Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối - Chương 148: Cô ta đến từ Địa Ngục 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối


Chương 148: Cô ta đến từ Địa Ngục 4


Edit: Xiaoxi Gua

Trần Uyển Di ngồi xếp bằng trên bệ cửa sổ: “Ngay cả chị cũng không
nhìn ra vấn đề gì, em nói xem con bé bị ma ám, con ma từ đâu tới mà kiêu ngạo quá vậy? Sau khi ám vào làm trời làm đất, chẳng lẽ đang chờ người
khác đến xử lý nó?”

“Nếu nói không bị ám, thì cô ấy sợ ánh sáng, lại khác thường, thấy thế nào cũng không giống có vẫn đề về tinh thần.”

“Hơn nữa…” Trần Uyển Di nói đến chỗ này dừng một chút: “Bị ám, theo
chị được biết, là có thời hạn, hồn ma không phải chuyện gì cũng làm
được, nếu như ám vào người sống, linh hồn vốn dĩ của người đó sẽ bài
xích linh hồn ám vào kia, giống như ở nhà họ Thẩm, con ma nữ đó sau khi
ám vào thì nhanh chóng giết người và tự sát.”

“Còn như Lưu Tuyết đã bị ám vào một tuần, theo lý mà nói không có khả năng, trừ phi dùng bí thuật gì.”

“Vậy nếu hồn ma ám vào người đã chết thì sao?” Mộc Ân đột nhiên nghĩ
đến loại khả năng này: “Giả như Lưu Tuyết đã chết, nhưng bởi vì bị ám,
cho nên thân thể còn có thể động?”

“Vậy thì càng không làm được.” Trần Uyển Di lắc lắc đầu giấy nhỏ: “Em thử nghĩ đi Ân Ân, người đã chết, dinh dưỡng không thể cung cấp, coi
như bị ám vào, cũng chỉ có thể động, không cách nào ăn và sinh hoạt bình thường, dùng không lâu bao lâu thi thể liền sẽ hư thối, em cảm thấy có
thể chống đỡ một tuần?”

Đương nhiên là không chống đỡ được, vào mùa hè, đoán chừng hai ngày liền thối không ngửi được.

Trừ khi ở trong tủ lạnh, nhưng Mộc Ân nhớ rõ lúc mình tiếp xúc Lưu Tuyết, không có cảm giác một chút lạnh lẽo nào.

Một người một quỷ đều lâm vào trầm tư, trong phòng yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Nửa ngày, Trần Uyển Di nói: “Như vậy đi, chuyện này cũng nên thử giải quyết, nếu không chúng ta đánh cược một lần. Ngày mai em kêu Lưu Niên
tìm mấy người, cột Lưu Tuyết vào trên giường rồi lột sạch, nhìn trên
người cô ấy có ấn ký gì hay không?”

“Lột sạch?” Mộc Ân cảm thấy yêu cầu này đối với Lưu Niên mà nói có thể có chút khó, đối với Lưu Tuyết…

Nghĩ đến cô gái cuồng loạn như con thú hung dữ trong phòng tối, cô
rùng mình một —- đối với Lưu Tuyết khẳng định còn khó khăn hơn!

“Nếu như dùng cách gì ám vào, muốn cho hồn phách dừng lại trong cơ
thể người, cũng phải cần phù chú, chúng ta chỉ cần tìm trên người cô ấy
có hay không có, lại tính toán sau.” Trần Uyển Di nói: “Nếu như Lưu Niên không đồng ý, vậy chị cũng không có cách, bảo ông ta tự đi mời cao minh đi.”

“Được rồi, từ từ rồi em sẽ nói với ông ấy.” Mộc Ân nói.

Ban đêm, Lục Phong Miên trở về hơi trễ.

Bởi vì buổi chiều Mộc Ân cùng Trần Uyển Di ngủ bù, cũng không thấy đói bụng, nên cô không ăn cơm trước, vẫn chờ đến hơn tám giờ.

Lục Phong Miên vừa vào cửa, cô liền gọi người hầu chuẩn bị đồ ăn, đi
qua đón lấy áo khoác của Lục Phong Miên, phát hiện người anh có có mùi
rượu nhàn nhạt, bước lên trước ngửi ngửi.

“Chú Lục uống rượu?”

“Ừm.” Lục Phong Miên gật gật đầu, kéo cô đến bên cạnh: “Ân Ân không thích?”

Cho dù Lục Phong Miên uống rượu, cũng sẽ không uống nhiều, hơn nữa là uống rượu vang bình thường, không có mùi giống như mấy con ma men.

Hương vị trên người anh rất nhạt, mùi rượu ngọt hỗn tạp với mùi vị nước hoa, Mộc Ân không ghét, ngược lại rất thích.

“Không ghét, cháu thích.” Cô kéo cánh tay Lục Phong Miên: “Chú Lục
uống rượu, vậy có phải cũng chưa ăn cơm? Cháu còn chờ chú cùng ăn cơm
đấy.”

“Chưa, chúng ta cùng ăn.” Lục Phong Miên cùng cô bước vào phòng ăn.

Bữa tối, người hầu chuẩn bị đều là đồ ăn có lợi cho tiêu hóa, Mộc Ân
cùng Lục Phong Miên lần lượt ngồi xuống, uống bát canh gà, bắt đầu ăn
cơm.

Lục Phong Miên đã ăn trước đó, cũng không thấy đói bụng, nhưng vì bồi Mộc Ân, cũng vẫn là ăn không ít.

Đợi Mộc Ân sắp ăn xong, anh buông đũa xuống, nói: “Ân Ân, ngày mai
tôi phải rời khỏi Đế Đô, thời gian một tuần, tôi đã nói với Như Uyên,
trong khoảng thời gian này em đến Đào Hoa Trang ở với anh trai.”

“…” Mộc Ân giật mình.

Kiếp trước vào thời gian này, Lục Phong Miên cũng rời đi.

Dường như là bởi vì một nhiệm vụ nào đó, đi tương đối lâu, lúc ấy cô còn rất vui vẻ, rốt cục không ai giày vò cô.

Nhưng hôm nay…

Cô nhìn Lục Phong Miên, trong lòng đột nhiên rất không nỡ.

Biết rõ Lục Phong Miên chuyến đi này không có nguy hiểm, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng vẫn là không nỡ anh đi.

Chú Lục của cô đi rồi, thì không ai ôm cô đi ngủ mỗi lúc trời tối,
giúp cô đắp chăn, sáng sớm hôn hôn trán của cô, lôi kéo cô cùng nhau ăn
sáng.

Những chuyện vụn vặt này, mỗi ngày làm những chuyện đó thì không cảm
thấy cái gì, nhưng thời gian lâu dài, đã trở thành một loại ngọt ngào
quen thuộc, để cho người ta không nỡ buông ra.

“Chú Lục phải đi làm nhiệm vụ sao?” Mộc Ân bưng chén nước lên uống nước, che giấu khó chịu đột nhiên xuất hiện của mình.

“Là nhiệm vụ, sẽ không đi quá lâu, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết, về Đào Hoa Trang đón em.”

Lục Phong Miên đứng lên, bước đến bên cô, kéo tay của cô nhẹ nhàng
nắm trong lòng bàn tay anh: “Như Uyên sẽ bảo vệ em, em ở nơi đó cũng
phải ngoan ngoãn nghe lời, không nên chạy loạn.”

“Vâng ạ.” Mộc Ân biết nhiệm vụ là chính sự, cũng biết Lục Phong Miên
không yên lòng đối với mình, bảo đảm nói: “Cháu sẽ ngoan ngoãn.”

Buổi tối đó, bởi vì sắp ly biệt, cho nên toàn là cảm giác không nỡ lan tràn.

Sau bữa cơm chiều, hai người rửa mặt xong về đến phòng, Mộc Ân đứng
trước gương chải tóc, Lục Phong Miên đến sau lưng cô, nhận chiếc lược gỗ đào, từ đỉnh đầu nhẹ nhàng chải xuống thắt lưng.

Bị người loay hoay tóc là chuyện rất thoải mái, Mộc Ân hài lòng nheo mắt lại, dựa vào lòng Lục Phong Miên: “Chú Lục?”

“Hửm?” Lục Phong Miên đáp.

“Chú mau trở về nhé.” Mộc Ân vốn là muốn nói chuyện hôm nay gặp Thẩm
Thanh Thanh, không biết làm sao lại thốt ra câu này, nói xong chính mình cũng run lên.

Giọng điệu mang theo ủy khuất và không nỡ, cũng làm cho lòng Lục Phong Miên đau hơn.

Anh buông cây lược gỗ xuống, ôm ngang Mộc Ân lên, cất bước đi đến cửa: “Tôi sẽ về sớm một chút.”

“Ừm.” Mộc Ân vùi đầu đến bả vai anh.

Hết thảy đều thuận lý thành chương, vào đêm sắp ly biệt này, coi như
đau lưng, coi như tay chân nhũn ra, coi như bị làm sượng mặt, giống như
cũng đều không có gì.

Mộc Ân bị đặt ở bên trên, lúc Lục Phong Miên thuận thế áp xuống, cô ôm cổ Lục Phong Miên hôn lên.

Khó được cô có lúc chủ động như vậy, ánh mắt Lục Phong Miên tối sầm
lại, vừa cuồng loạn hôn cô, một cái tay sờ đến bên hông gỡ nút áo ngủ,
lòng bàn tay ấm áp bóp một cái trên eo nhỏ của cô.

“Ừm…” Mộc Ân thể khẽ run, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ.

Cùng lúc đó, sau khi áp sát lại cô, lại truyền ra một tiếng: “Á.”

Trong nháy mắt động tác của Lục Phong Miên dừng lại, tay quen thuộc
sờ đến vị trí súng ngắn bên hông, ánh mắt cảnh giác quét về phía bốn
phía.

Nhưng mà, gian phòng yên tĩnh không có vật gì, màu vàng của ánh đèn cũng rất ấm áp.

Hết thảy đều không có khác thường.

Mi tâm anh nhíu chặt, trong con ngươi hơi nghi ngờ một chút, cúi đầu hỏi Mộc Ân: “Giọng vừa rồi, Ân Ân đã nghe chưa?”

“…” Mộc Ân.

Cô mới đầu cũng giật mình, nhưng rất nhanh nghĩ đến trên người cô còn có một Trần Uyển Di đang dưỡng hồn, bây giờ xấu hổ vô cùng, cũng không
biết nên làm cái gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN