Lúc Này Đúng Khi Đó Sai
Chương 10: Tri kỷ (4)
Cho dù chính phủ Paris chưa từng làm quá nhiều tuyên truyền về lễ khánh thành pho tượng của Lan Dora, nhưng công viên Dora vẫn chật ních người.
Người Pháp, người Hoa, người nhập cư gốc Phi, người nhập cư Châu Á, người nhập cư gốc Tây Ban Nha vv… đang chờ ở đó tầng tầng lớp lớp. Gần bức tượng Dora nhất chính là người Digan.
Biểu cảm của những người này rất thành kính.
Khi đó Lâm Phức Trăn không hiểu lời của dì Daisy nói “Người của đất nước này sùng bái cái đẹp không trọn vẹn”.
Năm hai mươi tuổi thì cô đã hiểu, giống như cậu bé cưỡi kỳ lân trong suy nghĩ của cô mười năm trước đã nói “Nếu không hiểu thì cứ nhìn những vì sao đi, chờ cho bầu trời sao trên đỉnh đầu kia không còn vô hạn trong lòng cậu nữa thì cậu sẽ dần dần hiểu được những thứ đó”.
Lúc đầu người phụ nữ tên Lan Dora ấy ở trong mắt của người Pháp chỉ là một biểu tượng mang dấu ấn chính thức của Trung Quốc, họ kín đáo cười nhạo bà ấy, từ quần áo đến dáng người, tới ngôn ngữ. Một trong nhiều chế giễu ấy là “Cứu giúp người Digan”.
Phải biết rằng người Digan ở trong mắt người Pháp là một đám không có chí tiến thủ.
Mãi cho tới một ngày, người phụ nữ Trung Quốc dốc sức cứu giúp người Digan kia đã chết ở trong tay của một người Digan, linh hồn của người phụ nữ Trung Quốc ấy bắt đầu thăng hoa, mà cái tên Digan đã giết chết người phụ nữ Trung Quốc ấy sau khi biết được thân phận của người phụ nữ chết trong tay mình cũng đã uống thuốc độc tự sát.
Cùng với cái chết của người Digan, câu chuyện của người phụ nữ Trung Quốc và người Digan đã trở thành phù hợp với toàn bộ bi kịch mà người Pháp tưởng tượng ra.
Lan Dora đã trở thành bất diệt.
Họ yêu tha thiết bà ấy đồng thời cũng bày ra với thế giới về sự bác ái và bao dung của dân tộc Pháp.
Nghi thức khánh thành bức tượng long trọng, cậu bé cưỡi con kỳ lân một sừng đang đứng ngay ở bên tay trái cô.
Gia Chú, mình hiểu rồi, vì vậy bầu trời sao dần dần không còn mênh mông nữa. Trong mắt của đứa trẻ những ánh sao đêm có kim cương lấp lánh chỉ là những viên đá, nó chỉ hết sức tầm thường.
Tới tham gia nghi thức khánh thành bức tượng Dora còn có một số quan chức chính phủ Paris, trong số đó có nhân viên ngoại giao Pháp, Tổ chức phúc lợi công cộng yêu người Hoa cũng tới không ít.
Phụ trách đưa tin ở hiện trường cũng là mấy bên truyền thông có tiếng là nghiêm ngặt, cứ như vậy thì Lâm Phức Trăn không cần phải lo lắng mấy người này sẽ viết bài về việc cô cùng Liên Gia Chú xuất hiện ở đây.
Nghi thức khánh thành ngắn gọn nửa tiếng đồng hồ đã kết thúc, quá trình coi như thành công tốt đẹp.
Rời khỏi công viên Dora Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú cùng nhau đi tới ngôi nhà Dora, bọn trẻ vừa nhìn thấy Liên Gia Chú đã hết sức vui mừng, Vianne đã không lừa bọn chúng, đúng là chị ấy đã dẫn Tiểu Pháp tới rồi.
Đây là cơ hội rất khó có được, bọn trẻ hỏi Liên Gia Chú không ít vấn đề, các câu hỏi đề xoay quanh “Anh thấy trong đám bạn gái của anh thì ai xinh đẹp nhất, ai dịu dàng nhất, ai xấu tính nhất”.
Cuối cùng một đứa trẻ đã hỏi một câu không giống vậy: “Yann, có thật là anh và Vianne ở vũ hội lễ trưởng thành đã tặng cho nhau món quà trưởng thành là áo mưa không?”
Câu hỏi này làm cho mắt kính của Lâm Phức Trăn bị rớt xuống.
Liên Gia Chú cũng đang nhìn cô.
“Yann, thật đúng là vậy sao?”
“Em thấy sao?”
Đứa trẻ ấy suy nghĩ một chút: “Em cảm thấy là giả”.
Liên Gia Chú ôm đứa trẻ ấy tới trên bàn, trịnh trọng nói: “Anh cũng không nói dối”.
Đẩy mắt kính trở lại, Lâm Phức Trăn đã cho Liên Gia Chú một ánh mắt khinh bỉ, ai nào ngờ được lời nói dối của Tiểu Pháp nhiều như sao trên trời.
Nhưng mà đối với câu hỏi của đứa trẻ đúng là Liên Gia Chú không có nói dối.
Giống như đứa trẻ đã nghi ngờ bọn họ “đã tặng cho nhau ở lễ trưởng thành là áo mưa”, bộ phận truyền thông, đa phần người Pháp đã lý giải chuyện này thành hai người này đùa với họ theo kiểu là “kiểu hài hước”.
Trong nhận thức của họ truyền thống của người phương đông là thứ gì đó có trong cốt tủy.
Về cách nói “Vianne và Tiểu Pháp tặng nhau áo mưa” họ nhận xét thế này: “Hai đứa trẻ này đã quá nghịch ngợm rồi”. “Tôi thích lời nói đùa như vậy”. “Hai đứa trẻ này rất thông minh, là chúng đang kéo gần khoảng cách của mình với bạn cùng trang lứa lại”.
Nhưng! Đây hoàn toàn là thật, hơn nữa còn thật hơn cả thật.
Lâm Phức Trăn còn nhớ rất rõ ràng cái cô tặng Liên Gia Chú là cái không màu không vị, rất nhiều người đều biết Liên Gia Chú ghét bất cứ thứ gì gia công hóa học, từ màu sắc tới hương vị.
Mà cái Liên Gia Chú tặng cho cô là mùi Lavender, anh nói đó là cái anh đã kiếm được ở một cửa hàng ở Provence.
Đó là một cửa hàng lớn, vì tìm không ra tiền lẻ, đi được mấy bước ông chủ không kịp thở chạy đưa cho anh món đồ chơi này, lúc đầu anh còn tưởng là kẹo hay là gì đó.
Ở Lễ vũ hội trưởng thành của Creon, lúc tặng quà cho nhau Liên Gia Chú đã đưa vào tay Lâm Phức Trăn cái hộp quà rất nhỏ, nhỏ tới nỗi làm cho người ta tưởng đó là hộp của chiếc nhẫn.
Anh thấp giọng nói bên tai cô “Vì để cho cậu sau này nhớ kỹ mình”.
Cũng giống vậy, Lâm Phức Trăn giao vào tay Liên Gia Chú hộp quà cũng rất nhỏ.
Trong lúc thay lễ phục, quay trở lại vũ hội phía tổ chứa sắp xếp cho cô một phòng, mở hộp ra, nhìn thấy rõ ràng thứ để ở trong hộp, Lâm Phức Trăn phá lên cười.
Tiểu Họa Mi và Tiểu Pháp lại một lần nữa không hẹn mà cùng làm ra chuyện giống như vậy.
Tiếng chuông vang lên giữa đêm, điệu Waltz đầu tiên bước thành người lớn, dưới ngọn đèn huỳnh quang tay của cô đặt lên trên vai anh, tay của anh đặt ở sau thắt lưng cô, hòa theo giai điệu, xoay tròn, rồi nhìn nhau say đắm.
Đám con gái thắt nơ bướm bên hông dễ thương hồn nhiên, cúc áo thủy tinh của bộ lễ phục của đám con trai ánh lên lấp lánh đầy màu sắc.
Điệu nhảy thứ hai, Liên Gia Chú đã mời cô gái nước Ý vừa mới được bầu là gương mặt đẹp nhất buổi tiệc còn Lâm Phức Tăn cũng đặt tay lên tay của chàng trai Thụy Điển.
Khách sạn Creon, sáng sớm.
Lâm Phức Trăn thật cẩn thận mở cửa phòng ra, rồi đóng cửa lại, đặt giày cao gót trên tay xuống đất.
Vừa mang xong một chiếc giày thì âm thanh mở cửa vang lên, theo âm thanh ấy cô nhìn thấy cánh cửa từ căn phòng đối diện từ từ mở ra. Theo đường vòng cung hình phễu cô đã nhìn thấy chiếc giày cao gót nằm ngang trên đất, cô biết chủ nhân của đôi giày cao gót, đó là gương mặt đã đoạt giải đẹp nhất lễ vũ hội tối hôm qua.
Bên tổ chức buổi vũ hội đã bố trí cho cô và Liên Gia Chú căn phòng đối diện cách nhau một hành lang.
Đi giày xong, Lâm Phức Trăn đứng lên, đúng lúc cửa của căn phòng đối diện đóng lại.
Điệu bộ đóng cửa giống y chang như cô, đóng cửa xong Liên Gia Chú quay đầu lại.
Lâm Phức Trăn một tay kéo làn váy, một tay làm ra tư thế chào hỏi: “Hi”.
“… Hi”. Liên Gia Chú kéo kéo vạt áo: “Không ngủ thêm một chút nữa sao?”
Vẻ mặt cô bất đắc dĩ: “Bị tiếng la hét đánh thức, muốn đi hồ bơi ngâm một lát”.
“Ừm hửm”.
“Cậu thì sao, không ngủ thêm sao?”
“Mình đi tìm chút gì để ăn, thuận tiện để tỉnh rượu một chút”.
Giày cao gót mười hai phân làm cho Lâm Phức Trăn đi đường vô cùng bất tiện, Liên Gia Chú nhiều lần dừng bước lại chờ cô, hành lang dài mười mấy mét đã phải tốn thời gian nhiều gấp đôi bình thường.
Cuối hành lang bên trái là hồ bơi, bên phải là nhà ăn.
“Đợi rồi cùng nhau về”. Liên Gia Chú nói với cô.
“Được”. Cô cười cười với anh.
Hành lang dài mười mét, anh và cô đã quên hỏi đối phương một câu hỏi như vậy: Đã dùng áo mưa chưa?
Cửa khách sạn Creon, chín giờ sáng.
Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú đã gặp được phóng viên đã đợi ở chỗ này từ sớm, sau mấy tiếng chuyện “Vianne và Tiểu Pháp đã tặng áo mưa làm quà trưởng thành cho nhau ở lễ trưởng thành” đã được đăng báo.
Năm đó cô và anh mười tám tuổi.
Kế tiếp, “Vianne và Tiểu Pháp tặng áo mưa cho nhau ở lễ trưởng thành”vẫn thường xuyên bị mang ra bàn tán.
Chắc chắn bây giờ nhà nhà đều biết rồi.
Một giờ, Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú rời khỏi ngôi nhà Dora.
Chân vừa mới bước ra khỏi ngôi nhà Dora thì bất ngờ xuất hiện mấy người, đều là những gương mặt quen thuộc đây mà, trong đó còn có gương mặt của vị phóng viên ngày đó chặn họ lại ở cửa khách sạn Creon.
Mấy người này cùng đuổi theo họ tới bãi đậu xe.
Lần này câu hỏi của mấy vị phóng viên này đưa ra coi như mới mẻ, nhưng họ còn phải đi mấy trăm kilomet nữa, họ không có thời gian để trả lời câu hỏi của bọn họ.
Sophia và tài xế ngăn mấy người ấy lại, Lâm Phức Trăn ngồi lên xe của Liên Gia Chú.
Xe rời khỏi bãi đậu xe, Lâm Phức Trăn nhớ tới câu hỏi mà mấy phóng viên kia đưa ra.
Mấy người ấy đã nói, dựa vào nguồn tin đáng tin cậy mà bọn họ nhận được, Liên Chiêu Thành đã nói nếu ai có thể được cháu ngoại của Lan Dora xem trọng thì ông ấy sẽ đem quyền kinh doanh khoa học công nghệ của Liên Thị giao cho người đó.
Sản xuất, bất động sản, khoa học công nghệ là ba mảng lớn mà doanh nghiệp Liên Thị có thể hô mây gọi gió trên thương trường.
Trong ba mảng lớn này thì tính ra Khoa học công nghệ của Liên Thị phát triển tốt nhất. Doanh thu của Sản xuất Liên thị và bất động sản Liên thị đạt được trong một năm cũng không bằng một nửa doanh thu một năm của Khoa học công nghệ của Liên thị.
Tính tới tháng ba ngành công nghiệp Liên thị đã thu mua thành công chín mươi chín công ty viễn thông ở Châu Âu, cách kế hoạch lúc trước lập ra trong vòng ba năm phải mua được một trăm công ty viễn thông chỉ kém một bước cuối cùng.
Tin đồn trên phố, nếu ai nhận được khoa học công nghệ của Liên thị thì cũng đồng thời thực sự nắm được quyền của tập đoàn Liên Thị.
Hơn nữa, khoa học kỹ thuật Liên thị còn bao gồm cả sự nghiệp giải trí Liên thị, giải trí Liên Thị chiếm giữ chín phần trăm thị phần ngành công nghiệp game Châu Âu. Thị phần chín phần trăm này mỗi quý có thể mang lại doanh thu bốn tới năm tỷ Euro cho ngành công nghiệp Liên thị.
Phát ngôn của Liên Chiêu Thành nghe thế nào cũng hết sức bất ngờ, cũng không phù hợp với hình tượng con người khôn khéo của ông ấy, nhưng người có thâm giao với Liên Gia thì lại nói cho người ta biết, vậy không có gì kỳ lạ.
Lâm Phức Trăn đã gặp qua Liên Chiêu Thành một lần, ở trong nhà của Liên Gia Chú.
Liên Chiêu Thành bảo cô đứng trước mặt ông ấy, ít nhất nhìn cô tới ba phút đồng hồ. Trong ba phút đồng hồ đó ông ấy đã nói một câu “Mắt cháu giống bà ngoại nhất”.
Sau đó không lâu Lâm Phức Trăn đã nghe được tình sử của Liên Chiêu Thành và bà ngoại từ chỗ dì Daisy.
Lúc Liên Chiêu Thành biết bà ngoại thì trong nhà đã có hai người vợ, có lẽ vì nguyên nhân này nên bà ngoại đã không đáp lại lời tỏ tình của Liên Chiêu Thành.
Không chiếm được mới là trân quý nhất, có lẽ là do như vậy nên ông ấy đã đem hy vọng gửi gắm lên thế hệ tiếp theo, con gái của người trong lòng đã để cho một người đàn ông tên Lâm Mặc nhanh chân giành trước rồi.
Thật may là Lan Dora còn có một cô cháu gái, thanh niên thế hệ đời thứ ba của Liên Gia tài năng anh tuấn tùy người ta chọn.
Vừa nghĩ như vậy thì câu hỏi của phóng viên đã hợp tình hợp lý rồi. Thực ra trước đó lâm Phức Trăn đã nghe loáng thoáng qua ý kiến như vậy.
Nếu như lời của mấy vị ký giả này là thật…
Cô tắt âm nhạc trong xe đi, vẻ mặt nghiêm túc: “Gia Chú, chúng ta có cần phải hợp tác lại lần nữa không, lần này chúng ta làm một vố lớn”.
Không đếm xỉa tới cô? Đúng là cô đã nghĩ ra một kế hoạch vĩ đại.
“Lời ký giả vừa nói cậu cũng đã nghe rồi đó, nếu như đúng là như vậy thì mình có thể làm bộ ở cùng với cậu, sau đó đoạt lấy khoa học công nghệ Liên thị, tới lúc đó mình bốn cậu sáu”. Nghe một chút, ngữ khí của cô vẫn rất kích động: “Gia Chú, biện pháp như vậy không tệ chứ?”
Cách này nghe qua rất ấu trĩ sao? Biện pháp này của cô có tính khả thi rất cao, còn có…
“Không thì mình ba cậu bảy, không thể ít hơn nữa”. Khẩu khí cương quyết.
Vẫn không đếm xỉa tới cô.
Thôi được, lấy được hai phần thôi cũng được.
Được hai phần cũng có thể để cho cô mua một bãi biển cá nhân ở phía Nam nước Pháp, mua một hòn đảo nhỏ ở vùng Caribe, hơn nữa việc ăn mặc cả đời của cô tuyệt đối không thành vấn đề.
Lâm Phức Trăn vừa định mở miệng.
“Cậu đang làm bộ là cậu rất ngốc sao?” Liên Gia Chú nói.
Cô không thèm giả vờ ngu ngốc, dựa lưng trở lại trên chỗ ngồi.
“Con cháu của Liên Gia ai theo đuổi được cháu ngoại của người con gái ngưỡng một trong lòng ngày xưa của mình thì sản nghiệp sẽ giao vào tay người đó, chỉ có kẻ ngốc mới tin chuyện này, ông nội mình cũng không ngốc”.
Nghe qua như vậy quả thật rất ngốc. Ngài Ross không chỉ nói qua một lần, trong mắt của ông chủ ngân hàng Liên Chiêu Thành tuyệt đối là bậc “Cha mẹ”.
Hơn nữa người sáng suốt vừa nhìn đã biết đời thứ ba của Liên gia được kỳ vọng nhất phải là trưởng tôn của Liên gia Liên Thánh Kiệt.
Liên Thánh Kiệt ngay từ đầu đã được đào tạo để trở thành người thừa kế đời thứ ba của Liên Gia. Liên Thánh Kiệt cũng không phụ sự kỳ vọng, năm ngoái đã lọt vào top danh sách hai mươi thanh niên tài năng trẻ nhất thế giới, hiện nay đang trấn thủ ở Kuala Lumpur, tổng bộ công nghiệp Liên thị nằm ở Kuala Lumpur.
Về phần đứa trẻ nhỏ nhất của Liên gia, Gia Chú, đứa trẻ từ nhỏ đã mất cha mẹ…
“Tôi chỉ hy vọng Gia Chú vui vẻ là được rồi”. Trừ Liên Chiêu Thành ra thì người nhà Liên Gia đều đồng thanh một lời.
Vì thế, Gia Chú thích âm nhạc họ liền để anh học với giáo viên nổi tiếng nhất, Gia Chú thích du lịch họ chuẩn bị ngay cho anh phòng ở khách sạn xa hoa khắp nơi trên thế giới, Gia Chú thích xe thể thao họ mua ngay cho anh xe thể thao, từ Rolls Royce tới Ferrari cần cái gì có cái đó.
Gia Chú thích ra biển họ mua ngay du thuyền, ở bến cảng Barcelona có, ở Okinawa có, ở bến cảng Marseille có, ở Cannes có…
Để lấy lại thể diện, cô bày ra bộ dáng cao ngạo nói: “Không thấy rất đáng yêu sao? Gia Chú, mình là đang học theo LuLu kia của cậy đấy”.
Cô nói xong lại nhanh chóng che miệng lại, đây cũng là động tác mà LuLu kia thích làm.
Hứ… Vẫn phải đính chính lại một chút chứ, cô LuLu kia là bạn gái Liên Gia Chú kết giao năm ngoái, tên tiếng trung là Trần Dĩnh Mỹ.
Mà cái tên LuLu kia cũng là tên của một con gà tây của nhà dì Daisy, đó là con gà tây bị làm thịt vào lễ tạ ơn năm ngoái. Đem một người sống đánh đồng với một con gà tây bị làm thịt luôn là điềm xấu.
Lâm Phức Trăn đã gặp qua LuLu hai lần, một nhân vật chị gái tính cách ngốc nghếch.
Nhân vật Chị gái tính cách ngốc nghếch dường như nghe qua có chút ý tiêu cực, nhưng trên thực tế nhân vật chị gái ngốc nghếch lại rất được ưa chuộng, ít nhất Trần Dĩnh Mỹ rất được đám bạn của Liên Gia Chú chào đón.
Tính toán một chút thời gian thì bây giờ LuLu hẳn đã là quá khứ rồi nhỉ.
“Thôi đi”. Liên Gia Chú bày ra vẻ ghét bỏ, đưa một cánh tay ra kéo tay của cô lại.
Sau đó không buông ra nữa.
Cúi đầu nhìn tay mình bị anh nắm chặt trong tay, thầm thở dài, loại hành vi này cô không muốn khởi xướng một chút nào, vừa muốn nhắc nhở anh chú ý lái xe thì di động của Liên Gia Chú đã vang lên.
Di động của Liên Gia Chú đặt ở giữa chỗ tài xế và chỗ bên cạnh tài xế vừa liếc mắc đã thấy tên người gọi tới.
LuLu?
Rõ ràng vẫn chưa chia tay, cũng đã qua ba tháng rồi mà!
Tính lại thì đã gần năm tháng rồi.
Không phải là lúc này Tiểu Pháp đã nghiêm túc rồi chứ. Nói cách khác, có lẽ Tiểu Pháp đã gặp được chân tình rồi.
MM
Hết chương 10!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!