Luật Sư Nhí - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Luật Sư Nhí


Chương 21


Thẩm phán Gantry đợi đến chiều muộn ngày Chủ nhật mới đi dạo. Ông sống cách tòa án mấy khu nhà, trong một căn hộ do người ông, cũng là một thẩm phán danh giá, để lại và thường cuốc bộ khắp các con phố trung tâm Strattenburg vào sáng sớm hoặc đêm khuya. Đêm nay, ông cần một luồng không khí tươi mát, cần thời gian để suy nghĩ. Vụ Duffy đã ngốn hết mấy ngày nghỉ cuối tuần của ông. Ông đã dành nhiều giờ vùi đầu vào những cuốn sách luật mong tìm ra một lời đáp, một lời đáp vẫn đang tránh né ông. Một cuộc tranh luận nảy lửa nổ ra trong đầu. Tại sao ông phải dừng một vụ án được xử đúng luật? Tại sao ông phải tuyên bố đây là phiên xử không đúng luật khi mà không có gì sai? Không điều luật nào bị vi phạm. Không quy tắc nào bị phá vỡ. Không gì cả. Thực tế là, với việc hai luật sư giỏi tranh tụng nhau, phiên tòa trôi qua rất êm ả.

Nghiên cứu của ông không tìm ra được trường hợp nào tương tự.

Văn phòng công ty Boone & Boone vẫn sáng đèn. 7 giờ 30, như đã hứa, Thẩm phán Gantry bước lên hàng hiên nhỏ trước tòa nhà rồi gõ cửa.

Người mở cửa là Marcella Boone, bà nói, “Ồ, xin chào Henry, ông vào đi.”

“Chào Marcella. Phải đến hai mươi năm rồi tôi không đặt chân đến văn phòng này.”

“Vậy ông nên thường xuyên ghé qua hơn.” Bà với tay đóng cửa.
o O o

Thẩm phán Gantry không phải người duy nhất đi dạo lúc chiều tối. Một người đàn ông tên Paco cũng đang tản bộ. Paco mặc bộ đồ thể thao màu tối, mang giày chạy và bộ đàm. Người này giữ khoảng cách, và vì vị thẩm phán không hề nghĩ mình bị theo dõi, nên việc bám đuôi khá dễ dàng. Hai người lượn qua trung tâm Strattenburg, một người mải mê suy nghĩ, ai ngang qua cũng nhận thấy điều đó, còn người kia cách xa một quãng, thận trọng bám sát trong bóng chiều chạng vạng. Khi Thẩm phán Gantry vào văn phòng Boone & Boone, Paco chạy bộ ngang qua cửa, ghi lại địa chỉ và tên phố, rồi tiếp tục rảo bước đến ngã rẽ. Sau đó người này bấm nút bộ đàm nói, “Ông ta đã vào trong, công ty nhà Boone.” “OK. Ở gần đấy rồi.” Tiếng Omar Cheepe đáp lại.

Mấy phút sau, Cheepe đến đón Paco, và cả hai đi vào phố Park. Khi tòa văn phòng Boone & Boone hiện ra trước mắt, họ lặng lẽ cho xe vào bãi đỗ ở phía xa cuối đường. Cheepe tắt đèn, tắt máy xe rồi kéo kính xuống để hút thuốc. “Anh có thấy ông ta vào bên trong không?” Cheepe hỏi.

“Không,” Paco trả lời. “Tôi thấy ông ấy rẽ khỏi lối đi bộ rồi đi về phía cửa trước. Tôi biết ông ấy ở trong đó. Đó là nơi duy nhất mở cửa dọc cả khu này.”

“Lạ thật.”

Đó là tối Chủ nhật, mọi tòa nhà văn phòng khác đều tối đen không một bóng người. Chỉ văn phòng luật của nhà Boone là có dấu hiệu đang hoạt động. Dường như tất cả đèn tầng một đều được bật.

“Ông nghĩ họ đang làm gì?” Paco hỏi.

“Không rõ. Nhà Boone có mặt tại văn phòng Gantry hôm thứ Sáu, cả nhà, điều này rất khó hiểu vì Gantry rất bận. Họ không phải luật sư hình sự, anh biết rồi đấy. Ông ta soạn chứng từ còn bà ta thì lo các vụ ly hôn, nên chẳng có lý gì lại đổ bộ đến văn phòng Gantry ngay giữa phiên tòa một vụ giết người. Lại còn thằng nhỏ, ta thật không hiểu. Tại sao hai ông bà ấy lại đón đứa nhỏ từ trường đến văn phòng Gantry? Thằng nhỏ đó cũng lởn vởn quanh phòng xử suốt cả tuần.”

“Là Theodore đó sao?”

“Phải. Thằng nhóc nghĩ nó là luật sư. Biết từng tay cớm, từng thẩm phán, từng thư ký tòa. Suốt ngày lê la ở các phòng xử, có khi còn hiểu luật hơn khối luật sư. Nó với Gantry còn là cặp bài trùng. Nó cùng bố mẹ đến gặp Gantry rồi đột nhiên Gantry quyết định không kéo phiên tòa sang ngày thứ Bảy như đã hứa suốt cả tuần. Có chuyện đấy, Paco ạ. Và ta không hề thích điều đó.”

“Ông đã nói chuyện với Nance hay ông Duffy rồi chứ?”

“Chưa, chưa nói. Giờ chúng ta phải làm thế này. Đáng lẽ tôi nên cử anh qua đó thám thính quanh tòa nhà, ngó nghiêng vào bên trong xem có những ai ở đó, nhưng như vậy mạo hiểm quá. Họ sẽ trông thấy anh, sẽ cảnh giác, đang làm gì cũng sẽ dừng tay, thậm chí có thể còn gọi cớm. Thẩm phán Gantry mà, anh biết đấy. Mọi việc sẽ trở nên phức tạp. Vậy nên tôi có kế hoạch này hay hơn. Ta sẽ gọi Gus mang xe tải tới. Ta có thể đậu gần hơn, và khi họ trở ra thì chụp ảnh. Tôi cần biết có ai trong đó.”

“Anh nghĩ là ai?”

“Tôi không biết, Paco, nhưng tôi dám cá cả trăm đô rằng gia đình Boone và Gantry không ở trong đó đánh bài. Có chuyện gì đó đang xảy ra, và tôi không thích điều đó.”
o O o

Thẩm phán Gantry bước vào trong thư viện, ở đó ông Boone, Ike và Theodore đang đợi. Chiếc bàn dài chễm chệ chiếm dụng căn phòng, bên trên phủ đầy sách, bản đồ, sổ ghi chép, gợi cảm giác nhiều việc còn đang ngổn ngang. Mọi người bắt tay chào nhau. Nói mấy câu về thời tiết, nhưng còn nhiều chuyện quan trọng phải bàn nên mục chuyện phiếm không kéo dài lâu.

“Không cần phải nói,” Thẩm phán Gantry nói khi mọi người đã vào chỗ ngồi, “cuộc gặp nhỏ này là không chính thức. Xin nhắc quý vị rằng chúng ta không làm gì sai, vì các vị không liên quan đến vụ này. Nhưng, nếu có lời nào hé ra, tôi sẽ phải trả lời rất nhiều câu hỏi. Các vị hiểu cho chứ?” “Tất nhiên rồi, Henry,” bà Boone nói.

“Không vấn đề gì,” Ike tiếp lời.

“Không hé một lời,” ông Boone cũng nói.

“Vâng, thưa Thẩm phán,” đến lượt Theodore.

“Tốt rồi. Giờ ta bắt đầu, các vị nói có cái gì đó cho tôi xem.”

Cả ba người lớn nhà Boone đổ dồn nhìn Theodore, cậu lập tức đứng bật dậy. Laptop của cậu ở trên bàn, ngay trước mặt. Cậu chạm vào bàn phím, một bức ảnh to xuất hiện trên màn chiếu rộng cuối phòng. Theodore dùng bút laze chỉ vào bức ảnh. “Đây là ảnh chụp từ trên không đường lăn bóng số sáu trên sân Creek. Ngay đây là nhà ông Duffy. Tại đây, trong đám cây ở chỗ ngoặt gấp này, là nơi nhân chứng đã ngồi ăn trưa.” Cậu bấm một phím khác, thêm một bức ảnh nữa xuất hiện. “Đây là bức ảnh bố con cháu chụp sáng qua ở sân golf. Nhân chứng đã ngồi trên súc gỗ này, ngay cạnh khúc suối cạn, hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn. Tuy nhiên” – cậu lại bấm một phím khác, một bức ảnh khác – “như mọi người có thể thấy, nhân chứng có góc nhìn rất thuận lợi về phía những ngôi nhà dọc bên kia đường bóng lăn, cách xa gần trăm mét.”

“Cháu biết chắc đây chính là nơi cậu ta ngồi?”

“Vâng ạ.”’

“Cháu có thể kể tường tận lại không?”

“Vâng, thưa Thẩm phán.”

“Bỏ cái cụm thưa Thẩm phán đi, Theodore, lúc này không cần.”

“Vâng.” Một tấm ảnh chụp từ trên không khác. Theodore chỉ tia laze vào một tòa nhà. “Đây là nhà bảo dưỡng, cách đường lăn bóng số sáu một trảng cây, không xa là bao. Giờ nghỉ trưa bắt đầu từ 11 giờ 30. Đúng 11 giờ 30, bởi vì người quản lý giám sát rất chặt, chỉ cho phép công nhân nghỉ trưa đúng 11 giờ 30, ăn thật nhanh, rồi trở lại làm lúc 12 giờ. Nhân vật của chúng ta lại thích lánh xa mọi người, thích ăn một mình, cầu nguyện rồi ngồi ngắm ảnh gia đình ở quê nhà. Anh ấy rất nhớ nhà. Như mọi người thấy, từ trảng rừng đến chỗ ngồi ăn trưa quen thuộc của anh ấy không bao xa cả. Anh ấy ước chừng tầm giữa giờ nghỉ ăn trưa thì trông thấy người đàn ông bước vào nhà Duffy.”

“Vậy là chừng 11 giờ 45?” thẩm phán Gantry hỏi.

“Vâng ạ. Mà mọi người biết đấy, bên pháp y xác định thời điểm nạn nhân tử vong là khoảng 11 giờ 45.”

“Ta biết. Người đó bước vào nhà rồi bỏ đi trước khi anh bạn nhân chứng của cháu ăn xong bữa trưa, phải không?”

“Vâng ạ. Nhân chứng bảo anh ấy thường trở lại phòng bảo dưỡng chỉ vài phút trước 12 giờ. Hôm đó, anh ấy thấy người đàn ông rời khỏi ngôi nhà trước khi anh ấy kết thúc giờ nghỉ trưa. Anh ấy ước chừng người đàn ông đó ở trong ấy khoảng mười phút.”

“Ta có một câu hỏi lớn,” Thẩm phán nói. “Liệu nhân chứng có thấy người đàn ông rời nhà mang theo một chiếc túi hay bao tải hay bất cứ thứ gì chứa đồ mất trộm không? Lời khai cho biết có mấy món đồ bị mất – hai khẩu súng ngắn, vài món đồ trang sức của bà ấy, cùng ít nhất ba chiếc đồng hồ đắt tiền của ông ấy. Nhân chứng có thấy mấy thứ ấy bị mang đi không?”

“Cháu không nghĩ vậy đâu ạ,” Theodore nghiêm trang trả lời. “Cháu đã nghĩ về chuyện này hàng giờ rồi. Cháu đoán chắc ông ta giắt súng ở thắt lưng, giấu vào bên trong áo, và nhét mấy thứ còn lại vào túi quần áo.” “Là súng loại nào vậy?” ông Boone hỏi.

“Một khẩu chín li, và một khẩu súng ngắn nòng vểnh chín li.” Thẩm phán

Gantry nói. “Đúng là rất dễ giấu dưới lớp áo len.”

“Thế còn đồng hồ và nữ trang?”

“Mấy chiếc nhẫn và vòng cổ, ba chiếc đồng hồ quai da. Những thứ đó có thề dễ dàng cho vào túi quần trước.”

“Mấy món đó vẫn chưa tìm thấy?” bà Boone hỏi.

“Chưa.”

“Có lẽ chúng nằm dưới đáy cái hồ nào đó trên sân golf,” Ike nói với giọng mỉa mai cay độc.

“Có lẽ các vị đúng,” Thẩm phán Gantry nói, trước sự kinh ngạc của bọn họ. Vị trọng tài có gương mặt băng đá, người không bao giờ nghiêng về bên này hay bên kia, vừa mới bật đèn xanh. Cuối cùng, ông cũng cho rằng Pete Duffy có tội.

“Thế còn đôi găng tay thì sao?” ông hỏi.

Theodore nhặt một chiếc hộp nhỏ màu nâu, đặt lên bàn, rồi lôi ra một túi ni lông có khóa kéo bên trong chứa đôi găng tay đánh golf. Cậu đặt cái túi trước mặt Thẩm phán Gantry, và trong vài giây mọi người đều nhìn chằm chằm vào vật chứng như thể đó là một con dao đồ tể dính đầy máu me. Theodore bấm laptop, một bức ảnh khác hiện ra trên màn chiếu. “Đây là bãi phát bóng số mười bốn, sân chín lỗ mạn Nam. Nhân chứng đang sửa một đầu tưới ở ngay đây, trên một ngọn đồi nhỏ nhìn xuống bãi phát bóng, thì trông thấy người đàn ông, vẫn là người đàn ông đó, lấy hai chiếc găng từ túi đựng đồ chơi golf rồi thảy vào thùng rác.”

“Một câu hỏi,” Thẩm phán Gantry nói. “Tại thời điểm ông ta vứt đôi găng này, ông ta có đeo một đôi găng khác không?” Nhà Boone có thể thấy rõ vị thẩm phán này để ý đến từng chi tiết của câu chuyện.

“Cháu chưa bao giờ hỏi anh ấy câu này” Theodore nói.

“Có lẽ là có,” Woods nói. “Một tay golf có mấy đôi găng trong túi chẳng có gì là lạ.”

“Cái đó thì quan trọng gì?” bà Boone hỏi.

“Cũng không chắc có quan trọng gì không. Chỉ là tự nhiên tôi thấy tò mò thôi, Marcella.”

Một khoảng lặng khá lâu, như thể những người có mặt ở đây đang nghĩ chung một điều nhưng không ai muốn nhắc đến. Cuối cùng, Theodore nói, “Thẩm phán, bác hoàn toàn có thể hỏi nhân chứng mà.”

“Vậy là cậu ta ở đây sao?”

“Vâng ạ.”

“Cậu ta đang ở văn phòng của tôi, Henry ạ,” bà Boone tiếp lời. “Giờ cậu ấy được hãng luật Boone làm đại diện.”

“Có tính cả Theodore không đây?” Thẩm phán Gantry hỏi, mọi người đều thấy câu hỏi có phần buồn cười.

“Anh cần phải đảm bảo với bọn tôi, Henry ạ, rằng cậu ta sẽ không bị bắt giữ, bị truy tố hay gì gì,” ông Boone nói.

“Tôi xin hứa,” Thẩm phán Gantry nói.

Bobby Escobar ngồi đối diện với Thẩm phán. Bên phải cậu là Julio, người em họ kiêm thông dịch viên bên trái là dì Carola. Đây là chuyện của cả nhà, Hector cùng Rita cũng đến và đang ở văn phòng của bà Boone xem ti vi.

Theodore bắt đầu cuộc thẩm vấn trực tiếp của mình bằng chính bức ảnh từ trên cao chụp đường lăn bóng số sáu trên sân Creek. Với chiếc đèn laze trong tay, cậu và Bobby chỉ đúng vị trí nơi anh ta ngồi ăn trưa. Theodore đổi các bức hình, thận trọng đặt câu hỏi, và dành kha khá thời gian cho Julio dịch. Câu chuyện hé mở một cách hoàn hảo.

Woods, Marcella và Ike ngồi lùi lại phía sau theo dõi với niềm hãnh diện lớn lao, nhưng cả ba đều sẵn sàng bắt lỗi.

Khi các chi tiết đã được trình bày và Bobby cũng đã thể hiện mình là nhân chứng đáng tin cậy, Thẩm phán Gantry nói, “Giờ, hãy nói về chuyện nhận diện.”

Vì chưa từng gặp Pete Duffy nên Bobby không thể nói ông ta chính là người đã bước vào ngôi nhà. Anh khẳng định người đàn ông đó mặc áo len đen, quần vải màu mật ong và đội mũ chơi golf màu hạt dẻ, đúng bộ mà Pete Duffy đã mặc trong khoảng thời gian xảy ra án mạng. Theodore cho chạy một loạt bức ảnh chụp Pete Duffy, tất cả đều lấy ra từ báo. Với mỗi bức ảnh, Bobby chỉ có thể nói người đàn ông trong ảnh hoàn toàn giống với người đàn ông anh ta đã thấy. Theodore bấm một phím khác, cho chạy ba đoạn băng hình ngắn do cậu ráp nối lại, tất cả đều có hình Pete Duffy hoặc đang bước vào hoặc đang bước ra khỏi phòng xử. Một lần nữa, Bobby lại nói đó gần như chắc chắn là người đàn ông ấy.

Tại phiên tòa, bên nguyên đã đưa ra bằng chứng là hai mươi hai bức ảnh hiện trường, ngôi nhà và hàng xóm. Một trong số đó, bức ảnh số mười lăm, được chụp ở vị trí gần mép đường lăn bóng. Bức ảnh cho thấy mặt sau nhà Duffy, sân sau, cửa sổ, cửa sau, và xa hơn chút là hai cảnh sát mặc thường phục đang đứng cạnh một chiếc xe golf. Ngồi trên xe là Pete Duffy, vẻ mặt sững sờ, lo âu. Bức ảnh rõ ràng được chụp chỉ ít phút sau khi ông ta lao từ Quán nướng Câu lạc bộ golf về nhà.

Theodore đã có được bức ảnh nhờ “ghé thăm” trang web chứa dữ liệu bản tin tòa án. Nếu Thẩm phán Gantry có hỏi làm sao cậu có được nó, Theodore định sẽ nói, “Dạ, thưa Thẩm phán, bức ảnh đó được đưa ra công khai tại tòa và được công nhận là bằng chứng. Không có gì là bí mật, phải không ạ?”

Nhưng Thẩm phán Gantry không nói gì. Ông đã nhìn bức ảnh này cả trăm lần nên không còn thấy ấn tượng gì nữa. Tuy nhiên, Bobby, chưa từng nhìn thấy nó trước đây, đã ngay lập tức nói gì đó với Julio.

“Đó chính là ông ta,” Julio nói, chỉ vào bức ảnh. “Người đàn ông trên chiếc xe. Chính là ông ta đấy ạ.”

“Giờ thì bác đã chính thức thấy, thưa Thẩm phán, nhân chứng vừa nhận diện bị cáo, ông Pete Duffy.”

“Ta biết rồi, Theodore,” ông Gantry nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN