Lửa Hận Rừng Xanh - Chương 17: Ai là thần nữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Lửa Hận Rừng Xanh


Chương 17: Ai là thần nữ


Ánh sáp chiếu vào mặt bà lão. Võ Minh Thần, Đông Tửu
lại một phen sửng sốt, nhận ra bộ diện bà già nhăn nheo của Đông Âm hồi
nãy. Cả hai không cho y có thuật hóa hình, nhưng chỉ đoán y có thuật hóa trang, hóa diện bằng xảo thuật. Tuy vậy, cả hai đều phải lấy làm lạ sao bộ mặt bà già lại giống nhau đến thế, Đông Tửu vỗ tay cười thét:

– Ha ha! Quỷ thuật! Quỷ thuật! Nãy “ma trăm giọng” giờ cũng “ma trăm giọng”, mặt nãy mặt giờ giống nhau như đúc.

Đông Âm Thần Nữ cũng kinh ngạc không ít, nàng ta lùi một bước, thoáng biến sắc mặt, hét rung cả giọng:

– Mi… mi là ai? Sao dám giả giọng ta? Bà lão nhăn nheo dữ tơn, mắt long sòng sọc, hét:

– Mi… mi là ai? Sao dám giả giọng ta? Minh Thần, Đông Tửu thêm một phen sửng sốt, nghe tiếng mụ già này giống hệt tiếng bà lão hồi nãy lập lại
đúng từng tiếng Đông Âm vừa hét.

Đông Âm lúc này vừa kinh vừa
giận nghiến răng ken két muốn đánh liền, nhưng lại bị óc tò mò thôi
thúc, đành nén, vừa thở vừa thét chìm:

– Mi giỏi! Giả dạng Bá Diện Thánh Quân giống lắm! Còn mặt nào nữa, đưa ra! Bà lão quái cười ré:

– “Ma trăm giọng” thiếu gì mặt mũi? Mi lộ bao nhiêu, ta lộ bấy nhiêu!
Đông Âm trợn mắt dòm bà lão quái, chợt nàng ta cười khanh khách:

– Lộng ngôn! Mi có là Tề Thiên Đại Thánh mới hóa nổi hình gốc Thánh

Quân Thần Nữ. Bà lão cười the thé:

– À mi nói thế là mặt gốc thật đó sao? Không phải hình con Hồng Cẩu Quẩy? Hà hà, được lắm.

Dứt lời, bà lão quái nhảy tót vào trong cáng, kéo soàn soạt rèm phủ. Chừng mười khắc, vẫn im. Đông Âm vung quát:

– Quỷ nhân! Mi định lừa tẩu thoát?

Nhưng trong cáng có tiếng vọng ra:

– Quái nữ! Ta còn đây! Xem chừng mi nóng ruột dữ à? Muốn đoạt lại vòng?

Đông Âm cười lạnh:

– Sao lại đoạt? Ta lấy lại! Mi có chạy đằng trời!

– Đâu phải cua mi?

– Vòng càn khôn của lang quân ta, là của ta! Có gì phải lạ?

Tiếng trong cáng bỗng cười khanh khách, lần này Đông Tửu, Minh Thần cùng cho
là quái gở, vì giọng trong cáng giống hệt giọng Đông Âm Thần Nữ, đến nỗi ca hai người tưởng chính nàng phát âm:

– Ha ha! Vậy người là ai? Ta chưa biết đó! Đông Tửu kêu lên:

– Ôi chao! Hỏi thừa! Mụ là Thần Nữ xứ Phù Dung, giáo chủ Phù Dung thần giáo, chớ còn ai nữa?

Tiếng trong cáng thỏ thẻ:

– Chắc không? Có chắc ả là Thần Nữ không? Minh Thần tặc lưỡi:

– Sao không chắc? Nhưng không phải vợ mỗ, cuộc lễ trong đền chỉ là cuộc
giả hôn, Thần Nữ sanh lòng dối trá, Thần Nữ không còn chỉ còn Ma Nương
Bá Diện.

Đong Âm chừng không thích ai xen vào chuyện riêng của nàng với Minh Thần, nàng cũng quắc mắt quát:

– Dài lời! Mi là ai dám đến đây cướp vòng, giả dạng, giả tiếng, chường
mặt mau… không ta đánh nát thây. Mi có tài gì cự lại “Cường Trảm Bạch
Cốt” của Thánh Quân, “Phù Dung Công” của Bắc Yên Thần Nữ? Ra mau.

Trong cáng có tiếng cười dòn ta, rồi tấm rèm phủ từ từ cuốn lên. Minh Thần,
Đông Âm, Đông Tửu cùng dồn mắt trừng trừng nhìn vào cáng. Ánh sáp chập
chờn, trong cáng có một người ngồi vắt vẻo, bỏ thòng hai chân xuống đất. Có lẽ một nữ nhân. Vì hai bàn chân đi hài sắc coi trắng nõn tỏ gái quý
tộc khác người. Rồi tấm rèm cuốn lên nữa để lộ ra mot vạt áo sa tanh đen thêu chần kim tuyến. Soạt! Một cái cổ trắng ngà, trên khuôn ngực nhỏ
căng nét nhũ phây phây tràn đầy sinh lực. Vụt, cái rèm cuốn hết lộ ra
một vóc dáng nữ nhân tầm thước, mặt giống hệt Thần Nữ Đông Âm đứng
ngoài, nhưng khuôn mặt còn che choàng mạng voan đen.

Ánh sáng vật vờ, Đông Âm vụt lùi một bước, rung động thân hình, nảy lửa hét chìm, gai:

– Mi là ai? Dám mặc áo nữ chúa Phù Dung Thân Giáo? Áo này là áo thieng liêng, chỉ nữ chúa giáo chủ nước Yên mới được mặc.

Bỗng nữ nhân khoan thai bước hẳn xuống cáng, nhìn Đông Âm Thần Nữ, hét chìm
gai giống tiếng nàng ta hết sức, không sai một tiếng, đến nỗi Đông Tửu,
Minh Thần nghe tưởng đó là tiếng vọng âm của Đông Âm Thần Nữ:

– Mi là ai? Dám mặc áo… nữ chúa nước Yên mới được mặc?

Minh Thần thấy bóng nữ nhân giống Thần Nữ lạ thường, lòng thêm kinh dị, cứ
đứng ngó chòng chọc, lại nhìn Đông Âm Thần Nữ, không thể tưởng hai dáng
hình giống nhau đến thế, chàng vùng hỏi:

– Nàng là ai?

Nữ nhân tiến lên hai bộ, dáng đi yểu điệu thướt tha như liễu rủ, nàng dừng lại cất tiếng thánh thót:

– Ma nữ! Hãy nhìn coi ta la ai? Lời dứt, bỗng “soạt” một tay búp măng
giật phắt tấm choàng mạng voan, mảnh voan bay như cánh bướm đen, khuôn
mặt đã hiện ra lộ dưới ánh sáp lung linh, cả bai người đều giật mình như chạm phải điện kêu “ơ”, “trời”. Rieng Bá Diện giật bắn người lên, tiếng “trời” kêu bật lớn giật giọng, mặt thoáng biến sắc, lùi lại tựa sát
cột, vì bộ mặt lộ ra chính là mặt… Bắc Yên Thần Nữ, Phù Dung Nương
giáo chủ Phù Dung Thần Giáo. Hay nói sát hơn đó là một nàng Đông Âm Thần Nữ thứ hai giống nàng như đúc khuôn, làm Minh Thần, Đông Tửu cũng trố
mắt dòm tưởng mê ngủ! Nhất là Minh Thần, chàng trai vô cùng kinh ngạc,
cứ đứng dòm từ đầu tới chân nàng này rồi dom đằng trước, mặt chàng lộ rõ vẻ ngơ ngác, hoang mang cực độ. Đến nỗi tưởng tượng nếu hai nàng đổi
chỗ, chắc khó lòng nhận ra nàng nào mới nhảy ra.

– Quái gở! Quái gở! Quỷ thuật! Đại quỷ thuật! Ngộ dữ! Ngộ dữ! Hai con “Ma trăm giọng”.
Ha ha! Như tích Tây Du! Hai Ngưu Ma Vương, hai Tôn Hành Giả! Một vợ đã
khổ, hai vợ chết mất thôi. Người bạn nguy rồi.

Minh Thần vừa lẩm bẩm “sao lại thế này”. Bỗng nghe Đông Âm Thần Nữ hét lên một tiếng lao
vụt tới, vung trảo thủ chộp nàng Thần Nữ Đông Âm vừa nhảy ra.

Nàng này vùng lắc mình, đưa tay đánh đỡ, hai bên đảo xẹt như đàn én, đứng
ngoài nghe tiếng “véo véo” như tên bắn cực hung tợn, Minh Thần vùng hô:

– Khoan! Dừng tay đã! Vút, vút! Hai bóng nữ xẹt ra hai góc, đứng im, mắt
phượng long lanh, nhìn nhau nẩy lửa. Minh Thần nhìn vào, chẳng còn biết
phân biệt ai trước ai sau nữa. Vì cả hai đã giống mặt nhau, quần áo cũng giống, cả hai đều có tấm “voan” vừa buộc cổ, thành chẳng còn biết lấy
gì để nhận ra nữa!

Lúc này, một nàng đứng xế đầu cáng, một nàng
đứng xế cột sàn, cách nhau độ ba thước. Bỗng nghe nàng đứng gần cột cất
tiếng thánh thót:

– Ma Nữ Bá Diện! Tới nước này rồi ngươi vẫn
chưa chịu nhận tội hiểm độc sao? Có mặt lang quân tử đây, ngươi không
biết hổ thẹn ư?

Nàng đứng đầu cáng cũng thỏ thẻ:

– Quỉ
nữ! Ngươi thật to gan, có mặt lang quân ta đây, sao ngươi dám giả hình
giả dạng ta nuôi lòng ác độc? Phải ngươi tính cướp vòng, cướp luôn cả
lang quân?

Minh Thần liền giơ hai tay lên trời than:

– Quái gở! Quái gở! Sao có chuyện quái gở thế này? Hai nàng Đông Âm

Thần Nữ là thế nào? Mỗ điên đầu mất thôi!

Đông Tửu cười ré:

– Tên này cũng điên mất! Phải chi có cái mặt giả, đằng này cả hai mặt đều là “vàng ròng” không có đồ mỹ ký!

Minh Thần chú mục dòm kỹ từng chuôi mày, cuối mắt, từng chân tóc, lông tơ,
và chàng càng thất vọng! Vì cả hai đúng là mặt thật bằng xương, bằng
thịt!

Đông Tửu quơ hũ rượu tu ừng ực, cười sằng sặc:


Ha ha! Sống lâu lắm chuyện lạ đời. Tên say này mới sống ít năm đã được
xem lắm trò thú vị. Xưa xem tích “Tây Du” thầy trò “giả vương”, “giả
tử”, hai Ngưu Ma Vương, hai “Ông Tề” đập lộn nhau, bất phân chân giả,
tên này đã khoái ông Bạch Vân hòa thượng khéo bịa, không ngờ ngày nay
tích này lại thi vị hơn. Hai Đông Âm, hai Bắc Yên, hai Bá Diện, hai Thần Nữ, giống nhau như đúc, tiếng nói cũng giống, là trò gì đây? Này! Người bạn họ Võ! Biết nàng nào là vợ thật chăng?

Minh Thần vẫn ngơ ngác, nhìn hai nàng, lẩm bẩm:

– Ai thật, ai giả? Sao lại hai nàng? Thủa nay lẽ nào có chuyện yêu quái hóa hình, hóa thanh như “ông Tề” xưa? Điên đầu mất!

Nàng đứng gần cột nói:

– Lang quân, giờ chàng hiểu chứ? Tối nay ba mặt một lời thiếp mới gỡđược mối oan vô lượng.

Nàng đứng gần cáng cũng lập lại y hệt. Nàng đứng gần cột nổi giận mắng:

– Nghịch nữ! “Ma trăm giọng”! Giờ phút này ngươi còn định dùng mặt nạ cáo đội lốt hùm, ô mị lang quân ta, đoạt vòng gia bảo, gieo tiếng xấu cho
ta nữa sao?

Nàng kia cũng mắng lại. Được mấy câu lại sấn vào
nhau, dùng trảo kình tấn công, vài đường lại ngừng. Đứng ngoài, Minh
Thần thấy hai bên đổi chỗ, lại không nhận được nàng nào vừa đứng cột,
chàng trai vò đầu bực tức, bỗng nghe Đông Tửu cười lơn hỏi:


Sao? Chưa nhận ra ư? Ôi chao! Người bạn coi bộ thông minh, bữa nay không ngờ mê muội dữ. Phúc chí tâm linh họa tai thần ám. Sao đứng ngẩn hoài?
Hai Đông Âm, hai Thần Nữ là dĩ nhiên chỉ có một Đông Âm Bá Diện, một
Thần Nữ Phù Dung chứ còn sao nữa?

Nàng vừa xẹt đầu cáng vùng nói lớn:

– Túy tiên sinh! Ông nhanh trí lắm! Có gì khó hiểu đâu! Trước sau chỉ một Ma Nương Bá Diện, một Thần Nữ Phù Dung! Lang quân! Chàng hiểu rồi chứ?

Lời nàng như rọi một tia sáng vào mắt Võ, chàng trai chợt hiểu lờ mờ chuyện quái ở trước mắt có liên hệ mật thiết với chuyện mất vòng, khích dâm
đêm nào.

Chợt nghe nàng đứng gần cột trỏ tay mắng nàng đứng gần
cáng “gia hình, giả thanh” và nhảy vọt lại đánh. Nhưng tinh ý sẽ thấy
ngay nàng chỉ có chủ định đổi chỗ, cho người ngoài không kịp nhận ra.
Đông Tửu vùng la to:

– Này! Đổi chỗ chi nhiều thế? Mụ nào đánh đổi chỗ, là mụ mỹ ký đó. Cứ túm ngực khảo ra liền.

Cả hai nàng đứng yên, bỗng nàng đứng gần cột gọi lớn:

– Giờ chàng rõ rồi chứ? Chỉ có một Đông Âm, một Bắc Yên, hai người giống nhau như hai giọt nước, chẳng có phép hóa hình nào đâu?

Minh Thần đầu lóa sáng vùng kêu:

– À, mỗ hiểu rồi! Đông Âm Bá Diện, Thần Nữ Bắc Yên giống nhau như đúc, Đông Âm giả Thần Nữ, Thần Nữ giả Đông Âm.

Nàng đứng gần cột thánh thót:

– Chàng nói đúng! Nỗi oan vô lượng từ đó sinh ra. Đêm nọ kẻ phục rượu
khích dâm cho chàng để đoạt vòng là Ma Nữ Bá Diện, còn kẻ để chàng ôm
“thủ cung sa” là Thần Nữ thiếp đây.

– À, cho nên dấu son vẫn đỏ. Bỗng nàng đứng gần cáng hét:

– Lang quân! Chớ nghe thị nói càn! Chính hắn là “con ma trăm giọng” định lừa ám hại lang quân.

Dứt lời, giơ tay định đánh, Đông Tửu cười thét:

– Nàng nào phá bĩnh đích thị giả thê, người anh em nhớ lấy.

Nàng kia lại thôi, lừ mắt nhìn Đông Tửu. Trong thoáng giây, Võ Minh Thần vụt hiểu hết, nghĩ rất nhanh.

– Cả hai nàng đều có tài đóng giả lẫn nhau? Tên râu xồm dữ tơn, bà già
nanh ác vừa rồi chỉ là mặt giả. Không phải phép hóa thân chi cả, chỉ là
thuật hóa hình hóa trang tuyệt xảo đó thôi. Khuôn mặt hai nàng đây mới
là mặt thật. Họ chỉ việc dùng thuật “ẩn thân”, dùng sương mờ, che hình
nấp quanh cáng phát âm ra, mỗi người đều mang sẵn mấy lốt trá hình, chỉ
trút ra hoặc mang vào. Nhất định gần cáng. Bá Diện còn nhiều lốt khác.
Đêm hôm nọ, gặp gần khu hồ Ba Bể, ta chưa biết thuật ẩn thân nên bị Bá
Diện Bá Âm lừa. Còn chuyện xảy ra trong dinh Thần Nữ, điều đó nhè lúc
nàng đi vắng, Đông Âm đã đột nhập, giả nàng, mê hoặc ta, lấy vòng bỏ đi
mất. Thần Nữ về phải gánh hàm oan nên dấu thủ cung sa vẫn đỏ chót như
trước, tội cho nàng! Đầu óc vụt trở nên minh mẫn, chàng tuổi trẻ đưa mắt nhìn Thần Nữ, nhưng vẫn chẳng nhận được đích nàng nào, bèn vùng hướng
vào cả hai, nói vọng:

– Thần Nữ Phù Dung! Võ này bị đưa vào “Mê
Hồn Trận”, đầu óc u mê ám chướng, chẳng hiểu được thực hư nghi can cho
nàng, thật có lỗi lớn, xin nàng thứ cho! Sao ngày ấy nàng chẳng nói cho
mỗ biết?

Chàng vừa dứt lời, bỗng nghe nàng đứng bên cáng cất giọng thỏ thẻ:

– Chuyện đó thiếp mới ngờ, có nói ngay chàng cũng chưa tin, đợi ba mặt một lời, chàng mới rõ chân giả.

Nàng đứng gần cột quắc mắt phượng trỏ nàng kia mắng:

– Ma Nữ! Ngươi nuôi lòng gian trá, nãy còn khăng khăng hai Thần Nữ, giờ lại đổi giọng một Thần Nữ!

Hai nàng lại mắng nhau, tố cáo nhau là Bá Diện, Minh Thần lúc này tuy đã
biết chỉ có một Bắc Yên Thần Nữ Phù Dung nhưng cũng chẳng biết nàng nào
là thực. Đông Tửu xua tay kêu:

– Ôi chao rắc rối! Tên này vừa
nghĩ nàng nào dữ như cọp ấy là “ma trăm giọng”, thì hai nàng lai quắc
mắt mắng nhau y hệt, còn biết đằng nào mà lần. Này bà Chúa Phù Dung! Ai
là bà Chúa thực xin giữ vẻ mặt tươi chút nào, bà con còn xem mặt bắt
hình dong. Điều này, bà Chúa nước Yên tất phải người tươi tỉnh hiền hòa, nói năng lịch sự!

Y vừa nói xong, nàng đứng gần cột chừng sực
hiểu ra, vùng đổi sắc diện, không nổi nóng cau có nữa. Nhưng nàng kia
không vừa, lập tức nhoẻn miệng cười tươi như hoa nở, cả hai đều có sắc
khoan thai thư thái, cử chỉ đường hoàng, làm Đông Tửu vung kêu:

– Ổ! Lại cùng tươi như hoa nở, cả hai cũng đẹp gái, lịch sự, còn biết đâu mà lần! Quỉ thật!

Miệng kêu, tay nâng hũ rượu tu ừng ực, rượu cạn, y quăng sang bên, khui vò khác, tu trở vào.

– Này chớ động thủ! Bà nao động thủ trước, đích thị “Ma nương trăm giọng”, vừa đánh trống, vừa ăn cướp!

Cả hai đang đứng yên, tươi tỉnh. Bỗng nàng đứng gần cột thò tay lấy vòng
ra, khoa lên có ý làm cho Minh Thần rõ. Chàng trai vừa kêu “Thần Nữ Bắc
Yên đây rồi” thì nàng kia cũng giơ ra một cái vòng y hệt, bảo:

– Ma trăm giọng! Ngươi cực điêu cực xảo, tưởng vờ lấy vòng giả làm dấu chàng sao?

Minh Thần bất phân chân giả, quay dòm Đông Tửu, chàng bác vật học này trí nhậm lẹ hết sức, vùng cười ré:

– Dễ mà! Người chưa phân chân giả, nhưng vòng phân được! Cứ đưa tên này, biết ngay.

Hai nàng cùng nhìn Võ, bỗng nàng đứng gần cáng nhảy vọt lại thò tay giật
vòng điểm chỉ phong “veo veo” vào nàng kia. Đông Tửu trở tay la rối rít:

– Thần nữ mỹ ký! Mỹ ký! Gái mại hóa chính nàng đầu cáng, đầu cáng! Nhớ đấy! Coi đây! Đây đây!

Ngón tay Đông Tửu trỏ lung tung theo bóng Thần Nữ này, nhưng chỉ mươi khắc,
hai bóng nữ đã xoắn tít lấy nhau, lẫn lộn, mất dấu. Đông Tửu vỗ vào đùi
kêu “Ôi chao! Khó hơn đánh bài Tây đen đỏ”. Hai bóng Thần Nữ xẹt hai
phía, dừng tay, mỗi nàng cầm một cái vòng không sao phân biệt nổi.

Nhưng ngay khi đó nàng đứng phía trong đã tung chiếc vong về phía Minh Thần,
nàng kia cũng tung theo, hai chiếc vòng đảo xoắn loằng ngoằng. Minh Thần thò vội tay bắt lấy, lùi một bước.

Tuy không thạo nghề khảo cổ
như Đông Tửu, Võ Minh Thần cũng nhận ra ngay cái giả cái thật, nhưng
chẳng còn biết vòng nào của ai ném nữa. Đông Tửu hô:

– Làm dấu
khác đi. Nàng đứng trong rút khăn voan quấn cổ, nhưng vừa đưa khăn lên
nàng kia cũng làm y hệt. Nàng bên trong khẽ rút cây thoa cắm dựng búi
tóc, nàng kia cũng lẹ tay làm theo, Đông Tửu nói to:

– Trong
mình không còn dấu chi khác lạ sao? Nốt ruồi chẳng hạn. Minh Thần sực
nhớ ra, ngày làm lễ cưới rể tại đền thờ Phù Dung Thần giáo, nàng có vũ
khỏa thân khá lâu nên chàng có để ý thấy Thần Nữ có mấy nốt ruồi nơi
người. Võ vùng kêu:

– Giữa ngực Thần Nữ Bắc Yên có nốt ruồi đỏ nhưng hơi phiền mọc ngay chỗ… không tiện phát lộ.

Đông Tửu gật lịa:

– Hiểu rồi! Nối ruồi đó mọc ngay kẽ đồi, để mỗ ngoảnh mặt đi. Dứt lời, bê vò rượu vừa tu vừa xoay mặt ra sau hồi. Nàng đứng trong thoáng nhìn
quanh rồi thò tay giật bung khuy bấm, vạch luôn lồng ngực. Kéo trễ “kính sa tanh” lót trong. Ánh sáng vật vờ chiếu lung linh khuôn ngực ngà,
phơi trần khoảng giữa, ẩn hiện bóng cặp chân uyên nhấp nhô như chực bay
đi. Và giữa đường rãnh trũng có một nốt ruồi đỏ chót như son.

Minh Thần thấy nàng phải phanh ngực hoa tỏ lộ nốt ruồi đỏ, lòng ái ngại, kêu:

– Thần Nữ, nàng… Nhưng nàng đứng ngoài cũng không vừa, lập tức phát
cười khanh khách, giật bung ngực áo, kéo trễ “sú chiêng” đen, để lộ
khuôn ngực no tròn, nơi kẽ rãnh cũng có một mụn ruồi đỏ như son.

Minh Thần lại một phen ngơ ngác. Nàng Thần Nữ đứng trong trỏ mặt nàng đứng ngoài, mắng lanh lảnh:

– Bá Diện Ma Nương! Nốt ruồi ngụy tạo. Mi không có nốt ruồi! Nàng kia cũng mắng:

– Quỉ cái già mồm! Chính mi ngụy tao từ trước. Mi có sẵn chủ mưu làm cho
giống đánh lừa lang quân ta. Chính mi không có nốt ruồi đó.

Đang muốn điên đầu, chợt nghe Đông Tửu nói to:

– Xong rồi chứ? Mỗ còn quay lại, có mẹo hay!

Cả hai nàng đều cài khuy áo kín. Minh Thần hô khẽ “xong rồi”. Đông Tửu vẫn ngồi không quay lại, gật gù:

– Mỗ giao hẹn xưa nay bọn lái bò muốn khỏi lầm, đều dùng dấu chúa đóng
vào mông bò, vậy nay mỗ cũng muốn xin phép giúp các bạn làm điều đó.

Nàng đứng ngoài hét chìm “Không được! Nữ Chúa Phù Dung đâu phải bò!” còn nàng đứng trong cau mày liễu, tò mò dòm Đông Tửu.

Minh Thần cũng lấy làm lạ đưa mắt nhìn y, chợt thấy y đưa tay lên gãi đầu,
chừng chú ý mới hay y đang cầm một con thạch sung búng đứt đuôi, rỏ máu
mài son vào một đồng bạc “xoè” trũng, y quay lại, một tay mài son, tay
vẫy hai nàng, bảo:

– Mời hai vị lại đây!Hai nàng thận trọng bước tới, đứng xế cách hai, ba bộ. Minh Thần đứng xế sau Đông Tửu, chợt thấy y búng vù đồng “xoè” về phía chàng, Võ tinh ý liền giơ tay bắt lấy.
Đông Tửu kêu “Nào! Người anh em” lời chưa dứt hẳn y đã đứng lên, vẫy
nàng đứng ngoài, chân bước tới, xuất kỳ bất ý thò tay túm ngay lấy cổ
tay nàng ta, dùng ngón tay quệt một vòng. Minh Thần cũng nhanh nhẹn xẹt
tới quệt ngón tay dính son vào cổ tay nàng đứng trong. Nàng đứng ngoài
vùng quát “làm gì thế này”. Đông Tửu buông tay nàng ta ra, nói nhanh:

– Dấu ghi rồi! Nàng nào lau dấu đi, đích thực Thần Nữ giả!

Nàng đứng ngoài thoáng cau mày liễu, lùi lại, giơ cổ tay lên coi. Nàng
trong cũng thế. Cả hai đều có nửa vòng tròn đỏ chót, vẽ quanh mạch môn.
Đông Tửu lại ngồi xuống, cười khà:

– Xin lỗi! Xin lỗi nhị vị! Vì nãy mỗ nghe người bạn họ Võ đây hồi làm phò mã xứ Phù Dung có bị một
nàng lôi vào “giấc Vu Sơn”, mỗ mạn phép dùng “thủ cung sa” phân giải
giúp nhị vị, cho rõ vàng thau, ai là đồ mạo hóa, vàng mỹ ký.

Minh Thần đỏ mặt, chịu y tinh quái, nhanh trí. Nàng đứng trong vùng cười
ngất “cảm ơn, vàng thau lẫn lộn, hắc bạch khôn phân, cách này được đó”.
Nói rồi cứ vén tay áo, giơ cao.

Riêng nàng đứng ngoài vùng lùi
lại, nhào cổ tay, định chùi. Đông Tửu xua tay “Chớ! Chớ! Không là mạo
hóa, xin cứ để nguyên”. Nàng này đầy sắc thẹn, cau mày, chỉ chực nổi
xung, quát chìm:

– Đông Tửu! Sao xen vào chuyện riêng của người
ta? Đông Tửu bê rượu tu ừng ực. Nàng đứng ngoài quét tia nhỡn tuyến,
nhìn khắp mấy gian nhà, liếc dấu son mặt càng đỏ gay vì thẹn, vì giận,
vì bị dụ vào thế khó xử. Giờ nếu nổi giận lau chùi vết son, sẽ chỉ còn
nàng kia có dấu, chứng tỏ mình có ý gian. Còn nếu để nguyên, lỡ dấu “thủ cung sa” ứng nghiệm thì sao? Nhưng có lẽ nàng ta chưa hề thí nghiệm lối này, làm gan lùi lại tấc một. Nàng đứng trong cũng lùi nhẹ, Minh Thần
cũng lùi. Hình như cả mấy người đều hiểu giờ “bùng nổ” đã tới, khong khí bỗng ngột ngạt lạ. Chẳng ai nói nửa lời, im phăng phắc. Chỉ nghe tiếng
gió rì rào trên núi cao, khí lạnh đêm khuya tràn vào sàn trống, lửa sáp
vật vờ. Cả mấy con mắt cùng dòm vào hai cổ tay xinh xắn, nổi đậm vòng
son bán nguyệt! Bỗng nàng đứng ngoài biến sắc! Rõ ràng dấu son trên tay
nàng đang chuyển sang màu xam xám, xỉn dần như dấu máu gặp không khí! Và bên kia, trên cổ tay nàng đứng trong, dấu son vẫn đỏ chót, không chút
đổi mau, mặc dầu hơi gió đã làm khô dần… Tự nhiên, toàn thân nàng bên
ngoài rung lên mãnh liệt, cổ tay cũng rung theo, ánh mắt nàng ta thoáng
tối lại rồi vụt long lên sòng sọc coi dữ tợn khác thường.

Minh Thần ngó trừng trừng hai cổ tay xinh, bỗng trỏ cổ tay nàng ngoài, vùng kêu giật giọng:

– Dấu son đang xỉn! Xỉn dần… Coi kìa!

Đông Tửu la lên “Ối chao! Hiệu nghiệm” Nàng đứng trong chìa cổ tay son đỏ chót trước ánh lửa sáp, quát chìm, trỏ nang ngoài:

– Còn trá nữa không? Chính mi đã lừa chàng vào giấc Vu Sơn!

Võ Minh Thần quét lia tia nhỡn tuyến nhìn cổ tay hai nàng, vùng hướng vào nàng đứng trong, rung giọng:

– Chuyện quái gở cổ kim hãn hữu, ai có thể ngờ mưu gian đến thế. Phù Dung Nương! Xin nàng tha lỗ cho Võ này, tội ngu muội lấy gì chuộc nổi.

Nàng đứng trong đưa đôi mắt phượng long lanh nhìn Minh Thần, chưa kịp nói
lời nào bỗng nàng đứng ngoài vùng đưa tay chùi phắt dấu son xỉn mạch
môn, thét lảnh:

– Thủ cung sa không căn cứ! Hắn có thể hóa hình sao không thể giả làm Thần Nữ!

Đông Tửu giơ hai tay lên trời than:

– Hỡi ơi, buồn cho thế sự, tiếc cho nàng! Danh lừng thiên hạ Đông Âm, tài tình hữu hạng, đẹp gái cao tài Bá Diện, khoái chi cái vòng “đa thọ đa
nhục” đó, mà lại đi dùng mẹo chết người. Hại người chưa thấy, đã hại vào thân, chữ trinh đáng giá ngàn vàng, mẹo chưa thành, giá ngàn vàng đã
mất. Tiếc thay! Tiếc thay! Tay này đã thử mấy phen roi, cứ gái mất trinh là xỉn.

Nàng đứng ngoài đỏ bừng sắc mặt, rung giọng:

– Vô lý! Vô lý! Chỉ là chuyện tình cờ! Túy tiên sinh gác ngoài thế sự, sao

ăn nói hồ đồ!

Đông Tửu cười sằng sặc:

– Tình cờ sao dấu đỏ dấu đen? Bá Diện Đông Âm thông minh tuyệt xảo sao u
mê vậy? Biết sao không? Nói hơi bất tiện, máu thạch sùng hòa son có chất kỵ âm hòa dương điện, chỉ hợp khí âm. Cửa Bồng Lai có một luồng kinh
mạch chạy thẳng lên mạch môn, mon là cửa mạch làm máu thạch sùng son
không xỉn, khi cửa kia bị phá, là mạch kia bị đứt, dương điện ùa vào,
cửa mạch cổ tay trái đây âm dương hỗn chiến hóa kỵ, có chi đâu. Cũng tỷ
như kẻ nguyệt kỳ làm tôm chua mắm tép, sẽ đen thui cả lũ tôm tép, người
ta gọi là “chết” mắm. Nó còn kỵ nhiều thứ nữa. Nàng tinh khôn có tiếng,
sao chuyện đó lại mù mờ?

Nàng kia lùi một bước, mặt đổi sắc, định nói chi, chợt Đông Tửu bê vò rượu lên tu ừng ực mấy ngụm lớn, lại than:

– Ôi chao! Chuyện trinh tiết đáng giá ngàn vàng, đời người có một, sao
đem dùng mẹo quỷ, uổng cái ngàn vàng đi? Nó lưu dấu suốt đời kiếp, đâu
phải như nước chảy chân cầu? Thục nữ có nghe câu “… cải táng di hình,
xương bao nhiêu điểm thì tình bấy nhiêu” chăng? Nên đàn bà con gái bao
giờ cũng hết lòng giữ trinh tiết, gọi của ngàn vàng vì món này chỉ dấu
được lúc sống, không được lúc chết, “cải táng di hình” la thế. Ôi chao!
Vậy là Đông Âm Bá Diện Thánh Quân đã bị một điểm chàng họ Võ này phê vào rồi. Buồn thay! Đáng lẽ ra phải để phê vào nàng Thần Nữ Phù Dung kia
mới phải chứ!

Miệng nói, tay trỏ nàng đứng trong, nàng này ngó
nhanh Minh Thần, cả hai cùng đỏ mặt. Còn nàng đứng ngoài mặt bỗng đỏ như gấc, rồi vụt đổi sang màu trắng nhợt, xanh mét, toàn thân rung động dữ
dội, nàng này lùi nhích từng tấc, coi bộ xúc động về lời Đông Tửu het
sức, nhưng chỉ thoáng qua, nàng ta vụt đứng lại, vững vàng, tay cầm vạt
áo khép nhẹ, sắc diện thay đổi rất nhanh, nàng ta mặt đỏ tía tai đưa mắt nhìn Võ Minh Thần, nhìn nàng đứng trong, vùng cười thét lên lanh lảnh
dòn tan như thủy tinh vỡ:

– Ha ha! Các ngươi đã biết, ta không
cần giấu nữa! Chính ta là Bá Diện Đông Âm Thánh Quân, ta là Đông Âm đây! Đông Âm… ha ha! Ta là con ma trăm giọng đây. Ta chẳng cần giấu nữa.

Tiếng cười của nàng ta bốc lên sạo gợn, tỏa rộng chờn vờn khắp ngọn Tây Phàn
làm đám người đứng chầu chực bên ngoài lòng chảo ai nấy giật mình kêu
“úy”. Minh Thần giật mình một cái, nhìn nàng đứng trong. Thần Nữ Phù
Dung quắc mắt trỏ nàng đứng ngoài, cau mày quát trầm:

– Đông Am! Mi dẫu sao cũng thân gái ngàn vàng, đem trinh tiết bầy mưu tác tệ,
không biết liêm sỉ sao, còn cười được ư? Có gì vui cho mi đâu mà cười?
Ta tưởng mi phải khóc mới đúng chứ?

Đông Âm Bá Diện vụt im cười, trỏ Thần Nữ quát chìm, ánh mắt nàng ta rực tử khí coi dễ sợ:

– Im! Khóc? Đáng lẽ phải khóc? Hà hà! Ta khóc nhiều rồi, khóc từ năm lên
bốn tuổi! Phù Dung! Tiếc thay! Ta ra mưu chậm quá. Để ngươi làm lễ cưới
chàng. Đời này ta không còn hạnh phúc. Tất cả đều bị ngươi chiếm đoạt.
Đời ngươi là hoa là gấm, còn đời ta là chuỗi ngày u uất, có chi quý đều
bị ngươi cướp hết! Ta băm vằm ngươi ra trăm mảnh cũng chưa hả dạ, một
mưu nhỏ ly gián đó có xá chi!

Đông Âm lại ngửa mặt lên cười ghê
rợn, giọng cười Minh Thần từng nghe trên đường hồ Ba Bể làm chàng trai
không khỏi ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn hai nàng.

Tiếng nàng “ma trăm giọng” cất lên trầm gai:

– Phù Dung! Ta với mi chẳng đội chung trời. Mi sinh ra, tọa hưởng kỳ
thành, từ nhỏ được nuông chiều, săn sóc, còn ta sinh ra chỉ nếm mùi cay
đắng, bơ vơ, lưu lạc, cô đơn! Mi lớn lên làm Chúa xứ Phù Dung, sống một
đời cao quý cả thần dân hầu hạ, như con cháu Tây Vương Mẫu sống cõi thần tiên! Còn ta, ta tội tình chi phải sống gửi nằm nhờ tận Ba Tư Ả Rập,
giữa thế giới âm u nóng chảy, không ngai nữ chúa, không quân hầu, đầy
tớ, không quê hương! Nếu ta không sớm tỉnh ngộ, đời ta đã chôn vùi trong cát gió Trung Đông.

Tiếng nghiến răng, cười sạo gợn của Đông Âm bốc lên, lúc này nghe cực kỳ bi phẫn như tích lũy cả bốn trời u uất căm hờn, trùm vũ trụ. Võ Minh Thần, Đông Tửu ngó nàng, ánh mắt lập loè sát
khí, coi càng dễ sợ.

Chừng như đã phải ép lòng đóng vai Thần Nữ
quá lâu, lúc này tất cả tấm lòng thù hận đến khắc bùng lên như ngọn hỏa
diệm sơn âm ỉ bấy lâu, bất thần phun lửa. Dưới ánh sáp vật vờ người đàn
bà khét tiếng Bá Diện Thánh Quân bấy lâu giấu vùi thân thế, chỉ tiếp xúc với thiên hạ qua “trăm giọng, trăm hình ngụy tạo”, làm ai cũng tưởng
đàn ông, ma quái, giờ này đã để lộ con người nuôi hận thù ghê gớm, dưới
lốt một my nhân có sắc khuynh thành, làm hai chàng tuổi trẻ đều lấy làm
lạ chẳng hiểu sao nàng ta lại hừng hực căm thù Thần Nữ đến thế, cả hai
cùng liếc nhìn nàng Nữ Chúa Phù Dung như ngầm hỏi.

Phù Dung cổ
tay dấu son vẫn đỏ chót nghe Đông Âm hét chìm, nàng giáo chủ Phù Dung
Thần Nữ cũng có vẻ xúc động hết sức. Nàng lùi liền lại hai, ba bước
ngắn, hai tay khép vạt áo, mắt phượng mở to, phát tiếng trầm âm:

– Đông Âm nữ! Mi… mi căm hờn từ năm lên bốn, mi lưu lạc dưới vòm trời
Ba Tư, Ả Rập, ta… ta có đoán từ khi xảy vụ mất vòng… Kẻ giả Thần Nữ
có khi là mi, vì trên đời này, chỉ có mi mới giả dạng nổi. Nhưng ta thấy chỉ giống từ năm lên bốn, không ngơ lớn lên càng giống như in… Phải
Sao Linh Khan. Sao Linh ngày xưa đẻ rơi trên ngọn Pou Nam Sao đó không?

Đông Âm vùng ngửa mặt cười khanh khách:

– Ha ha! Đẻ trên Pou Nam Sao nhưng Sao Linh chết từ năm lên bốn rồi. Giờ
chỉ còn Bá Diện Thánh Quân! Ha ha! Mi nay mới nhận được ta, còn ta đã
nhận được mi từ ngày về nước. Ta bận tung hoành thiên hạ đến giờ này,
chưa giết hết được giòng Khan. Mi, mi là Khan Mây Linh, kẻ đại thù, chưa giết được mi, ngay đêm ta phải nếm mật nằm gai như Câu Tiễn xưa nuôi
cừu báo oán.

Thần Nữ trố mắt nhìn Đông Âm, miệng kêu “Sao Linh”. Minh Thần ngơ ngác:

– Ai đây? Sao cùng một họ? Sao toàn giọng căm thù khắc cốt ghi tâm? Thần Nữ thở dai rung giọng.

– Đông Âm đây chính là em ruột thiếp! Hai chị em sinh đôi nên giống nhau
như hai giọt nước. Mẹ thiếp đi chơi núi, đẻ rơi trên ngọn Pou Nam Sao
một đêm đầy sao, mây nên lấy Mây, Sao làm tiếng lót. Năm lên bốn tuổi,
theo lệ hoàng tộc Khan xưa, nước Yên để thiếp ở nhà nối ngôi Thần Nữ,
còn Sao Linh em gửi sang Ba Tư cho một người trong họ làm quan trong
triều!

Minh Thần ngó Đông Âm, sửng sốt kêu “lạ dữ! lạ dữ” Đông Âm hét trầm u:

– Không còn chị em! Không còn dòng họ! Huyết mạch đã đoạn tình từ ngày
đầy ta đi biệt xứ? Nếu không là tội đẻ khó? Đẻ rơi ra mi trước dễ dàng,
đến ta mắc cạn suýt nguy mạng, nên mẹ cha cũng ghét ta, như Khương thị
xưa ghét Ngộ Sinh, chỉ muốn giành ngôi cho Cung Thúc Đoạn! Nên ta chịu
đủ hẩm hiu, còn mi chỉ ngồi tọa hưởng! Cha mẹ bất công bất từ, không còn cha mẹ, chị em bất nghĩa bất để, không còn chị em! Ta nay chỉ là Đông
Âm Bá Diện tự tay dựng nghiệp, không giết được cả dòng Khan cừu hận chưa nguôi.

Thần Nữ quát khẽ:

– Sao Linh! Mi điên rồi! Đâu phải song thân bạc đãi, đó chẳng qua lệ xứ

Phù Dung! Sao dám nuôi lòng oán cả bậc sinh thành, thù luôn cốt nhục? Đông Âm nghiến răng:

– Quê hương mi cướp, ngôi nữ chúa mi cướp, đến tình yêu mi cũng cướp nốt. Cùng đẻ rơi trên núi, hà cớ gì mi hưởng đủ đặc ân, ta chịu đủ điều
thiệt thòi? Ta cũng máu hoàng tộc, xứ Yên sao bơ vơ như đứa mồ côi, từ
năm lên bốn tuổi đã bị vất ra xứ người?

Thần Nữ thở phào, lắc đầu:

– Song thân chỉ theo luật tiền nhân, ta nối ngôi Thần giáo chỉ tuân theo
ước lệ, lên ngôi từ năm lên năm, ta biết chuyện gì đâu? Sao Linh, một
đời thục nữ chữ trinh là trọng, sao điên cuồng bầy mưu hiểm thất trinh?

Đông Âm cười ré lên nói một câu làm cả Minh Thần, Phù Dung cùng giật mình sửng sốt:

– Thất trinh? Ha ha! Ta còn gì mất đâu? Ta chỉ cốt nuôi thù báo oán, đạt
mục đích thề nguyền, có xá chi đến bản thân? Vả chăng ta yêu chàng từ
đêm mới gặp, chưa kịp ngỏ lời, mi lại cướp tay trên làm hôn lễ, ta có
hiến thân cho chàng có gì là tiếc? Vả chăng, chàng với mi chỉ là giả phu giả phụ, cươi mấy tháng không động phòng, nay có thất trinh vì chàng,
ta còn hơn mi một bước!

Đông Tửu than “quái gở”. Minh Thần đỏ mặt, nói lớn:

– Nàng điên rồi! Người thục nữ không ai làm thế! Nàng đã biết là em Thần
Nữ còn tính chuyện ghê gớm khác nào kẻ vô luân dìm thân xuống bùn nhơ.

Đông Âm cười thét lên, toàn thân rung động, phát giọng âm u:

– Chuyện đó có khó chi đâu! Nữ chúa nước Yên chết đi, mọi việc đều xong!
Phù Dung! Mi có đòn tran quốc “Phù Dung Công” thử xem áp đảo nổi “Bạch
Cốt cường toan” của ta chăng?

Lời vừa dứt, đã thấy sương khói bốc mờ, cả thân thể Đông Âm xóa mau trong luồng hắc khí, chỉ còn thấy từ cổ trở lên.

Võ Minh Thần từ lúc khám phá ra nàng Thần Nữ kia là Đông Âm bầy mưu đoạt
vòng, chàng vừa giận nàng ta hết sức, vừa sinh lòng hối hận với Phù
Dung, chỉ muốn cho Đông Âm bại trận bỏ giận mấy lần bị bức bách. Nhưng
đến khi được biết Đông Âm là Khan Sao Linh, em sinh đôi với Thần Nữ Khan Mây Linh, lại nghe nàng ta bảo vì yêu mình nên bất kể tiết trinh. Võ
Minh Thần bỗng sinh lòng bất nhẫn, đứng yên nhìn hai nàng. Lúc thấy hắc
khí xông ra mờ mịt, biết cuộc tử chiến sắp diễn ra, chàng vùng kêu lên:

– Nước không nguồn nước cạn, người không gốc, người sao sống nổi? Sao

Linh, nàng loạn trí rồi, hành động điên rồ, sao lại thù mẹ cha, oán chị? Đông Âm cười thét:

– Từ mới sinh ra, “mây” đã che mờ “sao” nhạt, tên đặt ra cũng bên ghét,
bên yêu, Sao Linh chết từ lúc mới lọt lòng, đây là Thánh Quân Bá Diện,
tự tay dựng nghiệp, cả Thần Nữ Phù Dung thần giáo sẽ tàn tạ, một tay này sẽ thiêu tất cả mới hả căm hờn.

Đông Tửu than “vậy là Ma Linh?” Đông Âm cười ré “Ma Linh! Ha ha! Ma Linh! Bá Diện Ma Linh!” Thần Nữ vùng cau mày, quát:

– Hiền muội điên rồi! Chị mi lên năm được bế đặt lên ngôi nữ chúa, mười
lăm tuổi có trí khôn, chị mi đã sai người sang Trung Đông đón mi về, thì mi đã bỏ đi phiêu bạt trong Tiểu Á Tế Á, còn biết tính sao! Nay lại thù oán bậy!

– Ta thù mi là thù số mạng, ta thù ghét cả thiên địa!

– Thiên địa cẩu trệ, sinh ra ta sao còn sinh mi? Đông Tửu, Minh Thần, Bac Yên Phù Dung đều giật mình lùi lại, đúng lúc đó, Đông Âm vụt nhòe hẳn
giữa vùng hắc khí, Minh Thần hô “coi chừng đòn độc”. Thần Nữ lùi mấy bộ, Đông Tửu thò tay vụt búng “véo véo” liền mấy cái vào Bạch Viên Nương
Tử cùng gái vượn trắng vẫn nằm đó, cả ba giật nhỏm dậy, Bạch Viên hét
lảnh trỏ mặt Thần Nữ mắng:

– Sao dám đánh trộm? Nghiệt nữ? Mi đừng hòng ra khỏi ngọn Tây Phàn này.

Dứt lời định đánh liền, Đông Tửu phải xua tay, trỏ Đông Âm chưa kịp nói
thêm lời nào, đã nghe Đông Âm hét lên một tiếng ma âm, từ trong vầng hắc khí vút ra một luồng trảo kình, bàn tay quắp chụp về phía Thần Nữ. Thần Nữ vẫn đứng im, nhưng nếu ai tinh mắt sẽ thấy nang ta hé miệng như
cười, phát ra một luồng khí điện vô ảnh, trảo kình tới trước mặt bỗng
nghe “bung” một tiếng như sấm nguồn, cả hai lùi một bộ. Trảo kình tan,
không khí khét lẹt mùi cường toan và thoảng mùi “moóc phin” thơm ngào
ngạt.

Mãi khắc đó Minh Thần mới thở phào yên lòng vì sức kỳ diệu của của “Phù Dung Công” trước “Cường Toan công” cực kỳ lợi hại của Đông Âm từng đối địch với cả huyết khí kinh hồn của Tây Sắc Ma Vương.

Đông Âm hô:

– Bọn ta không xen vào chuyện riêng thiên hạ. Nên ra ngoài đánh nhau, còn chúng nhân chưa được vào, tốn công chờ chực!

Lời dứt, Đông Âm vọt ra ngoài luôn, Thần Nữ lắc mình, xông vầng khí trắng, vọt theo. Minh Thần cũng nhảy vèo theo bén gót.

Chưa kịp hạ chân xuống chàng trai đã quát giật “khoan”. Nhưng phía trước
chàng, Đông Âm, Thần Nữ đã tung đòn ngay khi còn lơ lửng trên cao. Áp
khí đè nặng khu lòng chảo, giữa những tiếng điện kình quật nhau như sấm
sét. Cành lá gẫy rac bay lả tả, đá vụn đá dăm bị sức hất tung rào rào
như đạn bắn. Võ Minh Thần vội vận sức đề phòng, lão Tửu Chúa Điện Tiền
Chỉ Huy cùng mấy gái khênh cáng cho Đông Âm vùng tránh đại sang một góc, đám khách tứ xứ đang chực “yết kiến” Đông Tửu bỗng thấy hai vầng hắc
bạch vọt ra, quần nhau, đá bắn tứ tung, ai nấy lật đật túa ra xa, kêu la inh hỏi, nhiều kẻ bỏ cả kiệu, võng, cờ quạt.

Có tiếng Thần Nữ hét:

– Lang quân coi chừng! Độc khí cường toan chạy ra ngoài bộ! Đứa cuồng nữ còn nhiều thuật ma, đòn quỷ!

Chúng nhân tứ xứ nghe tiếng quát gọi mới hay Bá Diện Đông Âm lâm chiến, lại
nghe hai tiếng “Cường toan” nhiều kẻ kêu “Úy! Đòn ma đòn quỷ” bỏ chạy cả hai phía lòng chảo. Minh Thần đứng xế dưới hành lang, bỗng nghe tiếng
“vút” gió từ phía vầng hắc khí lách ra, ngọn cỏ là là thoảng rạp mặt đá, chàng co vội chân lên, đã nghe “chát” tóe lửa sau gót chân, chàng tiện
tay vận sẵn điện kình, với lia một đường, bắt dính được một mũi đen sì
nhỏ bằng cái tăm.

Giơ lên soi, thấy châm rỗng như kim loại
chích, mũi châm còn dính chất nước nhờn đỏ như máu, có ánh vàng tựa kim
nhũ, suýt dây vào ngón tay. Sực nghe tiếng Đông Tửu gọi lớn:

– Ôi chao! “Cô ma trăm giọng” này tử tế với chàng quá lắm, gửi tặng kim chích thuốc bổ “Kim tam cô”.

Minh Thần hơi giật mình, cau mày quát “Đông Âm! Không thù oán, sao lén ra châm độc”. Đã nghe Thần Nữ nói vọng vào:

– Nó không định giết lang quân đâu, chỉ mong chàng cầu nó chữa! Một mũi châm bắn ra nhằm hai đích: lấy người đoạt vòng.

Lập tức có tiếng Đông Âm cười thét rợn:

– Mây Linh! Mi biết người lắm. Ta không giết chàng đâu, ta chỉ mời chàng về động phủ, không để mi cướp giật trượng phu!

Minh Thần bực mình quát lớn:

– Ma Nương! Loạn trí rồi! Ta đâu dễ bức như đêm nào dưới khu Hồ Ba Bể?
Đời ta ghét nhất trai gái dùng mưu mẹo với nhau, nàng xử như phường dâm
nữ, không từ cả việc xấu xa, không biết thẹn sao?

Đông Âm cười ré “Giết xong nghiệt tỷ, sẽ nói chuyện với chàng”. Hai vầng điện khí xoắn
lấy nhau như chong chóng, đòn quật như vũ bão. Bỗng thấy Bạch Viên nương tử từ trong vọt ra, hét:

– Chỉ tiếp khách, không được làm huyên náo phá rối cuộc cờ, muốn giết nhau, ta cho mượn Thiên La Địa Võng, ra
đây. Lời buông, Bạch Viên nương tử đã bắn vọt mình qua đầu hồi lòng
chảo, hai vầng điện khí lập tức vọt theo liền.

Khu Địa Võng là
nơi vừa rồi Bạch Viên giao đấu với Độc Ma Hầu miệt Pon Nam Sao. Có hơn
chục người khách vừa tránh dạt ra đó, bỗng thấy Bạch Viên nương cùng hai vầng điện khí bắn ra như sấm no, chúng nhân chạy tứ tán.

Chợt lại nghe tiếng Đông Tửu hô to “ai muốn hỏi vào mau”, chúng nhân chen lẫn nhau kéo ùa qua lòng chảo.

Tửu chúa gọi gái phu cáng kéo nhau ra phía ngoài. Võ Minh Thần lúc này đã
tìm lại được vòng càn khôn gia bảo, lòng mừng hết sức, muốn hỏi Đông Tửu vài điều, nhưng lại e Thần Nữ đơn thân mắc mẹo Đông Âm, Tửu Chúa nên
vội băng mình theo.

Ra tới khu Địa Võng, đã thấy Bạch Viên nương tử đứng giữa, hai vầng điện khí tỏa ra hai bên vừa tan hiện ra hình
Đông Âm, Thần Nữ, Bạch Viên nương vẫy tay, đi thẳng vào chân ngọn đỉnh
cả mấy người theo vào.

Bạch Viên dậm cần trục ngầm, chợt thấy
trong lùm cây lá mở ra cửa hang chừng thước rưỡi chiều rộng, hai thước
cao. Một gái vượn trắng dâng bó đuốc cháy ngụt. Bạch Viên tiến vào
trước, cả đám theo sau, nàng động chủ soi đuốc dẫn vào độ bốn mươi bộ
nữa, chợt thấy lòng hang loe rộng, với những hình thạch nhũ quái dị.
Bạch Viên trỏ vào lạnh giọng:

– Bãi chiến này là Đệ Nhất Thiên La Địa Võng Tây Phàn từ ngày thiết lập mới mở trận một lần!

Ta cho mượn tới sáng, mở cửa, kẻ nào muốn thoát cứ tự tiện. Trong trận có
bang ghi sẵn cách thức gia tăng cường độ, mở thêm cửa nguy hiểm. Nay
khởi đấu ta mở cửa trận thứ nhất cho sử dụng.

Dứt lời, nàng ta quăng “vút” cây đuốc vào trong, tay trái quất kình vào vách tả.

Đã nghe “đùng” tiếng như ống lệnh nổ, ngọn đuốc bay vi vút quanh hang,
cháy len hàng trăm ngọn lửa khác, trùng trùng khắp dưới lên. Đông Âm
đứng nhìn vào, mắt như bốc cháy theo, Thần Nữ đảo xẹt lại chỗ Minh Thần
thấp giọng, nói nhanh:

– Thiếp sẽ kìm hãm nó trong trận dữ này,
chàng nên thưa cơ gặp ngay Đông Tửu, may có điều hay! Trong ruột vòng,
mới có thuật trị đòn huyết khí Tây Sắc!

Nói xong nàng lướt đi
ngay, Minh Thần trông vào đã thấy một khu lởm chởm giáo nhọn, mũi sung,
cây móc, lửa cháy ngùn ngụt, khói mịt mù, sát khí trùng trùng, chưa cần
nói đến các cửa khác, chỉ một cửa Địa Võng Thiên La này cũng đủ dữ kinh
người trừ phi tay thượng hạng, chứ nhảy lên tất chết. Sực nghe Bạch Viên vùng hô lạnh:

– Tất ca ra ngoài để đấu thủ lâm trận, hãy giữ đúng “Luật giang hồ tỷ võ” bên nào phá lệ, tướng coi trận có quyền tru diệt.

Lời dứt đã nghe tít trong cùng hang, có tiếng đàn bà nhất loạt hô “tuân
lệnh” nhất hô thập ứng vang dậy hang đá sâu. Thần Nữ trỏ vào quát:

– Sao Linh! Nếu mi biết hối ngộ, tình sẽ vẹn toàn, mạng không sợ đứt. Giờ còn kịp.

Đông Âm ngửa mặt cười the thé:

– Gái Phù Dung! Mi còn sống sao lời thề ta ứng được. Ta đã nguyền lấy lại ngôi chúa nước Yên, mi còn sống, sao ta lên ngôi được? Giờ chưa muộn!
Mi có thể bỏ đi biệt xứ!

Bốn mắt nhìn nhau nẩy lửa, Thần Nữ kêu:

– Oan gia! Khi đẻ ra mi, Thầy Mo, Mụ Ké đều bảo mi là mầm oan nghiệt,
khuyên nên làm lễ hỏa thiêu. Không ai nghe, giờ mới biết lời xưa không
sai.

Đông Âm nghe tới đó, thét lên tiếng “sát” nghe rợn óc, xẹt
tới đánh Thần Nữ, Thần Nữ xẹt ngang quăng mình lên Địa Võng Thiên La,
Đông Âm quăng theo, lửa cháy vật vờ, tà áo bay phất phới, khói tỏa mịt
mù, cả hai coi như hai bóng oan hồn vờn đảo giữa khói mù địa ngục, chẳng còn phân biệt nổi ai là Đông Âm, đâu là Thần Nữ nữa.

Bạch Viên
hô mọi người ra, bọn Tửu Chúa câm lặng theo lời, Minh Thần lẩm bẩm “Oan
gia! Oan gia! Nồi da xáo thịt!” Đoạn thở dài đi theo Bạch Viên, lòng
mang mang tư lự.

Ra đến ngoài bọn Tửu Chúa kiếm ghềnh đá ngồi đợi chủ, mắt lão “sâu rượu” có vẻ trầm ngâm hết sức.

Bạch Viên nương tử đi thẳng vào phía căn sàn cũ, Võ Minh Thần lòng áy náy
không yên, cứ đi thơ thẩn ngoài hang Địa Võng Thiên La, thỉnh thoảng lại nhìn vào cửa hang, khẽ thở dài, chuyện mới xẩy ra thật ngoài sưc tưởng
tượng của chàng. Đông Âm Bá Diện Thánh Quân, tay “Ma đầu” khét tiếng
quái gở trên giang hồ, đi đâu cũng tàn lọng cáng gấm, nghênh ngang với
đám tùy tùng cổ kim hỗn hợp, coi như đám rước thần, ai cũng tưởng đàn
ông, không là “ma xó” cũng quái nhân, nào dè khi lộ hình tích “ma trăm
giọng” chỉ là một nữ lang xinh đẹp, tính nết lạ đời. Đông Âm lại là Sao
Linh, em ruột Thần Nữ, giống nhau như đúc, tính lại hoàn toàn tương
phản. Thần Nữ uy nghiêm khoan thai dịu dàng bao nhiêu, thời Đông Âm lại
ngang tàng dữ tợn, hiểm hóc khôn lường bấy nhiêu. Nay lại nuôi thù báo
oán, quyết gây cốt nhục tương tàn, giết nhau trong trận dữ hang sâu.
Đông Âm lại nhiều ma thuật, đủ sức đánh nhau với Tây Sắc Ma Vương khá
lâu, chẳng hiểu Thần Nữ có chế ngự nổi cơn giận thù ghê gớm của cô em
gái nghỗ nghịch không?

Việc chàng với Thần Nữ giả làm hôn lễ
ngày lạc đến xứ Phù Dung đã rắc rối, nay lại thêm Đông Âm xen vào, nang
quái nữ đã dùng mẹo đoạt vòng càn khôn, gây chia rẽ và đã không từ cả
chuyện trinh tiết chỉ vì… cũng yêu chàng, muốn “đi bước trước động
phòng” hơn Thần Nữ.

Rồi lại còn Giao Long Nữ, cô bạn gái xấu như quỷ Dạ Xoa mà lòng hiếu đạo đã làm Võ yêu quý hết sức. Nàng chia tay,
đem “xó Ma Khách” đi miệt Hồ Ba Bể kiếm Giao Long Chúa trả thù, chẳng
hiểu lúc này sống thác ra sao? Lại Đèo Nguyệt Kiều, cô gái kỳ dị Cung A
Phòng Tây Sắc? Cái chết thê thảm của Bạc Khao Lan?

Ngổn ngang
trăm mối, Minh Thần cứ qua lại dưới trăng khuya, đỉnh ngọn Tây Phàn về
đêm khí đã lạnh lùng, từ trong trận dữ vẫn vọng ra những tiếng quát tháo lanh lảnh, lẫn những tiếng kình điện quật vào nhau, vang âm chuyền hang đá, chứng tỏ cuộc đấu chiến giữa hai chị em gái xứ Yên càng lúc càng dữ dội. Đông Âm quyết đem hết sức bình sinh hạ Thần Nữ, không còn kể gì
tới tình tỷ muội nữa. Có điều Võ Minh Thần có thể tin được là dù Đông Âm có tác tệ thế nào, Bắc Yên cũng chẳng nỡ hạ độc thủ, giết em.

Minh Thần nghĩ thầm:

– Tình hình này, hai bên còn đấu chiến lâu, sao mình không nhân cơ hội
vào gặp Đông Tửu ngay? Đường đời biến đổi mai kia dễ gì gặp lại?

Bèn lững thững đi về hướng sau ngọn đỉnh, khu lòng chảo cũ. Nhưng được mấy
bước, quay lại đã thấy lão Tửu Chúa đi theo. Cho là tình cờ, Minh Thần
rảo bước đi, được quãng ngắn, nhìn lai, vẫn thấy lão theo bén gót, chàng trai bực mình quay phắt lại cất giọng hơi sẵng hỏi:

– Ông già theo mỗ có chuyện chi đây? Lão Tửu chúa lảng không được, đành đối diện, vuốt râu đáp:

– Chẳng có chuyện chi đâu? Lệnh chủ nhân đã ban ra, kẻ thuộc hạ phải theo đó thôi.

– Lệnh sao?

– Theo gót công tử, nếu công tử rời khỏi chốn này, phải lập tức báo cho chủ nhân.

Minh Thần sực nghĩ:

– À Đông Âm muốn bám sát ta, chắc đã có mưu định gì đây. Nhưng nếu thế ta có thể giải tán trận đánh nhau này, khỏi cần nói lời nào, cứ tương kế
tựu kế bỏ đi là được rồi.

Bèn nghiêm mặt bảo:

– À, điều đó chớ ngại! Mỗ chưa đi đâu, mỗ còn phải gặp lại Thần Nữ có chút việc! Giờ mỗ vào Đông Tửu chơi!

Lão Tửu Chúa suýt soa:

– Chắc hỏi bí mật vòng càn khôn, sung sướng thật. Trần gian đại phước! Minh Thần cười nhẹ:

– Lão thích lắm sao?

– Ôi chao cả hai mươi năm nay lận đận vì nó rồi, nhưng giờ thì hết hy vọng!

– Sao thế?

– Phải theo hầu Bá Diện! Lão chỉ thích sống lâu uống rượu! Bá Diện cóhứa
sẽ cho bí pháp, nếu chiếm được vòng. Nhưng giờ thì hết! Vòng lại về cố
chủ!

Minh Thần dịu bảo:

– Thân lão là tay cự phách tiền bối “vua rượu có cả ngai” lại đi hầu Bá

Diện, không nhục sao? Biết là gái chứ?

Lão Tửu Chúa lạnh lùng:

– Mới biết khi đến xứ Yên! Nhưng hồ chi! Uống rượu thua, phải theo điều
ước! Vả lại… không theo không được, thuộc hạ Đông Âm ai không từng
uống lầm ngải độc. Đông Âm nắm vững bổn mạng.

Minh Thần nghe Tửu Chúa nói chàng không khỏi giật mình chột dạ, nhớ lại đêm uống mấy lần
rượu “khích dâm” của nàng ta. Bèn nghiêm mặt bảo:

– Thôi! Tùy
lão! Nhưng lúc nào muốn tự do, bảo mỗ! Còn bí mật càn khôn, nếu cần mỗ
có thể cho chép, miễn đừng dùng vào việc ác. Nhưng đợi mỗ xong việc nhà
đã. Giờ mỗ vào Đông Tửu!

Mắt Tửu Chúa chợt sáng lên một nét ngạc
nhiên như chẳng rõ chàng trai nói thật hay nói dối. Minh Thần bỏ đi
liền, ngoảnh lại, thấy lão vẫn đứng yên chỗ.

Vừa vào tới đầu lòng chảo, đã thấy khách tứ xứ lũ lượt kéo ra, ai nấy mặt mày hớn hở. Bạch Viên Nương Tử từ trong vọt ra bảo:

– Túy tiên sinh muốn gặp khách đó!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN