Lửa Hận - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Lửa Hận


Chương 8


Quận Garden có lẽ là viên ngọc đáng yêu nhất trên vương miện của Thành phố Trăng lưỡi liềm, song Terri Vincent chẳng bao giờ thấy thoải mái ở đây, kể cả khi mặc đồng phục đi tuần tra trên những con phố ngắn, hẹp và bí ẩn ấy. Mọi thứ, từ chiếc xe buýt điện màu lá cây chạy dọc đại lộ Thánh Charles đến các khu vườn vuông vức tỉa tót và các hiệu sách nhỏ trang hoàng sặc sỡ với cô luôn mang một nét gì đó hợm hĩnh khó thương. Cô thích ở nhà chỗ khu Quarter hơn, nơi cuộc sống thật tự do thoải mái, nơi thời gian mỗi giờ được đánh dấu bằng những hồi chuông của nhà thờ Thánh Louis vốn thực sự xứng với niềm kiêu hãnh của mình.

Có quá nhiều những dinh cơ sang trọng, cô thầm nghĩ khi cho xe lượn vòng đến cổng sau lối vào ngôi nhà lịch sự của Marc và Laure LeClare. Người ta không sống ở những nơi thế này; họ thờ phụng chúng, như với các bảo tàng vậy.

Bà vợ góa của Marc LeClare hẳn đã thuê cả một công ty bảo vệ chuyên nghiệp để canh gác cho cơ ngơi của mình: có cả một đội quân canh gác bận đồng phục trông chừng cánh phóng viên và các thợ săn ảnh đến dựng trại. Khi một người trong số họ gõ cửa kính xe Terri, cô de lại và đưa trình chiếc thẻ cảnh sát.

“Thám tử Vincent và ông Gamble, chỉ huy cứu hỏa thành phố”. Cô nói. “Chúng tôi có hẹn đến làm việc với bà LeClare”.

“Vâng”. Người gác cổng kiểm tra một mục trong sổ trực rồi đưa tay ra hiệu cho người vận hành cổng điện tử. “Cho họ qua”.

Một con đường ngắn bằng đá gài được quét dọn sạch sẽ đưa đến một ngôi nhà ba tầng màu kem dịu với phần gờ mái có những chi tiết trang trí cầu kỳ màu vang dỏ. “Ôi”. Terri dừng xe ngồi lặng nhìn quanh mất cả phút. “Tôi chưa từng thấy một chỗ nào giống thế này đấy”.

“Gần đây Marc có đổi mới để phục chế các yếu tố Trung Hoa, Ý, Eastlake và cả phong cách trang trí theo lối cổ của Anh đầu thế kỷ mười tám từ các sơ đồ thiết kế gốc nữa”. Cort nhìn bao quát cả khu nhà, nhận thấy một chiếc Mercedes và một chiếc BMW đậu ở phía bên kia đường dẫn. “Ngôi nhà nguyên thủy ở đây do Thomas Sully thiết kế đấy”.

“Hèn chi trông nó cũ thế”. Ý nghĩ về mỗi cái họa mối mọt đã khiến cô rùng mình.

“Và hiếm nữa”Ông đưa ánh mắt trầm tư nhìn tòa dinh thự. “Hầu hết các ngôi nhà của Sully đều đã hoang tàn”.

“Sully là ai?” Không phải cô thực sự quan tâm, nhưng dường như Cort đang muốn kể cho cô một điều gì đó quan trọng theo phong cách giảng sư thường nhật của mình.

“Ông ta là kiến trúc sư đã mở ra một công ty chuyên nghiệp qui mô lớn đầu tiên trong thành phố. Trong vòng hai mươi năm ông ta đã xây trên ba mươi dinh thự và nhà thờ, đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt của Quận Garden này.”

Ông ta đang muốn giữ chân cô bên ngoài hay thực sự muốn cô thích thú với ngôi nhà cũ kỹ này?“Chà, thật đáng nể”.

“Ông ta đã đưa thành phố vào trào lưu kiến trúc chung của nước Mỹ. Marc luôn coi trọng sự đổi mới, ông ấy nghĩđiều đó đem lại cho quận này một phần diện mạo của lịch sử”. Cort nhìn cô. “Cả hai vợ chồng ông ấy đều rất tích cực trong các hoạt động từ thiện nhằm bảo tồn kiến trúc cổ”.

“Thật thú vị”. Cô thích các cổng vòm to lớn ở tầng trệt nhưng thấy các cửa sổ bằng kính màu đa sắc có vẻ hơi thái quá. Đây là chỗ ở, đâu phải nhà thờ, và với tất cả núi tiền của mình, họ cũng chỉ là những con người.“Làm sao ông biết các chuyện đó?”

Ông đá mắt nhìn cô. “Tôi đã lớn lên ở đây. Ai cũng biết về những điều thú vị ấy”.

“Ui dà. Đây có phải là cách ông muốn bảo tôi tạm thời ngậm miệng để ông nói chuyện với bà ta? Bởi ông là bạn của gia đình, là người có thẩm quyền trước các dinh thự cầu kỳ của kiến trúc sư Sully ở nơi này?”

“Lạy Chúa, cô thật đáng ghét”. Ông bước ra và đóng mạnh cửa xe.

“Chính tôi cũng nghĩ thế”. Cô rút chìa khóa xe cho vào túi. “Chuyện này chắc sẽ đáng cười lắm đây”.

Một cô hầu gái bận tạp dề mở cửa đưa họ vào phòng đợi. Chân dung những người trông đạo mạo nhưng không mấy hấp dẫn hòa hợp với các bức tường, với hàng cột không đồng đều trên suốt lối dẫn vào khu mái vòm cao khoảng mười lăm bộ. Những món đồ cổ quí giá xung quanh hẳn không thấm vào đâu so với số mà bà chủ đã loại ra trong mấy năm qua. Thông điệp rất lịch sự, rõ ràng nhưng sắc sảo: Chúng tôi có tiền, còn các vị thì không. Thế đấy.

Phòng đợi được trang trí bằng cả ngàn tông màu trắng, ngà và vàng nhạt. Terri nghĩ nó nhằm tạo cảm giác của nắng trời và hạnh phúc, nhưng lại khiến cô thấy như đang đi vào một rạp hát có bán bắp rang và những muốn tìm xem có muối hoặc khăn lau không.

Nghiêm chỉnh lại đi, cô Vincent – bà ta vừa mới mất chồng đấy.

Bà vợ góa của Marc LeClare xuất hiện trên ngưỡng cửa vài phút sau đó. Bà ta mặc chiếc áo màu xám than, ống tay thêu ren, ve áo gắn trâm hoa bằng kim cương có hình dáng như chiếc mặt nạ trong lễ hội Mardi Gras.

“Chào cô Vincent”. Bà chậm rãi bước tới, như không mấy tin tưởng sẽ đi đến được nơi cần. “Cảm ơn cô đã tới”. Bà quay sang Cort. “Cortland, cảm ơn cháu đã gọi điện cho bác”.

“Cháu chỉ muốn tin chắc là bác vẫn khỏe thôi, bác Laure”.

Ông đưa tay ôm nhẹ bà Laure.

Terri đợi cho Cort chào hỏi xong rồi đưa tay ra. Các ngón tay bà Laure mảnh mai lạnh giá. “Xin chia buồn về sự mất mát của gia đình, bà LeClare”.

“Cảm ơn cô”. Bà chỉ tay về phía chiếc ghế sofa màu vàng nhạt. “Mời cô ngồi đây. Ta uống chút gì nhé – trà, cà phê hay nước mát?”

“Không cần đâu ạ”. Terri rút quyển sổ và cây bút. “Tuy không muốn làm mất quá nhiều thời gian của bà, nhưng cũng có một số câu hỏi..”

Cort ngồi xuống cạnh Laure và cầm tay bà ta. “Nếu bác chưa sẵn sàng, chúng cháu có thể quay trở lại sau”.

Terri nghiến răng. “Vâng, tất nhiên”.

“Không, bác muốn… tốt nhất là làm sao cho chóng xong mọi chuyện”. Bà Laure thoáng nhăn mặt. “Nào, tôi giúp gì được đây?”

“Sáng hôm qua bà có gặp chồng bà trước khi ông ấy rời khỏi nhà không ạ?”Terri hỏi.

“Có, chúng tôi ăn sáng với nhau như thường lệ và lướt qua lần nữa kế hoạch tranh cử cho tuần này”. Laure nhíu mày. “Ông ấy có nói sẽ ghé qua một ngôi nhà cũ của chúng tôi dưới phố trước khi đến trụ sở vận động tranh cử. Cho đến khi cảnh sát gọi…” Bà hơi cựa người, vẻ xúc động.

Terri ghi chú sẽ kiểm tra thời gian biểu của Marc, cô chưa kịp sang câu tiếp theo thì Cort đã hỏi. “Bác Laure, Marc có nói gì với bác về việc gặp cô Duchesne không ạ?”

“Ông ấy có nói với bác về nó, cả việc đóng góp cho dự án cộng đồng của nó nữa. Bác nghĩ ông ấy định cho nó mượn căn nhà ấy làm văn phòng và kho chứa”. Bà Laure ngoái nhìn cánh cửa mở ra và Moriah Navarre đang bước vào.

“Cortland?”Người phụ nữ tóc vàng nhìn ông ta và quắc mắt sang Terri. “Các vị làm cái gì ở đây thế?”

Đúng là một quí cô. Buổi sáng của mình thế là đủ rồi đấy.“Đây là buổi làm việc chính thức, cô Navarre, nếu cô không phiền…”

“Tôi thấy phiền đấy. Bà LeClare là bạn của gia đình tôi, lúc này bà ấy đâu có lòng dạ nào mà trả lời các câu hỏi chứ”. Cô ta đưa mắt nhìn sang người ngồi cạnh bà Laure. “Em tưởng anh chưa về”.

Sắp diễn ra cảnh như trong vở Bông hoa phương Nam đây,Terri nghĩ, cố gắng lắm để không trợn tròn mắt. Cô nàng sẽ rên rỉ, kiểu như “ôi, Cort, người đàn ông mạnh mẽ của lòng em, thật nhẹ cả người khi thấy anh đã trở về đây. Em làm sao thiếu được chỗ dựa đầy nam tính ấy…”

“Anh về hơi sớm”. Ngạc nhiên là Cort có vẻ không mấy quan tâm đến Moriah. “Moriah, bọn anh cần nói chuyện với bà LeClare một chút, em chờ tí nhé”.

Vẻ hờ hững của ông còn khiến cô ta khó chịu hơn cả sự hiện diện của Terri. “Hỏi bà Laure sao?”

Bà vợ góa của Marc thoáng gật đầu. “Bác không sao đâu, cưng. Cháu xem dùm chuyện nấu nướng bữa trưa thế nào nhé”.

“Vâng. Cần gì bác cứ gọi cháu”. Moriah đi ra sau khi ném một ánh nhìn nóng bỏng cuối cùng về phía Terri.

“Moriah tự vệ hơi thái quá”. Bà Laure nói.

Moriah ăn diện hơi thái quá thì có. “Không sao đâu ạ”. Terri cảm thấy tội nghiệp cho bà quả phụ nhưng cô phải đưa bà ta ra khỏi cảm giác u sầu hiện tại. “Bà LeClare, bà có biết gì về quan hệ giữa chồng bà với cô Duchesne không?”

Bà Laure nhăn trán. “Quan hệ gì? Xin lỗi, tôi không hiểu…” Bà đưa mắt nhìn sang Cort.

Cort phản ứng như Terri vừa làm gì xúc phạm đến người phụ nữ lớn tuổi ấy. “Quan hệ nghĩa là thế nào, cô Vincent?” Terri phớt lờ ông ta. “Bà LeClare, chồng bà có cho bà biết Isabel Duchesne là con đẻ của ông ấy không?”

“Con đẻ?” Bà Laure nhợt nhạt đưa bàn tay run run lên chặn cổ. “Không. Ôi, lạy Chúa. Ông ấy chưa hề nói với tôi một lời nào. Suốt bao nôm trời…” Bà úp tay lên mặt nức nở.

Cơn chấn động của bà có vẻ rất thực. “Theo thông tin của tôi, chỉ gần đây chồng bà mới phát hiện việc cô Sable là con gái của mình”. Terri nói nhanh. “Nhưng nếu biết chuyện cô ấy từ trước, liệu có bất cứ lý do gì khiến ông ấy phải giấu giếm bà không? Chi phí cho mẹ cô ta để nuôi dưỡng cô ấy chẳng hạn?”

Cort lên tiếng, giọng gay gắt. “Đủ rồi đấy, Terri”.

Bà quả phụ bừng tỉnh lại rất nhanh. “Không, Cortland, bác muốn biết chuyện đó”. Bà ta nói, khẽ đưa ngón tay quệt mắt. “Chắc Marc không biết mình có con gái. Nếu biết hẳn ông ấy đã cho tôi hay rồi”.

“Vì sao, thưa bà LeClare?”

Thật kinh ngạc khi người phụ nữ đã cao tuổi thoáng đỏ mặt. “Chúng tôi không thể có con”. Bà hạ giọng nói. “Marc và tôi đã thử mọi cách – thậm chí thụ tinh nhân tạo – nhưng đều vô vọng. Tôi có thể mang bầu nhưng lại không thể sinh con”.

Thật bất ngờ. “Xin lỗi, tôi rất tiếc”.

“Thương tổn từ tất cả các lần sẩy thai ấy buộc tôi phải cắt bỏ tử cung cách đây bảy năm”. Bà thẳng người, cố tự chủ lại. “Tôi biết là các thông tin này nhiều hơn những gì cô cần, nhưng thật tình vợ chồng tôi luôn rất vui mừng đón nhận một đứa con gái vào với cuộc sống của mình”.

“Mẹ của cô Sable Duchesne là một người Cajun”. Terri nói khẽ. “Nếu biết vậy liệu bà có sẵn lòng đón nhận cô ta?”

Thay vì phản đối, bà Laure thoáng mỉm cười. “Tôi biết cô nghĩ gì, nhưng tôi không phải là người quá coi trọng địa vị xã hội hay sự giàu sang. Dầu cô ta có là người da đỏ tía với những vết đốm hồng thì chúng tôi hẳn vẫn yêu thương như thường”. Bà ta thở dài. “Tôi không hiểu. Nếu cô ấy là con gái của Marc, sao chúng tôi lại không được biết về chuyện đó? Mẹ cô ta ngăn cô ấy khỏi chúng tôi chăng? Tôi có thể nói chuyện với cô ta được không?”

“Chúng tôi chưa có đủ dữ liệu, thưa bà Laure. Cô Duchesne hiện vẫn đang ở trong phòng giam được bảo vệ”. Cort ném một cái nhìn nặng nề sang phía Terri. “Có thể có kẻ nào đó đã tống tiền Marc. Sự xuất hiện của cô ta có thể gây tổn hại nghiêm trọng đến chiến dịch bầu cử của ông ấy”.

Bà Laure lắc đầu. “Marc hẳn sẽ không bận tâm gì chuyện đó. Nếu cô ấy hay mẹ cô ấy cần tiền, ông ấy sẽ đưa cho họ. Chúng tôi sẵn lòng làm tất cả để giúp đỡ họ”.

Terri nhướng mày. “Ông ấy không sợ chiến dịch tranh cử của mình sẽ đổ vỡ sao?”

“Cô chưa biết chồng tôi, thám tử, thật đáng tiếc. Nếu quen biết chồng tôi hẳn cô sẽ thấy ông ấy là người rộng rãi tuyệt vời đến mức nào”.

Terri hỏi thêm vài câu nhưng bà Laure cũng không cho biết được gì hơn ngoài câu chuyện ngắn ngủi trao đổi với Marc lúc cùng ăn sáng. Khi tiễn hai người ra cửa bà Laure khẽ chạm vào tay Cort. “Tội nghiệp con bé Isabel. Liệu có cách nào để tôi giúp được cho nó? Nó có cần một nơi ở không?”

Đúng là chuyện không phải ngày nào cũng thấy,Terri thầm nghĩ. Bà quả phụ của một người chồng không chung thủy sẵn sàng cưu mang đứa con gái ngoài hôn thú của đức ông chồng.“Không đâu, bác. Nhưng cũng xin cám ơn về đề nghị ấy.”

Cort hôn lên trán bà ta. “Cháu sẽ giữ liên lạc và cho bác biết sau. Giờ bác cố giữ gìn sức khỏe nhé”.

Terri tưởng Cort sẽ vặt đứt tai mình khi đi ra xe nhưng ông vẫn lặng thinh. “Đi đâu bây giờ, thưa chỉ huy?”

“Cô thả tôi lại chỗ đồn cũng được”.

Cô không thể thụ động để ông ta loại mình ra chỉ vì cô đã tung một đòn đáng kinh ngạc như vậy. “Tôi muốn biết phản ứng của bà ấy. Ông có thể thấy kịch bản rồi đấy: bà ấy cố gắng để ông ta được bầu làm thống đốc; ông ấy báo cho bà ta mình có một đứa con ngoài giá thú; có thể bà ta hơi nổi điên lên”.

“Bà Laure LeClare không nổi điên, cũng chẳng ghen tuông hay giết người. Bà ấy là một phụ nữ khuôn phép vừa nhận thấy thế giới đang đổ sụp khắp quanh mình, và cô đã gí mặt bà ta vào đống gạch vụn hoang tàn ấy đấy”. Ông hướng cặp mắt xanh dữ tợn sang cô. “Ai cho cô biết Sable Duchesne là con của Marc?”

“Em trai ông, kẻ đang dào tẩu khỏi công việc đấy”.

Điện thoại đi động của ông đổ chuông, vừa bật máy ông vừa chửi rủa. “Gamble hả?” Ông ta lắng nghe một thoáng. “Anh sẽ lo vụ đó. Cám ơn”. Quay sang Terri, ông hỏi. “Cô nói đã truy vấn Gantry. Tôi có thể tìm hắn ở đâu”.

“Sao phải tìm ông ấy?”

“Kết quả phân tích cho thấy có hai loại máu trên chiếc gậy cạy hàu tìm thấy ở hiện trường. Chúng trùng với nhóm máu của Marc LeClare và Sable Duchesne”.

“Em gái em không muốn đi”. Từ cửa sổ Jean-Del nhìn theo chiếc thuyền của Hilaire đang quay ngược từ hồ hướng ra phía sông.

“Nó lo cho em”. Sable nhặt một trong các gói đồ anh vừa mang từ bến vào. “Và nó cũng không ưa anh”.

“Phải, anh biết thế”. Anh theo nàng vào bếp. “Có phải vì mình đã ghé nhà ông bà cô ấy tối hôm qua không?”

“Không”. Nàng mở chiếc gói đầu tiên và nhìn vào bên trong. “Trước giờ nói chung nó vẫn không ưa anh”.

“Phải”. Nhận thấy vẻ căng thẳng trên đôi vai và nét chỉ ngang trên miệng nàng, anh tự hỏi chuyện gì đã xảy ra khi mình vắng mặt. “Báo chí có một ngày thật đáng nhớ. Nào là các nhận xét náo loạn trước kỳ bầu cử, rồi cuộc tranh đua thế chỗ cho Marc”. Anh quyết định không hé môi về vụ ban hành lệnh bắt khẩn cấp, vốn sẽ chỉ làm nàng lo lắng thêm thôi. “Tuy nhiên lễ hội Mardi Gras vẫn diễn ra sôi nổi”.

Nàng bắt đầu dỡ đồ khỏi các túi và sắp xếp những thứ anh vừa mua.

Anh thử kích dộng nàng một chút. “Họ có đăng ảnh em và ông ấy trên trang nhất. Trước giờ anh chưa bao giờ để ý sự giống nhau giữa hai người cho đến khi thấy hai bức ảnh để sát cạnh nhau. Mắt em và ông ấy giống nhau như tạc”.

“Và đấy là tất cả những gì em có chung với ông ấy đấy”. Nàng bỏ một mớ rau diếp vào tủ lạnh.

“Chưa chắc”. Jean-Del chưa bao giờ nghĩ Marc thuộc những người biết giữ bí mật, nhưng sự hiện hữu của nàng chứng minh điều đó. Giờ anh cần biết còn chuyện gì nàng đang muốn giấu anh.

“Ông ấy đang tranh cử vào ghế thống đốc và là một triệu phú, em chỉ là một kẻ làm công tác xã hội, may mắn lắm mới kiếm được hai mươi lăm ngàn mỗi năm”. Nàng dập cửa tủ lạnh. “Hai người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác hẳn nhau”.

“Không hẳn thế đâu”. Khi nàng đưa mắt nhìn với vẻ nghi ngờ, anh quyết định thay chủ đề câu chuyện. “Hai người đã làm gì khi anh đi vậy?”

“Em nhìn ra hồ và cầu cho anh đừng lấy đi mất chiếc thuyền của nó. Hilaire lục lọi khắp nhà. Nó nghĩ bạn anh có cái bồn tắm thật đẹp”. Nàng xếp chiếc túi rỗng và chuyển sang chiếc khác. “Bọn em nghe đài nữa. Hiển nhiên bây giờ em là kẻ bị tình nghi trong vụ mất tích của anh”. Nàng thảy một gói gạo lên bàn. “Vậy đấy, nếu anh muốn biết”.

Vậy là nàng đã biết, và không lạ gì ánh mắt của Hilaire nhìn anh như một kẻ khốn kiếp và Sable lạnh lùng như nghiến nát người anh. “Anh cũng đã nghe rồi. Anh sẽ lo chuyện đó”.

“Em không tin”. Nàng dập bình cà phê lên mặt bàn. “Em không yêu cầu anh chạy theo em. Anh biến đi là hoàn toàn tự nguyện. Sao anh không báo cáo hết mọi chuyện cảnh sát các anh đã làm khiến họ bung ra săn lùng người ta như vậy?”

“Anh không thể”. Anh đến bên và đặt tay lên vai nàng. “Bình tĩnh nào, điều ấy chẳng có nghĩa gì đâu”.

“Sao lại phải bình tĩnh chứ?” Nàng ngưng sắp đồ và gạt tay anh ra. “Cuộc đời anh không bị dập vùi tơi tả, Jean-Del. Trái hẳn với em”.

Nàng không nói ra mấy chữ “lại một lần nữa” nhưng chúng lơ lửng giữa hai người. Anh có cảm giác nàng đang gắn tình huống hiện tại với những gì đã xảy ra vào buổi tối vũ hội mười năm về trước, nhưng tại sao? Việc họ chia tay có liên quan gì với lệnh bắt khẩn cấp này chứ?

Thêm một điều nữa bổ sung vào danh sách những việc họ cần giải quyết trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. “Người ta sẽ không bắt em đâu. Anh sẽ cho họ biết sự thực”.

Điều đó khiến nàng bật cười – lần này là tiếng cười đắng cay và chua chát. “Sự thực đã từng được lắng nghe và tin tưởng sao?” Nàng không chờ đợi câu trả lời mà vụt quay người lại phía anh. “Em phải đi tắm đây”.

Nàng vẫn đang trốn chạy – tránh xa mọi khó khăn phiền muộn, và tránh xa anh. Luôn muốn tránh xa anh. Anh thấy giận sôi nhưng gắng ghìm mình lại.

“Đồng sự của anh phát hiện một chiếc gậy cạy hàu trong ngôi nhà đó. Cùng loại với thứ vẫn dùng ở vùng nhánh sông”. Anh hơi ngả người ra sau nhìn nàng khựng lại nơi ngưỡng cửa. “Họ đang kiểm tra lại nhưng có vẻ như đó chính là vũ khí giết người”.

Nàng chậm rãi quay người lại. “Sao?”

Ánh mắt anh trượt xuống đôi bàn tay nàng đang từ từ siết lại. “Cha em – ông Remy – cũng là người bắt hàu, đúng không? Anh cá rằng ông ta biết tất cả những người bắt hàu ở vùng cửa sông ấy”.

Mặt nàng trắng bệch. “Cha không dính líu gì ở đây hết”.

Ông ấy đã dính líu rồi, và em cũng đã biết một điểu gì đó còn chưa cho anh biết. Những vết sẹo trên mặt ông ấy là do đâu vậy?

“Như hôm qua em đã nói với anh cha bị đốt trong đám cháy suýt giết chết mẹ và em khi em còn bé xíu. Ông ấy chính là người đã cứu mẹ con em”. Nàng khoanh tay lại. “Còn anh, anh nghĩ sao?”

“Vậy chắc ông ấy yêu mẹ con em lắm”.

“Phải, đúng thế. Và Remy không làm gì trong vụ giết Marc cả. Nếu có bất kỳ ai làm chuyện ấy, đó hẳnphải là…” Nàng ngừng lại và hít một hơi dài. “Có thể là bất kỳ ai”.

“Em muốn nói là Gantry?”Khi thấy nàng không trả lời, anh xoay sang hướng khác. “Remy đã liều mạng để cứu mẹ con em, rồi ông cưới mẹ em và đưa cả hai người đi khỏi nơi đó”. Anh thấy hàm nàng nghiến căng lộ rõ mạch đập nơi cổ. “Em nói cha của Gantry đã bị bắt ngay sau vụ cháy. Nghĩa là lúc Remy đang hồi phục trong bệnh viện, đúng không?” Nàng gật đầu. “Vậy sao ông ta lại phải đưa hai mẹ con em tránh đi xa, trong khi Bud Gantry vẫn đang còn ở trong tù?”

“Có ai đó đã trả tiền để ông ấy đốt nhà. Mẹ em sợ chúng sẽ làm lại lần nữa”. Giọng nàng nghẹn lại. “Bà ấy làm thế để bảo vệ em”.

“Hay có thể Remy lo ngại Marc”.

Mắt nàng nhíu lại. “Em biết anh muốn nói gì. Cha em có thể chỉ là một ngư dân Cajun nghèo khó nhưng ông ấy chưa bao giờ làm hại một ai trong cuộc đời mình”.

“Ông ấy vừa chĩa súng vào mặt anh sáng nay đấy thôi”.

Nàng sải bước về phía anh. “Chỉ để dọa thôi, anh thừa biết thế”.

“Chắc ông ta từng cảm thấy rất nặng nề khi biết có ai đó đã khiến mẹ em mang bầu mà bà ta lại không bao giờ cho ông ấy biết. Rồi sau khi bà ấy chết lại còn biết thêm rằng cha em quá giàu có, đủ mua bán ông ấy cả trăm lần”.

“Ông ấy luôn mừng cho em”.

“Mừng vì Marc có thể cho em tất cả những gì mà ông ấy không có. Điều đó có thể gặm mòn ông ta. Đầu tiên là vợ, rồi đến cô con gái của mình…”

Jean-Del không có ý định né tránh khi nàng vung tay và tát anh, thật mạnh. “Đừng bao giờ nói với em về cha như vậy nữa”. Nàng khẽ thì thào qua làn môi trắng bệch. “Đừng bao giờ”.

“Em muốn biết sự thực, đúng không cưng? Đôi khi sự thực làm người ta thương tổn”. Anh nắm lấy cổ tay nàng khi nàng định đánh anh lần nữa và dùng nó để kéo nàng vào sát bên mình. “Anh không muốn em hy sinh bản thân để bảo vệ cho một kẻ giết người. Kể cả khi người đó là Remy. Em có hiểu không?”

“Em không biết ai đã giết Marc”, Nàng nói qua hàm răng nghiến chặt, vừa cố thoát khỏi vòng tay anh. “Nhưng chắc chắn đó không phải là Remy. Ông ấy đã xông vào lửa để cứu em và mẹ. Ông ấy đã không để em chết cháy ngày xưa và cũng đã không gây ra chuyện đó bây giờ”.

Anh siết chặt vòng tay quanh nàng. “Vậy hãy nói về điều mà em vẫn còn giấu anh. Hãy cho anh biết về Billy”.

***

“Mất thời gian vô ích – chẳng được gì đâu”. Terri càu nhàu. “Tôi đã nói Gantry không có ở đó”.

Cort có thể thả cho Terri về lại thành phố nhưng cô ta biết rất rõ Gantry đang hoạt động ở đâu, còn ông thì chẳng muốn tự mình lang thang tìm kiếm giữa vùng dầm lầy sông nước ấy. “Thì ta sẽ kiểm tra xem sao”.

“Vậy thì đi”. Cô thở dài và cho xe chạy vào một con đường nhỏ dẫn đến vùng đầm lầy.

“Hãy nói cho tôi cô biết gì về Gantry đi”.

“Đó là một tay khốn kiếp lành nghề nhất trong tiểu bang này”. Nhận thấy cái liếc xéo của ông, cô thở dài. “Thôi được, ông ta là một trong những người rất thạo việc. Có bao giờ ông thực thi nổi nghĩa vụ của mình…”

Ông thầm đếm đến mười. “Hãy cho tôi các sự kiện”.

“Gantry có một cơ sở sản xuất lớn với khoảng ba chục chiếc thuyền, đa phần hai đến ba người mỗi chiếc”. Cô mang kính râm vào khi họ đến gần chỗ bến thuyền. “Hoạt động chính của ông ta là đánh bắt thủy sản và hướng dẫn du lịch vùng đầm lầy. Ông ấy hơi kín tiếng và không ưa gì cảnh sát”. Cô chợt nhoài tới trước “Chết tiệt”.

“Chết tiệt cái gì?” Tất cả những gì ông thấy chỉ là một chiếc Chevy già nua cổ lỗ nằm ở bên đường. “Thử kiểm tra biển số của xe kia xem”.

Cô không muốn nói, nhưng cuối cùng cũng thốt ra, “Khỏi cần. Đó là chiếc xe được báo là đã bị mất cắp ở bệnh viện Mercy tối hôm qua”.

Điều đó có nghĩa là em trai ông và Isabel Duchesne đã ở đây. Và có thể đang còn ở đó. Cort nhận thấy có năm chiếc thuyền và mười lăm người trên bến khi họ dừng xe. Ông bước ra. Một trong đám đó – người to cao nhất – bước tới gặp họ.

“Ông là Gantry?”

“Chính hắn”.

Terri dang tay đứng chắn trước mặt Cort. “Bình tĩnh nào, Caine. Đây là một cuộc gặp chính thức”.

Gantry nhìn Cort qua đầu cô. “Có vẻ như ông là Gamble?”

“Phải”.

“Có lệnh khám xét không?” Khi Terri lắc đầu, Gantry nghiến răng, “Vậy thì cuốn xéo khỏi đây đi”.

Cort mỉm cười đáp trả. “Tất nhiên, chỉ cần cho biết em trai tôi và Isabel Duchesne đang ở đâu thôi”.

“Tôi chẳng biết chó gì hết”. Người đàn ông to lớn nhìn xuống Terri, vẻ căm ghét trên mặt dịu xuống khi ông ta dặt tay lên vai cô. “Therese, chúng ta sẽ lại đi quanh tìm họ, đúng không? Tôi nghĩ tối hôm qua chúng ta đã ca bài ca ấy khá đủ rồi”.

Trước khi nghĩ mình định làm gì Cort đã xấn đến xô Gantry ra khỏi Terri. “Bỏ tay ra khỏi cô ấy và nói xem họ đang ở đâu, anh chàng Cajun”.

“Nếu không thì sao?” Đôi mắt màu đen nhìn Cort ước lượng. “Ông to con đấy, Gamble, nhưng liệu có chịu nổi không đây?”

“Dừng lại. Đừng có mà điên tiết lên thế”. Terri chen vào giữa hai người và đặt một tay lên ngực Cort. “Ta đến đây đâu phải để cãi nhau, thưa chỉ huy, mà chỉ nêu vài câu hỏi. Còn ông…” cô quay sang Caine và gí đầu ngón tay vào xương ức ông ta, “Ông phải bình tĩnh và trả lời các câu hỏi ấy chứ”.

“Gamble không có ở đây. Isabel cũng vậy”. Ông xỉa ngón tay cái về phía các thuyền của mình. “Hỏi quân của tôi đi. Cả sáng nay chúng tôi bủa đi tìm họ”.

Cort thả lỏng bàn tay. “Thế sao lại phải bực tức?”

“Vì chúng tôi là những người tử tế”. Gantry nói, giọng cũng phẳng lặng như Cort.

“Những người tử tế đang lo lắng cho đám người của mình?”

“Thằng cớm em ông và con ghẹ của nó không phải là người của chúng tôi”. Gantry bĩu môi. “Ông có thể bưng hết họ về thành phố sau khi chúng tôi tìm thấy”.

“Sau khi hay trước khi ông đập bể sọ họ?”

Gantry cười rộng miệng. “Có gì để nói rồi đấy, Gamble, gắng lên và nói tiếp đi”.

“Caine”. Giọng Terri mang vẻ cảnh báo. “Chúng tôi cần biết ông có bị mất dụng cụ nào đó không”.

Đôi mắt đen hướng sang mặt cô. “Chẳng hạn như?”

“Chẳng hạn như một thứ gì đó có thể giết người”. Cort dợm bước về phía nhà kho nhưng người đàn ông to lớn đã chắn ngang đường. “Tôi có thể trở lại đây mang theo lệnh khám nhà cùng một thanh tra bảo vệ nguồn lợi thủy sản và thú săn. Lệnh khám sẽ cho phép xét nhà nhưng cai ngục thì sẽ hạ anh đo ván. Cũng kiểu như Marc vậy”.

“Cứ mang đến. Tôi làm ăn đàng hoàng ở đây, và luật sư của tôi cũng thích lôi những đồ khốn như ông ra tòa lắm lắm”. Gantry quay sang Terri. “Mà thứ vũ khí giết người nào vậy?”

“Có ai đó đã dùng một chiếc gậy cạy hàu để giết Marc LeClare”.

Gantry chợt lặng yên rồi đưa mắt nhìn Terri với ánh mắt của một con rắn độc. “Cô thực sự luôn muốn gói ghém mọi sự một cách vội vã như vậy sao, cưng?”

Trước sự ngạc nhiên của Cort, cô gái tóc nâu tỏ ra xúc dộng. “Không phải như ông nghĩ đâu, Caine”.

“Tôi không nghĩ thế, tôi biết thế. Cái nòi trong nhà nó thế”. Ông ta trừng mắt nhìn Cort. “Vậy là ông đã tâng bốc cô ta để bày ra chuyện ấy hay đây là ý tưởng của cô ta?”

Cort biết cha của Terri từng là cớm nhưng đã dính vụ tạo bằng chứng giả tại hiện trường và bị buộc thôi việc. Chuyện nhục nhã ấy không phải ai cũng biết, nhưng trước khi đập vỡ hàm gã Cajun ông muốn xem Caine biết tới mức nào về vụ đó. “Vậy là sao, Terri?”

“Cha Caine là anh của mẹ tôi”. Cô đưa một tay lên sau gáy. “Tôi rất ghét phải công nhận, nhưng chúng tôi là anh em con chú con bác”.

Cơn thịnh nộ lạnh như băng đông cứng trong con người Cort. “Vì vậy mà cô vẫn cố ém nhẹ vụ này?”

Cô gật dầu. “Ngay khi nghe nạn nhân là Marc LeClare. Nếu Caine ở đây không phóng hỏa giết ông ta thì hẳn cũng phải có một ai đó trong đám họ hàng xa của tôi đã làm chuyện đó”.

Gantry nắm lấy tay cô và lắc mạnh. “Đừng có mà chỉ điểm họ hàng bà con như thế”.

“Gantry”. Cơn nóng giận trào lên ở Cort. “Tôi đã nói hãy buông tay ngay khỏi người cô ấy”.

Người đàn ông to lớn thả tay Terri và khẽ nâng cằm cô. “Sao không nói với hắn rằng cô là một con lừa cái, cưng? Có thể sẽ lần vào quần hắn nhanh hơn đấy”.

Ông ta đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn sang Cort. “Nếu tắt đèn thì có khác gì nhau, đúng chứ? Mẹ kiếp, một con bé Cajun dư sức dạy cho ông biết có thể làm những gì với con gà trống của mình”.

Có lẽ lần đầu tiên trong đời nếp văn minh ở Cort như vụt tắt. Ông lao tới đối mặt với Gantry đang đứng chắn ngang đường. Họ quấn vào nhau trong cơn loạn ẩu.

“Cort!”Terri xoay vòng quanh họ. “Khốn kiếp. Caine, buông ra ngay!”

Nắm đấm nặng nề của Gantry quại vào hàm Cort trong khi ông giáng lại đối phương một quả ngay dưới cơ hoành. Ông xô gã Cajun ra và đứng tấn trong khi Gantry cũng làm như vậy. Cả hai vờn nhau vòng quanh chờ đòn ra tay tiếp. Rồi ba tiếng súng vang lên khiến cả hai cùng đứng yên bất động.

“Giờ tôi đã buộc được các người chú ý lắng nghe rồi dấy”. Terri nhắm súng vào họ. “Tôi cần sự hợp tác. Caine Gantry, ông bị bắt vì tội tấn công người thi hành công vụ và bất cứ tội gì mà tôi nghĩ ra trên đường về đồn. Còn ông, chỉ huy Gamble”, Cô chìa cho Cort một chiếc còng tay. “Vui lòng khóa tay ông ấy lại”. Cô quay sang đối mặt với đám người của Caine và đưa súng lên. “John, ông là sếp. Ông muốn bao nhiêu người trong số này được vào phòng giam khẩn cấp hôm nay đây?”

“Đồ chó cái máu lạnh”. Caine lầm bầm trong khi bị Cort còng tay.

“Cái nòi trong nhà nó thế”, Terri vui vẻ đồng ý. “John, ông đã tới nhà cha tôi, đã thấy các giải thưởng về chiến tích thiện xạ của tôi bày trong phòng ăn rồi đấy. Đừng bổ sung thêm gì vào đấy nữa nhé”.

“Tôi sẽ kêu luật sư, Caine”. Viên quản đốc giang một tay và cả đám dừng lại. “Để cho họ đi”.

Cort dẫn Gantry lại phía xe và đẩy ông ta vào băng ghế sau trước khi ngồi vào chỗ tay lái. Terri ngồi vào phía bên kia, vẫn không rời mắt khỏi các khuôn mặt hằn học của đám thợ chài.

“Cô đã phạm sai lầm lớn, cưng ơi”. Gantry nói. “Hắn tấn công tôi. Đó chỉ là phản ứng tự vệ”.

“Đó sẽ là bất cứ thứ gì mà tôi nói”. Cô liếc nhìn ông ta qua kính chiếu hậu. “Làm ơn câm miệng lại đi, ông anh họ của tôi”.

Gantry chịu nhịn ngồi yên, và Terri cố thử gọi cho ai đó bằng điện thoại đi động. Cort cũng chẳng mấy tự tin để mở miệng trên đường về thành phố. Ông dẫn người đàn ông to lớn vào trụ sở cảnh sát và giao cho viên trung úy trực rồi đi lên thang máy. Terri gọi theo nhưng ông vẫn thẳng bước không chút do dự.

Ông quay lại phòng xử lý sơ bộ nửa giờ sau đó và thấy cô đang đánh máy báo cáo vụ bắt giam trong khi Gantry bị còng tay ngồi kế bên bàn. “Terri”.

“Khoan đã”. Cô kéo tờ báo cáo ra khỏi máy in rồi lục trong ngăn kéo và lôi ra một tập hồ sơ. “Xong ngay đây. Ông có muốn hỏi cung cùng với tôi không? Chắc sẽ có nhiều điều tưởng tượng khó tin đây”.

“Terri”. Cort chờ cho đến khi cô ta nhìn thẳng vào mình. “Thám tử Garcia sẽ thế chỗ cô ở đây”.

“Ông đang nói gì thế?” Cô đưa mắt từ ông ta sang Garcia khốn khổ rồi lại quay sang ông. “Đây là công việc của tôi”.

“Tôi đã đề nghị tách cô khỏi vụ này”. Ông gật đầu về phía Garcia đứng bên. “Cô sẽ thực hiện việc trực bàn ở tầng trên cho đến khi có lệnh mới”.

Ông quay lưng về phía khuôn mặt thẫn thờ của cô và bước đi thẳng. Âm thanh duy nhất vọng theo sau ông ta là tiếng cười nhạo báng của Gantry.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN