Lục Giới Phong Thần
Thánh Dịch
Diệp Thần khiếp sợ nhìn Thái Cực Bát Quái đồ bên trong đan điền của hắn, này thì một cái Thái Cực Bát Quái đồ phong cách cực kỳ cổ xưa, không có ánh sáng gì, nhưng một mực lại hấp thu linh khí trong thiên địa.
“Tối hôm qua thật không phải là mộng?” Diệp Thần trừng mắt nhìn, có chút không rõ, “Ngày hôm qua ở phía sau núi, ta lẽ nào chính là bị thứ này đập cho hôn mê?”
Diệp Thần nhìn kỹ Thái Cực Bát Quái đồ, trong lòng suy nghĩ Thái Cực Bát Quái đồ làm sao lại nhập vào đan điền của hắn, có thể lấy ra từ bên trong đan điền hay không.
“Ra!” Diệp Thần vận đủ khí quát một tiếng, nhưng Thái Cực Bát Quái đồ vẫn không nhúc nhích.
“Không cách nào để lấy nó ra, lẽ nào chỉ có thể tu luyện ở trong mộng?” – Diệp Thần nghi hoặc.
“Thùng thùng đông “ (Biên: là từ tượng thanh chỉ tiếng gõ cửa)
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, ngoài phòng truyền đến âm thanh của Diệp Phần, “Thần nhi, rời giường rồi sao? Ăn điểm tâm xong liền đi với ta, hôm nay ta sẽ dẫn ngươi đi làm quen một chút gia tộc có quyền thế.”
“Cha, ta hiện tại có chút khó chịu, không đi được a, chờ ngày mai ta lại cùng cha cùng đi ra ngoài.” Diệp Thần ở bên trong phòng ho khan hai tiếng nói.
“Ngươi khó chịu?” Diệp Phần vừa nghe liền đẩy cửa gian phòng của Diệp Thần mà đi vào.
Diệp Thần sửng sốt một chút, vội vàng ho khan hai tiếng, Diệp Phần bên cạnh vội hỏi: “Ngươi ngã bệnh?”
“Có thể là bên cạnh điểm phong hàn a (DG: chắc là nguyệt đạo gì đó), không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.” Tròng mắt Diệp Thần đảo đảo qua lại, miễn cưỡng bài trừ vẻ tươi cười nói.
“Để ta đi nói với mẹ ngươi một tiếng, để cho nàng qua chăm sóc ngươi.” Diệp Phần nói.
“Cha, người cũng không thể nói cho mẹ, người cũng không phải không biết tính tình của mẹ, nếu như biết ta bị bệnh, không chỉ có ta muốn chịu tội, ngay cả cha ngươi cũng phải bị mắng.” Diệp Thần vội vàng kéo Diệp Phần nói.
Diệp Phần nghĩ có đạo lý, nhưng lại lo lắng cho Diệp Thần, Diệp Thần nhìn thấu tâm tư của Diệp Phần, cười nói: “Ta dầu gì cũng là tu sĩ, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”
“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngươi khỏe lại ta sẽ nói cho ngươi về sự tình sản nghiệp của gia tộc.” Diệp Phần vỗ vỗ bả vai Diệp Thần nói.
“Ừ.” Diệp Thần gật đầu.
Sau khi Diệp Phần dặn dò hai câu, liền tiêu sái rời khỏi phòng.
Diệp Thần thở dài một hơi, tiếp tục nghiên cứu sự thần bí của Thái Cực Bát Quái đồ này.
“Thôi, ta ngủ một giấc trước đã, dù có đúng hay không thì vẫn có thể tu luyện.” Diệp Thần nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Diệp Thần vừa ngủ liền bắt đầu nằm mơ, vừa mơ tới hắn ngồi trong Thái Cực Bát Quái đồ.
Diệp Thần trong lòng kinh hỉ (DG: vui mừng), “Thật vào được.”
Diệp Thần đứng dậy, bên trong Thái Cực Bát Quái đồ bắt đầu rục rịch, toàn bộ bên trên Thái Cực Bát Quái đồ dũng động một cổ linh khí hùng hậu, linh khí bốn phía không ngừng hội tụ đến nơi đây.
Diệp Thần tỉ mỉ quan sát, thấy được những linh khí này hội tụ đến bàn bên trên của Thái Cực Bát Quái, sau đó hướng phía hai cái lỗ trong Âm Dương ngư chảy vào, tại lỗ trong có vài giọt trong suốt sáng như trân châu tồn tại trong một loại chất lỏng.
“Đây là cái gì?” Diệp Thần cảm nhận được lực lượng vô cùng hùng hậu trong vài giọt chất lỏng, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng do cảm giác cũng biết được đây nhất định là đồ tốt.
“Thái Cực Bát Quái đồ này tuyệt đối là một bảo bối tốt, nếu như tu luyện ở trong này một ngày, tuyệt đối bằng lực lượng tu bên ngoài vài tháng.” Diệp Thần có chút hưng phấn, nhưng sau đó trở nên thất lạc lên.
“Đây cũng có thể như thế nào đây? Ta vẫn không thể đột phá Luyện Khí tầng ba.” Diệp Thần thất lạc lắc đầu, “Đáng tiếc tốt bảo bối tốt như vậy, cứ như vậy mà ở trong tay ta thì vô cùng lãng phí.”
Trong lòng Diệp Thần tràn đầy sự buồn bực, vài giọt chất lỏng vô tình rơi vào mắt hắn, trong đầu linh quang lóe lên, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Được rồi, tuy rằng bảo vật này đối với ta không có có tác dụng gì, thế nhưng chất lỏng này có lực lượng hùng hậu, nếu để cho cha mẹ dùng, có thể sẽ tăng được thực lực của bọn họ?”
Mắt Diệp Thần tỏa sáng, mặc dù hắn không có cách nào đề thăng thực lực của bản thân, nhưng nếu có thể trợ giúp Diệp Phần cùng Lăng Vân đề thăng thực lực, hắn cũng là thật cao hứng.
“Không biết thứ này có chỗ xấu gì không a, để ta dùng thử một chút, nếu như không có gì xấu, liền cho cha mẹ dùng.” Diệp Thần cười cười, lấy ra một giọt chất lỏng nuốt vào.
Tại đây, sau khi dùng một giọt chất lỏng, Diệp Thần lập tức cảm nhận được một cổ bàng bạc lực lượng rất nhanh tản ra tại trong cơ thể hắn, sáp nhập vào trong thân thể.
Sau đó, Diệp Thần cảm giác được lực lượng cả người đều bành trướng, kinh mạch cốt cách điều căng đau, giống như là muốn bạo liệt nhau hoặc như là có vô số con kiến đang gặm nhắm thân thể hắn.
“A!”
Diệp Thần rống lớn một tiếng, một tia máu đen tràn ra từ khắp lỗ chân lông trên người hắn, ô uế không chịu nổi, tanh hôi không gì sánh được!
Tại đây một cỗ máu đen ô uế từ từ đọng lại sau khi đi ra, Diệp Thần cảm giác được cả người có một loại cảm giác thư sướng (Biên: sung sướng) nói không nên lời, thật giống như được thoát thai hoán cốt một lần nữa.
“Lực lượng của ta vừa tăng cường. . .” Diệp Thần lại cả kinh lần nữa, cảm giác được linh lực của chính mình hùng hậu tăng lên không ít, hơn nữa trong lúc mơ hồ cảm giác được dấu hiệu muốn đột phá
Diệp Thần liền ức chế sự hưng phấn, hắn vừa nghĩ tới điều gì đó, lập tức lại phục dụng (Biên: sử dụng) thêm một giọt chất lỏng, một cỗ chất lỏng lại nhập vào cơ thể, lực lượng bàng bạc tản ra, đánh thẳng vào toàn thân hắn, như là một cổ nước lũ, trực tiếp đưa linh lực ba năm đã không đả động của hắn liền bành chướng phá hủy.
“Đột phá. . . Ta vậy mà đột phá Luyện Khí cảnh tầng ba. . .” Diệp Thần tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý xong thế nhưng trong thời điểm xảy ra việc này, hắn vẫn kích động không thôi, không cách nào khống chế tâm tình mình.
Ba năm qua, hắn từ thiên tài vì không thể đột phá mà bị người mắng là phế vật, nhưng bây giờ hắn rốt cuộc đã thành công đột phá, một thiên tài Diệp Thần đã trở về, không bao giờ bị người khác dùng con mắt khinh thường giễu cợt nữa.
“Đây thật là thần dịch a, ha ha. . .” Diệp Thần cười phá lên mà nói, dường như nơi này còn lưu lại ba giọt chất lỏng đã trở thành chí bảo.
Diệp Thần khoanh chân ngồi bên trên Thái Cực Bát Quái đồ, dựa theo pháp quyết tu luyện hấp thu nơi linh khí hùng hậu này để củng cố cảnh giới của chính mình.
Qua một canh giờ, Diệp Thần ngừng lại, hắn có thể cảm giác được cơ thể mình tràn đầy lực lượng, loại lực lượng này so với trước cường đại gấp mấy lần.
Diệp Thần từ giấc mơ dần dần tỉnh lại, tâm tình kích động vẫn là việc không thể tu luyện nay đã bình phục, điều đầu tiên mà hắn muốn nhất chính là báo tin này cho Diệp Phần và Lăng Vân.
Ba năm nay, Diệp Phần cùng Lăng Vân quan tâm đến hắn không hề ít, mà cũng bởi vì hắn mà thường hay cãi nhau. Hiện tại hắn rốt cục đã đột phá, sự phiền não cũng không còn.
Diệp Thần đẩy cửa phòng và bước ra, vừa mới rời khỏi phòng, hắn liền cảm giác được không khí bây giờ khác xa so với không khí trước đây, hắn cảm thấy không khí bây giờ mát mẻ hơn nhiều.
Diệp Thần không thể chờ đợi được khi hắn nói cho Lăng Vân việc hắn đã đột phá, thế là hắn liền thẳng đến hướng phòng Lăng Vân mà đi.
Ngay tại hành lang chỗ cua quẹo, Diệp Thần bởi vì hưng phấn quá sức mà không chú ý nên khi vừa quẹo ngõ đã đụng phải thiếu niên áo trắng và thiếu niên áo xanh, vừa lúc chân bọn họ va chạm nhau, bỗng hai người thiếu niên áo trắng và thiếu niên áo xanh bị đụng phải lui về sau mấy bước
“Người chẳng lẽ không có mắt à!” Thiếu niên áo trắng mắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!