Luận Một Vạn Phương Pháp Ăn Yêu Quái - : Nhìn thấy. . . Tương lai?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Luận Một Vạn Phương Pháp Ăn Yêu Quái


: Nhìn thấy. . . Tương lai?



Quyển 1.

Chương 1: Nhìn thấy. . . Tương lai?

Mặt trời mới mọc, trong tiệm ăn sáng sữa đậu nành, bánh quẩy bốc lên tầng tầng hơi nóng, tiết tấu sinh hoạt chậm rãi như lời đồn, thành thị này hoàn toàn thanh thản yên tĩnh như trước đây.

Nơi này là Dung thành, là thành phố mà bạn tới liền la hét gọi nồi lẩu.

Thời gian đang vội, vì phòng ngừa đến trễ, Mục Bạch bước nhanh hướng lối vào tàu điện ngầm cách không xa phía trước. Khi sắp vào tàu điện ngầm, một cuội gọi từ người bạn gọi đến.

Hắn đem điện thoại kết nối:

– Lão Bạch, tớ nói cậu nghe, gần nhất cẩn thận một chút a, gần đây khu các người cũng không an bình..

– Tớ lúc nãy tại trên wechat thấy được một cái video, chỗ các cậu có người quay được xà tinh!

Mục Bạch dừng bước.

Quay được.. xà tinh?

Hắn vừa đi vừa nhíu mày hỏi:

– Xà tinh cái gì ah?

– Chính là thành tinh rấn! Mẹ nó tối thiểu dài mấy chụp mét! To lớn như heo vậy!

mn buồn bực nói:

– Chờ một chút.. rắn? Lớn như heo? Đây là ví von kiểu gì…

– Dù sao chính là rất to a! Vừa to vừa dài! Tớ đoán chừng cũng cứng không chịu được ấy chứ!

– Trong video kia, xà tinh này một cái quất đuôi liền đem cột chịu lực nhà để xe vỡ nát

Mục Bạch mí mắt run lên, lúc này hắn chỉ có một loại cảm giác…

Giống nhau đều là chín năm giáo dục bắt buộc, vì cái gì chính mình ưu tú như thế, mà vị bạn học cũ này lại ngu xuẩn như thế ah?

Đi vào tàu điện ngầm, hắn im lặng nói:

– Cậu không phải là xà tinh bệnh ah? Mấy chục mét? Một cái đuôi liền là vỡ nát cột chịu lực? Lão Hà a, tớ đề nghị cậu nên tìm bác sĩ tâm thần nhìn một chút, cậu đây rõ ràng là xem phim đến nổi mắc bệnh ảo tưởng….

– Ảo tưởng cộng lông! Vị trí trong video kia, ngay tại khu chỗ cậu, tên gọi hình như là tòa nhà Ngự Phong hay sao ấy, dù sao tớ nói cậu nghe, tuyệt đối không phải đặc hiệu kĩ xảo! Đại học của tớ chính là học thiết kế, có chỉnh sửa chẳng lẽ tớ còn nhìn không ra hay sao?

– Lão Hà, tớ phải nhắc nhở cậu một chút, cậu con hàng này có vẻ như bốn năm đại học đều không có đến lớp ah? Bằng tốt nghiệp đều là gian lận lấy được, biết thiết kế hay không biết đặc hiệu hay không chẳng lẽ chính cậu còn không rõ sao?

Mục Bạch vội ho một tiếng, tiếp tục nói:

– Huống hồ, sau khi dựng nước thì không cho thành tinh, chẳng lẽ cậu không biết hay sao? Những vật này khẳng định là do người khác chỉnh sửa qua, đừng tin là thật.

– Chúng ta mỗi người đều là từ tinh tu luyện thành người, cho nên sau khi lập quốc không cho phép thành tinh thuyết pháp này bản thân liền là lời lẽ sai trái a! Cậu cảm thấy là đặc hiệu, tớ đem video phát cho cậu xem! Xà tinh kia vừalớn vừa dài lại vừa thô cứng!

– Tốt tốt, phim hoạt hình cậu liền giữ lại xem một mình đi, tớ hiện tại vội vàng đi làm, rảnh rỗi trò chuyện tiếp.

Cúp điện thoại, đối với vị bạn học này, Mục Bạch thật là có chút câm lặng.

Đều đã bao nhiêu tuôi, còn tin tưởng xà tinh cái gì….

” Cậu thế nào không đi tin vị tinh ( bột ngọt) tẩy khiết tinh ( bột xà phòng) ah…”

Trong lòng mắng thầm kết thúc, Mục Bạch đi tới máy bán vé tự động.

Hắn một biên từ trong túi quần móc lấy tiền, một bên chọn ga xuống. Ngay sau đó , hắn gặp tình huống rất lúng túng.

Hăn không mang ví tiền….

Còn may điện thoại có thể quét mã.

Móc ra điện thoại di động, Mục Bạch nhắm ngay mã R hiện trên máy bán vé quét.

[ Kênh quét mã bảo trì! Tạm thời không thể cũng cấp dịch vụ thanh toán! ]

Liên tiếp quét mấy lần đều bắn ra dồng dạng nhắc nhở.

Hắn nhìn lại, mấy máy bán vé đều bị người xếp thành hàng dài.

– Cậu kia, nhanh lên ah…chúng tôi đều sắp hàng sau lưng chờ cậu nãy giờ này!

Phía sau có người lên tiếng thúc dục.

“Lần sau nhất định phải làm thẻ tàu điện ngầm.. quá hành xác người ta” Trong lòng thầm than. Hắn quyết định tới máy bán vé khác thử một chút.

Ngay lúc Mục Bạch chuẩn bị rời đi, phía sau có người vỗ vỗ bờ vai hắn.

Đây là một ông lão mặt mũi hiền lành. Nhìn ra được, ông lão là một người có điều kiện, cái này có thể từ trên tay đối phương đồng hồ vàng cùng một thân quần áo nhìn ra được.

– Anh chàng, cậu không mang tiền sao?

Ông lão cười ha hả hỏi.

Mục Bạch gật đầu:

– Đúng vậy ah, cháu quên túi tiền ở nhà…. Cái máy này quét thẻ thanh toán đang bảo trì, cháu đi đi tìm máy bán vé khác thử một chút, ngài tới đi…

– Chàng trai.. cái nhắc nhở kia rõ ràng viết hôm nay quét thẻ thanh toán toàn bộ bảo trì ah…

Nghe được lời của ông lão, hắn nhìn lại.

[ Kênh quét mã bảo trì! Tạm thời không thể cũng cấp dịch vụ thanh toán! ]

( hôm nay toàn kênh bảo trì, dự tính ngày mai khôi phục)

Hoàn toàn chính xác có một dòng chử nhỏ thông báo toàn tuyến bảo trì.

Cái chữ này thật sự quá nhỏ, đến mức Mục Bạch không thể nhìn rõ.

Cái này khiên hắn lần nữa lúng túng.

Bất quá… ông lão này thị lực ngược lại rất tốt ah!

-Anh chàng, tối giúp cậu thanh toán tiền vé vậy..

Mục Bạch đang chuẩn bị từ chối ông lão đến quầy đổi tiền, lại nhìn thấy bên đó cũng là người xếp hàng dài như trường long, đều là giống như hắn đều là hành khách quên mang tiền.

Hăn còn muốn đến công ty đi làm, không thể trì hoãn thời gian thêm nữa.

– vậy cám ơn ngài, lão tiên sinh, đợi lát nữa thêm wechat cháu chuyển tiền cho ngài.

Ông lão không nói gì, cười ha hả móc tiền mặt ra giúp Mục Bạch mua vé.

Trên tàu điện ngầm.

– Lão tiên sinh, nick wechat của ngài là gì ah, cháu đến trạm liền chuyển tiền cho ngài.

– Ta không có dùng Wechat, tuổi tác cao, không dùng smartphone.

Lão nhân cười ha ha, móc ra một bộ điện thoại di động đồ cổ tại trước mặt Mục Bạch lung lay.

– . . . Vậy ngài lưu lại phương thức liên lạc, ta sau đó trả lại cho ngài.

– Không cần, chuyện năm khối tiền, làm sao phải phiền toái như vậy?

Lão nhân mười phần hào phóng khoát khoát tay.

Cứ việc Mục Bạch liên tục muốn đem tiền vé xe trả cho ông lão, bất quá ông lão lại kiên quyết không nhân.

– Được rồi được rôid, ai không có lúc quên mang tiền đâu? Chuyện năm khối tiền nha, ta không so đo cậu cũng không cần so đo, được rồi.

Ông lão thái độ kiên quyết, Mục Bạch cũng không tiếp tục tại vấn đề này dây dưa.

– Tốt ah… Chúng ta hiện tại ở cái xã hội hài hòa này, vẫn thật là có nhiều người tốt, thật cám ơn ngài.

Tàu điện ngầm lướt đến trạm kế tiếp, có hành khách xuống xe, nhiều hơn một vị trí trống.

– À, lão tiên sinh, nơi này có ghế trống, ngài ngồi đi.

Đỡ lão nhân ngồi xuống, sau đó Mục Bạch nắm lấy lan can đứng tại bên cạnh ông lão.

Hắn cười nói, chỉ vào ba tong bên cạnh ông lão:

– Lão tiên sinh, thân thể của ngài rất tốt, chắc hẳn không cần dùng đến ba tong ah?

– Ha ha, thân thể a, không được khỏe.. tuổi tác dù sao cũng bày ra đó ah, qua hết năm nay, ta cũng coi như là cổ lại hi ( 70 tuổi)

Mục Bạch nhìn xem ba tong, trong lòng hơi nghi hoặc một chút.

Bởi vì ông lão ăn mặc, rõ ràng là dáng vẻ gia cảnh mười phần không sai , nhưng bên trên ba-toong lại cơ hồ bị các loại vết cắt che kín, nhìn qua lộ vẻ rách rưới.

Ba-toong keo kiệt, cùng ông lão cách ăn mặc có cực độ tương phản.

Bất quá hắn cũng không có tiện hỏi xem ba tong với ông lão có cái gì cố sự đằng sau.

– Ngài thân thể thật cũng không tệ lắm , bình thường người già đến ngài cái tuổi này cũng không có trạng thái tinh thần như này.

Ông lão nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì, móc ra một phần báo chí nhìn.

Người giống như này nguyện ý cho người xa lạ cung cấp trợ giúp , mặc dù tại xã hội hiện đại cũng không ít, nhưng Mục Bạch đích thật là lần thứ nhất gặp được loại tình huống này.

Bởi vì giúp người giúp mình là một ông lão, cho nên hắn vô ý thức liền liên tưởng đến hai năm này tuôn ra các loại tin tức ông lão ăn vạ, không thèm nói đạo lý các loại.

– Không phải người già xấu đi, mà là người xấu già đi, trên thực tế, xã hội này người tốt vẫn xa xa nhiều hơn người xấu.

“Lão tiên sinh lúc còn trẻ, hẳn là cũng có rất nhiều cố sự đi. . .”

Trong lòng nghĩ như vậy, Mục Bạch không tiếp tục chủ động cùng ông lão nói chuyện phiếm.

Tàu điện ngầm vào trạm thời điểm, tựa hồ là bởi vì không có nắm vững, ba tong của lão nhân ngã lăn xuống trên mặt đất.

Mục Bạch vội vàng giúp nhặt lên ba-toong.

– Cám ơn cậu, chàng trai.

Lão nhân cười ha hả nói.

– Không cần cám ơn.

Đưa ra một cái mỉm cười thân thiện, hắn đưa tay đem ba-toong giao cho lão nhân.

Tại lúc Mục Bạch chuyển ba tong tới, hắn đụng phải tay của ông lão/

Sau một khắc. . .

Mục Bạch cả người trong nháy mắt sửng sốt.

Trong đầu của hắn đột nhiên dần hiện ra rất nhiều hình tượng.

Nói chính xác, là rất nhiều hình tưỡng liên quan đến ông lão.

Những hình ảnh này phảng phất nguyên bản liền cắm rễ ở trong đầu hắn, cảm giác sinh động như thật.

Hình tượng rất có chân thực cảm giác, phảng phất hết thảy đều là hắn tận mắt nhìn thấy!

Vài giây đồng hồ về sau, tất cả hình tượng đi qua.

Trên mặt của hắn một mảnh mờ mịt.

Hắn hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, càng không biết những hình ảnh này là từ đâu mà đến . . .

Nhưng những hình ảnh này, lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở trong đầu hắn .

Những hình ảnh này. . . Là cái gì?

Ngơ ngẩn Mục Bạch, ánh mắt dần dần bắt đầu mơ hồ.

Phát giác được Mục Bạch không thích hợp, lão nhân nhíu mày hỏi:

– Chàng trai, cậu thế nào?

Nghe được ông lão thanh âm, Mục Bạch cấp tốc lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói:

– Không có việc gì, thất thần một chút ah, ha ha. . .”

– người trẻ tuổi các người suốt ngày bận bịu công việc, vất vả a.

Ông lão vừa cười vừa nói.

Mục Bạch gạt ra nụ cười gật gật đầu, sau đó bắt đầu nhớ lại trong đầu những hình ảnh kia.

Những hình ảnh này cũng không liên tục, nhưng tất cả hình ảnh, đều xuất hiện ông lão.

Trong lòng của hắn sinh ra mê mang.

Vừa rồi, hắn thấy được cảnh ông lão ở ba nơi khác nhau.

Lúc ông lão đến trạm xuống tàu.

Lúc sau khi ra trạm ông lão dùng dao khắc một vệt lên ba tong.

Cùng. . .

Đỡ cô nương xinh đẹp đi vào một tiện uốn tóc trên phố đèn đỏ

a a,….

Giống như có chút gì đó không đúng!

Mục Bạch nhìn thoáng qua màn hình bên cạnh cửa xe.

Hiện tại là bảy giờ ba mươi lăm phút, nhưng trong hình ảnh ông lão xuống tàu, thời gian biểu hiện trên màn ảnh là bảy giờ ba mươi tám phút. . .

Hắn đột nhiên sinh ra một cái to gan suy đoán.

“Những thứ này. . .”

“Giống như đều là hình ảnh của tương lai?”

Ngay sau đó, một cái suy nghĩ vô cùng hoang đường xuất hiện tại trong đầu Mục Bạch .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN