Luân Hồi Lục Kiếp - Quyển 1: Đoạn Niệm Tình (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Luân Hồi Lục Kiếp


Quyển 1: Đoạn Niệm Tình (1)


Nàng là một Đoạn Niệm Kiếm, lớn lên nhờ máu và lòng thù hận của con người ta. Trong người nàng vừa là linh khí của trời đất ở chuôi kiếm vừa có tà khí của các sinh mạng. Người ta đồn rằng kẻ bá chủ thiên hạ chính là kẻ có nàng trong tay. Nàng bị chuyền đi qua tay biết bao kẻ nhưng chẳng ai sống lâu được cả. Đoạn Niệm may mắn được lão tiên nhân đúc ra nàng dấu tại gốc đào trên núi Trầm Luân rồi ông ấy cũng hồn phi phách tán luôn vì tuổi già.

Nàng sống cô đơn ở nơi cao nhất của đỉnh núi, ngày ngày ngắm mặt trời mọc rồi lặn, thật đẹp biết bao nhưng không hiểu sao…trong lòng vẫn thật trống rỗng. Cho tới một ngày, có một gã quái nhân mặt đầy máu, toàn thân đầy rẫy vết thương đến quấy rầy giấc ngủ có nàng. Trông hắn ta như phát ra ánh sáng hào quang, khiến người khác chói mắt nhưng lại bị trọng thương khiến cho ánh sáng giảm đi đáng kể. Đằng sau hắn lại thêm một đống quái nhân nữa nhưng mặc đồ đen nhìn thôi cũng biết đây là hai phê đối nghịch rồi. Tên quái nhân kia còn không có vũ khí….Đoạn Niệm đoán hắn chết chắc.

Đúng là nói linh tinh rước khổ vào thân, tên quái nhân đó chả hiểu sao nhìn thấy nàng lấp ló dưới gốc đào liền cầm nàng lên. Đoạn Niệm cũng không hổ danh là Thần Kiếm, uy lực đúng là vô cùng đáng nể. Không quản người cầm có nội lực ít hay nhiều nhưng chỉ cần có nàng thì hắn cũng tăng sức mạnh lên đáng kể.

Lúc giết hết đống người áo đen, Đoạn Niệm thỏa mãn với mùi vị của máu mà rất lâu rồi nàng mới được nếm. Còn tên kia:
– Quả là một thanh kiếm tốt!

Đoạn Niệm không thèm để tâm đến hắn. Hắn ta lại cười phá lên:
– Ta biết ngươi. Ta là Thừa Khanh – đồ đệ của Phương Trục trưởng môn phái Hoa Sơn. Hôm nay chúng ta có duyên như vậy, ta làm chủ nhân của người nhé?

Đoạn Niệm im lặng một hồi rồi mới cất tiếng, giọng nàng hơi trầm và đục như mùi máu:
– Chủ nhân? Ngươi không sợ chết…?

Thừa Khanh lấy ngón tay vuốt lên Đoạn Niệm:
– Ta cũng xén gặp Diêm Vương không ít lần rồi thì có gì phải sợ? Nàng thích máu ta sẽ cho nàng, ta là bán yêu chắc chắn nàng sẽ thích mùi vị của ta đấy.

Đúng là thứ yêu quái thu thập tà khí như Đoạn Niệm thích nhất là bán yêu rồi. Như bán yêu mà lại ở Hoa Sơn thì thực nực cười. Nàng chấp nhận đi cùng hắn. Hắn đưa nàng về môn phái của hắn, đường hoàng công khai nàng mà không sợ người khác nhòm ngó. Đoạn Niệm nhiều khi rất khinh thường Thừa Khanh, một tên nhãi ranh nội lực không bằng được một phần mười nàng. Nhưng hắn lại rất chăm chỉ, luôn luôn luyện tập. Biết Đoạn Niệm ghét hắn nên khi tập hắn cũng không sử dụng nàng. Mỗi đêm rằm Đoạn Niệm thường bị hắn hóa rất nhiều và Thừa Khanh cũng thế, hai người họ đều là nửa ma nửa tiên mà. Nhưng Thừa Khanh vẫn luôn ôm nàng thậm chí còn cho Đoạn Niệm uống máu của mình.

Thừa Khanh ở môn phái bị bắt nạt rất nhiều, nhiều khi Đoạn Niệm muốn ra tay sử cho mấy tên kia một bài học nhưng bị Thừa Khanh ngăn lại. Trong lòng Đoạn Niệm giờ đây, Thừa Khanh rất tốt, hắn yếu đuối kém cỏi khiến nàng muốn bảo vệ hắn mãi mãi.

Một lần nọ, Thừa Khanh dẫn theo nàng đến một động băng nhỏ. Ở đó có một thiếu nữ đang ngủ say trên chiếc giường băng. Thừa Khanh hình như…rất yêu nàng ta. Thì ra nàng ta chính là Nhật Hạ cô cô – tiền trưởng môn của phái Thiên Sơn. Theo như những gì Đoạn Niệm biết thì người này đã mất tích khỏi giang hồ mấy chục năm nay rồi…sao nàng ta lại ở đây nhỉ? Thừa Khanh vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của Nhiệt Hạ:
– Hạ Hạ! Ta quay về rồi, ta đến tìm nàng rồi? Nàng tỉnh lại được không? Là ta không tốt, thân phận ta kém cỏi…đáng lẽ không nên yêu nàng để rồi hạ nàng…như bây giờ

Đoạn Niệm Kiếm rung lên một cái, là Đoạn Niệm đang cười đấy :”Hừm! Hóa ra người cũng biết bản thân kém coi à?”. Tự dưng ở đâu phát ra tiếng đùng một cái, cửa động phí phá tan. Thừa Khanh giật mình đứng dậy. Phía ngoài một đám người xông vào:
– Tên ma đầu! Ngươi còn dám tới đây à. Hôm nay ta phải thay trời hành đạo…diệt trừ thứ yêu ma như ngươi.

Biết sức của Thừa Khanh không đủ, chỉ giao đấu có mấy chiêu đã bị trọng thương nên Đoạn Niệm đành phải vận nội công của nàng. Vì chỉ là một thanh kiếm nên sức hao tổn rất lớn. Sau khi là tướng bại trận, vị trưởng vừa mắng Thừa Khanh kia tức tối chỉ tay vào mặt hắn. Giờ đây Đoạn Niệm mới biết, Thừa Khanh và Nhật Hạ từng yêu nhau. Hai người họ thề non hẹn biển nhưng vì Thừa Khanh là bán yêu nên tiên môn bắt Nhật Hạ tự tay giết hắn. Nàng vì có lỗi với tiên môn lại một lòng với Thừa Khanh nên đã tự vẫn và giao chàng cho Phương Trục trưởng môn tức sư huynh nàng ở phái Hoa Sơn nuôi dạy. Đoạn Niệm lắc đầu :”Thảo nào hắn ta đau thương tới vậy.”

Về tới Hoa Sơn, Thừa Khanh trọng thương một thì Đoạn Niệm trọng thương mười nhưng nàng vẫn không nói cho hắn biết. Chẳng hiểu sao đêm ấy lúc Thừa Khanh ôm nàng ngủ thì đột nhiên đoạn niệm hóa hình người. Luyện bao năm không thành đến khi yếu đuối nhất thì có thân thể mới. Trông nàng không khác gì một nàng tiên phong trần, nhưng cũng vô cùng yêu nghiệt. Nàng véo má Thừa Khanh:
– Dậy dậy! Nhìn ta này.

Thừa Khanh tỉnh giấc cũng bị dọa đến tái mặt:
– Nàng…?

Đoạn Niệm nhăn mày :
– Không biết! Y phục ngươi đâu?

Hắn ta đỏ mặt đi khiến cho nàng. Chẳng hiểu bao năm qua Đoạn Niệm làm gì có hiểu sự cách biệt nam nữ không mà chẳng xấu hổ chút nào. Nàng thích thú với bộ đồ rộng thùng thình của Thừa Khanh. Hằng ngày, Đoạn Niệm có thêm thú vui là ngồi ăn hạt dẻ ngắm Thừa Khanh luyện công. Nhiều khi nàng còn tiện tay ném mấy hạt vào người hắn xem tốc độ né của hắn có tăng lên không. Thừa Khanh đi bắt cá Đoạn Niệm cũng theo sau. Nàng không nhanh tay và cũng không có kinh nghiệm nên chẳng bắt được con nào. Tức mình nàng biến thành thanh kiếm, mang tà khí cướp đi sức sống của toàn bộ con sông. Thừa Khanh ôm nàng lên, cứ trách:
– Nàng có biết mình đang lạm sát vô tội không?

– Ta thích.

– Không được thế

– Thích thế

– Đoạn Niệm

– Thôi được rồi…hiểu rồi mà.

Thừa Khanh cũng không có trách nàng vì hắn biết Đoạn Niệm cũng vì sống trong oán khí quá lâu nên tâm tình vậy. Nhiều khi nhìn cái tính ngây thơ của Đoạn Niệm khiến hắn bật cười. Ví dụ như lúc nàng tắm xong nhất định phải được hắn chải tóc cho, lúc nàng ăn táo không bỏ hạt, lúc nàng tranh củ cà rốt với von thỏ….Thực ra…Đoạn Niệm rất tốt.

(Phần này còn 1 chương nữa thôi)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN