Lúc Này Đúng Khi Đó Sai
Chương 41: Như là Tình yêu (5)
Xuyên qua tán lá cây ngô đồng, Liên Gia Chú ngẩng lên nhìn bầu trời sao bị kẽ lá cắt thành từng mạnh vụn.
Đã bao đêm anh bị tiếng rì rầm quấy nhiễu bên tai làm cho không ngủ được, đã bao đêm anh đã giật mình thức giấc từ trong tiếng cười chế giễu trong cơn ác mộng, đã bao đêm anh chỉ có thể dựa vào bầu trời sao trên đỉnh đầu kia mới có thể làm cho tâm hồn mình được bình yên trong phút chốc.
Anh ngắm nhìn bầu trời sao, thề rằng một ngày nào đó anh sẽ kéo từng lớp mặt nạ dối trá đeo trên mặt những người đó, trong những người này có bác trai bác gái, chú dì, anh họ chị họ của anh.
Những người này đã từng dùng rất nhiều lời thân thiết để gọi đứa trẻ nhỏ tuổi nhất của Liên Gia là “Gia Chú nhà ta”
Mới đầu anh đã thực sự cho rằng anh thật sự là “Gia Chú nhà ta” như trong lời những người này.
Tuổi thơ của Liên Gia Chú đã sớm chết vào một buổi chiều chạng vạng.
Dưới sự kích động đầy “yêu thương” của các chị họ của anh, Liên Gia Chú đã mặc lên chiếc váy xòe của Juliet, không sao, tuy là kểu dáng có hơi kỳ quái nhưng đây là lúc để anh đền đáp lại sự “yêu thương” của các chị họ của anh. Anh mặc lên chiếc váy xòe, đội tóc giả lên, trốn vào tấm rèm phía sau hậu trường, muốn cho các chị họ của mình một niềm vui bất ngờ.
Ở sau tấm rèm màu đen anh đã nghe thấy màn đối thoại giữa người chị họ lớn hơn anh 9 tuổi và người chị họ lớn hơn anh 6 tuổi.
Dùng giọng nói the thé chói tai nói “Thằng Gia Chú đúng là một thằng đần hết thuốc chữa”. “Tao muốn nói cho mẹ biết dáng vẻ của nó tối nay, mày đoán đi, tới khi đó mẹ có cười tới đau ruột không”. “Chờ tới khi nó lớn, khi biết được chân tướng sự việc rồi nó có đi tìm ông lão mà khóc nhè không”.
Có lẽ tiếng cười đó quá mức chói tai, làm cho đứa trẻ ở phía sau tấm rèm sân khấu phải bịt chặt tai lại, trong thâm tâm đứa trẻ không muốn tin tiếng cười chói tai như vậy lại là của chính những người chị họ mà thường ngày vẫn luôn ôn hòa dễ thương.
Đứa trẻ dè dặt vén một góc của tấm rèm lên, nó đã nhìn thấy hai gương mặt đang cười tới mức ngũ quan méo mó, đúng là hai người chị họ của nó.
Sao chị họ lại cười như vậy? Tại sao lại nói ra những lời như vậy? Giây phút ấy đã trở thành một câu hỏi khó khăn nhất mà Liên Gia Chú không thể lý giải nổi.
Đứa trẻ trốn phía sau tấm rèm, vấn đề nan giải ấy làm cho đầu nó đổ đầy mồ hôi, làm nó gần như rơi vào hôn mê.
Như đã trôi qua một thế kỷ.
Từ thế giới xa xăm truyền tới một âm thanh thân thiết quen thuộc “Gia Chú”.
Kỳ lạ chính là tiếng Gia Chú ấy không làm cho nó toét miệng chạy ra chào đón, cổ họng vang lên tiếng ọe ọe, giống như con ruồi rơi vào trong thức ăn làm cho buồn nôn.
Cắn chặt răng để cố gắng nuốt con ruồi làm cho buồn nôn kia ngược trở lại vào trong.
Khoảnh khắc đó nó như đã được thông qua được thử thách khó khăn nhất cầm lấy được chiếc chìa khóa của thượng đế.
Cái chìa khóa có thể khiến cho người ta đi vào con đường thời gian, trong chớp mắt đã nhanh chóng biến thành người lớn.
Đều là giả dối, cái gì cũng toàn là giả dối.
Năm đó Liên Gia Chú 8 tuổi.
Năm 8 tuổi đó, tuổi thơ của Liên Gia Chú bị kết thúc ở trong buổi chiều chạng vạng ấy, từ đó về sau mỗi khi nhớ tới cái váy xòe của Juliet kia sẽ đều khiến cho cổ họng của anh cảm thấy như muốn nôn mửa.
“Tiểu Họa Mi, mình không có thời kỳ trưởng thành” Anh luôn nói với Lâm Phức Trăn như thế.
Không có tuổi thơ, cũng không cần thời kỳ trưởng thành.
Nếu như lúc này, anh nói ra câu này ở bên tai Lâm Phức Trăn, chắc chắn là Lâm Phức Trăn sẽ không thèm tranh cãi với anh, không những không thèm tranh cãi mà còn cho anh một cái lườm sắc lẹm.
Bởi vì…
Mỉm cười với bầy trời sao.
Bởi vì, cách anh không xa có một cái thùng rác, vào giờ phút này đôi giày cao gót của Lâm Phức Trăn đang nằm gọn trong thùng rác ấy, để cho cô biết được chuyện này nhất định cô sẽ vừa đấm vừa đánh mà nói: Tại sao lại vất giày cao gót của mình vào thùng rác.
Tại sao lại mang giày cao gót vất vào thùng rác ư?
“Bởi vì giày cao gót của cậu nhìn xa như một con mắt vậy, nó đang trừng mắt lên nhìn, điều này làm cho mình rất không thoải mái, chuyện không liên quan tới cậu, là lỗi của nhà thiết kế giày cao gót”. Cách nói này khá là sĩ diện, lời này có một nửa là sự thực.
Khi Lâm Phức Trăn khom người rời khỏi phòng của anh, anh đã mở cửa phòng tắm ra lần nữa, dùng thời gian 5 phút đồng hồ để cho cơn sóng tình lắng xuống.
Trong bầu không khí trầm lặng chết chóc của tòa nhà cổ kính vào giữa đêm trông như một người đau thương mất hết tất cả niềm tin, đôi giày cao gót kia một chiếc dựng thẳng một chiếc nằm ngang trên tấm thảm, thiết kế móc cài giày nhìn thế nào cũng giống như con mắt của con người, nhìn vô cùng đẹp và đáng yêu, chú ý nhìn kỹ thì lại giảo hoạt giễu cợt, nó nhìn qua…
Nó nhìn qua rất giống với con mắt của Lâm Phức Trăn.
Bỏ đôi giày cao gót vào trong túi giấy, xách cái túi giấy lên, men theo ánh trăng.
Lúc quẳng đôi giày cao gót vào trong thùng rác, Liên Gia Chú phải thừa nhận, trong đáy lòng anh đã có được sự khoan khoái và thoải mái.
Sự khoan khoái và thoải mái ấy giống như lời ước hẹn không hút thuốc của anh và Lâm Phức Trăn, nhưng anh đã tìm được một vị trí lén rít một hơi thuốc, mùi vị của khói thuốc không quá mức hấp dẫn, làm cho lòng anh vui vẻ chính là anh đã phá vỡ giao ước giữa họ.
Lâm Phức Trăn đã ở bên cạnh anh quá lâu rồi, lâu tới mức thỉnh thoảng cũng làm cho anh sinh ra cảm giác bực bội.
Mỉm cười với bầu trời sao.
Tiểu Họa Mi, chỉ là mình không thích giày cao gót của cậu, cũng không phải là không thích cậu, đừng tiếp tục dùng anh mắt ấy lườm mình, có nghe hay không.
Suỵt ___ Bây giờ không phải là lúc thảo luận về Lâm Phức Trăn.
Bây giờ là khoảnh khắc để thưởng thức cảm giác thắng lợi.
Hai tiếng trước Liên Gia Chú đã nhận được một cuộc điện thoại gọi từ Malaysia tới, đó là cuộc điện thoại mà anh khá chờ mong.
Người gọi cuộc điện thoại này là trợ lý đắc lực của bác cả, ông anh đó cuối cùng đã suy nghĩ thông suốt rồi: Tuổi tác bây giờ của anh ta đang vào thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp, nhưng cấp trên của anh ta đã sớm lộ vẻ gia nua rồi. Quy luật sinh tồn trên đời này là con người thường đi về vị trí cao, nước chảy về chỗ thấp.
Bác cả là người có năng lực, nhưng theo tuổi tác tăng dần theo năm tháng thì lại không thích hợp với thị trường đang phát triển, mấy năm gần đây năng lực của bác cả đã bắt đầu xuống dốc, để củng cố lại năng lực của mình, người con cả của Liên Gia đã bắt đầu làm giả sổ sách, lợi dụng những con số giả tạo nên sự giả dối rằng công ty mà ông ta kinh doanh hàng năm vẫn đang kiếm được bộn tiền.
Bây giờ trợ lý đắc lực của bác cả đã nghĩ thông suốt rồi, rất nhanh những sổ sách giả này sẽ lọt vào tay của bác hai, tập đoàn Liên Thị là một miếng bánh ngon hơn cả mối quan hệ huyết thống.
Bác hai thân yêu của anh nhất định sẽ mang nó trình lên trước mặt của ông cụ.
Liên Chiêu Thành sẽ không để giang sơn mà tổ tiên khổ cực gây dựng lên giao vào tay người tự tư tự lợi mà kéo tập đoàn Liên Thị xuống vũng bùn.
Nhưng, bác hai cũng không khá hơn là bao.
Trong tủ bảo hiểm ngân hàng của Liên Gia Chú đầy rẫy những tấm ảnh mà người bác hai này vung tiền như rác ở trong các sòng bạc lớn trên thế giới, không chỉ có ảnh trong tủ bảo hiểm còn có 0.01 phần trăm cổ phần Liên thị dưới danh nghĩa cảu bác hai, 0.01% cổ phần này là khi bác hai đã đỏ mắt chiến đấu ở sòng bạc Las Vegas mà chuyển nhượng cho một người Hàn Quốc.
Những bức ảnh vung tiền như rác có lẽ không làm cho ông cụ tức tới phồng mang trợn mắt, nhưng 0.01% cổ phiếu của tập đoàn Liên Thị rơi vào tay người Hàn Quốc kia thì lúc đó nhất định sẽ làm cho ông cụ đau xót mà hạ quyết tâm đá bay đứa con trai thứ hai của mình ra khỏi hội đồng quản trị.
Mỗi năm ông cụ đều luôn tận tình khuyên bảo, cổ phần Liên Thị mà chúng ta nắm trong tay cho dù là 0.01% cũng đều có khả năng gây ra hậu quả dẫn tới quyền kinh doanh đổi chủ.
À, đúng rồi, Liên Gia còn có người con thứ ba nữa nhỉ, người con thứ ba của Liên Gia cũng chính là bác ba của anh.
Nếu như Liên Gia Chú buộc phải chọn ra người mình thích nhất trong ba người bác vậy thì anh nhất định sẽ chọn bác ba.
Bác ba không có năng lực của bác cả, cũng không có sự quả quyết của bác hai, là người có tư chất bình thường nhất trong ba người con trai thuộc thế hệ thứ hai của Liên Gia nhưng may mắn là tướng mạo lại rất tốt, chính vì như vậy mà bác ba đã trở thành quân cờ để Liên Chiêu thành tiến vào giới chính trị.
Bác ba đã lấy thiên kim của nhân vật đang “hot” trong giới chính trị.
Cuộc hôn nhân của bác ba và bác gái thực chất giống như cuộc liên hôn chính trị và thương nhân như trong sách vở.
Nhưng thực chất có như vậy không?
Trong giao ước của Liên Thị có công xưởng Rio, hàng năm bác ba sẽ dành ra thời gian nửa tháng để tới công xưởng Rio tuần tra, chuyện này mọi người đều biết.
Nhưng việc mọi người không biết là trong lúc bác ba tuần tra công xưởng Rio sẽ một thân một mình đi tới Argentina, người yêu cũ của bác ba ở Argentina.
Về năng lực thì bác ba không giỏi, nhưng bản lĩnh giữ bí mật thì lại làm kín kẽ không một kẽ hở, cũng phải vào năm ngoái Liên Gia Chú mới biết được chuyện này, hai người đó cũng đã có con của họ Liên rồi, hai trai một gái.
Để anh tính xem nào, thêm vào một nam một nữ mà bác gái sinh nữa thì bác ba có tới 5 người con ấy nhỉ, trong ba anh em thì tính ra bác ba là người sinh giỏi nhất.
Trên đời này không có bức tường nào kín gió, khi chân tướng bị vạch trần, bác gái cao quý thanh nhã của anh mà biết được nhất định là sẽ mất hết thể diện.
Bác gái là người rất hung hăng, người như vậy dễ dàng gây thù hằn, tới khi đó kẻ thù của bác gái sẽ làm ra bộ dạng che miệng nói: “Ôi trời ơi, người phụ nữ kia còn biết sinh hơn cô nhỉ”.
Mất đi sự ủng hộ của bác gái, bác ba sẽ chẳng là gì cả.
Còn về hai người con gái của Liên Gia, cũng chính là các cô của anh.
Các cô của anh ở trong mắt Liên Chiêu Thành đều như là nước đã đổ đi.
Sự thật là trong mắt Liên Gia Chú không mấy tôn thờ vào Hiệu ứng cánh bướm.
Tiểu Họa Mi, cánh bướm Nam Mỹ kia đã lay động rồi.
Rất nhanh thôi các vụ bê bối của đời thứ hai của Liên Gia sẽ bị bung bét vào một thời điểm nào đó, theo đó năng lực kinh doanh cũng sẽ bị chất vấn, chất vấn lần này tất nhiên sẽ được phản hồi trên số cổ phiếu không ổn định của tập đoàn Liên Thị, ngay sau đó tập đoàn Liên Thị sẽ phải triệu tập liên tiếp các cuộc họp hội nghị cổ đông.
Thời cơ đổi mới của tập đoàn Liên Thị đã tới rồi, ánh mắt của người đời sẽ hướng tới đời thứ ba của Liên Gia.
Đích tồn của đời thứ ba Liên Gia đã có dạo được gửi gắm biết bao kỳ vọng dưới cái mác được đóng gói hoàn hảo, nhưng cái “Tháng tư bất ngờ” kia đã xé toang lớp ngụy trang của anh ta để lộ ra phần xấu xa của nó.
Trước mắt đám đông dư luận, biểu hiện của anh ta còn không sánh bằng một tân bình, bộ trang phục mới của hoàng đế đã mặc quá lâu rồi, anh họ của anh đã quên là thực ra mình còn chưa được khoác lên bộ trang phục đó.
Lúc này nên dùng từ ngữ gì để hình dung tình trạng hiện tại của anh họ anh nhỉ? Theo lời của anh họ Andrew nói thì “Bạn tôi nói, bây giờ Liên Thánh Kiệt là một đứa trẻ ngoan sống dựa vào số tiền riêng của mẹ “.
Hiện giờ đứa trẻ ngoan này đang mơ giấc mộng “Đông Sơn tái khởi” dưới sự cổ vũ của mẹ mình.
Giấc mơ này rốt cuộc có thể thực hiện được hay không thì không biết, ông cụ rất tinh ranh, trận phong ba tháng tư kia ông ấy chỉ ung dung và bình tĩnh làm những hành động mà một khán giả nên có.
Ông ấy không quan tâm tới quá trình ra sao, ông ấy chỉ quan tâm tới cuối cùng người đứng trên đỉnh kim tự tháp là ai.
Nếu như người đứng trên đỉnh kim tự tháp tên là Liên Gia Chú, thì tới ngày đó anh có lẽ cũng sẽ nói ra mấy lời tầm thường đại loại như: “Ông nội, cơ hội là dành cho người có chuẩn bị”.
Vì cơ hội đó anh đã chuẩn bị 5 năm rồi.
Chuẩn bị 5 năm, chịu đựng 12 năm.
Đã đủ dài đằng đẵng rồi.
Gió nổi lên làm lá cây ngô đồng xào xạc.
Tiểu Họa Mi, nghe ra không giống như một bài ca thắng lợi lắm nhỉ.
Anh nhắm mắt lại.
Một lúc sau gió đã ngừng thổi.
Xa xăm, dưới tàng cây nguyệt quế truyền tới một giọng nữ dịu dàng, giọng nữ dịu dàng đang nói rằng, Ba hát cho con trai nghe một bài:
Sau khi sương vừa tan, hãy nhổ leo lên, đi về phía eo biển phía nam.
Đi qua bến cảng Rocky, qua hòn đảo Ten Pound, qua con dòng sông Nile mà tôi đã từng trượt băng qua khi còn nhỏ.
Kéo tiếng còi vang lên, vẫy tay chào đứa trẻ đang canh giữ ngọn hải đăng.
Chim hải âu, mòng biển lưng đen, mòng biển Châu Mỹ, vịt trời bay qua.
Mặt trời ló dạng.
Hướng về phía bắc 12 hải lý, những người thủy thủy bận rộn đạp sóng cưỡi gió.
Bạn là người cai quản, bạn có biết không?
Bạn là một thuyền trưởng.
Thế giới còn có cảnh tượng nào đẹp hơn thế này không?
….
Tiểu Họa Mi, bài hát này còn có một cái tên khác là “Thù hận”.
Một người cha bị tước mất tình yêu dành cho đứa con của mình, mà đứa trẻ ấy từ nay về sau chỉ có thể dựa vào tưởng tượng mà đoán vẻ mặt của cha khi hát bài hát này.
Tiểu Họa Mi, ngủ ngon.
Sâu bay Nice. Bình minh vẫn chưa tản đi.
Giống như rất nhiều lần xa cách sau khi gặp nhau chóng vánh, Lâm Phức Trăn là thành viên cuối cùng của đội ngũ đưa tiễn, cho dù hành trình tới miền Nam Nước Pháp của đại sứ Trung Quốc là hành trình cá nhân, nhưng vẫn có mười mấy doanh nhân Trung Quóc có sản nghiệp ở miền nam nước Pháp tới, Liên Gia Chú cũng tới, bởi vì tối qua Liên Chiêu Thành đã uống nhiều hơn nữa tuổi tác cũng đã cao, anh đại diện Liên Chiêu Thành đứng trong hàng ngũ đưa tiễn.
Trong ánh bình minh, bóng dáng nhỏ bé kia đangn lần lượt bắt tay tạm biệt với từng người đó, cuối cùng đã đi tới trước mặt cô.
Bà đặt tay lên trên bả vai cô: Chú ý an toàn.
Cô cụp mắt xuống: Vâng, thưa mẹ.
“Có cần gì thì có thể gọi điện cho trưởng thư ký Diệp”.
“Con biết rồi, mẹ”.
“Lâm Phức Trăn”.
“Mẹ có gì cứ nói ạ”.
Tiếng thở dài kia còn mỏng manh mờ ảo hơn cả ánh bình minh kia, cuối cùng ánh mắt bà chuyển hướng qua bên trái.
“Dì yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy”. Giọng nam dễ nghe nói.
“Cảm ơn cháu, Gia Chú”.
“Dì chú ý sức khỏe nhé”.
Bình minh tản đi từng chút một, lộ ra bầu trời và biển rộng màu lam nhạt, sân bay vẫn còn vắng vẻ, máy bay đưa đại sứ Trung Quốc tới Paris đã bay đi rồi, người tới tiễn cũng đã rời đi.
Lệnh bỏ niêm phong sân bay còn mười mấy phút nữa.
Đứng trong sân bay vắng vẻ xuất thần nhìn hướng máy bay biến mất, bởi vì thời gian ngẩng lên ngóng theo quá lâu nên cổ của cô đã mỏi nhừ, quay đầu tìm kiếm bờ vai kia.
Nhưng mà hôm nay cô mang đôi giày đế bằng, bờ vai ấy đối với cô mà nói có vẻ như là cao hơn bình thường, cũng may mà anh đã cúi thấp người xuống.
Như thế này thì đầu của cô đã có thể ung dung thoải mái tựa lên vai của anh rồi.
“Gia Chú mình rất muốn nói với bà ấy, Mẹ ơi, mẹ có thể dành ra chút thời gian vào giáng sinh không”.
“Bây giờ cách giáng sinh vẫn còn rất xa đấy, cậu còn nhiều cơ hội để nói với bà ấy mà”.
Cũng đúng, cô tiếp tục ngẩn người về hướng máy bay đã biết mất.
Ánh nắng đầu tiên đã xuyên qua bình minh ló dạng.
“Lâm Phức Trăn, chúng ta phải đi rồi”.
“Ừ”. Miệng thì đáp lại nhưng chân thì vẫn không nhúc nhích.
Thế là anh chỉ có thể kéo tay của cô.
Đi được một lúc, như nhớ tới cái gì lại giật mạnh tay ra khỏi tay anh.
Anh quay đầu lại.
Cô trừng mắt: “Liên Gia Chú, cậu thực sự đã quăng giày của mình vào thùng rác”.
Đây là lần thứ ba trong ngày hôm nay cô đã hỏi anh vấn đề này.
“Đó còn có thể là giả”. Dường như anh rất vui mà trả lời cô vấn đề này.
“Cậu thực sự vất rồi?!”
“Vấn đề này rất quan trọng sao?” Anh hỏi ngược lại.
“Không quan trọng, không quan trọng chút nào cả”. Cô tăng giọng: “Dù sao thì giày của mình cũng rất nhiều”.
“Không phải vậy là được rồi”. Anh đưa tay về phía cô.
Cô đưa tay ra phía sau lưng, giậm chân: “Liên Gia Chú, cậu thực sự đã vất rồi?!”
“Để mình nhớ lại thử xem”. Anh làm bộ suy nghĩ.
Cô trừng mắt chờ đợi.
Thời gian Tiểu Pháp suy nghĩ có hơi dài nhỉ, cô lại giậm chân.
Cuối cùng thì ___
“Không vất”.
Cô mặt mày rạng rỡ, chủ động đưa tay tới trước mặt anh.
Anh lại lần nữa nắm chặt tay cô.
“Không phải là không quan trọng sao? Không phải nói là rất nhiều giày sao?”
“Mình cũng nói không quan trọng, chỉ là mình không thích cậu vứt giày của mình đi”.
“Tiểu họa Mi”.
“Ừ”.
“Cho dù mình ném giày của cậu đi nhưng cũng không có nghĩa là không thích chủ nhân của đôi giày”.
“Gia Chú, cách nói này của cậu không đúng”.
“Sao lại không đúng?”
“Thích một người thì sẽ thích tất cả những thứ liên quan tới cô ấy, đây là chuyện mà học sinh tiểu học cũng biết đấy”.
“Dựa vào cái gì mà nói vậy?”
“Đôi giày mà Gia Chú đã từng đi qua, nhìn rất thuận mắt, cái ly mà Gia Chú từng dùng qua nhìn rất thuận mắt, nơi từng đi qua không tự chủ được mà thả chậm bước chân lại, bởi vì Gia Chú đã từng tới nơi này, mình cũng vậy”.
Vào lúc này Liên Gia Chú vĩnh viễn không nghĩ tới là.
Nhiều năm sau, có người hỏi anh về vấn đề thích là gì này.
Thích là gì?
“Đôi giày Tiểu Họa Mi đã từng đi qua, nhìn rất thuận mắt, cái ly Tiểu Họa Mi đã từng dùng qua nhìn rất thuận mắt, nơi từng đi qua không tự chủ được mà thả chậm bước chân, bởi vì Tiểu Họa Mi đã từng đi qua nơi này”.
Đứng ở nơi Tiểu Họa Mi từng đi qua, Tiểu Pháp ngóng nhìn thật lâu.
MM
Hết chương 41!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!