trời mưa rơi lên trên người gã.
Quý Thiên Trạch chật vật ngã trên mặt đất, che đầu bảo vệ mình, kêu to: “Đánh người a! Nơi này có người bị đánh a!”
Xong, trên mặt còn bị đá hai đá.
Cha Sở vẫn biết mực, không thể làm chết người, ra tay ước lượng nặng nhẹ, đánh ba, bốn phút lập tức chạy.
“Sau này mày còn trở lại tìm Sở Tấn, tao thấy mày một lần thì đánh một lần.”
Người đi một hồi lâu rồi, Quý Thiên Trạch mới dám bò dậy từ dưới đất, trên người dính máu và bụi, cũng không còn tinh thần.
Sau đó Quý Thiên Trạch không có xuất hiện nữa.
Sở Tấn tiếp tục dưỡng bệnh, bảo bảo lại không quá tốt, bé phát bệnh vàng da, còn phải ở trong buồng giữ nhiệt, nhưng tốt xấu so với lúc mới vừa sinh ra cũng có khí lực hơn một chút, lớn thêm một ít rồi.
Vốn lúc bé mới vừa sinh ra ngón tay ngón chân móng tay còn chưa dài, đáng thương vô cùng.
Lúc Sở Tấn sinh ra cũng rất suy yếu, mẹ nói chỉ 4 cân rưỡi, sau này bổ sung dinh dưỡng, trưởng thành cũng rất khỏe mạnh, anh cảm thấy mình nên thả lòng tâm tình, cam lòng dùng tiền, đứa nhỏ sẽ có thể từ từ tốt lên.
Lúc đầy tháng, bảo bảo được tỉ mỉ làm tiếp một lần kiểm tra, bác sĩ nói cho anh biết một tin dữ khác: “Bởi vì phôi thai phát dục chưa hoàn toàn, tim của con trai cậu có khiếm khuyết.”
Sở Tấn chửi mẹ nó… Lòng muốn giết chết Quý Thiên Trạch cũng có.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!