Lục Yên, Anh Yêu Em
Chương 32-3: Phong tình 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yang3S
______
Máy điều hòa trong phòng đang thổi, tấm rèm màu trắng không ngăn được ánh nắng bên ngoài, cả căn phòng ngập trong sắc màu ấm áp.
Nam Chi đã tỉnh dậy, cô bé rụi mắt mấy cái, sau đó nhìn trái rồi lại nhìn phải, không thấy bố mẹ đâu, cô bé xuống giường, tự động cầm gấu bông về phòng của mình, lúc đi ra ngoài thì thấy bố mẹ đang ngồi ở ghế sofa, bố đang sấy tóc cho mẹ, Nam Chị chạy tới ôm lấy mẹ, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con dậy rồi.”
Lục Yên hôn cô bé một cái, nói: “Tiểu Hồng Tảo rất đúng giờ.”
“Ngày nào con cũng đi ngủ và dậy rất đúng giờ.”
Nghe cô bé nói câu này, Tạ Đạo Niên liền mỉm cười.
Xung quanh đều có hương thơm, hai người mới vừa tắm xong.
Tạ Đạo Niên sấy khô tóc cho Lục Yên xong, đặt máy sấy tóc xuống, Nam Chi vào phòng lấy dây chun ra, “Bố mẹ, buộc tóc giúp con với ạ.”
Lục Yên vỗ nhẹ vào ghế sofa, “Ngồi xuống đây.”
Nam Chi ngồi vào lòng của Tạ Đạo Niên, Lục Yên chải tóc cho cô bé, buộc tóc hai bên cho cô bé, Nam Chi mở to hai mắt, thỉnh thoảng đôi chớp chớp mắt, nhìn rất là lanh lợi.
“Mẹ ơi, buổi tối mẹ đưa Nam Chi đi dạo phố được không ạ?”
“Được.”
“Mẹ ơi, con muốn mua gấu bông.”
“Ừm.”
Hai vợ chồng cười nhìn nhau, Lục Yên cẩn thận chải mái tóc mềm mượt ở trong tay, Nam Chi dựa vào lòng của Tạ Đạo Niên, căn phòng yên tĩnh, tràn ngập trong sự ấm áp, hạnh phúc.
……
Buổi tối, Tạ Đạo Niên đỗ xe xong, ba người nắm tay nhau đi dạo phố.
Đi vào trung tâm thương mại, rồi vào khu trò chơi, Lục Yên háo hức muốn chơi thử máy nhảy, Tạ Đạo Niên đổi tiền lấy hai đồng xu để cho cô chơi, Nam Chi đứng trên máy nhảy, trên người mặc một cái áo cộc màu hồng phối cùng cái quần yếm bò, tóc buộc hai bên, nhìn vừa lanh lợi lại vừa xinh xắn, cô bé giục Lục Yên,”Mẹ ơi, mẹ nhanh lên, sắp bắt đầu rồi.”
Tạ Đạo Niên đứng ở một bên nhìn, Lục Yên buộc tóc lên, lúc âm nhạc bắt đầu, cô búng tay một cái, vặn đầu mấy cái, sau đó hai mẹ con bắt đầu nhảy.
Lục Yên thường hay tập nhảy vào buổi tối, đây là cách cô xả stress sau một ngày dài làm việc, thỉnh thoảng Nam Chi cũng hay đi theo cô đến nhảy ở quảng trường, còn bé mà nhảy sung hơn cả các cô các bác ở đấy.
Nhịp của bài hát này rất nhanh, Nam Chi liên tục nhảy theo mẹ, Lục Yên mặc một cái áo lệch vai, màu be, bên dưới mặc chiếc quần jean xanh, hai chân thon dài thẳng tắp, rất nghiêm túc nhảy, ngay cả động tác tay, hay là động tác ở eo, hay là ánh mắt, đều vô cùng thích hợp.
Đây giống như là nghề của cô, vô cùng chuyên tâm, tập trung toàn bộ tinh thần để nhảy.
Chỉ một lúc sau, ở xung quanh đã có một vài người đứng lại nhìn, nhìn hai mẹ con một lớn một nhỏ cùng nhau nhảy.
Nam Chi bắt kịp theo được hết các nhịp nhảy, khuôn mặt của cô bé đã có lấm tấm mấy giọt mồ hôi.
Tạ Đạo Niên đứng trước mặt của Lục Yên, dùng điện thoại quay lại video hai mẹ con nhảy, Lục Yên nhìn anh, nháy một mắt với anh, và nở một nụ cười quyến rũ.
Tạ Đạo Niên quay lại hết dáng vẻ đó của cô.
Sau khi kết thúc điệu nhảy, Nam Chi khoanh hai tay lại tạo tư thế cảm ơn, người qua đường nhìn thấy vậy đều mỉm cười, vỗ tay.
“Cảm ơn.”
Lục Yên nói xong, Tạ Đạo Niên lấy khăn giấy ra lau mặt cho cô, “Nhảy đẹp lắm.”
“Bố ơi, Nam Chi nhảy có đẹp không ạ?”
Tạ Đạo Niên bế cô bé lên, lấy khăn giấy lau mồ hôi ở lưng cho cô bé, “Đương nhiên là đẹp rồi.”
Được bố khen, cô gái nhỏ rất vui.
Lục Yên nhìn Tạ Đạo Niên, hai người nhìn nhau với ánh mắt hiểu rõ.
Lục Yên cầm tay cô bé, Nam Chi dùng tay ra hiệu cô hãy lại gần, Lục Yên ngồi xổm xuống, Nam Chi hỏi cô, “Mẹ ơi, sao bố không nhảy?”
Tạ Đạo Niên đi mua nước cho hai mẹ con, còn đang đứng trả tiền ở quầy bán hàng, cô nở nụ cười, nói với Nam Chi: “Bố không biết nhảy.”
“Nhưng bố biết chạy bộ mà?” Nam Chi cảm thấy rất hoang mang.
Lục Yên lại bỏ thêm một câu, “Bố còn không biết hát.”
Nam Chi trợn to hai mắt, “Cái gì bố cũng phải biết chứ?”
“Cô bé ngốc, không có ai cái gì cũng biết hết.”
Tạ Đạo Niên mua nước về, mở nắp ra rồi đưa cho cô, thấy hai mẹ con cười ý vị thâm trường*, anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
(*ánh mắt ý vị thâm trường: ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt có chút ý trêu chọc.)
Lục Yên lắc đầu, “Không có việc gì.”
Nam Chi nhìn bố, rồi lại nhìn mẹ, che miệng lại cười khúc khích.
Đi ngang qua máy chơi gắp thú, Nam Chi thấy một con gấu bông màu hồng nhạt bên trong, bước chân liền dừng lại không muốn đi tiếp.
“Mẹ ơi, có nhiều sao biển Patrick quá.” Cô bé bước lại gần nhìn, lại phấn khích hơn, chỉ vào bên trong, hô to: “Còn có anh bạch tuộc, mẹ ơi, con muốn cái đó.”
Tạ Đạo Niên xoa đầu cô bé với vẻ bất đắc dĩ, đi đổi tiền xu.
Lục Yên ngồi xổm xuống, ôm lấy Nam Chi, mở khóa kéo của túi xách ra, “Nam Chi muốn bao nhiêu con?”
Nam Chi đếm ngón tay, “Nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều.”
Lục Yên hôn vào má cô bé một cái, nhìn máy gắp thú.
“Nhìn mẹ này.”
….. Trong góc phòng trò chơi truyền đến tiếng cười vui vẻ của trẻ con.
“Oa! Mẹ, mẹ lại gắp được sao biển Patrick rồi, ha ha! Còn có chú gấu con nữa.”
Tạ Đạo Niên cầm một túi gấu bông, tay đỡ trán, hai mày nhíu lại.
Lục Yên đã sắp gắp hết gấu bông của nhà người ta.
Cái túi đã đầy không thể nhét thêm được gì vào nữa, xung quanh cũng đã bắt đầu có người đứng lại nhìn.
Lục Yên gắp mấy cái, lắc đầu, “Cái tay gắp này bị lỏng rồi, chúng ta đổi sang máy khác.”
Nam Chi phấn khích đi đến cái máy gắp thú khác, Tạ Đạo Niên cầm túi đi theo ở phía sau.
“Cái tay gắp này có thể dùng được.” Lục Yên nhắm vào con gấu bông ở giữa, ánh mắt chăm chú nhìn theo cái tay gắp, từ từ điều khuyển cái tay gắp lên cao.
Có một số học sinh trung học đi ngang qua, “Oa, cao thủ a, siêu quá!”
Tạ Đạo Niên nghe thấy vậy liền bật cười, anh nhìn về phía hai mẹ con, trong lòng ngoại trừ cảm thấy hạnh phúc, còn cảm thấy có chút tự hào.
Cuối cùng, Lục Yên gắp được hết cả một gia đình nhà bọt biển SpongeBob, Nam Chi vô cùng phấn khích, cầm túi gấu bông không muốn buông.
“Bố ơi, chúng ta đến nhà ông nội bà nội đi, con muốn đưa chú sao biển Patrick cho ông bà.”
Tạ Đạo Niên đến gần lỗ tai của Lục Yên, “Người chủ khu trò chơi chắc đang rất muốn nổ tung.”
Lục Yên nhìn cô con gái đang nhảy múa trong sự phấn khích, “Kệ họ, em phải gắp cho con gái.”
“……”
Chiếc xe chạy đến Vân Phù Cư, Nam Chi kéo tay Tạ Đạo Niên, “Bố ơi, nhanh lên, nhanh lên nào.”
Vào đến nhà, Tạ Vân Bằng đang uống trà trong phòng khách, Nam Chi đẩy cửa ra, hô to, “Ông nội, cháu đến rồi, cháu muốn cho ông một cái này.”
Tạ Vân Bằng nhìn thấy cháu gái đến, vui mừng đến nỗi cười không khép được miệng lại, đứng dậy đi đến ôm lấy cô bé, “Nam Chi muốn cho ông nội cái gì?”
Tạ Đạo Niên đưa gấu bông cho cô bé, Nam Chi nhét con gấu bông vào lòng của Tạ Vân Bằng, “Cho ông nội cái này.”
Tạ Vân Bằng nhìn con gấu bông màu hồng béo ú, dở khóc dở cười, ông đã lớn tuổi rồi mà còn được tặng cái này.
Trần Lộ đi đến, cười vô cùng vui vẻ, “Nam Chi đến rồi.”
“Bà nội, cháu tặng cho bà một anh bạch tuộc Squidward.”
Trần Lộ nhận lấy, cười toe toét, thơm chụt một cái vào má của Nam Chi, “Nam Chi ngoan quá.”
A Bảo chạy tới chạy lui ở dưới chân, liên tục kêu meo meo, Nam Chi cầm một con gấu bông nhỏ đưa cho nó, “A Bảo, chị cho em con gấu bông này.”
Lục Yên dựa vào vòng tay của Tạ Đạo Niên, cười đến mức cái bụng co thắt lại, kéo cánh tay của anh, nói: “Không được rồi, ai ui, em đau bụng quá.”
Tạ Đạo Niên cũng cười không khép miệng lại được.
Con gái vừa giống anh vừa giống Lục Yên, có chút tinh quái, có đôi khi nói ra những câu khiến người khác kinh ngạc, khiến mọi người không thể không yêu thương.
Nam Chi ở Vân Phù Cư một lúc, tặng mấy con gấu bông cho nhân viên của cửa hàng xong mới hài lòng cầm số còn lại đi về.
Tạ Vân Bằng và Trần Lộ đứng ở cửa nhìn họ một lúc lâu mới đi vào nhà.
A Bảo ngồi ở ghế sau, vui vẻ ôm bọt biển SpongeBob chơi không biết chán.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm ngát của hoa Thất Lý Hương.
_______
Hết chương 32
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!