Lục Yên, Anh Yêu Em
Chương 1-1: Người yêu (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Yang3S
Beta: Yang3S (19.08.2018)
_____
Phía nam bầu trời, có một dải mây màu đỏ đang bay lơ lửng, nhuộm hồng căn phòng.
Lục Yên vừa nhai kẹo cao su vừa lau cửa sổ, sau đầu tóc được búi cao bằng một chiếc đũa màu đỏ, cô mặc một cái áo màu xanh nhạt phối với một cái váy ngắn màu trắng, không đi dép, trên mu bàn chân có một hình xăm hồ điệp* nho nhỏ, lúc này theo chuyển động của chủ nhân mà hồ điệp nhìn như đang muốn bay. (*hồ điệp: con bướm, ảnh minh họa ở dưới)
Một con mèo màu cam chạy đến và cọ đầu vào chân cô, Lục Yên thổi kẹo cao su thành một quả bóng nhỏ rồi ép nó vỡ, rũ mắt xuống dưới thấy con mèo màu cam, nói, “A Bảo, đi sang bên kia chơi.”
A Bảo mặc kệ, nó cọ đầu vào chân chủ nhân, cọ, cọ, cọ không ngừng, thân thể mập mạp của nó cứ cọ khiến cô ngứa ngáy.
Lục Yên nhịn không được hét lên, cười lớn.
Cửa sổ đã được lau sạch sẽ, cô ngã vào ghế sofa, hai chân trắng noãn đung đưa, tay với lên rút chiếc đũa màu đỏ ra, trong nháy mắt, mái tóc đen xõa tung ra.
Cô cầm chiếc đũa quay quay, đây là hành động cô thường làm khi bản thân trong trạng thái ngây người.
Cô lấy điện thoai ra, chụp lại phong cảnh bên ngoài cửa sổ, A Bảo rất thích ngồi trên bệ cửa sổ, thân thể mập mạp hòa vào bầu trời sắp tối đen, rặng mây đỏ phía xa xa kia, khiến sắc màu hài hòa, tràn ngập ý thơ.
Cô vừa nhai kẹo cao su vừa ấn nút chụp ảnh.
Vừa ngâm nga câu hát vừa đi nấu cơm, sau khi làm xong, cô vừa cầm bát ăn cơm vừa xem tivi rồi hát theo nhạc đang phát trên đó, thỉnh thoảng gắp hai miếng thịt xuống sàn nhà cho A Bảo ăn.
Sau đó mang đồ ăn còn thừa để vào nồi cơm, cô đi giày, hướng về phía gương buộc lại tóc, và thoa lên môi một chút son bóng, trước khi đi vỗ đầu A Bảo, “Chị đi đây, em ở nhà trông nhà nhá.”
Đóng cửa lại, cô bước xuống cầu thang.
Tòa nhà chung cư này tên là Tử Trúc Uyển, là một tòa nhà chung cư rất bình thường, nhà Lục Yên ở tầng 3.
Mẹ của cô tên Đào Nhạc, là quản lý của một hộp đêm, bố của cô qua đời khi cô còn rất nhỏ, mẹ cô mang cô đi, từ đó cũng không kết hôn nữa.
Chạy chậm một mạch đến chợ đêm đối diện, cô đi qua đám đông người đang đi bộ, tìm được cửa hàng ” Vân Phù Cư”, len lén đi vào từ cửa sau.
“Vân Phù Cư” là một cửa hàng hoa quả khô, cũng là một cửa hàng lâu đời ở thành phố Ngô, mặt tiền của cửa hàng rất rộng,được trang trí theo lối cổ xưa, bốn phía tường đều được bao quanh bởi những tấm gương, trong cửa hàng luôn có một mùi hương thơm lạ.
Sau khi đi vào cửa sau, cô kéo rèm cửa lên, im lặng đi vào.
Không có gì bất ngờ, anh đang một tay gảy bàn tính* một tay viết thư pháp. (*bàn tính: là một công cụ tính toán)
Lục Yên lần đầu tiên thấy người ghi sổ sách mà còn dùng bút lông.
Cô lặng lẽ đi tới, vươn tay che mắt anh lại, sau đó ghé sát vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói, “Anh, đang tính toán cái gì vậy.”
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, anh dừng bút, suy nghĩ một lúc, nói, “Đang tính xem bao giờ em đến.”
Ôi trời, càng ngày càng biết nói nhiều lời ngọt ngào.
Lục Yên ghé vào vai anh, “Khi nào xong? ”
Tạ Đạo Niên gấp sổ sách lại, gõ nhẹ vào đầu cô, ” Đã xong rồi.”
Anh đứng lên, vóc người cao ráo, lông mày sắc bén, cằm bằng phẳng, môi mỏng mím chặt.
Ánh mắt đoan chính, tư thế đứng cũng đoan chính, anh lúc nào cũng kiềm chế cảm xúc, được gia đình dạy dỗ nghiêm khắc và bản thân luôn tu thân dưỡng tính nên nhìn anh trầm ổn hơn người khác rất nhiều.
Cô gái ngồi trên ghế, khoanh hai tay, ngước lên nhìn anh, rồi mỉm cười.
Tạ Đạo Niên xoa đầu cô, ” Rảnh rỗi thế sao?”
“Vẫn đang nghỉ hè mà.”
Tạ Đạo Niên nhìn ra ngoài, “Muốn đi chơi?”
Lục Yên gật đầu mãnh liệt.
“Chờ anh một chút.” Anh dọn dẹp trên bàn một chút, sau đó cầm bàn tính đi về phía trước.
Lục Yên ngồi yên chờ anh.
Căn phòng này ở phía sau ” Vân Phù Cư”, cũng là phòng khách của gia đình anh, anh 23 tuổi, hai người đều đang học đại học, trường học của họ cách nhau không xa.
Cô đến đây từ ba năm trước, lần đầu tiên gặp anh khi anh đang ở quầy gảy bàn tính, ngón tay di chuyển thuần thục, cẩn thận tỉ mỉ.
Lúc đó anh hỏi cô muốn mua gì, mà cô chỉ biết mân mê ví tiền, ngây người khi đối diện với anh, đến cả kẹo cao su cũng quên nhai.
Hai người lúc đó chỉ cách nhau một cái quầy.
Lần đầu tiên cô gặp một người con trai sạch sẽ như vậy, sạch sẽ đến mức cô muốn đến gần, muốn lột ra nhìn, xem bên trong là bộ dạng gì.
Cô cảm thấy trên người anh có một sự kiềm chế và cô bị nó hấp dẫn sâu sắc.
Lục Yên không có bố, mẹ rất thương yêu cô, không can thiệp vào đời sống riêng của cô, mặc dù cô là người hiểu chuyện, nhưng lá gan của cô cũng rất lớn*. ( Gan lớn ở đây ý chỉ là làm những chuyện mà không ai ngờ đến, là người gan dạ, dũng cảm, mạnh dạn)
Ngày đó anh mặc một cái áo trắng tay ngắn, tóc mái cắt ngang trán, anh ngẩng đầu lên mỉm cười với cô.
Có người gọi anh, người đó nói: Niên, cầm lên tầng một ít sò điệp khô.
Niên, không biết anh họ gì?
Thình thịch thình thịch
Nhịp tim của Lục Yên tăng mạnh
….
Khi Tạ Đạo Niên đi ra thì trên tay cầm một túi trần bì khô* đưa cho cô, “Đi thôi, muốn đi đâu nào?”
(*Trần bì khô: vỏ quýt được phơi khô; Có tác dụng điều trị ho, viêm phế quản… – Nguồn: caythuoc.org)
Lục Yên nhận lấy, rút ra một cái để ăn, “Chúng ta đi hồ Ngọc được không?”
“Ừm, em thích là được.”
Anh kéo tay cô qua cầm, hai người bước ra khỏi phòng khách, không khí chợ đêm đập vào mắt, ven đường tràn ngập những bông hoa màu đỏ mới nở, một bác gái đang nhào bột cho vào nồi nước nóng trên cái xe đẩy, mùi thơm nhẹ nhàng bay xa. Có một ông già đang dắt chiếc xe đạp, đằng sau xe có rất nhiều bóng bay, phía trước lại cắm rất nhiều chong chóng, mấy em bé đi ngang qua đều xin mẹ mua cho một cái.
Hai người đi đến hồ Ngọc, cạnh hồ có người bán thức ăn cho cá, 5 nhân dân tệ một túi, thấy Lục Yên dừng bước lại, anh bước đến mua một túi, cho vào một cái chậu nhỏ, vẫy tay tay với cô, “Lại đây.”
Cô cất túi trần bì đi, chạy nhanh đến đó, Tạ Đạo Niên cầm chậu nhỏ đến gần cô, “Đi cho cá ăn.”
Cô cầm một nắm thức ăn cho cá ném xuống hồ, sau đó có mấy con cá vàng ngoi lên tranh giành thức ăn.
Lại ném xuống một nắm thức ăn, có một con cá lơn nhảy lên, nước bắn tung tóe lên mặt Lục Yên.
Lục Yên vừa cười vừa bước lùi lại phía sau, Tạ Đạo Niên đưa một cái khăn tay qua lau mặt giúp cô, “Đứng xa ra một chút.”
Lục Yên ngẩng đầu mỉm cười với anh, hai mắt sáng ngời, lại có một con cá lớn lại nhảy lên, cô liền lùi lại chui vào lòng Tạ Đạo Niên.
Lục Yên cho cá ăn xong, phủi phủi hai tay cho sạch, sau đó hai người đi đến một cái đình nghỉ mát trên hồ ngồi nghỉ ngơi một lúc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!