Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong


Chương 14


Sầm Thu Sinh không ngờ rằng con út sẽ trở về vào thời gian này, chỉ là nhìn con trai sắc mặt tái nhợt, cùng với đôi môi không có chút huyết sắc, ông cau mày nói: “Bách Hạc, sao con không ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng?”

Ánh mắt Sầm Bách Hạc xẹt qua một loạt ô tô đỗ ở cửa, cúi đầu nói: “Ở trong bệnh viện cũng vậy thôi, không bằng đi ra ngoài hít thở không khí.”

Sầm Thu Sinh biết thằng con út không tin quỷ thần phong thuỷ, cho nên cũng không nói việc này cho hắn biết, thật không ngờ hắn vẫn biết.

Mắt nhìn Lương Phong đi theo phía sau Sầm Bách Hạc, Sầm Thu Sinh thở dài, “Thời tiết bên ngoài không tốt lắm, con trở về nghỉ ngơi đi.”

Sầm Bách Hạc vươn tay muốn kéo cửa xe: “Chuyện náo nhiệt như thế, sao con có thể bỏ qua.”

“Bách Hạc, trong xe không có chỗ trống, đường nông thôn lại không dễ đi, em đừng đi.” Sầm lão đại vươn tay ngăn em trai lại, tươi cười có chút xấu hổ.

Khi xem phong thuỷ có không ít chú ý, đặc biệt kiêng kị người không tin phong thuỷ nói ra lời bất kính, hôm nay là một ngày tốt, anh sợ em trai làm hư chuyện.

Sầm lão đại là người tính cách hàm hậu, bình thường đều vô cùng chiếu cố mấy đứa em trai em gái. Dưới cái nhìn của anh, nếu tu sửa nhà tổ lại lần nữa mà có lợi với thân thể em trai, anh khẳng định không nói hai lời liền nguyện ý.

Chính bởi vì như vậy, anh cũng càng thêm sợ hãi em út làm ra chuyện không có lý trí.

Có điều từ nhỏ bởi vì nguyên nhân thân thể, em út rất ít lộ cảm xúc ra ngoài, sau khi anh nói xong câu đó, cũng không nhìn ra ý nghĩ gì từ trên mặt em trai.

“Không phải chiếc xe này còn trống sao.” Sầm Bách Hạc nhìn thoáng về phía sau, chọn một chiếc xe cách hắn tương đối gần, mà còn không có người ngồi, cúi đầu trầm mặc ngồi vào.

Kỳ Yến đứng ở ngoài cửa xe còn không biết rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một người toàn thân đỏ đến phát tím, giành trước cậu ngồi vào trong chiếc xe an bài cho cậu.

Cậu quay đầu nhìn bảo tiêu giúp cậu mở cửa xe, bảo tiêu vẻ mặt vô tội lại xấu hổ nhìn cậu.

Kỳ Yến nghĩ nghĩ, đi theo nam nhân mây tía rợp trời này ngồi vào trong xe, có thể cọ cọ mây tía thì tốt rồi.

Sau khi cửa xe đóng lại, Kỳ Yến nhìn nam nhân bị mây tía vờn quanh, lại có vẻ không quá khỏe mạnh bên cạnh, phát hiện đối phương có một gương mặt làm người ta kinh diễm, tóc đen dán ở sau tai, có vài phần vẻ đẹp bệnh thái. Bàn tay đặt ở trên đầu gối đốt xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, nếu lại mọc thêm một chút thịt, thì càng thêm hoàn mỹ.

Sầm Bách Hạc chú ý tới người trẻ tuổi bên cạnh đang nhìn hắn, hắn quay đầu nhìn đối phương, đối phương nhe răng cười, còn lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ không sâu không cạn.

Hắn ngẩn người, gật gật đầu với người thanh niên, sau đó liền thu hồi ánh mắt của mình.

Kỳ Yến cũng không thèm để ý thái độ có chút lãnh đạm của hắn, thu hồi ánh mắt mình, lấy di động ra cúi đầu chơi tiếp.

Trong xe nhất thời không nói chuyện, chờ sau khi xe bắt đầu khởi động, Kỳ Yến cất di động, ngửa đầu dựa vào phía sau xe, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Xe lái được một khoảng, liền bắt đầu xóc nảy, Kỳ Yến phát hiện xe đã lái ra vùng ngoại thành, tiến vào đường nhỏ nông thôn.

Đế đô kinh tế phát đạt, mặc dù là nông thôn cũng vô cùng náo nhiệt, thường thường có xe hiệu lái qua bên cạnh đoàn xe, dưới nắng mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ.

“Anh làm sao vậy? Tôi thấy sắc mặt anh hình như không thích hợp.” Kỳ Yến quay đầu nhìn người đồng hành bên cạnh, sắc mặt còn khó coi hơn hồi nãy, “Say xe sao?”

Bảo tiêu lái xe nghe ngũ thiếu có khả năng say xe, vội vàng đỗ xe ở ven đường, quay đầu khẩn trương hỏi: “Ngũ thiếu, cậu không sao chứ!”

“Tôi không có chuyện gì, tiếp tục lái.” Sầm Bách Hạc dùng khăn tay che miệng, nghẹn ho hai tiếng.

Kỳ Yến nghe lái xe gọi nam nhân bên cạnh là ngũ thiếu, liền đoán được thân phận của hắn.

Con trai lúc tuổi già của Sầm Thu Sinh, cái người trong truyền thuyết có khả năng mạng không còn lâu, Sầm ngũ thiếu.

Cậu cho rằng Sầm ngũ gia hẳn là người bệnh cả người bệnh khí, cảm xúc mặt trái quấn thân, thật không ngờ hình tượng đối phương lại vượt qua dự đoán của cậu thật xa.

Đây là một người tâm tính kiên định, cho nên khi bệnh tật quấn thân mới có thể trầm ổn như thế, tuy rằng thái độ với người khác có chút lãnh đạm, nhưng mà đối với một người từ nhỏ đã thân mang bệnh tật mà nói, có thể làm được điểm này đã vô cùng không dễ dàng.

Dưới cái nhìn của cậu, mệnh cách Sầm ngũ gia cực quý, là người có mệnh cách tốt nhất trong số những người cậu từng gặp. Nhưng có lẽ chính bởi vì mệnh cách quá vượng, dẫn đến quý cực không tốt, khiến thân thể hắn thừa nhận không nổi, cho nên thân thể mới thường xuyên suy yếu.

Thường thường nghe người ta nói, ai ai có mệnh cách quý không thể nói ra, trên thực tế nào có nhiều mệnh cách quý không thể nói ra như vậy, bình thường thì người chân chính có được loại mệnh cách này, không phải thân thể thừa nhận không nổi phúc khí lớn như vậy mà chết sớm, thì chính là trải qua suy sụp mới đứng ở địa vị cao.

Sầm ngũ gia từ nhỏ nhận hết sủng ái của người nhà, năng lực cá nhân lại xuất chúng, người như vậy suy sụp có thể trải qua thật sự có hạn, làm sao có thể khiến phúc khí nhiều đến mức sắp bùng nổ tìm được một cửa ra, khiến thân thể giữ vững cân bằng?

Đáng tiếc, lần đầu tiên nhìn thấy người “quý không thể nói”, chỉ tiếc mạng không còn lâu, mệnh cách như vậy, trùng kiến nhà tổ nào có thể dễ dàng thay đổi?

“Em trai, em làm sao vậy?” Sầm nhị tỷ nhìn thấy xe em trai ngồi ngừng lại, lo lắng tình huống thân thể hắn, vội vàng xuống xe lại đây nhìn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN