Lũ Mùa Xuân
Chương 98
Cuối cùng vẫn không làm lớn.
Hai nhà cùng nhau thương lượng. Làm sinh nhật cho đứa nhỏ, chủ yếu là để họ hàng liên lạc tình cảm. Bên Lận gia nhân số ít ỏi, Lận Diễm Trần là con độc đinh ba đời, mẹ của hắn cũng là con gái một trong nhà, trưởng bối phía trên cũng chỉ có một mình ba ba, lão Lận tổng ngược lại muốn tổ chức cho cháu nội, nhưng cũng không có thân thích a, còn những bạn bè làm ăn ít tới lui, ông cảm thấy không cần thiết phải mời, chỉ gọi hai, ba người bạn cũ quan hệ khá thân, cũng không còn ai; Sở gia ngược lại con cháu đông đúc, thầy Sở có một đống anh chị em, từ nhỏ đã là trụ cột trong nhà, nhưng lần này ông không muốn mời người nào lại đây, lúc trước Sở Tấn sinh bệnh phải đi khắp nơi tìm bác sĩ, những họ hàng ở quê nghe phong phanh biết chuyện con trai ông bệnh nặng, mỗi người đều giả làm tai điếc mắt mù, chỉ sợ ông đến vay tiền.
Em trai thứ ba của thầy Sở biết thầy Sở muốn bán nhà ở, còn khuyên ông không nên bán, nói vì con trai bị đồng tính luyến ái mà bán đi nhà cũ còn tốn lương hưu sẽ không có lợi, cho dù cứu về được, cũng không thể nối dõi tông đường, sau đó còn nói ông ta có hai đứa con trai, đến lúc đó có thể để con út làm con nuôi thầy Sở, phụng dưỡng ông khi về già, con trai ông ta tuy rằng học không giỏi, thế nhưng rất hiếu thuận, hơn nữa còn thích con gái, tuyệt đối sẽ không làm đồng tính luyến ái bị người gièm pha.
Ông và con trai ông vẫn chưa có chết, những người kia đã để mắt tới tiền trong nhà ông rồi.
Thầy Sở thất vọng cực độ, ông tự nhận mình là một người anh cả, hết lòng quan tâm giúp đỡ họ hàng, năm đó mẹ lâm chung sinh bệnh nằm viện đều là ông ra tiền, em út dưới quê xây phòng ở lấy vợ đều phải hỏi tiền ông, có lần nào ông không cho, cho dù siết lưng buộc bụng. Đơn giản như tất cả mọi người nói, ông là người có tiền đồ duy nhất trong nhà, không thể quên đi cội nguồn.
Mắt mờ hết mấy chục năm, thầy Sở bỗng nhiên thấy rõ, trừ vợ con của mình, những người bên cạnh đều giả tạo. Tách ra lâu như vậy, tình cảm đã sớm phai nhạt.
Ông nhớ khi còn bé trên lưng cõng em trai em gái, nhưng dù nhớ thương, cũng không bằng Quân Quân.
Lúc bọn họ nói với ông không kể Quân Quân chết sống, thầy Sở đã tuyệt vọng rồi, bây giờ ông đã năm mươi mấy tuổi, về hưu rồi, cũng muốn sống vì mình, cớ gì phải ngóng trông gọi người tới.
Ban đầu bọn họ không muốn dính líu gì tới nhà ông, vậy thì sẽ như họ mong muốn, so với mời những họ hàng vô ơn đó, không bằng mời mấy người bạn cũ của ông, còn có bác sĩ Trần đã chữa bệnh cho Sở Tấn và Thu Thu.
Hơn nữa còn có bạn Sở Tấn và bạn Lận Diễm Trần, gom lại một chút, cũng ngồi đầy hai, ba bàn.
Hai ba ba của Thu Thu chịu trách nhiệm bỏ tiền đãi tiệc.
Bọn họ gặp nhau ăn một bữa cơm uống rượu là được rồi.
Vốn danh sách đã đặt xong.
Trang Hãn Học đột ngột tìm tới anh: “Anh Sở, em còn tưởng rằng chúng ta được xem là bạn… Hiểu Trân xin em nghỉ đi uống rượu tiệc sinh nhật một tuổi của con trai anh, em mới biết, tại sao anh không mời em?”
Sở Tấn ăn ngay nói thật: “Tôi cho rằng chúng ta không thân quen lắm.”
Người như hắn chẳng có tâm nhãn, Trang nhị công tử từng để cho anh nếm nhiều trái đắng anh đều nhớ rất rõ ràng.
Trang Hãn Học quá đau lòng, nói: “Em không còn bao nhiêu người bạn…”
Sở Tấn cười nói: “Tại sao cậu không có bạn bè? Không phải là cậu có rất nhiều bạn sao?”
Trang Hãn Học than thở: “Em trở về nói với ba mẹ rằng em không muốn thừa kế gia sản, hãy ủng hộ chị em làm đi, bọn họ không vui, còn mắng em một trận. Nhưng em kiên trì quyết tâm không muốn, nên tìm chị em bàn bạc, kết quả chị của em còn tức giận hơn, chị ấy nói mình không hiếm lạ, dẫn theo thân tín bỏ đi! Bây giờ hai bên em đều không có đồng minh, ba mẹ sợ em trốn, đã đóng băng hết thẻ ngân hàng của em, mỗi ngày em đều phải ăn cơm ở nhà ăn công ty.”
Sở Tấn cười trên sự đau khổ của người khác: “Bây giờ cậu mới biết đầu bếp trong nhà ăn công ty làm cơm khó ăn bao nhiêu rồi chứ?”
Trang Hãn Học ỉu xìu: “Biết rồi, đã lâu rồi em không có bửa ăn ngon… Anh Sở…”
Sở Tấn: “… Ừm.”
Sở Tấn cũng không phải người nhẹ dạ, chỉ là, Trang Hãn Học rơi vào nông nỗi này, anh cũng có chút trách nhiệm, đều do anh thuận miệng đưa ra ý đồ xấu.
Haizz, một bữa cơm cũng không tính là gì, thêm một cái ghế, thêm một cái bát đôi đũa nữa mà thôi.
Trang Hãn Học nghe Sở Tấn đồng ý, lập tức không khỏi vui vẻ, lại hỏi: “Chẳng qua, anh Sở à, anh có con trai từ bao giờ vậy a? Lại còn một tuổi rồi.”
Sở Tấn: “Hay là cậu đừng đến nữa.”
Sinh nhật con trai Sở Tấn ngày ấy.
Trang Hãn Học một mình đi tới, mới vừa tới cửa, đã nghe tiếng nhạc du dương, chẳng hề ồn ào, còn buồn bực một hơi.
Không có người nào tới tham gia sao? Có phải quá keo kiệt rồi hay không?
Sau khi đến phòng khách, nhìn thấy những người ở đây, Trang Hãn Học thiếu chút nữa đã quỳ xuống. Người đàn ông trung niên ngồi bên tay trái ghế sô pha rất soái, có phải là ba ba Lận Diễm Trần, tiếng tăm lừng lẫy Lận Thiệu Nguyên, mấy chú bác đang đang nói chuyện cũng có già; có trẻ hơn một chút, hắn tùy ý nhìn, toàn bộ đều là “con nhà người ta” mà lúc thường ba mẹ hắn thường mang ra so sánh để rồi mắng hắn là kẻ vô dụng không tiền đồ, hắn nhận ra vài người, có con lớn nhất Đàm gia và con lớn Lữ gia, Lận Diễm Trần lại càng không cần phải nói…
Nhất thời Trang Hãn Học không biết làm thế nào, hay là đi tìm Sở Tấn thôi, đi chưa được mấy bước, hắn nhìn thấy một người đàn ông ở trong sân, đang ôm một tiểu bảo bảo xinh như búp bê, chỉ con chim nhỏ trên cây.
Ở đây hình như chỉ có một tiểu bảo bảo này, đó là con trai Sở Tấn?
Trang Hãn Học đang muốn đi tới, sau lưng lại truyền tới một giọng nói nghe rất quen tai: “Thu Thu, con ở chỗ này a?”
Nói xong, một người đàn ông khác từ phía sau hắn đi tới, thoáng lướt qua hắn, Trang Hãn Học quay đầu lại liếc mắt nhìn, đầu óc đột nhiên trống rỗng: Triển Hồng Vũ!
Người này không phải là ảnh đế Triển Hồng Vũ sao? Hắn là fan của Triển Hồng Vũ a!
Triển Hồng Vũ đi tới bên cạnh Trác Lâm Huy, Thu Thu nhìn thấy cậu thì rất vui vẻ, còn vỗ tay, trên cổ tay bé đeo vòng lục lạc, vang lên leng keng.
Triển Hồng Vũ cạn lời: “Ông lén ôm đứa nhỏ đi lúc nào?”
Trác Lâm Huy nói: “Vừa nãy tôi đi nhìn Thu Thu, bé con chỉ ra phía bên ngoài cửa sổ, muốn xem chim nhỏ, tôi lập tức bế nó đi ra a.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Thu Thu: “Có phải không a? Thu Thu.”
Không biết Thu Thu nghe hiểu không, mà ngẩng đầu cười khúc khích.
Cảnh tượng này quá thú vị, Triển Hồng Vũ cười nhạo: “Trước đây không phải ông còn nói ghét nhất là con nít sao, lúc trước chúng tôi bảo ông làm ba nuôi, ông còn nói ông trẻ tuổi không muốn bị gọi là ba, bây giờ ông lại rất chăm chỉ chạy tới chỗ Lận gia, hận không thể trộm Thu Thu bỏ vào trong túi áo mang về.”
Trác Lâm Huy phủ nhận: “Không cần trộm, tại sao phải trộm? Bây giờ Thu Thu còn nhỏ, hơi lớn hơn, tôi sẽ trực tiếp nói với lão Lận để Thu Thu đến nhà tôi chơi, không phải tốt hơn sao.”
Triển Hồng Vũ: “…”
Triển Hồng Vũ giống như cảm giác được gì đó, quay đầu lại, nhưng không thấy cái gì.
Trác Lâm Huy hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
Triển Hồng Vũ kỳ quái nói: “Không có gì… Vừa nãy cảm thấy hình như có người đang nhìn tôi.”
Trác Lâm Huy thuận miệng nói: “Há, nhất định là có người bị dung mạo của ông chinh phục rồi”
Triển Hồng Vũ bị hắn chọc cười: “Ha ha ha ha.”
Trác Lâm Huy nói: “Oa, ông lại không biết khiêm tốn chút nào, lão Triển ông càng ngày càng không biết xấu hổ.”
Trác Lâm Huy lưu luyến không rời trả Thu Thu lại cho Lận Diễm Trần: “Ông ôm đứa nhỏ a?”
Lận Diễm Trần nói: “Ông nói vậy là sao, tôi giữ con trai tôi thì làm sao? Tôi giữ con cực kỳ tốt. Đúng không? Thu Thu, đến đây, cho ba ba hôn một cái.”
Thu Thu liếc hắn một cái, nhìn thấy đầu Lận Diễm Trần tới gần, bé ngoan ngoãn ịn một ngụm nước miếng lên trên khuôn mặt daddy.
Sở Tấn ở sảnh phía tây nói chuyện với Đoạn Hiểu Trân, hôm nay có nhiều nhân vật lớn tới, anh sợ cô không dễ chịu, giới thiệu cho cô từng vị khách trước, chờ một lát rảnh rỗi sẽ dẫn cô đi làm quen một chút, để mở rộng giao thiệp.
Đoạn Hiểu Trân ngược lại rất bản lĩnh, hồn nhiên không sợ, còn cười hì hì nói: “Sư phụ, em biết theo ngài sẽ có thịt ăn, em đây không phải giống như bay lên cành cao?”
Sở Tấn cảm khái nói: “Lúc trước em mới vừa vào công ty vẫn còn là một cô bé nhút nhác, bây giờ đã có thể một mình chống đỡ một phương.”
Hai người nói chuyện một hồi, Sở Tấn bị Lận Diễm Trần gọi đi, buổi tiệc sắp chính thức bắt đầu.
Đàm Tu Minh đến bên cạnh Sở Tấn làm phiền, lặng lẽ hỏi một câu: “Anh Sở, cô gái vừa nãy nói chuyện với anh là ai a? Giới thiệu cho em quen biết một chút được chứ.”
Sở Tấn: “…”
Một cái bánh kem bốn tầng cao bằng nửa người được mang ra.
Trên tầng bánh kem cao nhất cắm một cây nến có chữ “Tròn 1 tuổi”.
Trước tiên chuẩn bị thổi tắt cây nến, cắt bánh ngọt, sau đó là chọn đồ vật đoán tương lai.
Quên lấy bật lửa, Sở Tấn ôm Thu Thu, để Lận Diễm Trần đi tìm bật lửa, sau khi bọn họ nuôi con đã không hút thuốc lá nữa, cần bật lửa cũng phải hỏi người khác.
Thu Thu ở trong lồng ngực Sở Tấn, mặt xoay ra ngoài, bé nhìn thấy một cái bánh kem lớn như vậy, gần như vậy, còn ngửi được mùi thơm ngọt, nước miếng đều chảy cả xuống.
Cúi đầu, Sở Tiểu Béo ở ngay bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn bé: “Gâu gâu.”
Thu Thu cũng nhìn Sở Tiểu Béo: “Mập mạp?”
Một người một chó cùng nhau nhìn về phía bánh ngọt.
Sở Tấn đang nói chuyện với Lận Diễm Trần, không chú ý con trai trong lồng ngực, bỗng nghe thấy Triển Hồng Vũ thét lên một tiếng hoảng hốt: “Sở Tấn! Anh nhìn Thu Thu đi!”
Lúc này Sở Tấn mới lấy lại tinh thần, nhưng đã quá muộn, cảm giác Thu Thu trong lồng ngực đột nhiên nhảy lên một chút. Thu Thu thiếu chút nữa đã vồ tới chỗ bánh kem, bất đắc dĩ tay quá ngắn, chỉ in một dấu tay nhỏ lên rìa bánh kem, dính cả một móng vuốt bơ.
Sở Tấn: “…”
Nói như thế nào đây? Gần đây hết thảy đều thuận lợi khiến anh cảm thấy như ở trong mơ, xảy ra chút sai sót nhỏ như vậy, ngược lại khó giải thích được làm cho anh an tâm hơn.
Sở Tấn mới vừa thở phào nhẹ nhõm, dạy dỗ tên tiểu quỷ tham ăn này: “Cười! Cười cái gì mà cười? Bánh kem cũng không còn!”
Thu Thu cười rất vui vẻ, quay đầu gọi: “Mập mạp!”
Sở Tấn trong lòng hoảng hốt, căn bản không kịp ngăn cản, chỉ thấy Sở Tiểu Béo nhảy về phía bánh kem, tháp bánh kem ầm ầm ngã xuống đất, trong nháy mắt nó biến thành một con Huskies bằng bơ, còn vui sướng ngoắt ngoắt cái đuôi, kêu to với Thu Thu: “Ẳng ẳng ẳng gâu gâu!”
Thu Thu vui khôn tả.
Sở Tấn: “…”
Lận Diễm Trần: “…”
Sở Tiểu Béo nhảy nhót vòng quanh Thu Thu, đầy sàn đều là dấu chân bơ, Sở Tấn cảm thấy đau đầu.
Sở Tiểu Béo dừng lại, cảm thấy trên người dính dính khó chịu, nó hất đầu, bơ dính vào người đều văng ra ngoài.
Bắn đầy người Sở Tấn, thiếu chút nữa còn văng vào trong mắt anh, Sở Tấn nhắm mắt lại, mở ra, nghe Sở Tiểu Béo kêu to, còn có tiếng cười sung sướng của Thu Thu.
Con chó ngốc cười! Con trai ngốc của anh cùng cười!
Sở Tấn không biết nên tức giận như thế nào.
Mẹ của anh còn tồi tệ hơn, vừa cười vang dội, vừa chụp lại bức ảnh!
Lữ Hạo nói với Lận Diễm Trần: “Con trai ông rất lợi hại.”
Lận Diễm Trần: “Ha ha…”
Sở Tấn bận xong việc riêng, lại về công ty làm việc.
Bây giờ toàn bộ công ty đều biết Sở Tấn kết hôn rồi.
Sở Tấn mới bước vào cửa lớn công ty, đã gặp được đồng nghiệp chúc mừng anh.
Anh nghe lời chúc phúc một đường đến lúc vào văn phòng, giống như áo gấm về làng, lần này rất có mặt mũi.
Chỉ có một tiếng nói không hài hòa.
Quản lý Thang đi qua, làm như không thấy anh, cũng không chào hỏi, chỉ nói với người bên cạnh: “Thói đời thực sự kỳ lạ, làm đồng tính luyến ái còn dám khoe khoang như vậy.”
Tiếng nói không lớn không nhỏ, trùng hợp để cho Sở Tấn nghe thấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!