Luận Người Mẫu Tự Mình Tu Dưỡng
Chương 45
“Ư…… Ca ca……?” lúc Sở Phong áp lên người Bạch Lẫm thì cậu mới nhận thức được là hắn đã về, làm cậu sợ hãi, hoang mang rối loạn đẩy Sở ca ra.
“Sở ca…… Rất xin lỗi……” Bạch Lẫm ngồi dậy, kéo vạt áo xuống, ý đồ che đi hạ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, không thể nghi ngờ hành động này cũng là phí công, “Em không nên mặc áo cầu thủ của anh …… Em, em vừa rồi bị ma ám……” Sở Phong không thích mình, hơn nữa có lẽ bây giờ cũng không còn hứng thú với cơ thể mình nữa. Nam nhân tìm đến tân hoan, mình nếu thức thời, thì nên lui ra xa, giống như tính toán vừa rồi, mà không phải lại ở trong này, còn làm bẩn áo của Sở ca.
Đúng, chính là làm bẩn.
Sở Phong là vận động viên bóng rổ, Bạch Lẫm có thể nhìn ra, hắn thật sự thích bóng rổ, không thì một đại thiếu gia hào môn, chạy tới chơi bóng rổ làm gì? Người thích bóng rổ, nhất định coi trọng áo vận động, thế mà lại bị mình lấy ra để thủ ɖâʍ. Sở Phong khẳng định thấy mình hơi phiền, mình còn làm ra loại chuyện này…… Bạch Lẫm vẫn cúi đầu, tâm tình của cậu không chỉ là ngượng, càng nhiều là kϊƈɦ động và xấu hổ vô cùng. Cậu không muốn khiến Sở Phong chán ghét mình. Nhưng cậu ăn nói vụng về, người cũng không thông minh, còn thực không bớt lo, luôn kéo đến một đống phiền toái, liên lụy Sở Phong mỗi ngày lên trang đầu, hôm nay còn làm bẩn áo cầu thủ của hắn, nam nhân nhất định sắp hận chết mình rồi.
Không biết rằng trong mắt Sở Phong là hình ảnh khác.
Tiểu gia hỏa không giống hắn. Bạch Lẫm người cũng như tên, trời sinh làn da trắng, dáng người gầy gầy cao cao, áo cầu thủ size lớn nhất, cũng càng tôn lên màu da. Ngoại trừ áo cầu thủ hơi lớn, Bạch Lẫm mặc cái này rất dễ nhìn, rất có cảm giác thanh xuân dạt dào.
Thiếu niên thanh xuân phơi phới như vậy, lại ngủ với một người ɖâʍ ɖu͙ƈ thành thói.
Sở Phong đã thấy được qυầи ɭót bị Bạch Lẫm ném tới một bên. Tiểu gia hỏa lúc không chụp ảnh vẫn mặc bảo thủ, qυầи ɭót trắng này có thể thấy là kϊƈɦ động cởi ra, nhăn nhúm không được gấp phẳng, bị ướt một mảng. Sở Phong tưởng cũng biết trêи quần này là mùi vị thuộc về Bạch Lẫm, ngọt nị nị khiêu khích người.
Ánh mắt Sở Phong dính trêи mặt Bạch Lẫm. Áo cầu thủ rộng nhưng không quá dài, Bạch Lẫm vội vàng bận rộn kéo che, thân trêи che không nổi, hơi hơi lộ ra bộ ngực. Nam nhân có thể tưởng tượng ra cảnh dưới áo, tiểu gia hỏa có đầu иɦũ ɦσα phấn hồng, hơn nữa lúc này đại khái là động tình, иɦũ ɦσα cương lên dưới áo, hoàn toàn bại lộ trước mắt Sở Phong.
Dựng phu vừa rồi tự sờ ngực mình, da mềm mại chạm khẽ là đỏ, đương nhiên khôi phục cũng nhanh, hiện tại cũng là như vậy. Sở Phong xuyên thấu qua tầng áo mỏng manh cũng nhìn ra, cũng dám cam đoan ngực Bạch Lẫm to lên không ít. Tiểu gia hỏa hẳn là thể chất không dễ luyện ra cơ bắp, lúc trước cũng có thể là đường cong nét nào ra nét đấy, có cơ ngực cũng có cơ bụng, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại cái dạng này. Eo chân không có thay đổi gì, duy có bộ ngực là to hơn nhiều, quầng иɦũ ɦσα cũng lớn hơn trước. Sở Phong làm người bên gối của Bạch Lẫm đương nhiên nhận ra, loại biến hóa này cũng không phải một sớm một chiều mà có. Sở nhị thiếu mặc dù thấy hơi lạ, nhưng nghĩ đến mình vẫn hay thiên vị bộ ngực mềm mại của Bạch Lẫm, nhiều khi vừa làm vừa sờ ngực, hơn nữa sau khi khai trai cơ thể sẽ phát triển, sẽ biến thành như vậy đại khái cũng không kỳ quái…… nhỉ? Nhưng giờ thế nào cũng không quan trọng, Sở Phong sói đói mấy ngày, thầm nghĩ nuốt cả da cả xương của cừu non vào miệng, đặc biệt là con cừu non vừa ɖâʍ vừa ngốc mặc áo cầu thủ quyến rũ mình.
“Sở ca……” Nam nhân từ trêи sân bóng về một khắc cũng không chậm trễ, ngay cả scandal cũng không nghe. Bạch Lẫm muốn nói mà không được. Sở Phong ôm tiểu người mẫu vào lòng, đầu tiên là hôn tóc, sau đó là hai má mềm mại, cuối cùng biến thành cắn cắn môi Bạch Lẫm, cuốn lại cái ngọt từ miệng cậu…… Hôn xong, tiểu gia hỏa bị hôn choáng váng, miệng thì thào gọi tên nam nhân trước mắt. Sở Phong lại không cho cậu thời gian phản ứng, lại đẩy Lẫm Lẫm xuống thảm trải sàn, sau đó cơ thể cường tráng ép lên. Đại khái là thân thể cậu mỗi một tấc đều ngọt ngào, mới có thể bị Sở Phong như vậy một tấc một tấc, từng mảnh từng mảnh ɭϊếʍ hôn qua.
“Ca ca…… Không cần…… A…” Thích đến mức đòi mạng lại kêu không cần, đại khái không có kẻ nào ngu ngốc như Bạch Lẫm. Sở Phong chôn đầu ở dưới thân Bạch Lẫm, ngày đó xem hết tiểu người mẫu an ủi, nam nhân rất có ý kiến với s.εメ toy của Bạch Lẫm. Sở Phong rõ ràng biết là bảo bối Bạch Lẫm của hắn rất ɖâʍ, mới bị một đồ chơi mô phỏng khẩu giao làm cho cao trào, nhưng hắn vẫn ghen tị với máy mát xa, cũng sinh ra ý niệm ganh đua với nó.
“Thật thoải mái ư…… Ca ca ɭϊếʍ…… A…… Không thể đụng vào……” Sở Phong miệng trước ngậm hoa thần nuốt cắn trong chốc lát. Bạch Lẫm mẫn cảm, bị nam nhân ɭϊếʍ huyệt, không chỉ có sung sướиɠ sinh lí mà tâm hồn cũng thỏa mãn, mật nước ngọt ngào chảy không ngừng được. Đặc biệt lúc Sở Phong ngậm âm đế, Bạch Lẫm kϊƈɦ động hỏng, đùi hơi run, kẹp đầu Sở Phong vào giữa hai chân mình.
Thẳng đến Bạch Lẫm ý thức được mình kẹp Sở Phong, vội vàng buông chân ra, hơn nữa nói cái gì cũng không cho nam nhân ɭϊếʍ nữa.
Sở Phong nhìn dáng vẻ bảo bối ngốc hồ hồ che lại hạ thân, cũng không chọc cậu nữa. Nếu phía dưới không để ɭϊếʍ, vậy thì ɭϊếʍ bên trêи, chung quy Sở Phong cũng đã thèm nhỏ dãi bộ ngực mềm mại kia.
Nam nhân thích dáng vẻ Bạch Lẫm mặc áo cầu thủ, cho nên từ nãy đến giờ cũng không cởi áo đi, bây giờ cắn ngực dựng phu tự nhiên cũng không cởi.
Sở Phong đầu tiên là cách quần áo xoa nắn trong chốc lát, không khỏi cảm thán cảm xúc thật tốt, cách một tầng vải cũng không chút nào kém cỏi, so với lần trước mềm hơn, cũng đàn hồi hơn lần trước. Nam nhân chơi đến bất diệc nhạc hồ, Lẫm Lẫm cũng mơ màng, chỉ rộng mở thân mình tùy ý nam nhân chơi chỗ sau này chảy sữa, một mặt rêи rỉ thích ý.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!