Luân Hồi Có Hạn - Chương 1-2: Tận thế - Lần đầu (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Luân Hồi Có Hạn


Chương 1-2: Tận thế - Lần đầu (2)


Edit: Nhất Tiếu Nại Hà

Thư viện ở lầu một vắng vẻ, trống không. Nhiều bộ sách nằm lộn xộn trên sàn, không khó để tưởng tượng mọi người đã trải qua nỗi hoảng sợ như thế nào. 

“Lên lầu hai xem thử, mình cảm thấy sẽ có chút gì đó.” A vẫn đi trước, tôi nhìn bóng lưng cậu mà an tâm hơn hẳn.

B đi trước tôi, cô ấy quay đầu lại, hỏi nhỏ: “Cậu không sao chứ? Bây giờ đã đỡ chưa?” Cô ấy vẫn cho là tôi bị kinh hãi quá mức, chỉ có bản thân tôi biết thật ra mọi chuyện không phải như cô ấy nghĩ.

Tôi rũ mắt xuống, lắc đầu nhẹ nhàng: “Không sao cả, đừng lo cho mình.” 

“Ừ, vậy là ổn rồi.” Cô ấy cười rất nhẹ, hình như đã yên tâm.

Đi đến nơi lưu trữ sách ở lầu hai, A đẩy cửa vào. Thật bất ngờ làm sao, cửa bị đẩy ra một cách dễ dàng. 

Có rất nhiều người ngồi đủ kiểu, tất cả đều lọt vào tầm mắt tôi. Không hiểu vì sao trực giác trong tôi giống như muốn nói: Nơi này có vài phe phái đang kiếm lợi, bọn họ đấu đá lẫn nhau chỉ vì lợi ích. 

Người có thế lực lớn nhất ở đây chính là người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sofa bọc da hổ. Thấy chúng tôi bước vào, anh ta híp mắt, nói: “Ta là vua ở trong không gian này, các người nhất định phải nghe theo ta.” Giọng nói chứa đầy sự lạnh lẽo, khốc liệt xen lẫn khát máu. 

C vừa nghe liền xù lông: “What the…!  Tận thế rồi mà mày còn làm chuyện quỷ quái hả?! Vua? Đồ trâu bò! Có phải mày còn chưa tỉnh không??? What the…!” 

King — cũng chính là vua. Anh ta ngẩng đầu nhìn cậu một hái, tựa như đang nhìn một người đã chết vậy. 

A đẩy mắt kính lên và nói với King: “Đừng để ý, cậu ấy mới trải qua chuyện lớn như vậy nên nhất thời kích động, mọi người thông cảm cho.” 

B kéo C còn đang muốn cái gì đó lại, lắc đầu. 

“Cậu nói chuyện lễ phép đấy, nghe còn thấy thoải mái một chút.” Một người phụ nữ có hình xăm dây leo hoa hồng cười hì hì, cô ta chỉ đeo đai lưng màu đen và mặc quần tây ngắn, thoạt nhìn trông có vẻ rất giỏi giang. 

Trực giác nói với tôi rằng cô ta là bạn của K — Queen. 

Nghe Q nói vậy, K mới miễn cưỡng đưa mắt nhìn thoáng qua A, sau đó mới phất tay, gọi A đi qua. 

Q cũng gọi tôi và B tới bên cạnh, khuôn mặt cô ta cười rất tươi. Cô ta nhìn tôi, sau đó liền kéo B đang đứng ở phía xa đến gần mình, nói rất nhỏ. 

Tôi đứng ngây ra tại chỗ, không biết làm sao cho phải, chỉ thấy B nhíu mày thật chặt, cô ấy đột nhiên nhỏ giọng tranh cãi với Q rất kịch liệt. 

Những người khác đều được gọi đến chỗ của K và Q để hỏi thăm tình hình, để lại một mình tôi đứng tại chỗ. Cửa sổ sát đất của nơi lưu trữ sách không hề được đóng, một trận gió thổi vào khiến cả người tôi lạnh toát. 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? 

A quay trở lại, nói rất lạnh lùng: “Chúng ta đi thôi.” Ở bên kia, B cũng giằng tay ra khỏi Q, chạy chậm về phía tôi.

“Sao vậy?” Tôi hỏi nhỏ B, cô ấy luôn là một người dịu dàng, không dễ tức giận như vậy. 

B ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tôi, tôi bị cô ấy nhìn đến mức lạnh cả sống lưng. Một hồi sau, cô ấy lắc đầu, không nói gì cả. 

“Đi thôi, chúng ta đi thôi. Nơi này… không ổn.” A vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, tôi cân nhắc ý tứ của cậu, định bụng ra ngoài sẽ hỏi cậu sau. 

Trong lòng họ có chuyện gì đó, bởi vì ngay cả một người chểnh mảng, lơ là như C cũng nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp. 

Một hàng bốn người đi từ lầu hai đến chỗ rẽ lầu ba, suốt cả đoạn đường chẳng hề nói chuyện. 

“Lúc nãy sao vậy?” Tôi không nhịn nổi nữa, cả đoạn đường đều im lặng đã khiến tôi cảm thấy nhất định là họ có chuyện gì đó, chỉ có tôi bị giấu giếm mà thôi. 

“Không có việc gì, không có việc gì, cậu không cần phải biết.” A sờ đầu tôi, lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy. 

B vẫn không hé răng, cũng chẳng ngẩng đầu nhìn tôi, ngược lại là C vô cùng phiền chán: “What the… những gì bọn họ nói đúng là mẹ nó chẳng thể tưởng tượng nổi.” C nhìn thẳng vào mắt tôi, gằn từng tiếng: “Bọn họ nói —“

“Á – – -” B đột nhiên hét lên một tiếng rồi bụm miệng, chỉ tay vào hành lang lầu hai. Nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, tôi thấy một đoàn zombie đang đột kích.

“Chạy mau, lên lầu!” A kéo tôi và B lên cầu thang của lầu ba, còn cậu thì lo cản ở phía sau.

Tình huống vô cùng hỗn loạn, tôi chạy nhanh như bay, thậm chí cũng không kịp nhìn đường dưới chân mình. Bốn người chúng ta chạy đến một phòng chất đầy đồ đạc linh tinh, ai nấy đều thở hổn hển. 

Tim tôi đập dồn dập, bởi vì vận động quá độ mà cảm thấy hít thở không thông. Đợi đến khi tỉnh táo lại, tôi mới có cơ hội xem xét căn phòng này. Đây là một chỗ để đồ đạc linh tinh, bên trong chất đầy dụng cụ làm vễ sinh, kỳ quái hơn là còn có một cánh cửa bên hông. 

Mọi người ngồi dưới đất, nghỉ ngơi khoảng một giờ. A nhìn cánh cửa hông kia rồi nói: “Mình qua đó xem tình hình thế nào, có lẽ sẽ có thu hoạch.” 

Tôi không muốn cậu đi. Trực giác nói với tôi rằng sẽ có chuyện không may xảy ra, nhưng không hiểu sao môi tôi lại giật giật, không thể nói ra câu nào cả. 

A đứng dậy, dắt tôi qua một bên: “Mình nhận được báo cáo lần trước rồi.” Cậu nở nụ cười nhợt nhạt.

Tôi không nói gì. Báo cáo? Báo cáo gì chứ? À… đúng vậy, tôi đã báo cáo rồi.” 

Đầu tôi lại bắt đầu đau, nhìn A rời đi, cả tôi lẫn B và C đều im lặng. Thời gian dần dần trôi qua, ánh nắng chiều đã nhuộm đỏ cả một bầu trời. 

Tôi bắt đầu có cảm giác không an tâm rất mãnh liệt: “Không được, mình phải đi tìm cậu ấy.” Tôi cầm ba lô lên, định bụng chạy tới cửa hông để tìm A. 

“Đừng đi! Đừng đi!” B gọi tôi ở sau lưng: “Nếu cậu nhất định phải đi, mình sẽ đi cùng cậu.” 

Tôi còn chưa nói mà C đã xù lông: “What the… cậu muốn đi chịu chết hả? Đừng có dẫn B theo!” sau đó quay sang B và nói: “Em có biết không…” 

“Em biết.” B kịp thời ngắt lời của C, nói: “Em muốn đi. Em muốn ở bên cạnh cô ấy.” 

“Được được được, đi đi đi, chịu chết hết đi, ông đây ở lại nhìn xem.” Dứt lời, C ngồi xuống với vẻ hờn dỗi.

B cũng lấy đồ, đi đến bên tôi và nói: “Đi thôi.” 

Tôi đẩy cửa hông ra, đi vào một vùng tối và sâu không thấy đáy. 

Giơ bàn tay năm ngón lên cũng không nhìn thấy gì, chúng tôi đi khoảng chừng hơn nửa tiếng. B đoán rằng nơi đây là một thư viện đầy sách, chứa đựng toàn bộ sách của địa phương.

Vòng qua từng giá sách một nhưng vẫn không tìm thấy lối ra, tôi hơi mệt nên bước chân chậm lại, đi tới đi lui, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó thiếu thiếu. “B này?” Tôi hỏi dò, nhưng trong thư viện chỉ có tiếng tôi vang lên. 

Di động phát ra ánh sáng mỏng manh chớp tắt, hết pin rồi. Tim tôi đập nhanh quá. Không còn cách nào, tôi đành phải kéo màn cửa sổ ra, ánh trăng chiếu vào tạo thành ánh sáng mờ nhạt, vừa khéo có thể chiếu sáng từng chỗ một.

Tôi xoay người, bỗng nhiên có ai đó vụt qua trước mắt. Đau quá — Tôi cúi đầu, một con dao ngắn đã đâm vào lồng ngực, đây chính là đồ mà chúng tôi đã mang ra khỏi ký túc xá, lúc đó tôi đã để nó vào ba lô của ai?

Tôi muốn ngẩng đầu nhưng một giây sau, tay của ai đó đã bịt mắt tôi lại. 

Hoàn toàn không thấy ánh sáng, chỉ ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trong không khí. Một hồi lâu, tôi mới nghe thấy tiếng thở dài. 

Tôi biết… tất cả đều kết thúc hết rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN