Lúc Này Đúng Khi Đó Sai
Chương 23: Ánh mắt dõi theo (1)
Quay mặt về phía Lâm Mặc, câu “Tôi cảm thấy có lỗi vì chuyện đã nói ngày hôm qua” nhẹ nhàng phát ra từ miệng của Lâm Phức Trăn.
Đúng như suy đoán, Lâm Mặc lộ ra nét mặt vui mừng.
Gia Chú, cậu thấy không, bây giờ người đàn ông trung niên này xem ra cũng không có gì khác với những phụ huynh bình thường rồi.
Lâm Phức Trăn không cho Lâm Mặc nói ra những lời như “A Trăn, có thể gặp con lần nữa ba rất vui”, “A Trăn, ba biết hành vi ngày hôm qua của con chỉ là cách con biểu đạt sự không vui thôi”.
Cô đã hỏi ông ấy một vấn đề thế này: “Bây giờ ông Lâm còn cảm thấy bà vợ hiện tại của ông bị cho thôi việc là do vợ trước của ông gây khó dễ không”.
Lâm Phức Trăn biết rõ hơn ai hết của đáp án là KHÔNG
Câu hỏi này làm cho nét mặt của Lâm Mặc cứng đờ tại chỗ.
Cô nhếch miệng cười: “Không phải ông Lâm đã quên chuyện này rồi chứ?”
Ánh mắt để lộ ra chút lúng túng, rất rõ ràng, ông ta đã không quên chuyện này, tránh né ánh mắt của cô: “A…”
“Xin đừng nói dối tôi, đúng thì là đúng, không phải thì là không phải!”
Lâm Mặc rủ mắt xuống, loa phát thanh của sân bay vang lên, âm thanh vui vẻ của phi hành đoàn đang thúc giục hành khách chuẩn bị hoàn tất thủ tục đăng ký lên máy bay, người ở gần ngay trước mắt cô như trút được gánh nặng.
Ông ấy vỗ vai cô, nói: “Đó đều là chuyện đã qua rồi”.
Hiểu rồi, đáp án đã rõ rồi.
Gia Chú, đây chính là người đàn ông mà ngày xưa Lan Tú Cẩm từng yêu, không biết chừng bây giờ vẫn còn yêu đấy, đó chính là một người phụ nữ có suy nghĩ bảo thủ.
Cô cười, lùi về sau nửa bước, bàn tay đặt trên vai cô trượt xuống.
Ông ấy nhìn cô, giọng nói đắng chát: “A Trăn, ba biết ba đã làm con thất vọng rồi”.
Không, lời này ông phải nói trước mặt người phụ nữ Lan Tú Cẩm kia kìa, nước mắt giàn dụa, vô cùng đau đớn.
Loa phát thanh của sân bay lần nữa vang lên, cô nói: Ông Lâm, tạm biệt.
Đúng vậy, vẫn còn phải gặp lại lần nữa, hoặc chính là vì tâm tình vô cùng đau đớn của một người cha vì con gái riêng kia của ông ta mà nổi giận với cô, hoặc chính là ở trong tang lễ của ông ta.
Cô phất tay, quay người, cũng không quay đầu lại nữa.
Vừa ra khỏi sân bay chuyện đầu tiên Lâm Phức Trăn làm chính là gọi một cuộc điện thoại cho Andrew, trong điện thoại cô hỏi cậu ta có muốn chơi một trò chơi với cô không.
Andrew là một tên nhóc đầu óc ngu si tứ chi phát triển, còn chưa tới ba phút đồng hồ cậu ta đã hằm hè ở đầu bên kia điện thoại “Lâm, cậu thật sự sẽ làm tài xế cho tôi một tháng?”
“Đương nhiên, nếu như cậu thắng trò chơi tôi sẽ đúng giờ viết trạng thái trên trang web chính thức của Vianne về chuyện làm tài xế cho cậu”.
“Tuyệt!” sau đó là tiếng huýt gió vang dội. “Lâm, bây giờ tôi đã không thể chờ được mà muốn nhìn bộ dáng cậu lái xe cho tôi rồi, tới lúc đó tất cả mọi người đều biết chuyện Vianne làm tài xế cho con nhà Andrew, khi đó ai cũng sẽ nghĩ phẩm vị của nhà Andrew khiến cho Vianne đã cam tâm tình nguyện làm tài xế cho cậu ấy”.
“Này…” cô lười nhác nói “Cậu cũng đừng quên, nếu như cậu thua trò chơi, cậu không chỉ phải quyên góp một triệu Euro cho mái ấm Dora, còn phải còn phải công khai thừa nhận ở trên tài khoản xã hội cá nhân đã bị con gái đá”.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười khoa trương: “Điều này là không thể, trên phương diện theo đuổi con gái cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng thất bại”.
Lời này cũng không phải là khoác loác, tướng mạo của Andrew còn miễn cưỡng cho qua được. Thời trung học từng giữ chức tiền đạo của đội bóng dĩ nhiên dáng người cũng được, bản lĩnh dỗ dành con gái cộng thêm của cải của nhà Andrew khiến cho cậu ta thuận buồm xuôi gió trên tình trường.
“Tôi chỉ cần lái chiếc xe thể thao xinh đẹp của tôi tới trước mặt cô ấy, mỗi ngày một kiểu, lại lấy thân phận của người bản xứ mời cô ấy đi ngắm cuộc sống về đêm của Côte d”Azur, sau đó lại không cẩn thận mà để cô ấy nhìn thấy đủ loại thẻ hội viên của tôi, không tới một tuần lễ là cô ấy… Đúng rồi, cô ấy tên là gì ấy nhỉ”.
“Phương Lục Kiều”.
Nói cũng quái lạ, cho dù đã cách xa cả thập kỷ nhưng Lâm Phức Trăn vẫn nhớ rõ cái tên này.
Trong lúc đó có một người phụ nữ có tướng mạo yếu đuối nói “Trong nhà cô Thu cũng có một cô bé cùng tuổi với con, cô bé ấy cũng tới với thế giới này vào mùa xuân, ba của Tiểu Kiều đã rời đi rất sớm, cô hy vọng sinh mạng của con bé giống như cái cây cao lớn trải qua mưa gió, kiên cường to lớn, sức sống bừng bừng”.
Lục ngụ ý là sức sống, Kiều là cây cao to lớn.
Phương Lục Kiều.
Ở đầu bên kia điện thoại, Andrew ba hoa chích chòe: “Mình cam đoan, sau một tuần Phương… Phương Lục Kiều cũng sẽ bị mình mê hoặc tới thần hồn điên đảo”.
Tốt nhất là như vậy, tốt nhất là Phương Lục Kiều có thể bị danh tiếng của cải của nhà Andrew lập tức mê hoặc tới thần hồn điên đảo.
Như vậy thì cô cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều tâm tư, thỉnh thoảng muốn gọi điện ngay cho cô giáo Thu, nhắc một chút tới đoạn tình sử này của con gái cô ta, sau đó tổng kết bằng một câu thế này: “Cô Thu, Tiểu Kiều của cô cũng chỉ có vậy”.
Đương nhiên những chuyện này sẽ được gầy dựng với điều kiện tiên quyết là sau một tuần Andrew phải thắng được trò chơi.
Nếu như mà Andrew thua thì sao? Một khi Andrew thua vậy thì có nghĩa là thời điểu của trò chơi thực sự mới bắt đầu.
Lúc bỏ điện thoại lại trong túi, Lâm Phức Trăn chạm vào một vật.
Nhìn đi, sáng sớm hôm nay cô lại làm một chuyện ngu ngốc nữa rồi, trước khi đi tới sân bay cô đã đi tới một cử hàng đồng hồ.
Bây giờ cái đồng hồ này có thể ném đi cho cá ở Đại Tây Dương ăn rồi.
Có lẽ đã dùng lực quá lớn lúc ném đồng hồ đeo tay vào không trung Lâm Phức Trăn đã lảo đảo ngả xuống đất.
Cứ ngồi ngay trên đất nhìn theo cái đồng hồ kia chìm vào đáy biển, mặt nước biển khôi phục lại vẻ yên tĩnh, trong một mảng sóng nước lấp loáng có giọng nói ngây thơ của trẻ con “Ba, ba sẽ mãi cùng con giấu mẹ lén ăn cà rốt trong cơm giúp con sao?” “Đương nhiên”.
Tay lục lọi trong túi, tìm ra điện thoại.
Điện thoại được kết nối, chỉ là không có ai nói gì, ánh mắt của cô vẫn rơi trên mặt biển, sau một lúc im lặng thật lâu cô nói, Gia Chú, mình nhớ cậu.
Không nhận được sự vỗ về mà cô mong muốn, giọng cô mang nửa tủi thân nửa tức giận: Liên Gia Chú!
“Tiểu Họa Mi”. Giọng anh khe khẽ nhẹ nhàng.
Một tiếng đó đã làm cho nước mắt ngân ngấn nổi trong viền mắt của cô rơi xuống, hai giọt nhỏ bé xuôi theo khóe mắt, cô khụt khịt mũi: “Cái gì?”
“Chờ ở đó không được nhúc nhích”.
“Cái gì mà…” Cô kéo dài âm thanh.
“Cứ đứng như vậy, không được quay đầu lại”.
Trong khoảnh khắc đó trái tim Lâm Phức Trăn nhảy loạn thình thịch.
Khi còn trẻ, cô có tham gia vào trại hè thanh thiếu niên quốc tế, ở sa mạc Sahara, kéo lê thân thể mệt lử không thể tả xiết tới nơi cao nhất để tìm tín hiệu, cuối cùng thì điện thoại đã được kết nối.
Điện thoại vừa kết nối được thì cô đã gào khóc lên “Gia Chú, họ đều là người da trắng. Gia Chú, cậu có hiểu không? Đám nhóc da trắng đó xem thường người da vàng, chúng cô lập mình. Gia Chú, những chuyện này mình đều không dám nói với mẹ, nếu như mẹ biết cả một tuần mà mình không xử lý tốt được những chuyện này nhất định bà ấy sẽ thấy vọng lắm. Gia Chú, việc mỗi ngày mình làm đều nhiều hơn chúng nhưng chúng nhưng chúng luôn luôn giấu bánh mỳ của mình đi. Gia Chú, mình nhớ cậu, rất rất nhớ. Gia Chú…” “Tiểu Họa Mi, chờ ở đó đừng nhúc nhích, cũng đừng quay đầu lại”.
“Gia Chú, cậu đang nói vớ vẩn gì…” Cô vừa nói vừa quay đầu lại.
Khi vừa quay đầu lại cô đã nhìn ngay thấy anh.
Chòm sao sahara ở trên đỉnh đầu anh sáng rực rỡ không gì tả được.
“Cứ đợi như thế, không được quay đầu”. Lời này sau nhiều năm xa cách lại lặp lại bên tai cô, trái tim đã nhảy loạn xạ, lòng bàn tay cầm điện thoại đã rịn đầy mồ hôi.
Có thể không? Có thể không?
Cô từ từ quay đầu —
Nước mắt chảy dọc theo khóe mắt, từng giọt lại từng giọt rơi xuống.
“Tiểu Họa Mi, nhất định cậu đã quay đầu lại, đúng chứ”. Ngữ khí của người ở đầu kia điện thoại vui sướng.
“Liên! Gia! Chú! Cậu là đồ khốn xấu xa nhất trên đời này!” Cô đứng bật lên, tay bắc lên miệng làm loa, hét từng câu từng chữ: “Đồ! Xấu! Xa! Đồ đểu!”
Và rồi giống như khi còn trẻ, cô gào khóc lớn: “Liên Gia Chú cậu có khác gì đám nhóc da trắng kia chứ? Rốt cuộc là cậu cũng bắt nạt mình, cuối cùng thì ngay cả cậu cũng bắt nạt mình, cũng gạt mình”.
“Tiểu… Tiểu Họa Mi… Cậu… Cậu đừng khóc…”
“Tiểu Họa Mi?” Cô tăng giọng.
Đã nói qua với anh cả ngàn lần không được gọi cô là Tiểu Họa Mi, đó là người Pháp không có lòng tốt ác ý trào phúng đối với những cô nàng ở trong Moulin Rouge kia.
“Lâm… Lâm Phức Trăn, Tiểu mọt sách…”
Tiểu mọt sách! Liên Gia Chú, cái tên khốn nhà cậu, đây là biệt danh của người phụ nữ đầu đất kia nhà mình, cậu muốn cũng đừng mơ, cô nói vào điện thoại: “Liên Gia Chú, cậu đi gặp quỷ đi!”
Điện thoại cũng vừa ngắt, Liên Gia Chú đã gọi ngay lại tới điện thoại của cô.
Cô nhấc máy: “Liên Gia Chú, mình cảnh cáo cậu…”
“Bây giờ có phải là cảm thấy đã không còn tồi tệ nữa không”.
Cô ngẩn người, nhìn ngó xung quanh.
Bây giờ cô đứng ngay giữa quảng trường Marthena, gương mặt và bầu trời cùng được quảng trường Marthena nơi được ngợi ca là “chiếc gương của bầu trời” phản chiếu lên, làm gương mặt phơn phớt hồng.
Vào mấy phút trước đúng là cô rất đau lòng, cô đúng là rất rất đau lòng.
Vậy thì gương mặt phơn phớt hồng là do đâu?
Lại nhìn ngó xung quanh, từng gương mặt được bầu trời phản chiếu lên đều có dáng vẻ ửng hồng giống như cô. Bầu trời quá xanh, ánh nắng cũng quá chói chang.
Đúng vậy, đúng là như vậy. Gương mặt ửng hồng là do ánh mặt trời ban cho.
Đã tìm được đáp án rồi, trong lòng Lâm Phức Trăn thở một hơi thật nhẹ nhõm.
Nắm chặt điện thoại, giọng điệu không thể nào mà tốt được: “Liên Gia Chú, cậu đang nói linh tinh cái gì đó?”
“Lâm Phức Trăn”.
“Ừ”.
“Tối mình bảo quản gia làm cho cậu món ăn thật ngon”.
Giọng điệu này đúng là có chút giống dì Daisy, nhưng từ sau năm mười năm tuổi dì Daisy đã không nói với cô những lời như thế này rồi.
“Liên Gia Chú, mình đã không còn là con nít nữa rồi”. Cô tức giận nói.
“Mình biết, mình rõ hơn ai hết, Tiểu Họa Mi đã không phải là con nít rồi”. Lời nói thân thiết ấy như sợi tóc lướt khẽ qua vành tai.
Cô vội vàng cúp điện thoại.
Tay sờ lên hai má, nhiệt độ sắp bằng với nhiệt độ của chiếc điện thoại rồi.
Tối đó Lâm Phức Trăn đã nhận được điện thoại của Linda: Hiện tại toàn bộ học viện Ryder đều biết Andrew đang triển khai theo đuổi cô nàng lọ lem làm thêm ngoài giờ kia rồi.
Buổi chiều cô gái kia lại tới cổng của học viện Ryder, cô gái ấy đứng ở cổng học viện Ryder mấy tiếng đồng hồ, cứ cách mười lăm phút lại nhận được hoa của Andrew.
“Những thứ đó chỉ có thể dụ dỗ những cô nàng chưa trải sự đời”. Linda tỏ ra khinh thường đối với thủ đoạn theo đuổi của Andrew.
Cuộc điện thoại của dì Daisy cũng chỉ cách cuộc điện thoại của Linda nửa phút. Tối chủ nhật đều sẽ gọi điện thoại cho cô.
Đây là một cuộc điện thoại thường lệ.
Khi còn rất nhỏ, Lâm Phức Trăn sẽ cho rằng sự thành công của một người là có liên quan tới sự nỗ lực của bản thân người đó, bây giờ cô biết những người thông qua nỗ lực của bản thanh giành được thành công chỉ là một một nhóm người rất ít trên thế giới này.
Vianne mạnh mẽ đáng yêu, công viên Dora của khu 19 kia, thậm chí quan hệ của Tiểu Pháp và Tiểu Họa Mi đều là ván bài chính trị của Lan Tú Cẩm.
“Sân khấu sau này của mẹ con muốn đi càng lúc càng lớn”. Đây là lời mà dì Daisy vẫn thường nói với cô.
Cuộc điện thoại thường lệ này kéo dài khoảng năm phút.
“Vâng, được rồi, con biết rồi”. Cô như thường lệ đáp lại.
Cô cúp điện thoại nhìn quanh căn phòng một lượt.
Mỗi đồ vật của căn phòng nhìn như là tùy tiện nhưng đều đã được sắp xếp tỉ mỉ. Nhà của Liên Gia Chú ở Paris, Nice, Eze, Provence đều có phòng chuẩn bị cho cô, bởi vì cô thích thăm dò Sonar nên trong nhà ở Nice của anh còn lắp đặt thiết bị Sonar dài 7 km nối tới đáy biển.
Nghe thế nào thì nhất định người ta cũng sẽ cho rằng hai người này có quan hệ tình cảm thắm thiết.
Thật sự là như vậy sao? Việc tới ngày hôm nay Lâm Phức Trăn cũng không rõ nữa rồi.
Việc cô có thể chắc chắn chính là một khi thế lực giữa họ có một bên sụp đổ thì bước đi của cô và Liên Gia Chú chính là cách xa, cuối cùng là mờ dần khỏi tầm mắt của nhau.
Mỗi năm tập đoàn Liên Thị đều quyên góp cho mái ấm Dora, mỗi năm vào thời gian nhàn rỗi, đều sẽ có hình ảnh thân thiết vui vẻ của Lan Cẩm Tú và người Liên Gia xuất hiện một hai lần trên báo chí, mọi người nói mối giao tình của người giữa hai nhà này là từ tổ tiên truyền lại.
Mà tình bạn của cô và Liên Gia Chú cũng được mang ra buôn chuyện say sưa.
Đương nhiên do cô và Liên Gia Chú cùng tuổi với nhau lại là lớn lên với nhau từ nhỏ nên họ đã không ít lần bị hỏi qua “Sau này có khả năng hay không”.
“Chúng tôi đã quá hiểu rõ nhau rồi”. Trả lời ẩn ý, một khi có phóng viên tiếp tục truy hỏi thì họ sẽ đáp lại qua loa rằng: “Chuyện tương lai không ai chắc chắn được”.
Ứng phó với truyền thông, Tiểu Pháp và Tiểu Họa Mi đều tay lão luyện.
Đêm khuya thủy triều rút đi, gió nổi lên, gió làm lay động rèm cửa sổ, âm thanh đã đánh thức chim mòng biển đỏ đang lén lút đi vào trong phòng, sau mấy lần vỗ cánh, khi cô mở mắt ra thì nó mới vừa từ ngoài cửa sổ bay đi.
Trước khi đi ngủ cô lại quên đóng cửa sổ rồi, cửa sổ không đóng rèm cũng không kéo luôn.
Cả phòng tràn ngập ánh sao.
Ánh sao xiên một góc bốn mươi lăm độ chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, như từ trên bầu trời chảy xuống, mà người đang ngồi ở trước giường của cô kia thì đang ngao du ở trên dải ngân hà, con thuyền lắc lư theo ánh sáng sáng rực rỡ của ánh sao mà đi tới trước mặt cô.
Ánh sao đêm nay sáng chói.
Thế gian này có thể sánh ngang cùng ánh sao kia chỉ có ánh mắt của người này thôi.
Tìm kiếm, đi tới dựa vào ôm chặt lấy nhau, mặt kề sát vào lòng anh.
“Không phải nói tới tháng sau mới có thể quay về sao?” Ngón tay vô thức vẽ vòng vòng trên người anh.
“Không phải cậu nói là nhớ mình sao? Cậu nhớ mình thì mình tới thôi”. Tay của anh đặt ở trên tay cô.
MM
Hết chương 23!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!