Lục Yên, Anh Yêu Em
Chương 9-2: Đẹp 2
Editor: Yang3S
______
Không biết cô đang làm gì nhì?
Tầng ba của Tử Trúc Uyển.
Lục Yên đang chuẩn bị đồ ăn, mở hộp bánh trung thu Thất Tinh Bạn Nguyệt cho lên bàn thờ, thắp hương, Đào Nhạc dành chút thời gian rảnh về nhà ăn Trung Thu với cô, sau khi ăn xong còn phải đi đến hộp đêm luôn.
A Bảo ở dưới liên tục nhảy lên xuống.
Lục Yên đã phải mất vài miếng thịt với nó.
“Mẹ, mẹ cũng thắp hương đi.”
Đào Nhạc cầm lấy thẻ hương, cúi người hướng về mặt trăng, trong miệng nhẩm đọc ước nguyện, sau đó cầm hương cắm xuống bát hương.
Mọi người đều nói ngày mười sáu mặt trăng tròn nhất, nhưng Lục Yên nghĩ, ngày mười lăm trăng cũng rất tròn.
Bên ngoài có pháo hoa nổ, vô cùng náo nhiệt.
Lúc trước Đào Nhạc cũng thường mua pháo hoa cho Lục Yên chơi, hôm qua Lục Yên đã đi mua mấy cái đèn lồng giấy.
Trong lúc ăn bánh trung thu thì có mấy cuộc điện thoại gọi đến, đều tìm Đào Nhạc có việc gì đó.
Đào Nhạc rất giỏi trong việc xã giao, khả năng kinh doanh giỏi, quản lý nhân viên cũng vô cùng tốt, lại cộng thêm ngoại hình xinh đẹp, nên có rất nhiều người theo đuổi, nhưng những người đó cũng chỉ theo đuổi được hai, ba ngày là từ bỏ.
“Ngại quá, tôi còn phải ở nhà với con gái của tôi.”
Cúp máy xong, Đào Nhạc dùng dĩa xiên một miếng bánh trung thu, ăn không nhiều, cầm đũa gắp thức ăn do Lục Yên làm, nếm thử xong gật gật đầu, “Yên Yên, nấu ăn ngày càng ngon a.”
Lục Yên bóc hạt dẻ cười*, hai mắt cười cong lên như trăng lưỡi liềm, “Cảm ơn mẹ đã khen ạ.”
*hạt dẻ cười: sẽ chú thích ảnh sau
Đào Nhạc xoa đầu cô, dịu dàng nói, “Việc học có nặng nề quá không? Tiền có đủ tiêu không?”
“Đủ ạ.”
“Sao ăn tiêu ít như vậy?”
Lục Yên không nói gì, uống một hụm sưỡi tươi, cười ngại ngùng với bà.
Đào Nhạc biết cô nghĩ gì, liếc mắt nhìn cô, “Có bạn trai liền quên mẹ.”
Lại nói thêm một câu, “Ở trong mắt con, cậu ta cái gì cũng tốt a.”
“Cũng không hoàn toàn như vậy ạ.”
Có đôi khi cũng rất xấu xa.
Hai mẹ con cứ nói chuyện phiếm như vậy, hai tiếng sau, ông chủ của Đào Nhạc gọi điện thoại đến, kêu bà trở về làm việc. Đào Nhạc lau miệng xong đứng lên, cầm túi xách đi ra ngoài, “Mẹ đi làm đây, nếu ra ngoài chơi thì nhớ khóa cửa cho cẩn thận vào.”
“Vâng, mẹ đi cẩn thận ạ.”
Cánh cửa khép lại, A Bảo dụi đầu vào chân cô, Lục Yên véo mặt nó một cái, đúng lúc này Tạ Đạo Niên gọi điện thoại đến.
“Trường Canh, em đang định sang nhà anh.”
“Em sang đây đi, khi nào đến thì gọi anh xuống đón.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, Lục Yên đi vào phòng thay quần áo.
…..
Trên sân thượng của Vân Phù Cư, cả gia đình đang vừa ăn bánh trung thu vừa ngắm trăng, hiếm khi vẻ mặt của Tạ Vân Bằng ôn hoà như này, Tạ Đạo Niên rót cho Tiêu Diệu Thường một cốc nước đường, “Bà, bà uống nước đường ạ.”
“Ừm, ừm.” Tiêu Diệu Thường cười tủm tỉm nhận lấy, nhìn xung quanh, ghé đầu sát vào Trần Lộ, nhỏ giọng hỏi, “Sao cô bé kia vẫn chưa đến vậy?”
Có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Tạ Đạo Niên cầm máy lên nhìn, đứng dậy đi sang chỗ khác nghe máy.
Trần Lộ cười cười, “Như này là đã đến rồi đó?”
“Tốt, tốt!”
Tạ Đạo Niên nghe điện thoại xong đi về chỗ ngồi, “Bà, cháu xuống dưới nhà một lúc ạ.”
Tiêu Diệu Thường vẫy tay, cười nói, ” Đi đi, đừng để người ta đợi lâu.”
Tạ Đạo Niên chạy xuống nhà, Tạ Vân Bằng lấy một điếu thuốc ra hút, hỏi Trần Lộ, “Là cô nhóc Lục Yên?”
Trần Lộ gật đầu, Tạ Vân Bằng không nói gì, nhả ra một hụm khói.
Thảo nào chạy nhanh như vậy, ti mã chiêu chi tâm lộ nhân giai tri*.
(*ti mã chiêu chi tâm lộ nhân giai tri (hán việt) = (việt hóa) lòng của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết; đây là thành ngữ của Trung Quốc, ý là suy nghĩ trong lòng thể hiện rất rõ lên trên khuôn mặt, người ngoài nhìn vào là biết.)
Cánh cửa của sân thượng được mở ra, Tạ Đạo Niên nắm tay Lục Yên bước vào, hôm nay cô xõa tóc sang hai bên, mái tóc đen mượt óng ả, mặc một chiếc váy màu xanh đậm, mặt không hề dùng phấn trang điểm, nhìn vừa tự nhiên lại vừa trang nhã.
Tiêu Diệu Thường nhìn cô, hạ thấp giọng nói với Trần Lộ. “Xinh quá.”
“Trường Canh rất thích cô bé. ”
“Bà, đây là Lục Yên ạ.”
Lục Yên không nghĩ đến rằng còn có một người trưởng bối* nữa ở đây, nhất thời có chút khẩn trương, hơi cúi đầu xuống, “Cháu chào bà ạ.”
(*trưởng bối: người bề trên, bậc cha chú, bậc ông bà, bậc đàn anh…)
Tiêu Diệu Thường kéo tay cô lại gần, cười hỏi, “Con gái nhà ai mà xinh thế này, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ, cháu 22 tuổi, vẫn đang học đại học năm ba ạ.”
“Ồ, lớn thế rồi à, bà còn cứ nghĩ cháu mới 18 tuổi thôi ý.”
Tạ Đạo Niên kéo ghế ra cho cô ngồi xuống, Lục Yên chào hỏi từng người một, Tạ Vân Bằng hờ hững nói ừ một tiếng, Trần Lộ cầm một múi bưởi đưa cho cô, “Tiểu Yên, ăn bưởi đi.”
“Vâng, cháu cảm ơn bác ạ.”
“Cháu để gì trong túi này vậy?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!