Luận Một Vạn Phương Pháp Ăn Yêu Quái
Năng khiếu
Tự lẩm bẩm ra câu nói này, sau khi kịp phản ứng Mục Bạch đột nhiên sửng sốt.
“Không phải. . . Ta đã đói bụng đến mức ngay cả loại quái vật này đều muốn hạ miệng sao?”
Vuốt vuốt bụng mới chỉ bảy phần no, Mục Bạch cũng không có để tâm lắm cái ý niệm kỳ quái này, hắn lắc lắc đầu, đem tạp niệm trong đầu vung đi.
Cự mãng trong video cùng ông lão trong mộng biến thành nửa người nửa rắn, nhìn qua không phải là cùng một loại.
Nhưng Mục Bạch luôn cảm thấy cả hai có một ít chỗ tương tự.
Tỉ như, lưỡi rắn của cả hai đều là màu tím, màu vảy rắn cũng nhất trí.
Nghĩ tới đây, hắn xuất ra điện thoại di động gọi cho lão Hà.
Điện thoại rất nhanh kết nối.
– Thế nào lão Bạch, gọi điện thoại cho tớ sớm như vậy, có việc gì? Tớ nói trước với cậu, tìm tớ vay tiền là nhất định không có cho cậu mượn, gần đây quá kẹt.
Mục Bạch lông mày run lên :
– Cái gì là tớ tìm cậu vay tiền? Lão Hà, cậu tháng trước mượn tớ một ngàn đến bây giờ còn chưa trả đấy. . .
– Bằng bản sự mượn tiền, tại sao lại muốn trả?
Lão Hà nghiêm trang nói.
Mục Bạch: “. . .”
Nói thật, sự tình Mục Bạch đến bây giờ hối hận nhất , chính là thời điểm tại đại học quen biết lão Hà cái tên bạn xấu này.
– Cái gì mà trả hay không trả, tớ cảnh cáo cậu a, lần trước nói tháng này lãnh lương trả tớ, cậu nếu lại quỵt nợ, tớ đi thẳng đến trước mặt lãnh đạo công ty cậuu tính tiền.
– Tớ vừa rồi nói đùa, lão Bạch, tớ là loại người vay tiền không trả kia sao? Cậu nói đúng không? Sáng sớm gọi điện thoại cho tớ, không thể nào là liên lạc tình cảm a? Có việc mau nói a, tớ còn đang ở trên tàu điện ngầm đây!
Mục Bạch nói lên chính sự:
– Cậu hôm qua gửi cho tớ cái video kia, là ở nơi nào tìm được?
– Cậu nói xà tinh kia? Hình như lúc đầu là từ khu 7 các cậu truyền tới, từ nhóm của chủ tòa nhà Ngự Phong truyền tới, thế nào?
– Cậu là lúc nào nhìn thấy cái video này?
– Liền sáng sớm hôm qua a, tớ thấy được không phải là lập tức liền gọi điện thoại cho cậu sao?
Lão Hà nói xong dừng lại, lập tức lòng tin mười phần nói:
– Cậu xem qua video này rồi chứ? Thế cậu nói cho tớ biết, đây có phải là kỹ xảo hay không?
Kỹ xảo. . . Nếu như video này là kỹ xảo, đoán chừng là mời Hollywood đỉnh cấp chuyên viên làm ra a?
Mục Bạch trong lòng thở dài, không có trả lời lão Hà vấn đề này, lại tùy tiện hỏi vài câu, sau đó hắn cúp điện thoại.
Từ lão Hà có được tin tức, chính là cái video này là ngày hôm trước , tòa nhà Ngự Phong chủ nhân nhóm wechat truyền tới.
Trừ cái đó ra, không còn bất cứ tin tức giá trị gì.
“Hiện tại cũng không phải là thời điểm cân nhắc trong video xà tinh đến cùng có phải là lão nhân không a. . .”
“Mẹ nó. . . Ta hiện tại đến cùng là tình huống gì a! Ngồi cái tàu điện ngầm liền có thể đoán trước tương lai, ban đêm đi ngủ một giấc cũng cho ta đoán trước tương lai. . .”
“Đoán trước tương lai còn chưa tính! Coi như ta là thức tỉnh siêu năng lực, nhưng mà. . . Mẹ nó mỗi lần nhìn thấy đồ vật vì cái gì đều tà môn như vậy?”
“Tại sao không thể cho ta đoán được kết quả world cup?”
Mục Bạch ngồi chồm hổm ở trên bậc cửa cầu thang, trong đầu hắn hiện tại thật là chất đầy những dấu chấm hỏi.
Hiện tại có thể xác định chính là, vô luận là lúc trước ở tàu điện ngầm hay là giấc mộng buổi tối hôm qua kia, hoàn toàn khẳng định là đều thấy trước được tương lai.
Nhưng hắn không dám xác định trên thế giới này thật tồn tại những thứ này.
Trong đầu một lần nữa hiện lên cảnh lão nhân giết người trong mộng, hắn rùng mình một cái.
“Mặc kệ mặc kệ. . . Điều này cùng ta có quan hệ gì? Coi như mình làm một giấc mộng là xong!”
“Không. . . Chính mình cũng đích thật là làm một giấc mộng, chả có gì a!”
“Đúng vậy đúng vậy, đây là mộng!”
Sau khi không ngừng cho bản thân ám chỉ, tâm tình của hắn xem như khá hơn một chút.
Hắn nhìn thoáng qua chỗ kéo dải ngăn cách cách đó không xa , ban ngành liên quan đang ra ra vào vào, bên cạnh có một ít quần chúng vây xem đang tại chỉ trỏ.
Cố gắng không để cho mình suy nghĩ chuyện này, Mục Bạch đứng dậy, chuẩn bị cho lãnh đạo gọi điện thoại xin nghỉ tiếp một ngày.
Hắn hôm nay phải đi bệnh viện kiểm tra một chút mình rốt cuộc nơi nào có bệnh.
Nói chuyện điện thoại xong, Mục Bạch đi ra bên ngoài, hắn chuẩn bị lên xe buýt đi bệnh viện.
Hắn cũng không có chú ý tới, cô gái lúc trước nói chuyện ở tiệm lẩu kia, mới vừa từ dải ngăn cách bên trong đi ra, nghi hoặc hướng về phía của hằn nhìn vài lần.
. . .
Mục Bạch tại bệnh viện kiểm tra cũng không thuận lợi.
Lúc đi cái thứ nhất bệnh viện, hắn chuyên môn tìm chuyên gia tiêu hóa, muốn làm rõ ràng sức ăn của mình đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt có kinh nghiệm chuyên gia vì Mục Bạch làm một loạt kiểm tra.
Sau đó chuyên gia cho ra kết luận.
– Chàng trai, cậu ngoại trừ có năng khiếu ăn ra, không có chút bệnh gì a, có phải hay không là do cậu tâm lý tác động?
Mục Bạch không tin tà , lại liên tiếp đi hai cái bệnh viện.
Các bác sĩ cho ra kết luận đều là giống nhau.
Hắn hệ tiêu hoá hết thảy bình thường.
Lúc đầu Mục Bạch còn chuẩn bị đi một cái bệnh viện chuyên khoa tinh thần kiểm tra thêm chính mình có phải hay không xảy ra vấn đề ở phương diện tâm thần, nhưng thời gian dằn vặt ở mấy bệnh viện trước đó, làm lỡ qua thời gian bệnh viện mở cưa khám bệnh. ( chắc bv tư í)
Ôm tâm lý ngày mai tiếp tục, không có bệnh cũng muốn tra cho ra bệnh ,hắn quyết định hôm nay tạm thời kết thúc công việc.
Bên ngoài bệnh viên, Mục Bạch gọi điện thoại cho lão Hà.
– Ban đêm có rảnh không? Tớ cảm giác gần đây áp lực công việc thật lớn, muốn tìm nơi nào đó buông lỏng một chút.
– Có rảnh a , khoan đã. . . Tiểu tử cậu áp lực công việc lớn? cậu trước kia không phải còn tại trước mặt tớ khoe khoang công việc của cậu nhẹ nhõm bao nhiêu sao? Mỗi ngày chỉ là quét hai lần dấu vân tay cũng làm cho cậu áp lực?
Nghe xong lão Hà liên tục hỏi lại mấy câu, Mục Bạch thở dài:
– Chỗ cũ, cùng nhau ăn cơm đi.
Bảy giờ rưỡi tối, trong mội quán cơm.
– Tiểu tử cậu hiện tại thế nào ăn nhiều như vậy? Đây chắc là chén cơm thứ bảy đi?
Lão Hà nghẹn họng nhìn trân trối Mục Bạch ngồi tại đối diện.
Mục Bạch ho khan hai tiếng:
– Cả ngày hôm nay chưa được ăn a. . .
– Đừng ăn nhiều quá, đối với dạ dày không tốt.
Lão Hà dặn dò.
Nhẹ gật đầu, Mục Bạch nhanh chóng giải quyết chén cơm thứ bảy, không tiếp tục xới cơm.
Cứ việc lão Hà cảm thấy Mục Bạch sức ăn quá lớn, nhưng đối với Mục Bạch mà nói, so với lúc trước hắn tại tiệm lẩu điên cuồng, bây giờ trên thực tế đã tốt hơn nhiều.
Dù sao, trước đó tại tiệm lẩu đã ăn bảy phần no bụng, hắn dù đói cũng có thể hạn chế.
Nhìn đồng hồ , hắn đem điện thoại di động thả xuống.
Đối với mình sức ăn lúc nhiều lúc ít, Mục Bạch có một loại trực giác, tựa hồ mỗi khi hắn thấy được tương lai thì sau đó hắn liền sẽ lâm vào trong trạng thái cực độ đói bụng.
Tại hắn suy nghĩ chuyện này thời điểm, lão Hà trả hóa đơn xong nói:
– Lão Bạch, chúng ta ban đêm đi đâu? Thiên thượng nhân gian hay là hai thằng tùy tiện tìm một chỗ nào đó?
Mục Bạch sửng sốt một chút, lập tức im lặng nói:
– Cậu đang nghĩ cái gì vậy?
– Không phải nói là đi buông lỏng một chút sao? Tớ còn chuyên môn mang theo một hộp Ba Con Sói. . . ( còn ta mang theo chai dầu ăn- MB said)
– Tại hạ cam bái hạ phong…
. . .
Câu lạc bộ board game Cỏ May.
– Không phải. . . Mục Bạch, chúng ta là đi buông lỏng, thế nào chạy tới board game a . . .
Lão Hà một mặt thất vọng đi theo Mục Bạch.
– Ai cùng cậu đi những cái buông lỏng kia. . . Muốn buông lỏng tự mình đi buông lỏng, dù sao tớ không đi, cậu không thấy tin tức sao? Con phố kia tối hôm qua chết mất hai người!
– Còn có việc này? Tình huống gì?
“. . .”
Hai người một bên trò chuyện một bên đi tới quầy.
Trước đó lúc ăn cơm Mục Bạch liền đã sớm đặt trước, bọn hắn cũng không cần chờ đợi quá lâu.
Không tới hai mươi phút, sau khi gom góp đủ mười hai người chơi , Mục Bạch cùng lão Hà đi vào trong phòng ngồi xuống.
Mười hai cái vị trí cách một đoạn thời gian liền sẽ có người rời đi, lập tức sẽ có người chơi mới nhận lấy.
11 giờ 30 phút đêm.
Một ván người sói giết người trò chơi bắt đầu….
Mục Bạch rút được bài tiên tri.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!