Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối - Chương 166: Trốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối


Chương 166: Trốn


Edit: Xiaoxi Gua

Sau đó ba ngày, Mộc Ân nhìn thấy không ít tin tức mới nhất liên quan
đến livestream kinh khủng ở trên mạng —— một vài người đã từng tham dự
buổi livestream thì chết, bao gồm cả Đường Đường.

Kết hợp với chuyện gặp ma tại tòa nhà ma ám, trong lúc nói chuyện
phiếm với Trần Uyển Di cô dần dần hiểu được nguyên nhân sâu xa.

Cái gọi là lời nguyền bất tử, theo suy đoán, đó là một loại bùa chú có thể giữ linh hồn trong cơ thể.

Đây là loại bùa chú vô cùng hiếm thấy lại rất có hiệu quả, cho nên được xưng là cấm thuật.

Liêu Đông chủ đạo những buổi livestream, đều là những trò chơi linh
dị, sau đó để hồn ma lựa chọn một trong những người tham gia trò chơi để ám vào, người sau khi bị bám vào sẽ trở thành kẻ để anh ta sai khiến,
về phần anh ta cụ thể muốn làm gì, tạm thời chưa đoán được.

Tóm lại không phải là chuyện tốt lành gì.

Còn có Tuyết Nhi…

Mộc Ân đoán không được Tuyết Nhi đã xảy ra chuyện gì, Trần Uyển Di thì đã đoán ra đại khái.

“Tuyết Nhi hẳn là một thí nghiệm ma ám vào cơ thể người sống bị thất
bại.” Cô ấy nói: “Ma cũng chia rất nhiều loại, có con ma có oán khi rất
nặng, lưu lại ở dương thế quá lâu, đã không phân rõ bản thân, mất phương hướng, con ma ám vào Tuyết Nhi hẳn là loại ma này, mới có thể ở nhà họ
Lưu và có những biểu hiện khác thường như vậy, sau đó hẳn là sợ họ Cố
kia phát hiện mánh khóe, nên đã từ bỏ, Tuyết Nhi sau này chúng ta nhìn
thấy, vẫn là bị phụ thân, nhưng không phải con ma ban đầu kia.”

Mộc Ân như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nói như vậy, Tuyết Nhi lúc ấy sợ Lục Phong Miên, cũng rất dễ dàng hiểu được.

Ma rốt cuộc cũng là ma, coi như bám vào người sống, cũng vẫn là không thích những người có dương khí quá nặng.

Buổi chiều, Thẩm Thanh Thanh gọi điện thoại tới, nói Tuyết Nhi đột nhiên sinh bệnh, cấp cứu không kịp nên đã qua đời.

Mộc Ân sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự sau khi nghe được tâm tình vẫn rất nặng nề, nhưng cũng không có cách nào khác, Trần Uyển Di
nói, những người bị ma ám vào người thì linh hồn của chính họ đã chết,
cho dù dùng cách gì cũng không thể sống lại.

Chỉ có thể mau chóng bắt được Liêu Đông, phòng ngừa bi kịch lại xảy ra.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Mộc Ân đi qua nhận, giọng nói của Lục Phong Miên truyền đến: “Ân Ân, người mà em nói, đã bắt được.”

“Cái gì? Bị bắt?” Chạng vạng trời tối, trong phòng yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng rống của Lục Giang Sầu: “Bị ai bắt? Lục Phong
Miên?”

“Chắc là…” Người đến báo có chút co rúm lại: “Người của chúng ta vừa
nhận được tin tức họ Liêu truyền đến, chuẩn bị đi đón anh ta, không biết tại sao tin tức lại bị lộ, lúc người của chúng ta đến, họ Liêu đã bị
bắt…”

Người đó dừng một chút, nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Bọn họ người
đông thế mạnh, ai ai cũng biết võ, chúng ta không dám liều mạng, chuyện
này ngài hẳn là không biết, khí thế của những người đó, nhìn giống như
người của Lục Phong Miên.”

Lục Giang Sầu trầm ngâm.

Không có người nào hiểu rõ Lục Phong Miên hơn anh ta, Lục Phong Miên
máu lạnh đến cỡ nào, hơn nữa còn không nể tình tình thân, thằng nhóc này nhất định là biết cái gì, mới có thể bắt Liêu Đông.

Liêu Đông cũng không phải người thà chết chứ không chịu khuất phục,
tên này khẳng định đỡ không nổi nghiêm hình tra tấn của Lục Phong Miên,
nếu như…

Nếu như những chuyện mình cùng Liêu Đông làm ra bị Lục Phong Miên biết, vậy Lục Thanh Tửu cũng sẽ biết.

Người nhà họ Lâm luôn luôn là sự hổ thẹn trong lòng ông già nhà mình, đến lúc đó, không riêng nhà họ Lục, sợ là toàn bộ Đế Đô đều không có
chỗ dung thân cho chính anh ta.

Đây là nói đến chiều hướng tốt, cha già niệm thân tình.

Nếu là nói về chiều hướng xấu, Lục Thanh Tử vì người của nhà họ Lâm
mà thanh lý môn hộ, sợ là cùng với Lục Phong Miên đối phó chính mình.

Liêu Đông đã không còn cách cứu, bảo tàng kia cũng không có đầu mối, lúc này mà còn ở lại, chỉ có một con đường chết!

Lục Giang Sầu nghĩ rõ ràng những này, liền cũng không còn ảo tưởng
với những đồ vật hư vô trong bảo tàng kia nữa, phân phó thủ hạ của mình: “Đi gọi Lâm Hạ thu dọn đồ đạc, xuất ngoại!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN