Lúc Này Đúng Khi Đó Sai
Chương 15: Tri kỷ (9)
Khi lần thứ tư Liên Gia Chú rót nước cho Linda thì Trần Dĩnh Mỹ đã có chút ác ý, trong lòng cô thầm niệm, nhanh xảy ra chuyện, nhanh xảy ra chuyện —
Đúng là đã xảy ra chuyện thật.
Tay Linda bỗng chốc bị run lên kịch liệt, khuôn mặt dứt khoát hướng về phía đĩa tráng miệng đặt ngay trước mặt.
Không thể nào, câu thần chú của cô lại có linh nghiệm như vậy sao?!
Trong lòng Trần Dĩnh Mỹ đúng là có chút hoảng sợ, đó nhìn thế nào cũng như là có người đẩy Linda một cái, đẩy Linda đương nhiên không phải là Liên Gia Chú, ngồi gần Linda phía bên kia là thiên kim của một ngân hàng.
Linda cũng ý thức được đã có người đẩy cô ta một cái, khuôn mặt nhấc lên khỏi đĩa tráng miệng, giận giữ trợn trừng mắt, cô ta đã tìm tới kẻ đầu sỏ gây chuyện.
Thiên kim ngân hàng dùng một loại biểu cảm khá là bất đắc dĩ: “Tôi không nghĩ tới muốn để mặt cô đụng vào đĩa thịt nguội cơ”.
“Đố kị tôi ngồi ở bên cạnh Yann à?” Lông mi dính bơ vẫn đang rung rinh, nhìn qua có chút buồn cười.
Thiên kim ngân hàng đã cho Linda một ánh mắt ra hiệu —
Một bóng dáng thướt tha đứng dưới tàng cây táo.
Linda căm phẫn tức giận quay trở lại chỗ ngồi của cô ta, còn nhắc nhở bạn trai mới của cô ta đi toilet.
Quản gia tới rất nhanh, cũng chỉ trong khoảng thời gian một phút đồng hồ, bộ đồ ăn Linda dùng lúc trước đã được lấy đi hết, mặt bàn sạch sẽ, bộ đồ ăn mới đã được đặt lên.
Linda ngồi bên tay phải của Liên Gia Chú trở thành Lâm Phức Trăn, hai vai tựa sát vào nhau, anh coi như chỗ không người hỏi cô sao không ngủ thêm một lúc nữa.
Xem ra lúc trước Trần Dĩnh Mỹ đã đoán đúng rồi,căn phòng có bức rèm màu hồng nhạt kéo ra là được chuẩn bị dành cho Lâm Phức Trăn.
“Đói nên tỉnh dậy”. Lâm Phức Trăn cũng không ngẩng đầu lên.
Tiếng cười khe khẽ nghe còn êm tai hơn so với âm điệu tiếng huyền cầm phác họa ra.
Gạt lớp hải sản ở trên cùng ra, ở dưới cùng của đĩa hải sản Liên Gia Chú có hấp mấy muỗng cơm, cơm hấp được bỏ vào trong một cái đĩa nhỏ, còn kèm theo một lát chanh nhỏ ở trên và nửa muỗng nước chấm.
Đẩy cái đĩa nhỏ tới trước mặt Lâm Phức Trăn: “Ăn một chút này trước đi”.
“Ừ”. Lâm Phức Trăn vẫn không ngẩng đầu lên.
Lúc đĩa hải sản và ly kem Lavender được mang lên trên bàn trước mặt Lâm Phức Trăn, Linda cũng sửa soạn xong và quay trở lại chỗ ngồi.
Nốt nhạc đệm nhỏ vừa phát sinh tựa như không bị ảnh hưởng tới sự hào hứng của những người này, tiếp tục trò chuyện, tiếp tục tán tỉnh.
Trước khi chưa biết những người này, Trần Dĩnh Mỹ cho là khi những người này tụ tập cùng nhau đề tài xoay quanh đều là kiểu như “Xe hơi, gái đẹp”. Sự thật chứng minh cách nghĩ lúc trước của cô là sai lầm.
“Xe hơi, gái đẹp”đích thực là đề tài bàn tán của họ, nhưng đề tài này chỉ chiếm một phần rất ít, họ cũng thảo luận về chính trị, nói về đầu tư, nói về bóng đá, nói về kiến trúc, nói về nghệ thuật, nói về sưu tầm.
Bây giờ họ đang thảo luận về ngành công nghiệp cá độ, đề tài này khiến cho Trần Dĩnh Mỹ bội phần cảm thấy đau đầu. Khi những người này đàm luận về đề tài này ánh mắt cũng không che giấu nữa. Đúng đúng đúng, cô biết một công ty cá độ nào đó nhằm vào chuyện “Tiểu Pháp và LuLu ngực lép khi nào sẽ chia tay” mở ra tỷ lệ bồi thường.
Cứ làm như nghe không hiểu là được rồi.
Ánh mắt lặng lẽ trôi về phía đối diện, áo len phối với quần dài nhìn Lâm Phức Trăn như không ăn khớp với những người này, ít nhất là ở trên phương diện ăn mặc.
Quần áo của nhân viên phục vụ so với cô ấy còn nghiêm túc hơn, ly kem cô ấy đang ăn lại càng như là cô gái ngày thường cẩu thả nửa đêm bị đói bụng tới phòng bếp tìm đồ ăn.
Ngoại trừ mấy thành viên mới ra những người khác đối với việc Lâm Phức Trăn mặc áo len xuất hiện không phải là chuyện gì lạ.
Về phần Liên Gia Chú vẫn là Liên Gia Chú của lúc trước, khá yên tĩnh, khi đám bạn bè cất tiếng cười to thì anh cũng chỉ mỉm cười, nhưng số lần chuyển ánh mắt qua bên phải đã nhiều hơn một chút.
Ánh mắt của Liên Gia Chú lại hướng qua bên phải rồi, lúc này Lâm Phức Trăn cũng đã ngẩng đầu lên.
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, tựa như có chút hưởng thụ ánh mắt cảnh cáo của cô, ánh mắt của anh dừng trên cánh môi của cô lại càng thêm không kiêng nể gì. Tựa như đang nhìn vào đôi môi bị ly kem ướp lạnh thành màu của hoa sơn trà, cũng tựa như đang nhìn vào chỗ kem bị dính ở khóe miệng của cô.
Bờ vai kề sát nhau của hai người tựa như tách biệt khỏi đề tài của đám bạn bè của anh.
Anh hỏi cô: Lâm Phức Trăn có phải cậu thấy ly kem này hợp với màu sắc áo của cậu nên mới cố ý để lại một chút không.
Màu của áo len của Lâm Phức Trăn là màu tím, ly kem Lavender cũng là màu tím. Màu sắc của quần áo hợp với màu sắc của ly kem, cách nói này là do người nói là Liên Gia Chú lại càng sinh động hơn. Đủ làm đẹp mắt, âm thanh cũng dễ nghe.
Trần Dĩnh Mỹ cong khóe miệng lên.
Liên Gia Chú đưa khăn ăn cho Lâm Phức Trăn.
Nhận khăn ăn, lại cầm cái thìa bạc lớn, quay mặt sau cái thìa qua Lâm Phức Trăn bắt đầu lau kem dính ở khóe miệng.
Đặt cái thìa xuống, để khăn ăn lại trên mặt bàn, ở khóe miệng đã sạch sẽ rồi.
Trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị Trần Dĩnh Mỹ chống lại ánh mắt ở phía đối diện. Cười cười, rồi nói tôi cũng có một chiếc áo len kiểu dáng giống y như của cô, mua vào lễ giáng sinh năm ngoái.
“Giảm bảy mươi phần trăm”. Cô vui cười ha ha nói.
“Của tôi giảm chín mươi phần trăm”. Lâm Phức Trăn nói.
Chín mươi phần trăm?!
Trần Dĩnh Mỹ xém chút nữa muốn đập bàn mà đứng lên, nâng cao giọng: “Ngày đó rõ ràng họ nói với tôi là giảm bảy mươi phần trăm là giá thấp nhất rồi”.
Xung quanh đặc biệt yên tĩnh, người biểu diễn đàn violon dừng việc biểu diễn lại.
Cúi đầu khom người, liên tiếp xin lỗi.
“Cô ấy rất dễ bị lừa, đúng không?” Sau khi mặt mũi mang theo sự thỏa mãn và biếng nhác vì đã ăn no, Lâm Phức Trăn tựa đầu trên vai Liên Gia Chú, cười ha ha: “Gia Chú kiểu con gái này đúng là hình tượng kinh điển ở trong mắt các nhà biên kịch”.
Ở đây nhiều cặp mắt đồng loạt chuyển hướng về phía cô, những ánh mắt đó làm cho Trần Dĩnh Mỹ như đứng trên đống lửa, chỉ biết lắp bắp: “Ngày đó đúng là họ nói với tôi giảm bảy mươi phần trăm là thấp nhất mà”.
Nói xong trong lòng Trần Dĩnh Mỹ vô cùng hối hận, lời này làm cho cô có vẻ càng ngốc hơn. Cô và Lâm Phức Trăn cùng tuổi.
Rất rõ ràng, giảm chín mươi phần trăm trong lời của Lâm Phức Trăn là đang lừa cô, có lẽ là muốn làm cho cô xấu hổ cũng không chừng.
Những người này thỉnh thoảng cũng làm ra chuyện khá khác người, chẳng hạn như ném tiền ra biển. Quả thật còn có người nhảy ra biển, trên mặt biển nổi từng nắm tiền lớn mặc cho ai nhìn cũng sẽ động tâm sao?
“Có muốn biết hình tượng kinh điển mà tôi nói là chỉ cái gì không?” Lâm Phức Trăn hỏi cô.
Lâm Phức Trăn lười biếng tựa trên vai Liên Gia Chú có ánh mắt của loài vật đi đêm, như con báo.
Cũng mặc kệ cô có tình nguyện nghe hay không, Lâm Phức Trăn trực tiếp nói ra: “Bình thường, đơn thuần, ngốc nghếch, nhiệt tình, lương thiện, thỉnh thoảng gây một chút tai họa. Đây là hình tượng nữ chính có khả năng ăn khách trong mắt những nhà biên kịch, sau đó thì sao…. Nữ chính bình thường, đơn thuần, ngốc nghếch trong quá trình gặp rắc rối đã gặp phải nam chính anh tuấn, nhiều tiền, có năng lực. Kết cục của câu chuyện là nam nữ chính kết thúc bằng nụ hôn nồng nhiệt”.
“Đừng cho là hình tượng đó chỉ có trong phim truyền hình, trong hiện thực cũng có không ít hình tượng chị gái ngốc nghếch đã trải qua những ngày tháng tùy tiện trong cuộc sống, cùng với bạn bè ăn uống tiệc tùng, cười đùa ầm ĩ”.
Cuộc thi sắc đẹp hoa hậu thế giới chú trọng tới tố chất tổng thể, trong đó có không ít bài kiểm tra trí thông minh, cô là thí sinh lọt vào top 50, sẽ không ngốc tới nỗi nào, cô thường xuyên gặp rắc rối nhưng không có nghĩa là cô ngốc. Trần Dĩnh Mỹ tất nhiên biết hình tượng bà chị ngốc nghếc mà Lâm Phức Trăn nói là ai.
Tay đặt ở trên mặt bàn, nhìn vào mắt của Lâm Phức Trăn.
“Trần Dĩnh Mỹ”.
“Cô nói đi”. Cô mỉm cười đáp lại.
Ánh mắt như con báo tựa như đang nhìn cô, lại tựa hồ đang nhìn vào một nơi vô định không có ánh sáng giao hòa.
“Phim ảnh và cuộc sống là hai chuyện khác nhau, cũng không phải cứ là hình tượng bà chị ngốc nghếch ngây thơ trong sáng vô tư thì có thể vô tình gả cho doanh nhân thế hệ thứ hai”.
Lời này có phải là biểu đạt là cô đã đóng khung mình thành đơn thuần, bình thường, ngớ ngẩn, nhiệt tình, lương thiện, hình ảnh bà chị ngốc nghếch luôn gây rắc rối không?
Ánh mắt của Trần Dĩnh Mỹ chuyển về phía Liên Gia Chú, trong đoạn đối thoại của cô và Lâm Phức Trăn Liên Gia Chú đều im lặng, yên lặng nghe, yên lặng nhìn.
Liên Gia Chú đáp lại cô một biểu cảm bất đắc dĩ: “Đừng để ý cô ấy, con gái đều có thời điểm mấy ngày tâm tình không tốt như vậy, không phải sao?”
Ý của lời này là nói hôm nay cũng là một trong mấy ngày tâm tình không tốt của Lâm Phức Trăn sao? Ừ, cô cũng là con gái.
Đã thông, cong môi, mỉm cười…
Lời của Liên Gia Chú làm cho Lâm Phức Trăn khẽ oán trách.
“Lâm Phức Trăn”. Liên Gia Chú nâng cao giọng: “Nếu như mình nhớ không nhầm thì ngày hôm qua cậu không gội đầu, ngày hôm nay cũng không gọi đầu, nếu cậu không bỏ đầu ra thì mình sẽ gọi điện cho Sana”.
“Gọi điện cho Sana làm gì?”
“Để cho Sana nấu cơm cho cậu, giặt quần áo cho cậu, tới lúc đó thì cậu sẽ không viện cớ ỷ lại mà ở nhà mình ngày ngủ, buổi tối thì chơi game”.
Có lẽ nhân vật Sana trong miệng Liên Gia Chú là một nhân vật rất lợi hại, miệng của Lâm Phức Trăn làu bàu nói, trong mấy lời làu bàu này còn có câu “Trọng sắc khinh bạn”.
Nghệ sĩ Violon có dáng người cao gầy được thay thế bởi người biểu diễn đàn cello, cổ tay lắc lư, tiếng nhạc nhẹ nhàng khiến cho giọt sương đọng trên ngọn cây tựa hồ cũng muốn nhảy múa theo. Mở rộng bàn tay ra, lại không cẩn thận lướt từ trên chiếc lá, nhỏ trên ngọn cỏ.
Hóa ra đêm đã khuya rồi.
Đối với phần lớn người mà nói, hẳn là đã tới thời gian nghỉ ngơi, dường như ở trong mắt nhóm người ấy ở vườn hoa mới là bản chất của đêm, âm thanh chạm ly liên tiếp vang lên, tiếng cười nói huyên náo không ngừng…
Đề tài một lần nữa quay trở lại chuyện thú vị xảy ra xoay quanh công ty cá cược, họ càng nói càng hưng phấn..
Trần Dĩnh Mỹ liên tiếp nhìn đồng hồ, trong lòng hy vọng cuộc tụ họp mau chóng kết thúc, còn nửa tiếng nữa mới tới nửa đêm.
Nhìn đồng hồ xong, lại nhìn qua người đang ngồi ở đối diện cô. Dường như Liên Gia Chú không có chút nào muốn ngăn lại bạn của anh chấm dứt đề tài đang nói này lại.
Nhóm người này bây giờ đang bàn tán tới đề tài “Khi nào thì Liên Gia Chú và Trần Dĩnh Mỹ sẽ chia tay”. Từ người khởi xướng là ai, tới tỷ lệ cá cược, rồi lại tới công ty cá cược cuối cùng sẽ được lời hay là sẽ lỗ vốn…
Lần này công ty cá cược nhất định sẽ lỗ vốn, đán con trai và con gái đều đông thanh nhất trí..
Cách thời gian mặt trời mọc ngày hôm nay còn gần sáu tiếng đồng hồ, bây giờ Trần Dĩnh Mỹ đang ở trong nhà Liên Gia Chú.
Để giúp Trần Dĩnh Mỹ khỏi khó khăn, Liên Gia Chú đã quát cho người bạn tốt nhất của mình dừng lại, cái này có chỗ nào giống như là một đôi trai gái sắp chia tay.
Công ty cá cược chắc chắn lỗ vốn rồi! Vậy người chơi tốn mười ngàn Euro đặt cược ngày mai trước khi mặt trời mọc Liên Gia Chú sẽ chia tay với Trần Dĩnh Mỹ nhất định đầu óc đã bị kẹp hỏng rồi.
Lời này là bạn trai mới của Linda nói.
Bạn trai mới của Linda là một Rapper có chút danh tiếng gần đây ở Châu Âu, là người New Zealand, đồng nghiệp của anh ta đã miêu tả sau lưng anh ta là “Anh chàng nhà quê tới từ New Zealand”.
Chất cồn làm cho đầu óc của anh chàng nhà quê tới từ New Zealand nói chuyện không được lịch sự, anh ta lải nhải tính toán mười ngàn Euro có thể đổi được bao nhiêu thứ, từ bao nhiêu là giấy vệ sinh tới bao nhiêu là bình sữa.
Người đại diện của vị này nếu như nhìn thấy bộ dạng như bây giờ của anh ta thì nhất định là sẽ vô cùng đau đầu đây. Từ ăn vận tới khẩu âm của anh ta người đại diện đúng thật là tốn một khoản tiền lớn để giúp anh ta thoát khỏi dáng vẻ quê mùa.
Lúc anh chàng nhà quê tới từ New Zealand nói tới quá khích thì —
“Người anh nói đầu bị cửa kẹp hư chính là tôi”. Một âm thanh khe khẽ vang lên.
Theo giọng nói đó —
Đĩa salad trái cây đã sạch trơn, người nói chuyện vẫn còn đang thưởng thức món salad trộn ngon nhất kia, xung quanh chỉ còn lại giai điệu ballad nhẹ nhàng.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh.
Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Lâm Phức Trăn không âm thầm bày tỏ: Hãy nói cho tôi biết là tai của tôi không có nghe nhầm đi.
Lâm Phức Trăn: Đúng vậy, tai của mọi người không bị nhầm đâu.
Cắt —
Mọi người đều ngã trở lại ghế ngồi.
Anh chàng nhà quê New Zealand đã phục hồi lại tinh thần, vội vàng khép miệng lại.
“Đương nhiên người của công ty cá độ không biết người chi mười ngàn Euro là tôi, đám người đó cũng không dễ lừa, là tôi nhờ một người bạn làm giúp, người bạn này lại nhờ bạn của anh ta, bạn của bạn anh ta lại nhờ bạn của bạn của bạn anh ta. Qua rất nhiều người bạn của bạn mới thuận lợi để cho người của công ty cá độ cho là người chơi hoặc là quá nhiều tiền, hoặc là kẻ ngốc đầu bị cửa kẹp hư”. Lâm Phức Trăn dịu dàng nói ra.
“Tôi cũng không biết cuối cùng người đăng ký với công ty cá độ là ai, tôi chỉ biết nếu như tôi thắng thì có thể lấy từ công ty cá độ hai mươi ngàn Euro tiền lời, có điều hai mươi ngàn này cũng đã chia cho những người bạn của bạn này rồi. Nghe vậy có chút phức tạp đúng không, đổi cách nói khác thì là cuối cùng trừ tiền vốn ra thì tôi không lấy được một đồng nào”. Lâm Phức Trăn gạt gạt tóc ở chỗ trán.
“Lúc này nhất định mọi người sẽ hỏi, cái này là sao. Đúng vậy, chính xác là tôi không kiếm được một đồng tiền lời nào, nhưng tôi tò mò á. Một mặt là tò mò với hoạt động của công ty cá độ, một mặt tôi lại nghĩ khi những người này lừa người khác thì họ có thể cũng bị người khác lừa hay không?” Cô thản nhiên tươi cười: “Sự thực chứng minh, chỉ cần anh có tinh thần vui chơi, chỉ cần anh không tham lam, thì xác suất có thể lừa được mấy người này”.
Nói xong, dường như Lâm Phức Trăn đã nhớ tới cái gì, nghiêng người hất đầu với Liên Gia Chú: “Gia Chú, mình quên mất, nhà các cậu cũng kiếm tiền kiểu này. Mình không có ý coi thường thành phần nào, dù sao họ cũng là những thương nhân nộp thuế bình thường, cậu yên tâm mình không đầu tư vào công ty của các cậu, với lại mình cam đoan đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tiếp xúc với công ty cá độ”.
“Đúng rồi, Gia Chú. Cậu sẽ không để mình mất trắng mười ngàn Euro chứ?”
MM
Hết chương 15!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!