Lữ Quán Giết Người - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Lữ Quán Giết Người


Chương 3


Mary chợt tỉnh giấc. Gió từ hướng Tây thổi mạnh và nắng yếu ớtchiếu vào phòng. Tiếng cửa gỗ lay động đã đánh thức cô gái. Nhìn mầu trời nàngbiết chắc đã hơn tám giờ rồi. Nhìn xuống sân, Mary thấy cửa chuồng ngựa mở rộngvà có dấu giày mới in lên bùn. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết chú Joss đã rangoài. Mary vội vàng mở rương lấy cái váy dày, cái tạp dề mầu và đôi giày gỗthô mà nàng vẫn thường dùng ở trại. 10 phút kế đó, nàng xuống bếp, rửa mặt phíasau.

Dì Patience bước ra khỏi vòng rào dành nuôi gà, túm trong tạpdề mấy quả trứng. Dì đưa ra cho Mary thấy:

– Dì tin là cháu sẽ thích khi có trứng để ăn sáng nay. Chiềuqua, dì thấy cháu mệt quá không ăn được gì cả. Dì để dành cho cháu lọ mứt.

Nom dì tươi tỉnh, mặc dù đôi mắt thâm quầng chứng tỏ đêm quathao thức lo âu. Mary nghĩ rằng chỉ khi nào có mặt chú Joss dì mình mới sợ sệtnhư đứa trẻ phạm lỗi. Khi ông ta đi vắng, dì dễ vui vì một điều nhỏ nhặt như luộccho cháu cái trứng gà! Hai người cùng tránh nhắc lại việc đêm qua. Không nhắc đếncả tên Joss nữa, lão đi đâu, làm gì nàng không cần biết, chỉ thấy vui là đủ.

Mary biết dì không muốn bàn đến việc hiện tại. Bà có vẻ…sợcháu hỏi. Mary chỉ kể những khó khăn mấy năm sau cùng ở Helford, về cái chết củamẹ. Mary thấy dì có vẻ cố sức mà không thể chú ý đến lời nàng. Những năm dài losợ bên cạnh chồng làm bà mất nhiều khả năng cần thiết; có một sự gì khủng khiếpđến nỗi bà trở thành ngờ ngẫn gần như trì độn?

Suốt sáng đó, Mary phụ dì trong công việc hằng ngày và dạoxem gần hết Lữ quán.

Ngôi nhà đầy bóng tối với những hành lang dài và những cănphòng kỳ lạ. Có một lối riêng biệt vào quầy rượu ở một bên nhà. Căn phòng tuytrống rỗng nhưng không khí bên trong nặng nề, chứng tỏ có một sự nhộn nhịp vừaqua, không lâu lắm: mùi rượu nồng hăng, hơi người ấm và bẩn trên những dãy ghếđen đủi. Trong toàn lữ quán, có lẽ chỉ phòng này là sống động nhất.

Các phòng khác hình như bị bỏ quên, không ai lui tới. Phòngkhách ở cạnh cổng vào cũng trống vắng như đã nhiều tháng không ai đặt chân vàovà sưởi ấm ở lò. Những phòng trên lầu càng tệ hơn, một phòng dùng làm kho. Nhiềuthùng chất sát vách, trên phủ mấy tấm da ngựa rách nát vì chuột gặm. Phòng đốidiện, khoai tây và củ cải chất đống trên cái giường hư nát.

Mary đoán rằng phòng nàng trước kia cũng như các phòng này.Giường tủ và bàn chải tóc chắc do dì nàng mới trang hoàng cho cháu. Mary tránhđến gần phòng dì và Joss ở hành lang bên kia.

Phía dưới giàn phòng này, có một hành lang song song vớihành lang trên và ở đầu đối diện với gian bếp có một phòng khóa kín. Mary vòngra sân, nhìn vào cửa sổ nhưng cửa sổ được che kín bằng một tấm ván đóng chặtvào đó nên nàng không thấy được gì.

Ngôi nhà và các dãy phụ chiếm bốn cạnh sân. Giữa là một bồncỏ và hồ nước.

Trước mặt, con đường trải dài vô tận, quanh đó là đồnghoang, một mầu nâu sẫm và ướt át vì mưa, Mary đến tận đường cái, quanh tầm mắtnàng chỉ có đồi đen đủi và ao tù. Lữ quán là ngôi nhà duy nhất t rong vùng, dùlà một ngôi nhà xám chứa đầy bí ẩn và không có gì tỏ ra hiếu khách.

Phía tây là những ngọn núi đá sừng sựng, vài ngọn có cỏ mọclưa thưa dưới ánh nắng yếu ớt của mùa đông cỏ vẫn úa vàng. Nhiều ngọn núi khácchỉ thấy chơm chởm đá.

Chốc chốc, ánh nắng bị một đám mây che khuất, tạo thành mộtbóng đen dài trên đồng hoang. Mầu sắc cũng thay đổi: khi thì đồi núi tím thẫmnhư giây mực, khi thì tia nắng xuyên qua mây làm ngọn đồi trở thành vàng,nâu… Nhiều ngọn khác chìm trong bóng tối.

Khung cảnh thay đổi liền liền: phía đông ánh nắng ban trưa rựcrỡ và đồng hoang xem yên tĩnh như một sa mạc cát trong khi phía tây những ngọnđồi bị chế ngự bởi mùa đông buốt, thỉnh thoảng tối sầm do một đám mây… Khôngkhí lạnh và thoang thoảng hương thơm tinh khiết của miền núi. Thật là một sự mớilạ với Mary, vì nàng chỉ quen với khung cảnh êm ả của Helford, với những rào dậuvà những cây to che chở cho nên dù vào đông gió cũng không dữ dội. Mũi đất caoche chở cho những người sống dưới bóng nó, chỉ mình dòng sông xanh biếc cuồn cuộn,bọt tung trắng xóa, nom có khi hơi dữ tợn mà thôi.

Tuy nhiên, giữa hoang vu, man dã, đáng ghét, Mary cảm thấytrong không khí có sự kiêu hùng kỳ lạ, cuốn hút lấy nàng làm nàng như bị tháchđố và không thấy muốn lùi. Thốt nhiên, nàng cảm thấy thích thú ưa mạo hiểm, thấyhăng hái trong lòng. Má nóng bừng, mắt ngời sáng, tóc tung bay trong gió lộng,Mary thu hồi được nghị lực, niềm tin một cách bất ngờ.

Mary thở mạnh, hít không khí ngọt ngào mát mẻ tinh khiết vàohai buồng phổi. Nàng đến bên hồ, mở vòi và ngâm hai tay xuống nước. Nước lạnh rợi,trong veo. Nàng vốc một ngụm đưa lên uống. Tuy nước ở đây khác xa nước nàng đãuống trong bếp, một vị chan chát quyện trong lưỡi, nàng thấy thích thú và đãkhát ngay.

Mary như được bồi bổ cả thể xác lẫn tinh thần. Nàng cảm thấyđói và nghĩ đến dì.

Mary ăn món thịt trừu hầm củ cải một cách ngon lành. Lần thứnhất, sau 24 giờ chịu đựng Mary cảm thấy phấn khởi, bình tĩnh, can đảm. Mary gợichuyện:

– Dì ơi, tại sao chú Joss lại làm chủ Lữ quán Giao Mai?

Sự tấn công bất ngờ và thẳng thắn của cô cháu làm dì lúngtúng. Bà cắn môi, đỏ mặt giây lâu mới trả lời, ấp úng:

– Thì…con thấy đó: nơi này thuận tiện quá, quốc lộ chính từBắc đến Nam. Xe qua lại hai bận trong tuần. Họ đi từ Bodmin, Truno đếnLaunceston. Cũng như con đi hôm qua vậy mà… Họ du lịch, làm ăn, buôn bán…

– Đúng thế, nhưng tại sao họ không ghé Lữ quán Giao Mai?

– Họ dừng lại chớ! Họ đến quầy rượu để giải khát. Chúng tacó đông khách hàng…

– Sao dì có thể nói thế được? Phòng khách bỏ trống, phòng ngủdùng làm kho, chứa đầy chuột…kia mà! Cháu thấy tận mắt, cháu đã nghỉ ở lữquán nhỏ hơn đây. Trong làng cháu cũng có một cái. Mẹ cháu bạn với bà chủ, cháucó đến một lần. Trên lầu có hai phòng nhưng được trang hoàng tử tế cho khách.

Dì Patience im lặng giây lâu, lại cắn môi:

– Chú Joss không thích ai ở lại. Chú ghét ồn ào, vả lại ở mộtnơi vắng vẻ như chỗ này có thể nguy hiểm cho mình…

– Cháu không tin. Ghét ồn ào mà lại mở Lữ quán? Sợ nguy hiểmmà lại chọn một nơi vắng vẻ để làm ăn? Mà mở lữ quán để làm gì nếu không chokhách lương thiện ghé qua đêm? Dì nên thành thật với cháu: Lữ quán này được mởvới mục đích gì? Và làm sao dì chú sống được nếu không tiếp khách?

– Dì đã nói rồi, chúng ta có khách hàng mà! (Giọng dì nóng nảy)Nhiều bữa, quầy rượu chật khách…

– Hôm qua, bác phu xe nói với cháu là những người tự trọngkhông hề ghé lại đây. Họ sợ!

Mary gằn từng tiếng.

Dì Patience tái mặt, mắt dì lộ vẻ hốt hoảng, dì nuốt nước bọt,thì thào:

– Chú Joss nóng như lửa, cháu thấy đó, chú không muốn ai xenvô chuyện riêng.

– Nhưng thưa dì, ai dòm ngó chi công việc của một ông chủquán lương thiện? Dù cho chú nóng tính, đâu đến nỗi người ta phải chạy trốn?Đây không phải là lý do chính đáng.

Dì không cãi được. Mary tìm cách khác khơi chuyện:

– Tại sao dì đến đây? Mẹ con vẫn ngỡ là dì ở Bodmin…

– Dì gặp chú ở Bodmin nhưng không ở đó. Chú mua Lữ quán nàycủa ông Bassat. Quán bỏ trống nhiều năm về trước, chú con muốn ở đây cho tớigià, tới chết. Hồi xưa, ổng đi đây đó dữ lắm. Qua tận Mỹ châu cơ.

– Chú chọn nơi hoang vu này để dưỡng già, kể cũng…lạ.

– Đây là nơi sinh trưởng của chú đấy chớ, cách đây vài dặmthôi. Em trai chú, thằng Jean vẫn ở trong căn nhà tổ phụ. Lâu lâu, nó có đếnđây, nhưng…chú Joss không ưa em Jean của chú.

– Ông Bassat có đến đây không, thưa dì?

– Không.

– Sao vậy dì?

– Có sự hiểu lầm. Chú mua ngôi nhà này qua sự trung gian củangười bạn. Ông Bassat chỉ biết chủ mới là chú khi chú dọn về đây. Ông ấy khôngbằng lòng.

– Can gì đến ông ấy? Bán thì người ta mua chứ?

– Xưa kia lúc còn ở Trewartha, nghĩa là lúc trẻ, chú con nổitiếng hung tợn. Không phải lỗi ông, dòng họ Merlyn toàn man rợ thế cả. ThằngJean còn tệ hơn chú nhiều. Nhưng ông Bassat nghe lời thiên hạ thêm thắt nênghét chú con. ông tức giận khi biết chú con mua Lữ quán của ông. Chỉ có thếthôi, con ạ!

Dì tựa lưng vào ghế, có vẻ mệt nhọc vì bị chất vấn. Mắt bànhư van lơn cháu đừng cật vấn chi thêm. Nhưng Mary lạnh lùng tìm hiểu:

– Dì ơi! Dì hãy nói thật cho cháu biết, hãy nhìn cháu đây:căn phòng bí mật ở đầu hành lang có liên lạc gì với những xe cộ dừng lại banđêm không?

Trễ quá rồi: Mary chợt hối nhưng đã muộn. Dì nàng xanh ngắt,môi run rẩy, mắt lạc thần, bà đưa hai tay che cổ, sợ hãi tột cùng. Mary quì xuốngcạnh dì, tay quàng lấy cổ dì, ôm chặt bà và hôn lên tóc bà. Nàng run rẩy:

– Dì tha lỗi cho con? Con vụng về và quá tò mò. Con xấu hổ lắm,xin dì quên những gì con vừa hỏi.

Dì Patience im lặng, tay ôm lấy mặt. Mary vuốt ve và hôn taydì. Rồi bà bỏ tay che mặt ra, mắt bớt vẻ kinh hoàng, bà nắm tay cháu, thềuthào:

– Mary, di không che dấu cháu, nhưng sự thật có nhiều điềudì cũng không biết hết… Nhưng vì cháu là cháu dì, con của người chị yêu quí,dì phải báo trước cho cháu biết…

Bà nhìn nhớn nhác như sợ Joss hiện ra bất ngờ siết cổ mình:

– Có những điều xảy ra tại đây mà dì không bao giờ dám nghĩđến hay nói đến. Những chuyện đáng sợ: chú Joss liên lạc với nhiều người kỳ lạvà lối mua bán cũng rất lạ. Có đêm, họ đến đây. Từ cửa sổ phòng con trên cổngchính con có thể nghe họ gõ cửa. Chú con sẽ mở cửa và đưa họ đi dọc theo hànhlang đến căn phòng bí mật. Họ trò chuyện rất lâu và rút lui trước khi trờisáng. Mary! Khi họ đến, con nhớ cứ nằm yên, lấy gối bịt tai lại. Nếu con hỏi đếnchuyện họ, con biết được một nửa câu chuyện của họ, tóc con sẽ bạc như dì đây.Con sẽ không rão lệ mỗi đêm và run giọng khi cất tiếng. Tuổi trẻ và sự vô tư củacon sẽ biến mất như dì vậy. Đừng quên lời dì…

Dì đứng lên xô ghế ra. Mary nghe tiếng chân dì lên thang mộtcách uể oải, mệt nhọc và dì nằm lỳ suốt buổi trong phòng.

Mary ngồi bên cạnh chiếc ghế không. Xuyên qua khung cửakính, ánh mặt trời tắt sau ngọn đồi xa nhất và mầu xám của trời đông lại bao phủkhắp Lữ quán Giao Mai.

*

Joss vắng mặt cả tuần, Mary có dịp dạo khắp vùng. Nàng chả bậnrộn gì nhiều ngoài việc giúp dì làm bếp và lau dọn trong nhà. Nàng rong chơi tựdo, sau bữa ăn trưa. Dì nàng thì không rời khỏi khuôn viên nhà bếp và chuồnggà. Bà không ưa đi dạo.

Mary được mặt trời hướng dẫn và nhờ sự hiểu biết thông thườngcủa một nông dân, nên rất vững lòng. Đồng hoang còn man rợ hơn Mary tưởng: rộngnhư sa mạc, nó chạy dài từ đông sang tây. Vài ngọn đồi cao hiện ra ở chân trời.Nàng không biết giới hạn của nó ra sao, cho đến một ngày nọ nàng đi về hướngtây, leo qua núi đá cao nhất sau lữ quán nàng chợt thấy biển cả lấp lánh dưới nắng.Nhưng đây là vùng yên lặng, vắng vẻ đến rợn người. Trên núi, những khối đá tựavào nhau tạo nên những hình thù quái dị, nom như những tên lính do Thượng Đế cắtđặt đứng canh tại đó. Vài khối đá khác trông như một bộ bàn ghế, cũng có nhữngkhối khác nhỏ hơn, nom hiền lành như một gã khổng lồ nằm che hết các bụi gai.Có phiến phẳng, có phiến dài, có phiến nhẵn như mặt bàn thờ, ngửa mặt chờ cuộctế. Những đàn trừu hoang sống tại núi đá và quạ, và diều hâu. Đồi là tổ ấm củanhững sinh vật cô đơn. Đàn bò ăn cỏ trên đồng hoang, tìm đất cứng mà đến, chúngtránh những đám cỏ ngon lành nhưng thật ra không phải là một bãi cỏ mà là mộtvũng lầy đáng sợ.

Khi gió nổi lên, có tiếng ngân vang như tiếng hú trong các hốcđá, khi lại rên rỉ bi ai. Mary không biết gió từ hướng nào ào đến, nó trườn đinhư một con vật vô hình trên mặt cỏ và cỏ rung động; nó lướt trên những vũng nướcmưa động trong hốc đá, nước gợn sóng lên…

Trên những phiến đá, sự im lặng ngự trị, im lặng kỳ bí mênhmông. Như là sự im lặng của một kỷ nguyên khác, thời chưa có vết chân ngườitrên quả đất. Sự yên tĩnh lạ lùng, đe dọa, không phải là sự yêu tĩnh được vây bọctrong tình thương và sự chở che của Chúa.

Mary băng qua đồng, leo lên núi đá, ngồi nghỉ trong một hốcđá, cạnh nguồn nước: lòng hồi hộp nàng nghĩ đến thời thơ ấu của Joss Merlyn, đếnđóa dại bị gió dữ cuốn đi trên bụi gai cằn cỗi.

Hôm khác, nàng lại băng đồng qua hướng đông, đến một ngọn đồibao bọc bởi đồng hoang, không được khai khẩn. Đồng hoang này lại xuôi xuống mộtđầm lầy to, sâu, giữa có một dòng suối con, tiếng suối reo róc rách.

Bên kia đầm lầy là một khối đá sừng sững. Người ta có cảm tưởngnhư bàn tay xuất hiện từ dưới đầm lầy, đưa mấy ngón lên trời, bề mặt như được đẽotrong đá hoa cương, mầu xám buồn buồn. Đó là ngọn Kilmar – Tor. Joss Merlyn đãsinh ra tại núi đá này và Matthew, em ông đã chết đuối trong đầm kia. Nàng tưởngtượng đến một gã trai trẻ băng qua đồng, miệng huýt sáo vui vẻ, bên tai có nhạcsuối phụ họa… Rồi, trời sập tối quá nhanh làm anh ta không kịp đề phòng…Anh ta dừng lại, do dự một giây rồi chặc lưỡi bước tràn, được mươi bước thì anhta bị lún xuống, bùn ngập gối, anh ta vừa chửi thề vừa cố sức rút chân lênnhưng quá muộn: càng phút càng bị lún sâu hơn, anh quờ quạng bám vào một đám cỏ,nhưng vô ích. Anh thét lên thất thanh, một con quạ đen bay ngang đầu anh, là làtrước mặt anh kêu lên ai oán…

Rồi nó vỗ cánh dồn dập, bay xa trong khoảnh khắc. Vài ngọn cỏlay động và yên tĩnh lại bao trùm cảnh vật…

Mary quay lưng về phía Kilmar. Nàng chạy tràn qua khỏi đồng,vấp lên, ngã xuống giữa đám cỏ gai và đá rắn. Nàng chỉ ngừng lại để thở khivũng lầy mất hút sau đồi. Chao! Nàng đã đi xa hơn nàng muốn. Đường về dài dằngdặc. Mary thực sự vững tâm khi thấy ống khói của Lữ quán sừng sững ngang tầm mắt.Và nàng hồi hộp khi thấy chuồng ngựa mở toang, ngựa đứng bên trong. Ông ra đã về!

Mary se sẽ mở cửa nhưng cánh cửa cọ vào sân gạch kêu lên.Joss hiện ra ở đầu hành lang, tay áo xắn cao, tay cầm chiếc ly và cái khăn.Hình như Joss đang vui? Mary thấy ông ta cầm ly vẫy nàng, giọng ồn ào:

– Ủa? Thấy tôi mà cô không chạy trốn ư? Cô có nhớ chú Josskhông?

Mary cố mỉm cười chào ông ta và hỏi cuộc du hành của ông cótốt đẹp chăng.

– Tốt đẹp khỉ khô! Tôi chỉ cần kiếm tiền thôi. Nếu cô muốnbiết, tôi trả lời đây: tôi có vào cung điện thăm Đức Vua!

Đắc ý về câu pha trò của mình, ông ta cười khanh khách.Patience hiện ra phía sau ông, bà cũng mỉm cười, song nụ cười của bà tắt tứcthì khi chồng bà ngừng lại. Mary nhận thấy dì mình đã trở về với nỗi lo sợ thườngxuyên. Nàng lặng lẽ toan rút lui thì Joss gọi giật nàng lại:

– Nghe đây! Chiều nay đừng có trốn trên đó. Có việc làm ở quầyrượu, nghe chưa? Cô biết hôm nay thứ mấy không?

Mary chưa mất ý thức về thời gian: nàng đến đây hôm thứ hai,vậy hôm nay là thứ bảy. Nàng hiểu chú Joss muốn bảo gì. Sẽ có khách đến Lữ quánGiao Mai.

*

Họ đến từng người một. Họ băng qua sân, yên lặng và rấtnhanh như không muốn ai trông thấy, tuy họ đi trong bóng tối. Họ đi dọc bờthành đến bên cổng gỗ gõ cửa và được đưa vào quầy rượu.

Có người mang theo đèn lồng nhưng ánh sáng như làm phiền họnên họ lấy áo khoác che lại. Vài người đi ngựa, vó ngựa khua đều trong đêm phátan bầu không khí yên tĩnh của Lữ quán Giao Mai. Kế đó, có tiếng mở cửa chuồngngựa và tiếng trò truyện thì thào. Có người mũ che khuất mặt, áo choàng cao kíncằm. Họ có vẻ mờ ám, bí mật.

Trong Lữ quán đèn sáng rực rọi qua cái cửa sổ mở rộng. Thường,cửa sổ đóng kín mịt. Càng về khuya, sự huyên náo càng tăng. Có tiếng cười, tiếnghát, tiếng hò hét. Điều đó chứng tỏ rằng họ đã qua sự dè dặt lúc chưa đặt chânvào bên trong. Vào đến quầy rượu, ngồi giữa bạn bè, miệng phì phào thuốc lá,tay bưng cốc rượu tràn sóng sánh, họ thôi thận trọng.

Đám người tụ họp quanh Joss thật sự kỳ lạ. Mary đứng trongquầy, khuất sau hàng chai và ly nên nàng dễ quan sát họ mà họ không ngờ. Họ ngồidạng chân trên ghế hay vắt vẻo trên băng; người dựa vào tường, người thì bách bộloanh quanh, vài người lại nằm xoài ra đất. Hầu hết họ đều bẩn thỉu, quần áorách nát, tóc rối bù, móng tay cáu ghét. Đúng là bọn tha phương cầu thực, đầutrộm đuôi cướp.

Trong số, có một lão trại chủ phải bán nông trại không phảivì không khai thác nổi mà vì nổi tiếng lưu manh; một gã chăn cừu đã nổi lửa đốtmáy xay của chủ, một tên buôn ngựa bị đuổi khỏi vùng Devon. Một tên khác làm thợgiày ở Launceston, nhưng thực sự, chuyên tiêu thụ đồ ăn trộm. Một gã khác, vốnlà phó thuyền trưởng nhưng lại đánh đắm tàu. Một tên nhỏ thó đang gặm móng tay,làm nghề đánh cá, nghe đâu có cả một chiếc vớ đầy vàng cất kỹ trong ống khói,không biết do đâu? Vài tên ở các vùng lân cận, kẻ từ xa. Một gã nom đần độn, vàgã nữa có một vệt đỏ bầm trên mặt, suốt từ khi vào nhà, gã không ngừng nắm vệtđó giật giật liên hồi làm Mary phát nôn, muốn ngất đi.

Cảm giác này, cộng chung với khói thuốc, mùi rượu, hơi ngườibẩn nằm ngồi la liệt làm cô càng khó thở. Được cái, nàng không phải đến cạnh họ,nàng chỉ rửa ly và rót đầy rượu, nàng đứng khuất sau quầy, cố thu mình càng kíncàng hay. Joss thân bưng rượu mời khách hàng, lão đi khắp phòng, cười với tênnày, pha trò với gã nọ, vỗ vai hay ra dấu với kẻ kia. Thoạt thấy Mary, có têncười ngất hay nhìn cô bằng con mắt xoi bói, tên thì rùn vai, nhếch mép, vàtrong thoáng chốc chúng quên mất cô gái, coi nàng là một cô cháu vợ của Joss, đếngiúp việc như đã được nghe giới thiệu. Bọn trai tráng có vẻ muốn trò chuyện vớicô song lại sợ tia mắt của Joss, sợ lão nổi giận bất ngờ chăng.

Mary thấy nhẹ nhõm vì được yên thân. Nàng sẽ xấu hổ, nhụcnhã nếu biết được ý nghĩ bọn này. Dì nàng không ra mặt, song Mary thấy bóng dìsau cửa, một lần nàng bắt gặp tia nhìn sợ sệt của dì.

Đêm như vô tận, bóng người trước mặt Mary lờ mờ, có một lúcbọn họ như nhăn nhó, miệng rộng, tóc bù xù, răng trắng nhởn làm nàng khiếp đảm.Họ uống đến nỗi nằm lăn xuống đất, sùi bọt mép. Bọn còn lại tụ tập quanh một gãcục mịch ở Redruth, nhỏ nhắn bẩn thỉu. Lão hát nhiều bài hát tục tĩu để làm vuicả bọn. Tiếng cười như muốn rung cả mái nhà song được hãm lại trước vẻ hầm hầmcủa Joss.

Mary thấy có sự bất thường, man rợ trong những tiếng cườiđó, nó từa tựa như tiếng con vật lạ rống lên giữa vách đá tối om. Tên bán hàngrong đem gã đần ở Dozmary ra làm hề, gã say khướt, chúng đặt gã lên bàn, bắt gãlặp lại bài hát giữa trận cười quái ác. Gã đàn ông được tán thưởng, giật giật vếtbầm trên mặt kêu lên ăng ẳng, dễ sợ.

Mary nói với chú Joss:

– Tôi chịu hết nổi, chú cho tôi ra khỏi đây. Chú lo cho họđược rồi.

Joss lấy tay gạt mồ hôi trán, trừng mắt – lão vẫn tỉnh táo,dù uống liên miên – nhìn cô gái:

– Chịu không nổi hả? Cô là thứ gì chớ? Công chúa hả? Ngheđây: mày mà được yên ổn sau quầy như thế”, mày phải quì lạy tao mới phải.Nếu mày không là cháu vợ tao thì…hà hà…giờ này mày rách như miếng giẻ rồi,con ngốc ạ!

Lão cười hô hố, lấy tay bẹo má cô gái:

– Thôi cho de. Cũng gần nửa đêm rồi, ta không cần mày nữa.Nhớ khóa cửa kỹ, dì cô còn trùm kín đầu nữa kia.

Lão hạ giọng xuống, cúi gần tai Mary rồi nắm tay cô bẻ quặtra sau làm cô gái đau nhói, kêu lên một tiếng.

– Tốt! Đó là cách cảnh cáo để mày nhớ giữ mình, câm miệngthì sẽ yên thân.

Lão thôi cười, nhíu mày quan sát cô như đọc được tất cả ýnghĩ cô:

– Cô không trì độn như dì cô, đây là một điều tai hại. Cô cóvẻ thông minh và tò mò, khó làm cho cô sợ. Nhưng mà…óc tò mò của cô có thểbóp bẹp như bánh đa. Thôi! Đi đi kẻo ta ngứa mắt.

Lão quay lưng lại, vì sự khinh bỉ của Mary lộ rõ trong mắtcô làm lão điên tiết lên, lão vứt cái ly trong tay xuống đất, thét to:

– Lột quần áo thằng ngốc ra, cho nó về với mẹ nó! Trời tháng11 sẽ làm nó mát mẻ. Ta hết muốn thấy trò nhạt nhẽo của nó rồi!

Tên hàng rong và cả bọn đè nghiến tên ngốc xuống, làm theo lờiJoss trong lúc tên này hoảng sợ kêu rống lên.

Mary chạy bay ra khỏi đó, lên phòng, hai tay bịt tai lại màtiếng cười man rợ, khả ố vẫn dội vang trong hành lang lạnh lẽo đến tai nàng.Mary buồn nôn dữ dội, nằm xoải xuống giường.

Có tiếng cười ồn ào dưới sân rồi một tia sáng từ cái đèn lồngrọi ngay cửa sổ. Mary đến kéo cửa sổ lại và nàng thấy một bóng đen loã lồ run rẩyđang rên rỉ. Sau lưng, một đám người đuổi theo hò hét do Joss dẫn đầu, tay cầmroi vụt vun vút. Mary thay áo vội vàng và chui vào giường, trùm chăn kín bưng.Dù nhắm mắt, bưng tai, Mary vẫn thấy khuôn mặt bầm tím của tên ngốc đángthương, vẫn nghe tiếng gào thét yếu ớt của gã khi trợt chân rơi xuống hố.

Cô gái bàng hoàng, nửa thức, nửa ngủ. Nhiều hình ảnh loạn xạnhảy múa trong đầu nàng. Có lúc cô như lạc giữa đồng hoang, song lại vẫn tỉnhtáo mà thấy ánh trăng xuyên qua cửa sổ. Tiếng cười, nói xa dần và tắt hẳn cùngvới tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe. Nàng thiếp ngủ.

Đột nhiên, Mary choàng tỉnh: có tiếng động, càng lúc càng rõhơn, song khi nàng vùng dậy thì chỉ nghe tiếng tim mình đập rộn trong lồng ngực.Rồi có tiếng vật gì đang bị kéo lê sềnh sệch dước sàn nhà. Nàng khẽ kéo cửa sổnhìn xuống sân, năm cái xe ngựa cả thẩy, ba có cái mui che kín, hai cái để trần,ngay trước cổng. Ngựa thở phì phò ra khói.

Bọn đàn ông tụ tập quanh xe. Lão thợ giày đứng ngay cửa sổnàng nói chuyện với tên lái ngựa. Một tên vuốt ve bờm ngựa. Một gã khác nhẩylên xe, cố sức đỡ một vật nặng. Tuy chưa quen biết, nhờ ánh trăng nàng nhận rõmặt từng tên. Họ có vẻ nôn nả vì trăng sáng quá. Những vật nặng được kéo lê mộtcách hối hả, dọc theo hành lang đến cái phòng các cửa đều đóng kín bí mật. Marychợt hiểu: những kiện hàng xe chở đến được khuân vào đó. Căn cứ vào sự nhọc mệtcủa ngựa Mary biết chúng đã tải đồ từ xe đến. Còn một xe có mui không đưa hàngvào quán mà lại chuyển sang xe khác, hàng đủ cỡ: kiện to, kiện nhỏ, kiện tròn,kiện dài được bọc kín trong rơm hay giấy. Gã phu xe nhảy phóc lên ngựa, ra roichạy liền khi chất đầy hàng. Mary ngạc nhiên thấy lúc nãy thì họ ầm ỹ, náo loạnmà giờ thì chăm chỉ yên lặng. Ngay cả ngựa cũng thế.

Joss Merlyn đi cạnh tên bán hàng rong, không mũ, không áochoàng dù trời lạnh buốt, tay áo xắn cao. Joss cất tiếng trầm trầm:

– Mọi việc êm xuôi chứ?

Tên phu xe gật đầu, giơ tay vẫy. Cả bọn lục tục rời Lữ quán,sau khi chia tay nhau những gói hàng đủ loại. Một tên chất lên ngựa cả khốihàng hóa mà còn mang kè kè một bọc lớn bên mình. Xe và ngựa rẽ theo nhiều hướng,mất dạng trong giây lát.

Trong sân, chỉ còn lại ba người: Joss, một tên lạ mặt và gãhàng rong. Họ cùng vào quầy rượu và đóng sập cửa lại. Mary chỉ còn nghe tiếng đồnghồ tích tắc từ hành lang. Ba tiếng bong bong buông rời rạc. Mary nghe gây gấyrét, nàng quàng khăn lên vai, không tài nào ngủ được. Vừa sợ hãi lại vừa tò mò:nàng thoáng hiểu là Joss ở trong một tổ chức buôn lậu lớn. Lữ quán Giao Mai quảở vào một vị trí thuận tiện, Joss mua nó chắc vì lý do này. Lữ quán sừng sững,cô độc trên quốc lộ từ Bắc vào Nam. Thật dễ dàng cho một tên gan dạ có óc tổ chức,điều khiển những chuyến hàng từ bờ bể đến phụ lưu sông Tamar, lữ quán là chỗnghỉ chân và chất chứa hàng lậu. Joss đã dùng đủ mọi hạng người: bọn du mục, bọnhàng rong, thủy thủ…

Có bản lĩnh, đủ hung bạo làm cho bọn thủ hạ tuân theo răm rắp,Joss có đủ thông minh để che mắt chính quyền chăng? Joss là thủ lãnh chăng? Chắcchắn thế. Mary thầm nghĩ, nếu không, bọn thô lỗ kia làm thế nào qua mặt đượcpháp luật? Nếu một quan toà quan tâm đến bọn buôn lậu, chắc ông ta không thểquên Lữ quán Giao Mai.

Mary cau mày, cắn môi suy tính, nếu không vì dì nàng, nàng tứckhắc rời Lữ quán để đi tố cáo Joss ngay. Song dì nàng trung thành với chồng quáđỗi làm cho cô gái thấy khó xử thêm. Nàng nhớ giọng nói sợ sệt, ánh mắt kinhhoàng của dì. Buôn lậu là một điều phi pháp nhưng có đến nỗi làm dì sợ đến mứcđó chăng? Hay còn gì mờ ám hơn?

Mary thấy cần có sự khuyên bảo, nhưng biết nhờ ai? Nàng chỉlà một cô gái. Giá là trai, sẽ dễ dàng biết bao. Nàng sẽ cướp một con ngựa chởdì trên yên phi nước đại trở về Helford, quên mọi sự, hay nàng sẽ đánh nhau vớichúng một trận và…sẽ thắng, hoặc nàng sẽ đi tố cáo ở một nơi gần nhất…

Cô gái 21 tuổi ngồi thừ, không có khí giới nào khác hơn là bộóc. Cô biết nếu lão mà hay những ý định trong đầu cô, lão sẽ bóp nát cô ngay,không do dự. Mary đã thề rằng nàng không bao giờ sợ hãi hay là tỏ ra sợ hãi trướcJoss hay bất cứ ai. Nàng chỉ sợ một lần trong đời: khi con bò điên đuổi nàng ỏManaccan thôi. Ý nghĩ đó làm Mary bình tĩnh, nàng sẽ sàng thay quần áo, mang vớnhưng không mang giày. Nàng lướt ra hành lang, nắm tay vịn cần thang, bước xuống.Tiếng đồng hồ giúp nàng can đảm lên. Cửa quầy rượu được mở và có tiếng ngườivào bếp, tiếng nói thì thào, ánh sáng xuyên qua hành lang sâu hun hút. Nàngtoan quay lên, nhưng sự tò mò thắng ý định ấy. Nàng đi dọc theo hành lang, népsát vách. Nàng đã thấy rõ sự bừa bãi bên trong quầy rượu: ly cốc ngổn ngang, cảmảnh vỡ do Joss đập ly ban nãy. Mary không thấy họ ngồi đâu. Im lặng rất lâu.

Thốt nhiên có giọng cất lên, át tiếng tim nàng đang dồn dập:

– Không! Merlyn! Anh đừng hòng biến tôi thành quỉ dữ. Tôi thềchấm dứt liên lạc với anh từ hôm nay. Anh bảo tôi nhúng tay vào tội ác tày trời.Đừng hòng!

Giọng gã đàn ông cao lên run rẩy, hình như gã mất hết tự chủrồi. Joss Merlyn nói nhỏ hơn, nàng không nghe gì nhưng tiếng cười khả ố của tênbán hàng rong thì không sao quên được. Người đàn ông đợi tiếng cười thô bỉ kiadứt rồi cất tiếng:

– Treo cổ? Tôi sợ gì cái đó? Đời tôi chả còn nghĩa lý gì.Nhưng lương tâm tôi còn và tôi sợ Thượng Đế toàn năng. Tôi có thể giết địch thủtrong một cuộc chiến đấu rồi nhận hình phạt, nhưng giết người vô tội, nhất làgiết đàn bà con trẻ thì khác nào đi thẳng địa ngục?

Có tiếng xô ghế, tiếng đập thình xuống bàn, tiếng chửi thề.Lần này, Joss la lên:

– Đâu dễ vậy! Bồ? Đừng giỡn mặt với tôi chớ! Anh dính chặtvào vụ này mà. Vứt mẹ cái lương tâm của anh đi. Không lùi được đâu, trễ quá rồi.Thật tôi đoán không sai: từ đầu tôi đã ngờ cái bộ vó trưởng giả, lương thiện củaanh. Mà thôi…

Joss đổi giọng, ra lệnh cho tên hàng rong:

– Harry! Đóng cửa, gài then cẩn thận đi nào!

Có tiếng đấm đá, tiếng bàn ghế gãy đổ. Cửa đóng sầm một tiếngvà giọng cười khả ố của Harry làm Mary dựng tóc gáy:

– Bây giờ ta cù hắn như tên Sam lúc nãy nghe? Cũng tội nghiệpnếu ta lột áo quần hắn, nhưng biết làm sao? Hắn tự chuốc vạ vào thân mà! Tôi đượclãnh cái đồng hồ tay hắn chứ, anh Joss?

– Câm mồm lại. Hãy làm những gì ta bảo: đứng yên chỗ cửakính kia và đâm thẳng vào tim nó nếu nó tính trốn (giọng Joss chế giễu). Thưaông thư ký hành chánh, sao ông điên bất ngờ thế, hở? Ông tưởng đây là thành phốTruno ư? Ông muốn gì? Muốn quất ngựa đi thẳng về Bodmin rồi sáng mai dẫn quantoà và nửa tiểu đội lính đột vây lữ quán Giao Mai, hử?

Người đàn ông thở hổn hển – ông ta bị thương chăng? – tiếngông ta đứt quãng:

– Hãy hoàn thành tội ác của các anh…ngay đi! nếu các anhmuốn thế. Phần tôi, tôi thề không tố cáo các anh và cũng không ngăn cản, nhưngtôi không hợp tác với các anh được nữa.

Im lặng. Rồi Merlyn cười khẩy:

– Coi chừng! Đã có kẻ nói hệt giọng anh và chỉ 5 phút sau hắnđược treo cách mặt đất cỡ hơn tấc rưỡi. Tôi có hỏi hắn gần mặt đất như thế hắnvừa lòng chưa, vì hắn là nông dân không ưa xa rời đất. Tiếc thay: hắn hết trả lờiđược, tuy rằng phải mất đến 7 phút và phần tư giây hắn mới ngưng thở.

Mary nghẹn thở, tay chân như đeo chì, nàng sợ mình sẽ ngấtđi, vội vàng lần bước dọc theo hành lang. Không, nàng không thể ngất nơi này, lộmất.

Hai gối run rẩy như chực khuỵu xuống. Đâu nàng choáng váng,nhưng tai vẫn nghe giọng Joss:

– Harry, về đi! Để mình ta xử tội gã này. Mày hết việc rồi. Lấyngựa của nó mà chuồn ngay, rồi thả ngựa bên vùng Camelford. Ta trị tội nó được!

Lần đến phòng khách, Mary quị xuống ngất đi, nhưng rồi nàngtỉnh lại rất mau. Nàng chống tay ngồi lên, lắng nghe tiếng ngựa, tiếng chửi thềvà cả hai thứ tiếng xa dần trong bóng tối. Nàng không biết làm cách gì cứu nạnnhân: có thể đến Dozmary kêu cứu chăng? Khi nàng trở về, ông ta đã tắt thở rồi.Mà chắc gì nàng cầu cứu được? Có thể dân vùng lân cận đây đều là thuộc hạ củaMerlyn. Dì Patience ư? Vô ích. Cầu trời cho người lạ, chỉ còn tự cứu bằng cáchnhận lời hợp tác với quân gian bằng không, phải đánh nhau với chủ quán dù ôngta chắc cầm cái bại trong tay. Mary không có khẩu súng hay con dao, nếu làm choJoss bị thương để cứu được người lạ, nàng không do dự…nhưng…

Mary định quay lại bỗng nàng nghe có tiếng động khẽ, rồi sànlầu kêu răng rắc. Bước chân sẽ sàng tiếp tục. Ai? Dì nàng thì nhất định là chếtkhiếp trong phòng, tên Harry đã đi xa. Joss đang thi hành tội ác trong kia. Tríóc Mary làm việc dữ: kẻ kia đột nhập vào đây từ bao giờ? Kẻ thù hay bạn củaJoss? Kẻ lạ mặt chắc không muốn chạm trán cùng bọn buôn lậu? Có thể, ông ta sẽgiúp nạn nhân? Tia hy vọng lóe sáng trong tim cô gái… đồng thời cửa quầy rượubật mở làm Mary hốt hoảng lùi vào nấp sau cửa. Sàn nhà kêu lên răng rắc rồi,chao ơi! Tim Mary nhói lên: hai người tiến lại nhau, qua khe cửa, Mary thấy rõràng kẻ bí mật đặt tay lên vai Joss:

– Thế nào?

– Tùy anh quyết định chứ không phải tôi. Anh chỉ việc bảotôi…

Khuất sau cửa, Mary không thể nhìn thấy mà cũng không nghegì, vì kẻ lạ trước khi lên tiếng đã kéo tuột Joss vào quầy rượu. Có tiếng củađóng rồi lặng lẽ trở lại.

Hình như có một lúc nàng nghe tiếng kêu yếu ớt thoảng vàotai. Tiếng kêu cứu của nạn nhân? Rồi như có tiếng chân ra cổng chính. Đánh bạo,cô gái lại sát cửa quầy rượu áp tai nghe ngóng: bóng tối và sự im lặng phủtràn. Không, chả còn ai bên trong cả. Nàng đẩy cửa bước vào, trống trơn. Khôngkhí lạnh rợi làm nàng tỉnh táo. Sự khủng khiếp đã qua rồi. Ánh trăng làm nàngthấy rõ có một vật lay động dài ngoằng đong đưa từ trần nhà. Thoạt đầu, Marynghĩ đến một con rắn buông mình xuống, nhưng định thần nhìn kỹ: một sợi giây!Cô gái rợn người vì khiếp đảm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN