Lục Giới Phong Thần - Bạo Động Tấp Nập
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Lục Giới Phong Thần


Bạo Động Tấp Nập



Team dịch: Thiên Địa Đế Vương

Dịch giả của team: LụcTầnDương, Lắm Muỗi, Ngọc Thiện Đoàn, Iris Nguyen

Dịch giả dịch chương này: LụcTầnDương

Biên: LụcTầnDương

Đăng tại: .com

Nụ cười trên mặt Ngô quản gia liền cứng ngắc lại, nói: “Hai mươi khối Xích Tinh một bình có phải quá mắc hay không?”

“Ba mươi khối Xích Tinh một bình.” Diệp Thần duỗi ra ba ngón tay, tỏ ra một bộ mặt vô hại cười nói: “Chỉ có giá đó, trả giá liền thêm, Ngô quản gia nếu như cảm thấy quá đắt thì không cần mua nữa.”

Sắc mặt của Ngô quản gia càng thêm khó coi, không nói thêm được cái gì, liền xoay người bước đi.

Ba mươi khối Xích Tinh một bình thật sự là quá hố, căn bản là không đáng giá.

Diệp Thần hừ một tiếng, không thèm để ý, trực tiếp trở về Diệp gia.

Đại sảnh Triệu gia.

Triệu Kim cùng Ngô Thông đều ngồi ở trong đại sảnh, Triệu quản gia cùng Ngô quản gia đều đứng bên cạnh chủ tử của mình.

“Hôm nay ta đi tìm Diệp Thần mua linh dược, hắn vậy mà lại dám mở miệng nói ba mươi khối Xích Tinh một bình, thật sự là quá hố mà.” Ngô quản gia hận đến cắn răng nói.

“Hôm qua yêu thú bạo động, so với lần trước thì yêu thú cường đại hơn không ít, hơn nữa người của hai nhà chúng ta tử thương cũng không ít, muốn chữa trị bằng mấy loại thuốc phổ thông thì cần một lượng thời gian khá lâu, hiện tại thứ mà chúng ta cần đó chính là linh dược. Trước mắt, Long Dương sơn yêu thú bạo động, muốn lên núi tìm linh dược thì cực kì khó khăn, bây giờ Long Dương trấn cũng chỉ có Diệp gia là có được linh dược.” Triệu quản gia nói.

“Long Dương sơn yêu thú bạo động, Diệp Thần kia như thế nào lại tìm được linh dược?” Ngô Thông không hiểu nói, kỳ thật trong lòng hắn hiện tại đang hối hận như điên, lẽ ra hắn không nên hối hôn với Diệp gia, nếu không thì chẳng phải là đã có một đứa con rể như Diệp Thần rồi sao, nếu như đúng là vậy thì chắc chắn là cả đời này hắn không còn phải buồn rầu vì chuyện gì nữa rồi.

“Diệp Thần bây giờ đã đột phá Luyện Khí Cảnh tầng bốn, tốc độ tu luyện cực nhanh, nhất định là có bí mật mà không thể cho ai biết.” Triệu Kim sắc mặt âm trầm nói.

“Mà kế hoạch hôm nay là phải bàn xem làm sao để có được linh dược a.” Ngô Thông nói.

“Hai nhà chúng ta đều phái ra mấy tên tinh nhuệ tiến vào Long Dương sơn, nhất định phải tìm được một chút linh dược.” Triệu Kim vẫn là không cam tâm.

Ngô Thông suy tính một lát cũng đáp ứng.

Hai nhà Triệu Ngô đều là phái ra năm tên tu sĩ Luyện Khí Cảnh tầng bốn tiến vào bên tả bên hữu của Long Dương sơn để tìm kiếm linh dược. Nhưng tiếc là vận khí của bọn chúng không được tốt lắm, yêu thú vẫn là nhìn chúng không được vừa mắt, vả lại còn có một lượng lớn yêu thú tiếp tục bạo động, xông về Long Dương trấn.

[Bạn đang đọc truyện tại .com]

Cư dân của Long Dương trấn lại hoảng sợ lần nữa, tam đại gia tộc lập tức xuất thủ, một ít tu sĩ cũng gia nhập chiến đấu, cùng yêu thú tiến hành chém giết.

“Hôm qua mới tới một nhóm, hôm nay tại sao lại tới thêm một nhóm nữa, trong Long Dương sơn cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Văn xem trận chiến ở phía xa xa mà nói.

Diệp Thần liền nghĩ đến tiếng hít thở nặng nề nằm ở bên trong ngọn Long sơn, hình như là nó vẫn cứ tiếp tục, Long Dương trấn sợ là không được an bình.

Tất cả tu sĩ Luyện Khí Cảnh tầng bốn của Diệp gia đều tham gia trận chiến, nhưng con mạnh nhất trong đám yêu thú của đã đạt tới Luyện Khí Cảnh tầng năm, đại chiến cực kì kịch liệt, máu tươi chảy ra lênh láng.

Một cuộc đại chiến diễn ra, toàn bộ đều bị giết hết, mất đi nội đan, rất nhiều tu sĩ cũng chết thảm dưới nanh vuốt của yêu thú, chết không toàn thây.

Nhờ có linh dược của Diệp Thần chữa trị nên Diệp gia dù sao vẫn còn đỡ, những người bị thương hôm qua đều đã khôi phục, hôm nay lại tiếp tục tham gia chiến đấu. Diệp Thần vẫn dùng linh dược để cứu chữa cho họ.

Nhưng hai nhà Triệu Ngô thì không có được tốt như vậy, hôm qua vốn là tổn thất không ít, có rất nhiều bị trọng thương, đến hôm nay lại tử thương thêm không ít người nữa, loại tình huống này khiến hai nhà Triệu Ngô đều không thể thừa nhận nổi.

“Nếu như cứ tiếp tục như thế thì hai nhà Triệu Ngô chúng ta không bị Diệp gia tiêu diệt thì cũng bị bọn yêu thú giết chết hết.” Triệu Kim sắc mặt khó coi, cực kì sốt ruột.

“Người của chúng ta được phái đi tìm kiếm linh dược cũng bị tử thương hơn phân nửa.” Triệu quản gia đau lòng nói.

“Mau đi kiếm Diệp Thần để mua linh dược, dù có phải trả giá cao cũng phải mua về, trước hết phải vượt qua nguy nan này cái đã.” Ngô Thông cắn răng nói, đây cũng là bất đắc dĩ mới tiến hành.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thần liền ra khu vực tam giác để bán thuốc, hôm qua có rất nhiều người bị trọng thương, nên liền đợi Diệp Thần ra bán thuốc để mà mua linh dược về chữa trị, vì lẽ đó mà Diệp Thần còn chưa có đến thì đã có hàng trăm người bu đông nghẹt xung quanh khu vực mà Diệp Thần thường hay buôn bán.

“Diệp thiếu gia, ta muốn một bình linh dược…”

“Ta cũng muốn một bình. . .”

Diệp Thần vừa đến, liền bị hàng chục người bao vây, từng người từng người đều ra xuất ra đủ loại Linh Tinh để mà mua linh dược.

“Tránh hết ra!” Lúc này, mấy đạo thanh âm thô bạo truyền đến, đem đám người đẩy ra, hai vị quản gia của Triệu Ngô vẻ mặt tươi cười đi tới trước mặt Diệp Thần.

“Hai vị đây là ý gì? Không cho ta làm ăn sao?” Diệp Thần bất mãn nói.

“Diệp thiếu gia nói đùa, chúng tôi tới chính là cùng Diệp thiếu gia làm ăn.” Ngô quản gia cười nói: “Nơi đó của Diệp thiếu gia có bao nhiêu linh dược chúng tôi đều muốn mua.”

“Nếu như các ngươi đều muốn như vậy thì bọn họ phải làm sao đây?” Diệp Thần nói.

“Bọn chúng nếu như có thể lấy ra nổi khối Xích Tinh mà bọn ta ra giá thì liền cho bọn chúng.” Triệu quản gia nhìn thoáng qua những người khác, hừ lạnh nói.

“Tại sao các ngươi lại làm như vậy? Chẳng lẽ không muốn người khác sống hay sao?”

“Đúng đấy, các ngươi cũng quá bá đạo rồi. . .”

Có không ít tu sĩ vì bất mãn mà nói to lên.

“Tất cả im miệng cho ta, nếu ai còn dám dài dòng nữa, ta sẽ không ngại để cho vết thương của hắn càng thêm nặng. Ngô quản gia sầm mặt lại, trong mắt hàn quang lập loè đảo qua tất cả mọi người.

Không có bất kì một tu sĩ nào ở đây dám cãi lại, tất cả đều âm trầm cúi đầu xuống, hai đại gia tộc của bọn hắn là tuyệt đối không thể đắc tội được.

“Thật sự là không có ý tứ, được rồi, ta ra giá một bình linh dược này là năm mươi khối Xích Tinh, nếu các ngươi muốn thì ta liền bán, còn không thì ta sẽ đem cho người khác.” Diệp Thần cười cười, lấy sáu bình linh dược đem ra.

“Liền sáu bình?” Triệu quản gia nhíu mày, hắn đã dồn hết tâm huyết để chuẩn bị, nhưng là không nghĩ tới Diệp Thần chỉ có sáu bình.

“Linh dược nếu như có thể dễ dàng tìm được như vậy thì mất mớ gì các ngươi phải tìm đến ta?” Diệp Thần tức giận nói.

“Sáu bình bọn ta cũng muốn mua.” Ngô quản gia sau một hồi liền bình tĩnh trở lại, không nói thêm một lời nào nữa, cực kì nhức nhối lấy ra ba trăm khối Xích Tinh, đem sáu bình linh dược mua về.

“Đi thong thả, không tiễn.” Diệp Thần cầm ba trăm khối Xích Tinh cười ha hả nói.

Sắc mặt của hai tên quản gia nhà Triệu Ngô cực kỳ khó coi, giận đùng đùng rời đi.

Diệp Thần đợi sau khi hai tên quản gia của hai nhà Triệu Ngô kia đi về thì liền bắt đầu bày hàng lên vỉa hè, lấy ra hơn mười bình linh lược, cười nói: “Hôm nay chỉ còn bấy nhiêu thôi, mọi người xuất thủ phải nhanh a, chậm liền không có.”

“Ta muốn!”

“Ta muốn!”

Những tu sĩ kia trong nháy mắt liền kịp phản ứng, như ong vỡ tổ dâng lên.

“Ghê tởm!” Hai đại quản gia của hai nhà Triệu Ngô biết mình bị lừa, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Diệp Thần.

Diệp Thần tự nhiên là không có đủ khả năng để đem tất cả linh dược bán cho địch nhân của mình, đây chẳng phải là quá ngu sao. Đương nhiên, Diệp Thần hiện tại đích thật cũng là không có nhiều linh dược, đại bộ phận đều là cho người trong gia tộc dùng hết.

[Bạn đang đọc truyện tại .com]

Hai ngày này, Diệp Thần đều chưa hề đi ra bên ngoài để bán thuốc, đem mình nhốt ở trong phòng tu luyện.

Nhưng mà, khi đêm đến, Diệp Thần cảm giác được đại địa đang chấn động, hắn lập tức vọt ra khỏi phòng, đi đến đường cái thì liền nhìn thấy xa xa có một nhóm lớn yêu thú đang từ Long Dương sơn lao xuống.

Rống! Ngao!

Yêu thú đang gầm thét, kinh động đến toàn bộ Long Dương trấn.

“Yêu thú lại tới!” Có người hoảng sợ kêu lớn lên.

Yêu thú cứ như thế mà tấp nập tập kích Long Dương trấn, người của Long Dương trấn bây giờ cũng đã sức cùng lực kiệt, có một ít mặc dù có lòng nhưng không có lực.

Diệp gia đã phái ra không ít tu sĩ ra ngoài Long Dương trấn, ngăn cản yêu thú xâm lấn Long Dương trấn. Một khi yêu thú tiến vào Long Dương trấn, Long Dương trấn tất nhiên sẽ dính phải một đợt tàn phá cực lớn.

“Yêu thú bạo động ngày càng đông, hiện tại Long Dương trấn sắp không chịu nổi nữa rồi, ta nhất định phải đi điều tra thực hư ra sao.” Diệp Thần ánh mắt ngưng trọng, lập tức rẽ đường nhỏ hướng phía Long Dương sơn chạy đi.

Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN