Lục Lạc - Chương 17: Cắm côn thịt giả đi học, bị Tiểu Hoạch bắt cóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
607


Lục Lạc


Chương 17: Cắm côn thịt giả đi học, bị Tiểu Hoạch bắt cóc


Edit: Tiểu Sa

Beta: Va

“Anh rốt cuộc là ai?”

Úy Trì Hoạch phẫn nộ trừng mắt nhìn cô.

Toàn thân Tống Lục Lạc cảm thấy không bình thường, ʍôиɠ nhỏ uốn éo tới lui dưới ghế.

“Hôm nay em mặc nội y?”

Úy Trì Hoạch thấp giọng nói.

“Tôi lại thích bộ dáng em không mặc nội y.”

“Không biết xấu hổ.” Tống Lục Lạc quay đầu.

Đáy mắt Úy Trì Hoạch hiện lên ý cười….Có thể nhìn thấy cô anh đã cảm thấy thỏa mãn.

“Còn có cái không biết xấu hổ hơn.”

Nháy mắt bàn tay to duỗi vào bên trong quần áo của Tống Lục Lạc, cởi bỏ nội y của cô, nhũ thịt to lớn nhảy ra, run rẩy.

“Thật lớn.” Bàn tay to của Úy Trì Hoạch bao trùm nhũ thịt của cô.

“Một bàn tay cũng nắm không hết, tao hóa.” Bàn tay to dùng sức vuốt ve, Tống Lục Lạc nhỏ giọng rêи rỉ.

“Đừng như vậy! Đây là trường học! Đừng như vậy.”

Nhũ thịt phía trêи bị người đàn ông vuốt ve, phía dưới bị côn thịt giả của cậu chủ thọc vào rút ra, Tống Lục Lạc rêи rỉ thở gấp, cả người vô lực, khuôn mặt ửng hồng.

“Anh!!”

Tống Lục Lạc duỗi tay muốn kéo bàn tay to của anh ra, nhưng mà sức lực của phụ nữ làm sao có thể với thể lực của đàn ông, ngược lại, tay mình bị Úy Trì Hoạch bắt lấy, ép cô làm ra động tác như chính cô đang tự sờ soạn chính mình.

Tống Lục Lạc lập tức hổ thẹn khó làm.

Úy Trì Hoạch còn chưa thỏa mãn, bàn tay to lại vói vào hạ thể của Tống Lục Lạc, cô lập tức sợ hãi giãy giụa muốn thoát ra.

“Em tốt nhất đừng giãy giụa, nếu không muốn bị các bạn học phát hiện, ân?”

Tống Lục Lạc thở gấp, người đàn ông sờ vào trong, lại sờ trúng một đồ vật cứng cứng.

Phát hiện được đó là thứ gì, trong mắt anh hiện lên sự tức giận.

“Em ɖâʍ tiện như vậy, kẹp côn thịt giả đi học? Lần trước cũng là không mặt nội y! Tao bức? Lúc nào cũng muốn bị cắm sao? Tiện bức.”

Úy Trì Hoạch tức giận, tay bắt lấy côn thịt giả, dùng sức đẩy vào chỗ sâu nhất của tao huyệt.

Tống Lục Lạc nháy mắt tới cao trào, hai má ửng hồng, trong mắt kiều mị mê người.

“A…Không cần như vậy….Buông tay ra a a a a!”

Nộn huyệt ướt át không chịu nổi, Tống Lục Lạc ưm một tiếng.

Thật nhiều nước….Hiện tại tôi thật muốn cắm em.”

Úy Trì Hoạch tay đỡ Tống Lục Lạc lên, lạnh nhạt nói.

“Thưa thầy, bạn học này trong người không thoải mái, em mang bạn ấy đến phòng y tế.”

Không đợi giáo trả lời, anh đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng học.

Úy Trì Hoạch bế cô đến vườn trường, đến bên chiếc xe Porsche, mở cửa đẩy Tống Lục Lạc vào bên trong.

“Lái xe.”

“Vâng cậu chủ.”

Phòng y tế chỗ nào a?

“A…Úy Trì Hoạch anh làm cái gì! Mau buông tôi ra!!”

“Em nói xem tôi làm cái gì?”

Bàn tay to của Úy Trì Hoạch xé hư quần của Tống Lục Lạc, tức giận cởi bỏ chiếc quần lót ướt át của cô ra.

Xuất hiện trong mắt, là cánh hoa sưng đỏ của Tống Lục Lạc, bị côn thịt giả cắm căng phình, môi âʍ ɦộ như cái rèm che chắn cho côn thịt giả bên trong, tao huyệt cắn gao cắn chặt, sưng đỏ đáng thương, ɖâʍ thủy theo ánh mắt âm trầm của Úy Trì Hoạch mà chảy thẳng từ đùi xuống ghế xe.

Côn thịt giả cơ hồ vì vậy mà đẩy vào càng sâu vào tao huyệt.

Cẩn thận lắng nghe âm thanh ɖâʍ đãng phát ra “Ong ong”.

“Thật hư hỏng.”

Bàn tay to của Úy Trì Hoạch bắt lấy côn thịt giả, dùng sức cắm vào khối thịt mềm bên trong của Tống Lục Lạc, nhanh chóng chọc vào rút ra, nhiều lần tiến vào chỗ sâu nhất.

“Nga…Đừng….Sắp bị cắm hư…A…Không cần a a a sắp cắm xuyên rồi.” Tống Lục Lạc ɖâʍ đãng rêи rỉ.

“Cắm chết em thì đã sao, lần đầu nhìn thấy kỹ nữ ɖâʍ đãng giống như em!”

“Còn không phải muốn côn thịt lớn sao?!”

Úy Trì Hoạch phẫn nộ bắt lấy côn thịt giả, dùng sức đưa đẩy mấy trăm cái, thọc vào rút ra, Tống Lục Lạc rêи rỉ đến cao trào, đột nhiên anh rút côn thịt giả ra.

“Ba” Một âm thanh vang lên, nhục huyệt đang gắt gao cắn lấy côn thịt giả, đột nhiên bị rút ra, một dòng ɖâʍ thuỷ từ huyệt động phun ra hình vòng.

Úy Trì Hoạch xem đến sửng sốt, hai mắt đỏ lên.

Tao huyệt của Tống Lục Lạc tới cao trào lại bị rút côn thịt giả ra, cả người nửa vời mấp máy mềm mại, vô thức bắt lấy bàn tay to của Úy Trì Hoạch.

“Khó chịu….Thật khó chịu….Tôi muốn….Cho tôi…”

Tống Lục Lạc cả người mềm mại cầu xin.

Like và cmt đi nà :>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN