Lửa Hận - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Lửa Hận


Chương 10


Nghe thấy giọng anh, Sable đã làm (hay cố làm) đúng với điều ngược lại lời anh vừa nói. Các dây đai giằng giữ nàng vào với mấy thanh kim loại. “Jean-Del, sao anh biết em ở đây?”

“Anh đã theo từ lúc em đi nhờ xe kia”.Anh cúi gần hơn, kề miệng sát bên tai phải của nàng. “Anh đã nói sẽ theo đuổi em tới cùng kia mà, Isabel”.

Cơn giận dữ trong nàng lại dậy lên. “Em không cần anh giúp. Giúp đỡ kiểu gì mà ra lệnh truy nã người ta”.

“Em cần có những nguyên tắc mới, cưng ơi. Không, Rhett đã nói sao với cô ta trong phim nhỉ? Em cần được nhận những nụ hôn, một cách thường xuyên”. Anh dùng răng day nhẹ trên vành tai nàng cho đến khi nàng cảm thấy nhói đau rồi mới hôn lên chỗ đau ấy. “Và từ một người biết cách phải hôn sao cho phải phép”.

Phía trước mặt nàng những người mang mặt nạ trong y phục hóa trang vẫn la hét, vẫy tay kêu nàng tung quà xuống.

“Cứ tiếp tục đi”. Jean-Del khàn giọng. “ít nhất cũng cứ cho họ thứ gì họ muốn”.

Nàng cảm thấy anh ép sát mình hơn, và quăng xuống vài chuỗi hạt sặc sỡ bằng bàn tay run rẩy. Nàng liếc nhìn qua vai và ngạc nhiên nhận thấy anh cũng mang mặt nạ – một chiếc mặt nạ đen viền vàng của quân cướp biển. Điều đó cùng với bộ áo thun quần đen khiến gần như không thể nhìn thấy anh trên nền tấm satin đen căng sau họ. “Anh làm gì ở đây vậy?”

“Đàn bà sao mau thay đối thế chứ”. Hơi thở anh thoảng trên gáy nàng. “Lần này tại sao em vẫn trốn chạy? Thấy không thể qua khỏi chuyện này? Hay không còn muốn lợi dụng anh?”

“Em chưa bao giờ lợi dụng anh cả”. Nàng giằng xoắn mấy sợi dây chằng, gắng tránh thật xa anh. “Em tự lo cho mình được, chẳng cần anh giúp đỡ gì hết”.

“Không đúng”. Hai tay anh lần qua lớp vải nhung trên váy tới cặp đùi nàng. “Em cũng giống như cô ta thôi, em biết thế mà. Như một kẻ trộm không chút xót xa việc mình đi ăn cắp mà chỉ ân hận vô cùng vì phải ngồi tù”.

“Em không phải là Scarlett O’Hara và em sẽ không ngồi tù. Em không làm điều gì sai trái hết”. Nếu chọc giận được anh có thể anh sẽ để nàng yên. “Còn anh thì có đấy. Sao anh không chạy về nhà trước khi mẹ anh biết con mình lại đùa bỡn với đồ cặn bã đầm lầy ấy thêm lần nữa chứ?”

“Đùa bỡn ư?” Anh bật cười, đục trầm và cay đắng. “Này cưng, anh chưa từng đùa bỡn”.

Nàng nghĩ lại chuyện anh đã đưa nàng về căn nhà gỗ, rủ rê đay vặn nàng chỉ để biết được điều mình muốn. “Nếu cần cô nào đó để ái ân anh cứ việc vớ lấy ai đấy ngoài đường cho khỏe”. Nàng nói bằng giọng lạnh băng trong khi vẫn ném các chuỗi hạt xuống đường.

“Việc gì phải chạy quanh khi anh muốn làm chuyện đó ngay ở đây nhỉ?” Anh nghiêng người nắm lấy lưng váy nàng kéo lên cho đến khi làn gió đêm mát lạnh lướt qua sau đùi nàng. “Em cũng mong muốn chuyện này như anh vậy. Vì thế em đã chạy trốn khỏi anh? Vì em sợ xảy ra chuyện ấy?”

“Không”. Nàng gỡ nhẹ tay anh rồi chợt lặng đi khi dôi tay anh lần hai bên hông. Toàn bộ máu trong người nàng dồn cả về hai hướng – lên mặt nàng và xuống giữa hai đùi. “Đừng, Jean-Del, đừng làm thế”.

Nàng nhìn xuống những khuôn mặt khát khao bên dưới và tự hỏi không biết mình trông thế nào trong mắt họ. Rồi anh đặt tay lên eo nàng và nàng cảm thấy không lo sợ đắn đo gì nữa. “Em muốn anh”.

Chàng trai nàng yêu ngày trước từng trêu chọc và ấp ủ nàng nhưng người đàn ông trưởng thành hôm nay đem lại cho nàng cũng như đòi hỏi ở nàng nhiều hơn thế.

“Gọi tên anh đi”. Anh thì thầm, hơi thở nóng bỏng và hông anh thúc vào nàng dồn dập hơn.

“Jean-Del”. Chiếc túi nhựa rách toang trên tay nàng, các chuỗi hạt và những đồng xu vàng đổ xòa trên váy.

Anh ghì xiết nàng mạnh hơn đến mức đau đớn. “Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh nữa chứ. Em thề đi”.

“Vâng…”. Nàng quằn quại áp vào anh trong khi anh như những đợt sóng lửa dâng lên dồn dập thiêu cháy nàng. Những đồng xu vàng hằn lên trên các ngón tay nàng đang siết lại. “Em thề. Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa”.

Sable xoãi tay tung các đồng xu cuối cùng xuống những bàn tay hăm hở bên dưới. Nàng lại thuộc về anh, như bao tháng năm qua vẫn vậy, luôn thuộc về anh.

Caine ra khỏi đồn cảnh sát và thấy Billy cùng John đang chờ trước chiếc xe của ông đậu bên lề đường. Tay quản đốc cũ đang đi lại lòng vòng, mặt nhăn nhó như bánh đa nhúng nước. Caine có thể ngửi thấy mùi rượu từ gã khi còn cách hai người vài bước, ông chẳng hề ngạc nhiên về chuyện đó. Rượu Jack Daniel là nước tráng miệng ưa thích của Billy kể từ khi họ còn là lũ trẻ và không sự đe nẹt nào của Caine đủ khiến gã từ bỏ nó.

“Đây sếp”. John thảy chiếc chìa khóa cho Caine nhưng tránh ánh mắt của ông.

Billy thì trái lại, gần như tỏ ra thoải mái, và nguyên nhân duy nhất là gã đã say. Ánh mắt đen của Caine nhìn gã tóe lửa nhưng gã vẫn chìa ra một chai bia trong bàn tay còn không vững.

“Đây là đâu thế, Gantry?”Gã ngước nhìn dòng chữ trên lối vào. “À, phải, lần này thì ông đã ngồi nhà đá rồi đấy. Ông có biết gì không? Con vợ tôi nó bỏ đi theo một con đồng tính mất rồi”. Gã bật cười như đấy là câu chuyện hài hước nhất gả từng nghe thấy.

Caine phớt lờ gã và ngoái nhìn ra sau trước khi ngó sang John. “Các anh làm cái quái gì ở đây thế?”

“Hắn thòi ra ở bến thuyền, nói đi tìm ông”. John nhún vai. “Tôi đang nghĩ không biết nên treo cổ hay xách hắn theo đây”.

“Sao, ông nghĩ bọn cớm sẽ đến đây bắt tôi sao? Sau khi đã bắt rồi phải thả ông ra?”Billy bật cười và hơi nhịu giọng khi lảo đảo bước tổi. “Lemme sẽ lo chuyện đó. Tôi đã kể cho họ những chuyện xảy ra. Tôi biết tất”.

Caine đã quá quen thuộc với các trạng thái say xỉn của tay cựu quản đốc, chuyển từ những cơn giận sục sôi hùng hổ sang vẻ ỉu xìu tự oán ghét mình. Hẳn gã đã uống quá nhiều, đủ để cảm thấy tội lỗi cho những gì đã làm. “Không phải lúc này, Billy”.

“Không, tôi thề đấy. Ngay lần này tôi sẽ làm chuyện đó”. Gã choàng tay sau lưng họ. “Cecilia, mày có thể lấy hết số tiền ấy nếu vẫn muốn con bé đó. Nó chẳng ra gì trên giường đâu nhưng hai dứa sẽ phải làm cho tao xem”.

Caine xốc bên hông Billy trước khi gã nhấc bước đầu tiên. “Mai chúng ta sẽ đi tìm Cecilia, khi mày tỉnh táo lại”. Ông giật chai bia trong tay gã và đẩy gã về phía chiếc xe. “Ta cần nói chuyện khác trước đã”.

Tay đàn ông nát rượu quắc mắt. “Tôi chỉ cố nói chuyện với ông mà cũng bị ông lấy mất chai bia”. Gã lè nhè nhìn sát mặt Caine. “Ông cũng biết, tôi chỉ chấn chỉnh lại mọi sự đúng như ý ông muốn thôi”.

Terri và Garcia có thể đi ra bất cứ lúc nào, ông không thể mạo hiểm để họ tạm giữ Billy và tra hỏi tiếp. Ông đưa chai bia cho John, vừa đảo mắt nhìn quanh trông chừng đám cảnh sát. “Chúng ta có những chuyện khác cần chấn chỉnh lại đấy”.

“Khốn kiếp, nếu không thích thì trả nó đây cho tôi”. Billy chìa tay muốn giật lại cái chai. “Tôi biết chắc rằng…”

“Ngủ một chút di, thằng khốn”. Caine giáng một quả đấm nhanh và mạnh vào hàm Billy. Tay cựu quản đốc rũ xuống như một tấm lưới rách.

John giúp Caine lôi Billy lên chiếc xe tải và đặt cái thân xác mềm rũ của gã lên chiếc nệm trống đằng sau. “Thực tình họ không qui tội gì sao?”

“Tôi có một giao kèo với họ”. Caine đi vòng sang phía buồng lái và ngồi lên. “Có ai tìm thấy tay cớm và Isabel ở đâu không?”

“Lacy nói Hilaire Martin dùng thuyền đưa họ đến hồ”. John hất đầu về phía hồ Pontchartrain. “Có vẻ như đó chính là ngôi nhà cô em họ ông ở bờ phía bắc, nhưng khi Darel và Caleb đến đó thì họ đã đi rồi”.

Caine gắng hình dung xem Sable có thể ẩn đi đâu. Với sự giúp đỡ của tay cớm, cô ta có thể đến bất kỳ đâu. “Nhất định cô ta sẽ gọi cho Hilaire. Bảo với Lacy khi đó hãy chú ý xem cô ấy gọi từ đâu”, ông kiểm tra kính chiếu hậu khi đánh xe quay lại và văng một tiếng chửi thề.

Billy đã biến mất.

***

Đã chiếm hữu được nàng, anh chỉ muốn ở lại trong Sable và ái ân với nàng thêm lần nữa. Nghĩ đến điềuđó cũng đã khiến anh cảm thấy căng tức lại. Nhưng đám diễu hành đã đi gần đến cuối khu phố, nơi anh biết có cả một đội quân phóng viên đang chờ ghi hình những nhân vật nổi bật nhất trong cuộc diễu hành. Anh nhẹ nhàng tách khỏi người nàng và chỉnh lại quần áo.

“Jean-Del”. Nàng chìa tay ra sau cho anh.

Anh cầm tay nàng và đẩy chiếc váy phồng hạ xuống. “Chúng ta phải ra khỏi chỗ này”.

“Em không ra được – họ buộc dính em vào đây rồi”.

Anh lần tìm cởi những đai buộc ràng với các khung đỡ bằng kim loại. Có lẽ anh đã quá thô bạo với nàng. “Anh có làm em đau lắm không?”

“Em không sao, chỉ còn hơi xây xẩm một chút thôi”. Nàng lấy lại thăng bằng và bám chặt vào cánh tay anh. “Mình đi đâu bây giờ?”

Anh nhìn về phía trước và chợt nhận thấy cơ hội trong chiếc xe giao hàng đỗ bên lề một con phố nhỏ. Họ đang ở quá xa căn hộ của anh, hơn nữa có thể nó cũng đang bị giám sát. “Anh sẽ tìm được chỗ để mình trú ngụ đêm nay”.

“Mọi khách sạn trong thành phố chắc đều được đặt chỗ hết rồi”. Nàng cắn môi.

Anh cũng muốn cắn vào đôi môi ấy, nhưng kìm lại. “Anh biết một chỗ. Anh sẽ nhảy xuống ngay đây”. Jean-Del chỉ tay về phía chiếc xe giao hàng. “Đợi anh xuống đến đất rồi em hãy nhảy nhé”.

Nàng ước lượng khoảng cách đến mặt đất rồi đưa mắt nhìn anh. “Đừng bỏ em”.

“Không bao giờ”. Anh khẽ chạm vào má Sable và nhận thấy vẻ trách yêu trong mắt nàng. “Đừng nhìn anh thế chứ”.

Nàng thoáng mỉm cười. “Tại anh cứ chạm vào em”.

Jean-Del dưa mắt nhìn những người diễu hành trên phố phía trước con ngõ cụt và bước lên để chọn chỗ nhảy. Khi xe chạy chậm lại lúc đi ngang con ngõ cụt anh nhanh nhẹn nhảy xuống phía sau xe. Sable chờ anh giang tay ra thì cũng nhảy ào xuống, và anh đón nàng trong mớ váy áo, dây nhung.

“Đi thôi”. Anh kéo nàng đứng thẳng lên dắt đi vòng ra sau chiếc xe tải để tránh ánh mắt của đám khán giả và những người diễu hành trên phố. “Phải vứt bỏ bộ quần áo của em đi, trông nó nổi bật quá”.

“Thì anh đã xé mất một món của em rồi đấy”. Nàng nhắc. “Bên trong em còn mỗi chiếc áo ngực thôi”. Nàng đưa mắt nhìn qua vai anh, vẻ ngượng ngùng.

Người tài xế đang đưa các thùng gỗ thưa đựng trái cây lên xe chợt dừng tay lắng nghe họ. Jean-Del nháy mắt với ông ta. “Thực tình tôi đã không kìm nổi được mình”.

Người đàn ông đưa mắt nhìn Sable với món tóc đỏ bù xù cùng bộ áo váy nhàu và thở dài thông cảm. “Hãy tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc nhé!” Ông ta thò tay vào trong xe lôi ra một chiếc áo khoác chìa cho Jean-Del. “Đây, thứ này giữ ấm cho cô ta được đấy”.

“Cám ơn, ông bạn”. Anh quấn nhanh Sable vào chiếc áo khoác quá khổ và kéo nàng men theo một quán bar lộ thiên đông đúc tới chỗ lối ra ở phía bên kia con phố. Khách sạn anh đang tìm còn cách đó ba khối nhà.

Sable nhìn quanh các con phố tối và nép sát vào anh. “Anh có tin tưỏng chỗ này không?”

“Anh biết một người ở đó”. Anh đưa mắt nhìn bảng đèn neon treo trước khách sạn Lagniappe đang nhấp nháy dòng chữ đỏ ‘HẾT CHỖ’. “Ở kia kìa”.

“Anh đưa em đến một nơi tuyệt quá đấy”. Tiếng cười của nàng cũng êm dịu và hơi khàn như giọng nói.

“Cứ tin anh đi, cưng”. Anh dừng lại một thoáng và nâng nựng khuôn mặt nàng trong đôi tay mình. “Chỉ vài phút nữa em sẽ quên ngay tình trạng khốn khổ của mình thôi”.

“Chắc anh thích làm vụ đó ngay giữa đám diễu hành Mardi Gras hơn?” Nàng nhìn anh đang tháo cất chiếc còng tay và hít một hơi nhanh. “Phải, em đoán thế”.

Nhân viên trực miễn cưỡng nhìn lên khi Jean-Del đến sát bên quầy tiếp tân sờn cũ. “Chúng tôi hết phòng rồi, thưa ông”.

“Ronnie có ở đây không?”

Tay nhân viên ngoái đầu sang phía cánh cửa mở sau lưng. “Ronnie, có người ngoài này muốn gặp ông đấy”.

Ronald Porter, một người đàn ông da đen thấp bé với vẻ mặt ủ ê bước ra. “À, Jean-Del”. Ánh mắt ông ta nhoáng qua Sable. “Không phải là một em bắn hoa đấy chứ?”

“Không”. Anh hất đầu về phía ngăn treo chìa khóa gần như trống rỗng. “Tôi cần một phòng đêm nay”.

Vẻ mặt của Ronnie chuyển từ ủ ê sang đau khổ. “Trời ơi, cậu giết tôi mất. Tôi sắp phải đón cả một xe khách đầy sinh viên ngay bây giờ”.

“Bắt một đôi trong số họ ở chung phòng đi”. Thấy ông ta còn do dự, anh đế thêm. “Tôi sẽ đi từng phòng kiểm tra và nếu thấy số phòng xếp ở chung nhiều hơn qui định thì ông lại được quay lại nhà đá nghỉ mát thêm sáu tháng đấy”.

“Chẳng cần phải thế đâu”. Ronnie vớ một chiếc chìa khóa trong trong ngăn chứa xỉa ra mặt quầy. “Nhưng cậu phải ra khỏi đó trước chín giờ sáng hoặc phải đón thêm vài bạn chung phòng”.

“Cảm ơn”. Jean-Del hất đầu về phía phòng trong. “Cho tôi xem thùng chứa đồ thất lạc của khách được không?”

Ronnie bưng ra một thùng bằng bìa cứng chứa đầy quần áo và quay sang Sable. “Quí cô đây có bị mất gì chăng?”

Nàng mỉm cười lịch sự, “Ông đoán giỏi lắm”, và liếc nhìn Jean Deal. “Em hy vọng sẽ tìm ngay được chúng”.

Jean Deal gần như xới tung cả chiếc thùng. “Đúng thế”. Anh lục lọi cho đến khi nhặt được vài món hợp với Sable và chìa cho ông ta năm mươi đô. “Đặt dùm chúng tôi món gì đó ăn tối chỗ quán Tailor Dance nhé. Hãy gọi điện báo khi họ mang đến, tôi sẽ ra lấy”. Anh đưa Sable quay lại phía cửa dẫn đến các phòng ở tầng trệt.

“Các vị thích ăn món gì đây?”Ronnie gọi với theo.

Sable nghiêng người ghé môi vào tai anh. “Anh có muốn em trả lời ông ta mình thích món gì không?” Rồi nàng cắn nhẹ lên dái tai anh.

Máu nóng lại trào lên, rạo rực trong người anh. “Món gì đó nóng nóng một chút là được”. Anh kêu lên trả lời Ronnie.

Họ làm chuyện đó bên trong phòng sau khi anh vẫn còn đủ tỉnh táo để khóa trái cửa và bật TV lên. Anh cởi bỏ và quăng các món đồ mượn tạm lên chiếc tủ kê ọp ẹp và ôm nàng vào lòng cùng mọi món váy áo bằng nhung xanh màu ngọc bảo. “Em thấy mấy món đồ này có hợp không?”

“Em không biết”. Nàng nép sát vào anh. “Nhưng em cũng may giỏi lắm đấy”.

“Ơn Chúa”. Jean-Del lột bỏ các lớp vải vóc trên người nàng, lần đến tận da. “Lần này anh phải được ngắm nhìn em, toàn bộ người em”.

Anh ôm nàng đẩy lui về phía giường, vừa gỡ dây đeo tháo chiếc áo ngực và ngắm nhìn khuôn ngực no tròn của nàng hiện ra bên dưới. Giờ chúng đầy đặn hơn nhưng vẫn mịn màng săn chắc như buổi ban đầu anh đặt tay lên, mười năm về trước. Anh mân mê mấy ngón tay trên làn da ấy, nhận thấy hai núm nhỏ đỏ hồng đang săn lên và thẫm lại vì anh.

“Jean-Del”. Nàng kéo chiếc áo thun của anh lên, cố cởi ra. “Em cũng muốn ngắm nhìn anh”.

“Để lát nữa”. Anh đẩy nàng ngã ra giường, kéo chiếc áo khỏi mình và nhoài người cưỡi lên nàng.

Anh kéo nàng gối trên cánh tay mình, xoay người lại để cả hai nằm nghiêng và vén nhẹ món tóc nàng rũ xuống mắt. “Ôi, em đừng khóc nữa mà”.

“Em không kìm nổi”. Nàng chớp mắt. “Bao nhiêu năm qua, có lúc nào em chẳng thấy nhớ anh. Trời ơi, chúng mình đã mất đi bao nhiêu là năm tháng”.

Anh đón giọt nước mắt đầu tiên lăn trên mi nàng, gạt nó lên bờ môi hơi sưng mọng của nàng và hôn xóa nó đi. “Nhưng ta đã tìm lại được nhau. Anh sẽ chẳng bao giờ để em rời xa mình nữa”.

Nàng đáp trả nụ hôn của anh, rồi nằm lặng yên và chợt ngẩng dầu lên. “Xem kìa!”

Bản tin cuối trên TV đang chiếu hình Caine Gantry bên một phát thanh viên. Jean-Del vớ thanh điều khiển từ xa và mở âm lượng to hơn.

“… những lời buộc tội chống lại chủ cơ sở thủy sản trên đã được dỡ bỏ. Các quan chức từ chối bình luận nhưng nguồn tin từ Cảnh sát New Orleans cho biết việc thiếu bằng chứng là nguyên nhân để phóng thích Gantry”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN