Luật Giang Hồ
Chương 30
Hai chiếc xe hơi lướt tới hàng rào và được cho qua không kiểm tra. Scott quan sát một cách cẩn thận trong lúc một đám nhiều quân nhân bao quanh hai chiếc xe.
Khi một người đàn ông cao lớn lực lưỡng bước ra khỏi chiếc xe thứ hai, Aziz khẽ nói:
– Đại tướng Hamil, tên Thợ cạo của Baghdad. Ông ta luôn mang theo một con dao cạo cùng với khoeo chìa khoá.
Kratz gật đầu nói:
– Tôi biết lịch sử toàn bộ cuộc đời của ông ta. Ngay cả cái tên của viên Trung sĩ trẻ tuổi mà ông ta hiện chung sống.
Thiếu tá Saeed lúc này đang đứng nghiêm, cho vị Đại tướng, và Scott không cần ai cho biết rằng người đàn ông này thuộc một đẳng cấp và tầm cỡ khác với người mà anh đang đương đầu cho tới nay. Anh nghiên cứu gương mặt của người đàn ông mặc một bộ đồng phục may một cách hoàn hảo với nhiều hàng huy chương hơn viên thiếu tá, mang một đôi găng tay da màu đen và một cây gậy chỉ huy. Đó là một gương mặt độc ác. Đám lính chứng chung quanh ông ta không thể che giấu nỗi sợ hãi.
Viên thiếu tá chỉ Scott và nói:
– Ông đến đây.
– Tôi có cảm tưởng hắn muốn gọi anh đấy, – Kratz nói.
Scott gật đầu và lững thững đến gặp họ.
– Ông Bernstrom, – viên Đại tướng vừa nói vừa tháo găng tay khỏi bàn tay phải. – Tôi là Đại tướng Hamil.
Scott bắt tay ông ta trong lúc ông ta nói:
– Tôi xin lỗi đã bắt ông chờ đợi. Nhưng đừng để tôi giữ ông lại lâu hơn nữa. Xin chỉ cho tôi xem chiếc tủ sắt của ông, mà thiếu tá Saeed dường như hết sức thích thú.
Không nói thêm một tiếng nào nữa. viên Đai tướng quay người và bắt đầu bước về phía toà nhà, bỏ Scott ở lại không còn cách lựa chọn nào khác hơn là đi theo. Lần đầu tiên trong đời, Scott cảm thấy sợ hãi.
***
Hannah lấy một miếng giẻ và một chút dầu bóng rồi bắt đầu chà theo những vòng tròn trên mặt bàn trong khi thận trọng nhìn bản Tuyên ngôn Độc lập một lần nữa. Tấm giấy da lâm vào một tình trạng tồi tệ đến nỗi nàng nghi ngờ nó không thể nào sửa chữa được cho dù Simon có thể lấy trở lại Washington.
Nàng nhìn kỹ quanh cửa ra ngoài hành lang ngắn, và chợt nhận ra chiếc tủ sắt mà nàng đã trông thấy trên chiếc xe tải trước đó trong ngày hôm nay. Tủ đang mở và được canh gác bởi hai tên côn đồ khác, cũng đang tán gẫu như hai tên đứng ở phòng Hội đồng.
Hannah vừa từ từ lần theo hành lang, vừa lau chùi và đánh bóng chân tường bóng gỗ cho tới khi nàng đối diện với chiếc tủ sắt và nhìn rõ vào bên trong. Nàng tiến một bước về phía trước và nhìn kỹ hơn như thể nàng chưa bao giờ trông thấy bất cứ vật gì giống như thế trong đời nàng.
Một trong hai tên quân nhân đá nàng một cái và nàng ngã vào bên trong chiếc tủ. Nàng định quay người lại phản kháng thì nàng chợt trông thấy cái ống dài bằng giấy bìa cứng trong một góc, gần như bị bóng tối che khuất. Nàng liền nghiêng người qua và nhanh nhẹn lăn cái ống giấy về phía nàng cho đến khi nó nằm an toàn bên dưới chiếc váy dài. Nàng tự hỏi nàng có thể dùng nó để nhắn tin cho Simon hay không. Hannah bỏ miếng giẻ lại và đánh bóng toàn tủ, bước thụt lùi ra ngoài và chạy vụt theo hành lang như thể lẩn tránh bọn lính gác.
Ngay sau khi trở vào phòng Hội đồng, nàng lấy một miếng giẻ khác từ trong hộp dụng cụ vệ sinh và bắt đầu đánh bóng mặt bàn cho tới lúc nàng ở một vị trí không ai có thể trạng thấy nàng từ ngoài hành lang. Lúc bấy giờ, nàng mới từ từ quỳ xuống cho tới lúc ở phía dưới gầm bàn, và để cho cái ống giấy ra lên sàn trước mặt nàng. Nàng nhanh nhẹn mở nắp ra và nhận thấy cái ống không trống rỗng. Nàng kéo tấm giấy da ra, trải rộng và xem xét kỹ gần như không còn tin tưởng vào mắt mình: một bản sao bản Tuyên ngôn Độc lập rõ ràng được thực hiện bởi một người điêu luyện cho dù một kẻ nào đó đã cố làm cho nó xấu đi. Nàng nhận thấy được ngay rằng chắc hẳn Simon đang tìm cách hoán đổi bản sao để lấy lại bản chính.
***
Kratz quan sát Scott đi theo Đại tướng Hamil vào trong toà nhà, rồi chậm bước tới chiếc xe tải và trèo lên buồng lái. Anh chăm chú nhìn qua khung cửa sổ phía trước,
Không một ai đặc biệt chú ý đến những gì họ có thể làm.
Việc này quá dễ, – ông nói – Quá sức dễ.
Cohen và Aziz nhìn thẳng về phía trước, nhưng không bày tỏ ý kiến trong lúc Kratz nói tiếp:
– Nếu Hamil liên can, họ phải nghi ngờ một điều gì đó. Đã đến lúc chúng ta phải tìm xem ai hay biết.
– Ông đang nghĩ gì thế? – Cohen hỏi.
– Tôi có cảm tưởng viên thiếu tá đó hoàn toàn không hay biết gì về sự việc đang diễn ra. Hoặc là họ đã không kể cho anh ta, hoặc là họ nghĩ anh ta không cáng đáng việc này.
– Hoặc là cả hai, – Aziz góp ý.
Kratz gật đầu:
– Hoặc là cả hai. Thế thì chúng ta hãy tìm hiểu. Aziz, tôi muốn anh và Cohen thong thả đi tới hàng rào. Bảo bọn lính gác rằng anh định tìm cái gì để ăn và anh sẽ quay lại sau ít phút. Nếu họ không chịu để cho các anh qua, chúng ta đã thực sự gặp rắc rối, bởi vì như thế có nghĩa là họ đã biết những gì chúng ta có thể làm. Trong trường hợp đó, các anh hãy trở về buồng lái và tôi khởi sự xem chúng ta phải làm gì.
– Còn nếu họ để cho chúng tôi quay – Cohen hỏi.
– Thì các anh hãy đi cho khuất mắt, – Kratz nói, – nhưng phải trông thấy chiếc xe tải. Công việc này không khó lắm đây vì quanh đây có quá nhiều người đang trố mắt nhìn. Nếu giáo sư Bradley thoát ra được với cái ống giấy và tôi đặt cánh tay trên thành cửa sổ như tôi hiện đang làm, các anh hãy quay lại đây thật nhanh, bởi vì chúng ta không nên ở đây quá lâu. A này, Cohen: nếu tôi không ở đây vì bất cứ lý do nào, và ông giáo sư đề nghị quẹo qua Bộ Ngoại giao, thì anh hãy bác bỏ.
Cohen gật đầu, chẳng biết ất giáp gì về điều vị Đại tá đang nói, trong lúc ông vẫn tiếp:
– Nhưng nếu anh phát hiện chúng tôi đang gặp rắc rối, thì cứ lảng ra xa trong vòng một tiếng đồng hồ, rồi hãy cầu nguyện.
– Tôi hiểu, thưa ông. – Cohen nói.
– Anh hãy lấy chìa khoá theo, – Kratz nói – Bây giờ thì đi đi.
Kratz bước lại khoảng sân tráng nhựa, lững thững tới nơi Thiếu tá Saeed đang nghe một trong những cú điện thoại bất tận, và đứng cách vài bước bên trái ông ta như thể muốn lôi kéo sự chú ý của anh ta. Đồng thời ông nhìn qua vai để quan sát Aziz và Cohen đang bước về phía hàng rào.
Kratz tiếp tục lôi kéo sự chú ý của viên thiếu tá trong lúc Aziz ngừng lại ở hàng rào và bắt đầu nói đùa với một tên lính gác.
Một lát sau, ông thấy cả hai nhân viên của ông bước ra khỏi hàng rào. Trong chốc lát họ đã mất dạng trong đám đông.
Thiếu tá Saeed ngừng nói điện thoại:
– Lần này có vấn đề gì vậy? – Ông ta hỏi.
Kratz liền lấy ra một điếu thuốc lá và hỏi mượn hộp quẹt:
– Không được hút thuốc, – ông ta bảo và xua Kratz ra xa.
Kratz bước từ từ trở về buồng lái và ngồi vào phía sau tay lái, mắt không hề rời khỏi cổng đại bản doanh của Đảng Baath.
***
Hannah chăm chú nhìn bản Tuyên ngôn treo tên tường. Nó chỉ cách nàng ít bước. Nàng đợi cho tới khi nghe một tiếng cười rộ khác của bọn lính gác trước khi tới bản tài liệu và nhanh nhẹn cố gắng nhổ đinh ra. Ba cái rời ra không một chút khó khăn, nhưng cái góc trên cùng bên phải không chịu nhúc nhích và bản Tuyên ngón còn đong đưa trên đó. Sau vài ba giãy nữa, nàng cảm thấy không còn cách lựa chọn nào khác; ngoại trừ cho bản tài liệu lọt qua cây đinh. Ngay sau khi tấm giấy da đã lọt vào tay nàng đi trở về bàn, đặt bản gốc lên sàn và nhanh nhẹn gắn bản sao vào tường.
Nàng gần như không kịp liếc nhìn công trình của mình trước khi quay trở lại bàn, quỳ trên mặt đất, và nhanh nhẹn cuộn tròn bản gốc, đặt lại vào trong cái ống. Một lần nữa, nàng nhét nó vào dưới váy. Đó là hai phút dài nhất của cuộc đời nàng. Nàng vẫn quỳ gối, cố suy nghĩ. Nàng biết nàng không thể mạo hiểm cố đưa cái ống này ra khỏi toà nhà, vì bọn lính gác có thể “lục soát” nàng. Không có khả năng. Nàng bước nhanh theo hành lang ngắn và vào trong chiếc tủ sắt ngay cả trước khi hai quân nhân đang trò chuyện. Nàng thả cái ống lên sàn, rồi đẩy nó trở vào góc tối nhất, đúng nơi nàng đã trông thấy nó lần đầu.
Rồi nàng nhét miếng giẻ lau và dầu bóng mà nàng đã bỏ quên bước trở ra khởi chiếc tủ sắt, đưa tất cả cho bọn lính xem và chạy dọc theo về phía phòng Hội đồng.
Hannah biết nàng phải thoát khỏi toà nhà càng nhanh càng tốt, và bằng một cách nào đó nhắn tin cho Simon.
Rồi nàng nghe những tiếng nói:
– Và chiếc tủ sắt này lớn như thế nào? – viên Dại tướng hỏi Scott trong lúc họ đi qua hành lang.
– Cao hai mét bảy mươi lăm, rộng hai mét mười lăm và sâu hai mét bốn mươi lăm, – Scott trả lời ngay tức khắc. – Ông Đại tướng có thể tổ chức một cuộc họp kín đáo trong đó nếu muốn.
– Thế sao? – Hamil nói trong lúc ông ta bước vào thang máy.
– Nhưng tôi được biết chiếc tủ sắt chỉ được vận hành bởi một người mà thôi.
Ông ta bấm một cái nút ở dưới cùng bằng ngón tay mang găng và hỏi tiếp:
– Có thật thế không?
– Đúng thế, thưa Đại tướng. Chúng tôi đã thực hiện đúng những đặc tính kỹ thuật mà chính phủ của ông yêu cầu.
Cửa thang máy mở ra ở tầng hầm. Viên Đại tướng bước ra hành lang và đi về phía phòng Hội đồng.
– Tôi cũng được biết rằng chiếc tủ sắt có thể chống lại một cuộc tấn công hạt nhân. Có phải như thế không?
– Vâng. – Scott đáp. – Chiếc tủ sắt có một lớp vỏ bọc dày một trăm năm mươi hai mi li mét và sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ một vụ nổ nào; ngoại trừ bị bắn thủng vào. Trong bất cứ tình huống nào khác, mọi thứ bên trong tủ vẫn sẽ được bảo toàn, cho dù cả toà nhà mà nó đang ở trong đó bị phá huỷ hoàn toàn.
– Tuyệt thật, – viên Đại tướng nói trong lúc bọn lính gác đứng nghiêm và ông ta đưa chiếc gậy chỉ huy chạm vào vành mũ bê rê.
Ông ta bước đều vào phòng Hội đồng và Scott theo, khó chịu khi phát hiện có một người phụ nữ đang chùi bàn.
Chắc chắn anh không muốn cô ta lai vãng khi anh trở ra.
Viên Đại tướng thậm chí không nhìn Hannah trong lúc ông ta thong thả bước qua phòng Hội đồng.
Scott liếc qua tấm giấy da trước khi theo viên Đại tướng ra khỏi phòng.
– À? – Hannah nghe viên Đại tướng nói khi ông ta còn cách cuối hành lang mấy mét. – Mấy con số thống kê thuần tuý đâu có xứng đáng với ông, ông Bernstrom.
Hai quân nhân đứng nghiêm trong lúc viên Đại tướng nghiên cứu chiếc tủ sắt một hồi lâu trước khi bước vào, bên trong. Khi ông ta trông thấy cái ống giấy trên sàn, ông ta nhặt lên.
– Chỉ để bảo vệ bức chân dung, – Scott vừa giải thích vừa bước vào theo ông ta và chỉ bức hình của Saddaln Hussein.
– Ông đúng là một con người kỹ lưỡng, ông Bernstrorn, – Hamil nói – Nếu ông ở đây thì ông đã là một Đại tá xuất sắc trong một trung đoàn của tôi.
Ông ta cười và đưa cái ống giấy cho Scott.
Hannah hết sức chú ý lắng nghe từng từ một, và kết luận rằng nàng phải thoát ra khỏi toà nhà càng nhanh càng tốt và báo động cho Kratz những gì nàng đã làm.
– Ông có muốn tôi chỉ cho ông cách lập chương trình cho chiếc tủ sắt? – nàng nghe Scott hỏi trong lúc nàng tới lối vào phòng Hội đồng.
– Không, không, không phải tôi, – Đại tướng Hamil nói. – Tổng thống sẽ là người duy nhất được quyền vận hành chiếc tủ sắt.
Đó là những lời cuối cùng mà Hannah nghe được trong lúc nàng bước ra khỏi phòng Hội đồng, đi qua bọn lính gác, và tiếp tục theo hành lang dài.
Khi nàng tới các cánh cửa dẫn đến cầu thang, nàng quay người lại và trông thấy viên Đại tướng đang sải bước vào phòng Hội đồng và Scott theo sau ông ta. Anh đang cầm cái ống giấy.
Hannah muốn gào lên vì vui sướng.
Scott nhận thức được anh sẽ không bao giờ có cơ hội thực hiện việc hoán đổi một khi Saddam đã ở trong toà nhà. Khi anh đã rời phòng Hội đồng, anh để cho viện Đại tướng đi trước anh ít bước, anh liếc quanh phòng và nhẹ nhõm khi thấy người phụ nữ lau chùi đã đi đâu mất dạng.
Mấy tên lính gác đứng nghiêm trang lúc viên Đại tướng sải bước khỏi phòng Hội đồng ra ngoài hành lang đằng xa.
Scott chăm chú nhìn nút báo động trên tường phía trước anh.
– Đừng nhìn quanh, – anh thầm cầu xin trong lúc mắt không ngừng quan sát viên Đại tướng.
Khi còn cách cửa một mét, Scott lao tới trước và chọc ngón tay cái lên cái nút đỏ. Các cánh cửa ngay lập tức đóng sầm lại vang lên một âm thanh chát chúa.
Ngay lúc Hannah sắp sửa đẩy cánh cửa mở dẫn ra cầu thang phía sau thì chuông báo động réo ầm ĩ và tất cả các lối ra đều được gài chốt ngay lập tức. Nàng quay người lại để khám phá ra nàng chỉ còn lại một mình trong hành lang với Đại tướng Hamil và bốn tên vệ binh cộng hoà của anh ta.
Viên Đại tướng mỉm cười với nàng:
– Xin chào cô Kopec. Tôi rất vui mừng được làm quen với cô. Tôi e phải mất vài phút nữa giáo sư Bradley mới có thể đến gặp chúng ta.
Bốn vệ binh vây quanh Hannah trong lúc viên Đại tướng nhìn lên màn ảnh truyền hình phía trên cửa. Ông ta quan sát trong lúc Scott ở bên trong phòng Hội đồng ấn một cái nút bên hông chiếc đồng hồ đeo tay của anh. Rồi Scott chạy tới bức tường, nhanh nhẹn rút ra bản sao tài liệu khỏi cái ống và kiểm tra lại với bản gốc. Anh cảm thấy anh làm một việc khá tốt trong buồng lái của chiếc xe tải, nhưng anh vẫn phun thêm nước bọt lên các chữ ký của Lewis Morris và John Witherspoon, rồi bỏ ít giây chà tấm giật da lên nền đá trước khi so sánh nó một lần nữa với bản trên tường. Anh xem đồng hồ: bốn mươi lăm giây.
Anh bắt đầu nhổ mấy cây đinh ra khỏi tường, nhưng không thể nào lay chuyển cái ở trên cùng bên mặt, vì thế anh đã gỡ bản Tuyên ngôn qua đấu đinh. Sáu mươi giây.
Hannah nhìn chằm chằm lên màn ảnh truyền hình trong nỗi kinh hoàng, quan sát Scott phá hoại tất cả công trình của nàng, trong lúc viên Đại tướng gọi một cú điện thoại.
Ngay sau khi Scott đã tháo được bản tài liệu khỏi bức tường, anh đặt nó lên bàn. Rồi anh nắn lại bản gốc mà anh đã lấy ra khỏi cái ống giấy trở lên bức tường, cho tấm giấy da lọt vào đầu cây đinh ở góc trên cùng bên phải vẫn bướng bỉnh không chịu động đậy. Chín mươi giây. Anh lấy bản sao của Dollar Bill lên bàn, cuộn tròn nó lại và thả vào trong cái ống. Một trăm mười giây. Anh bước tới cửa dần đến thang máy và đứng thở thật sâu trong một lúc trước khi chuông báo động ngừng và các cánh cửa mở tung ra.
Scott biết rằng phải mất thêm ít phút nữa mới có thể kiểm tra được nguồn gốc của cuộc báo động, vì thế khi trông thấy viên Đại tướng, anh chỉ nhún vai và mỉm cười.
***
Kratz ngồi trên ghế trước của chiếc xe tải, không rời mắt khỏi Thiếu tá Saeed. Có tiếng chuông reo: Saeed liền bấm một cái nút vào đặt máy điện thoại sát tai. Bỗng nhiên, không hề báo trước, ông ta quay người, rút súng lục ra và lo lắng nhìn về phía buồng lái. Ông ta sẵng giọng ra lệnh, và trong vòng mấy giây, bọn lính vây quanh chiếc xe tải chĩa thẳng súng trường vào Kratz.
Viên thiếu tá hối hả chạy tới.
– Hai người kia ở đâu? – Ông ta hỏi.
Kratz nhún vai. Saeed quay lại và vừa chạy vào trong toà nhà vừa lớn tiếng ra một lệnh khác.
Kratz đặt bàn tay phải lên cổ tay trái của ông và bắt đầu từ từ lột lớp thạch cao như một lớp da thứ hai giấu bên dưới chiếc đồng hồ. Ông khéo léo lấy viên thuốc mát xanh lá cây chèn vào lớp thạch cao và chuyển nó sang lòng bàn tay phải. Sáu bảy mươi con mắt đang chằm chằm nhìn vào ông. Ông bắt đầu ho và từ từ đặt bàn tay lên miệng, cúi đầu xuống và nuốt viên thuốc.
Saeed chạy hối hả trở ra khỏi toà nhà và đầu sẵng giọng ra các lệnh mới. Trong vòng mấy giây, một chiếc xe hơi dừng lại bên cạnh chiếc xe tải.
– Ra ngoài! – viên thiếu tá la lớn với Kratz.
Kratz bước xuống trên khoảng đất rải nhựa và bị mười hai lưỡi lê dẫn ra phía cửa sau của chiếc xe hơi. Ông bị đẩy lên ghế, và hai người đàn ông mặc com lê màu sẫm ngồi hai bên ông. Một người nhanh nhẹn quàng sang ông và trói hai tay sau lưng, trong lúc người kia bịt mắt ông.
Cohen và Aziz quan sát từ phía bên kia Quảng trường trong lúc chiếc xe hơi chạy ra xa họ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!