Lui Lui Lui Lui Ra - Chương 52: Đồng Tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Lui Lui Lui Lui Ra


Chương 52: Đồng Tâm


Tất cả mọi người cơ hồ đều bị pháo hoa giao thừa hấp dẫn sự chú ý, giữa tiếng nổ rộn ràng mấy cái bóng đen quỷ dị như bóng ma thừa dịp có màn đêm yểm hộ mà lẻn vào đại điện của Từ Ninh Cung, nhanh chóng vặn gãy cổ của cấm quân đang canh cửa.

Thi thể cấm quân rất nhanh đã bị kéo vào trong điện, hắc y thích khách cầm đầu thân hình cao lớn, mi mắt dựng ngược, trong ánh mắt lập lòe ánh sáng lạnh băng. Hắn giơ tay ý bảo mấy tên thích khách còn lại đứng chờ còn bản thân nhanh chóng đi vào đại điện đóng cửa lại, kêu: “Nương nương.”

Từ Ninh Cung đã không còn huy hoàng như ngày xưa, trở nên yên lặng đến đáng buồn. Đại điện không đốt đèn mà chỉ có vài ánh sáng đỏ của pháo hoa xuyên qua cửa sổ, chiếu vào mấy lát gạch lạnh lẽo mơ hồ dưới chân. Một lát sau bên trong truyền đến tiếng dây xích sắt sột soạt, một giọng nữ già nua trầm đục vang lên trong bóng tối giống như đang sợ hãi, bà lạnh lùng nói: “Hoắc Chất! Chàng không nên tới đây, đi mau đi!”

“Nương nương!” Ánh mắt Hoắc Chất lạnh lẽo bước nhanh đến phương hướng phát ra âm thanh của xích sắt.

Đẩy cửa bước vào trong thì thấy Lương Thái hậu đầu bù tóc rối ngồi trên giường chỉ mặc một bộ quần áo thường ngày mỏng manh, bà không trang điểm nên khuôn mặt vô cùng tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, ngay khóe mắt là nếp nhăn giống như đã già thêm mười tuổi, nơi nào còn có bộ dạng uy nghiêm giống ngày thường? Bà bỗng chốc đứng lên, xiềng xích trên tay chân phát ra âm thanh leng keng, giọng nói khàn khàn: “Đây là bẫy rập Hoắc Chất! Chàng mau lập tức rời đi!”

Hoắc Chất chỉ chần chờ trong chốc lát rồi sau đó càng thêm kiên định đi về phía bà. Hắn rút đao ra khỏi vỏ, hàn quang chợt lóe rồi dùng lực chặt đứt xiềng xích trên tay chân Thái hậu: “Ta tới cứu nàng.”

Lương Thái hậu hận đến nghiến răng, bà kéo vạt áo hắn tàn nhẫn nói: “Chàng nghe không hiểu ai gia nói gì sao? Đây là bẫy rập! Nếu ngay cả chàng cũng rơi vào tay Thẩm Huyền thì tội mưu quyền soán vị của ai gia sẽ được chứng thực.”

Hoắc Chất ôm bà xuống giường, tự mình mang giày vào cho bà: “Nương nương yên tâm cho dù như thế nào đi nữa thì ta đều sẽ không bán đứng người.”. Truyện Teen Hay

“Chàng!”

“Thời gian cấp bách, mau đi.”

Hoắc Chất giữ chặt Lương Thái hậu chạy nhanh ra ngoài điện, còn chưa tới cửa nhưng đã nghe thấy vài tiếng hô to sau đó mấy tên thích khách ngoài điện liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết, có người hô: “Đại nhân chúng ta trúng mai phục của thái giám.”

Vừa dứt lời hơn mười mũi tên phá cửa sổ bay vào ghim dưới chân Hoắc Chất. Một đám mưa tên vừa qua thì một đám khác lại nối gót theo tới, Hoắc Chất tránh cũng không thể tránh vội dùng sức ném bàn trà đi ngăn cản một phần mũi tên rồi lại rút đao chém đứt một phần khác, bảo vệ Lương Thái hậu ở phía sau: “Nhảy ra cửa sổ! Chúng ta đi ra từ cửa sau!”

“Nghe này Hoắc Chất!” Lương Thái hậu kéo Hoắc Chất ra sau bình phong tạm lánh đi, một đôi mắt vẩn đục mang theo tơ máu: “Chỉ cần chàng còn sống Tiêu Hoàn cũng không dám giết ai gia. Hiện giờ ai gia cũng không đi được, tâm huyết suốt đời của ta đều lưu lại trong triều đình, không đến một khắc cuối cùng ai gia cũng sẽ không buông tay!”

“Huệ Nhu!” Hoắc Chất gọi nhũ danh bà, duỗi tay nắm lấy bờ vai thon gây, con ngươi tràn ngập sát khí giờ đây là tràn ngập thần sắc bi ai: “Không cần chấp mê bất ngộ nữa, chúng ta đã thua. Ta có thể mang nàng rời khỏi nơi này, để nàng sống giống như một người bình thường.”

“Ai gia không muốn sống giống như người bình thường!” Đôi mắt Thái hậu đỏ bừng, bà thở dốc: “Ai gia là phương hoàng bay lượn trên trời, là vị thần cao cao tại thượng, ai gia không thể thua cũng tuyệt đối không chấp nhận!”

Trong bóng đêm Hoắc Chất gắt gao nhìn chằm chằm bà, bên tai là âm thanh của mũi tên phá không bay đến.

“Được. Sau khi ra ngoài chúng ta lại bàn bạc kĩ hơn.” Bàn tay thô to của Hoắc Chất cầm lấy tay bà thấp giọng khuyên giải: “Tiêu Hoàn không phải đèn cạn dầu, một mình nàng ở lại trong cung cũng không đấu lại hắn.”

Hoắc Chất mang theo Lương Thái hậu nhảy ra cửa sổ, sau cửa sổ là vườn hoa lại dọc theo đường mòn một chút chính là cửa sau. Bốn cấm vệ trông cửa đã bị giết, thích khách tiếp ứng mở cửa ra nhìn Hoắc Chất nói: “Ngựa đã chuẩn bị tốt, nương nương mau đi chúng ta sẽ yểm trợ!”

Vừa dứt lời tên thích khách này liền kêu lên một tiếng, một mũi tên mang theo máu xuyên qua ngực trái của hắn bắn hắn ngã xuống đất.

“Cẩn thận, có mai phục!” Nhóm thích khách vội đứng thành một vòng tròn vây Hoắc Chất cùng Lương Thái hậu vào giữa bảo vệ.

Sau đó ba mũi tên liên tiếp bắn tới làm mấy tên thích khách gục xuống, không trật một phát nào.

“Là đội cung tiễn của Tưởng Xạ….” Sắc mặt Lương Thái hậu trắng bệch, giọng nói khàn khàn: “Chúng ta không đi được.”

“Đi được.” Hoắc Chất huýt sáo một tiếng gọi con ngựa đã được huấn luyện tốt của mình: “Nương nương lên ngựa trước đi!”

“Vậy còn chàng?”

“Ra tới cửa nhỏ sẽ có người của ta tiếp ứng! Đi mau, không cần quản ta!”

Thấy tâm ý Hoắc Chất đã quyết Lương Thái hậu cũng không nhiều người liền xoay người lên ngựa chạy như điên. Mà Hoắc Chất đã thu đao vào vỏ, nhìn thủ hạ ý bảo: “Đem cung tên lại đây cho ta, tìm ra chỗ ẩn thân của Tưởng Xạ rồi giết hắn!”

Đang nói một mũi tên nữa lại phá không bay đến, Hoắc Chất canh chuẩn thời cơ nhanh chóng giương cung cài tên mũi tên bắn ra va chạm với mũi tên của Tưởng Xạ hai bên đều vỡ vụn, chỉ còn lại hai miếng sắt rơi trên đất.

Nóc nhà bên trái, sau khi mũi tên bị bắn rớt Tưởng Xạ bất động thanh sắc phi thân trong bóng đêm xoay người thay đổi phương hướng, mũi tên chỉa thẳng vào Lương Thái hậu đang giục ngựa chạy như điên.

Hưu —

Ba mũi tên bắn ra làm ngựa bị trúng tên rồi nằm xuống đất, Lương Thái hậu cũng bị ngã theo lăn vài vòng trên đất.

“Nương nương!” Ánh mắt Hoắc Chất lạnh lẽo, trong mắt bắn ra sát khí xưa nay chưa từng có.

Hắn chạy như điên về phía trước, một bên tránh thoát mũi tên của Tưởng Xạ một bên lại đi đến trước mặt Lương Thái hậu bế bà lên: “Nàng không có việc gì chứ?”

Sắc mặt Lương Thái hậu trắng bệch, bàn tay đụng đến chỗ da bị bắn làm máu tươi chảy xuống ào ạt, không biết là đã bị đứt xương cốt hay vẫn là trật khớp. Bà cắn răng, giữa trán tràn đầy dấu vết của năm tháng, giọng nói run rẩy: “Chân…. Không động đậy nổi.”

Lương Thái hậu cùng Hoắc Chất đều biết, loại thời điểm này chân không động đậy nổi mang ý nghĩa gì….

“Ta cõng nàng.” Hoắc Chất lập tức nói.

Lương Thái hậu kiên định nắm chặt tay Hoắc Chất lạnh lùng nói: “Hoắc Chất chàng mau đi! Ai gia quyết không thể để chàng ở trong tay bọn họ! Mau!”

“Sợ là đã chậm.”

Theo giọng nói trầm ổn truyền đến ánh đuốc bốn phía sáng lên, tiếng bước chân chỉnh tề của nhóm thái giám truyền đến nhanh chóng đi về phía trước vây quanh đoàn người của Hoắc Chất, sau đó lại tự động tách ra hai bên để lộ thân ảnh cao lớn của Thẩm Huyền cách đó không xa.

Thẩm Huyền vừa mới trải qua một hồi chém giết lưỡi đao còn chưa thu vào vỏ, phía trên vẫn còn vết máu, không cần nghĩ cũng biết vết máy đó là bắn ra từ người nào.

“Hoắc Chỉ huy sứ cùng nương nương không cần sốt ruột, mấy con cá linh tinh trong cung đều đã bị bản đốc dọn sạch sẽ, hai người các ngươi ai cũng không đi được.” Thẩm Huyền đi đến dưới ánh lửa, hai giọt máu bắn lên khóe mắt như hai viên chu sa nhưng lại không có vẻ âm nhu mà càng thêm có vài phần cảm giác sát khí áp bức rất lớn.

Gân xanh bên thái dương Hoắc Chất nhô lên lộ ra vài phần dữ tợn, hắn chậm rãi rút đao ra: “Rất tốt, chỉ là không biết lúc Thẩm Đề đốc rời khỏi Tiêu Trường Ninh cũng có dọn sạch “cá linh tinh” bên người nàng hay không?”

Nghe vậy sắc mặt Thẩm Huyền khẽ biến.

Hoắc Chất cười ha ha: “Vậy nhìn xem mạng nàng cùng nương nương ai có thể sống lâu hơn!”

Trong Phụng Thiên Điện, hoàng đế cùng Hoàng hậu đã dẫn đầu rời khỏi yến tiệc, yến hội cũng tới lúc kết thúc mấy quan viên dự tiệc cũng lục đục tan đi chỉ còn lại một đống hỗn loạn trên bàn.

Tiêu Trường Ninh bưng chén canh ngó sen kẹp thịt lên nhẹ nhàng đặt trên hành lan can ngọc ngoài điện, nàng nhìn Lâm Hoan xếp bằng ngồi canh gác: “Chắc ngươi còn chưa dùng bữa đúng không? Cái này cho ngươi.”

Có đồ ăn ngon đưa tới cửa Lâm Hoaan tất nhiên vô cùng vui vẻ vội dùng tay phải chưa bị thương kẹp một miếng ngó sen nhét vào miệng, hai má phúng phính, đôi mắt cong thành trăng non: “Ăn ngon! Cảm ơn phu nhân!”

Tiêu Trường Ninh cười nhẹ hỏi: “Tay ngươi tốt hơn chưa?”

“Khá hơn nhiều rồi.” Lâm Hoan nói: “Cầm đồ ăn không thành vấn đề.”

Tiêu Trường Ninh nhìn hai cung tì đứng yên phía trước tiếp tục hỏi: “Vậy đánh nhau thì sao?”

Lâm Hoan nhìn theo tầm mắt nàng, miệng nhét đầy đồ ăn mơ hồ trả lời: “Đối phó với mấy con cá tôm nhỏ cũng dư sức.”

Tiêu Trường Ninh gật đầu sau đó cũng học theo bộ dạng của Lâm Hoan ngồi trên lan can nhìn hai cung tì đứng dưới bậc thang kêu: “Đông Tuệ, Hạ Lục, các ngươi lại đây.”

“Điện hạ có gì phân phó?”

Đông Tuệ lanh lợi chạy lại đây còn Hạ Lục thì cúi đầu đi theo phía sau nàng càng tới gần lại càng khẩn trương: “Điện hạ.”

Tiêu Trường Ninh hơi nghiêng đầu nhìn bộ dạng không được tự nhiên của Hạ Lục, thật lâu sau mới nói: “Ngươi đi theo bổn cung cũng đã năm năm có một số việc cũng không cần giấu. Hạ Lục ngươi không có chuyện gì cần nói với bổn cung sao?”

Vai Hạ Lục run lên càng cúi đầu thấp xuống, mười ngón tay nắm chặt nhau.

Đông Tuệ cảm thấy không khí không đúng lắm, giọng nói cũng thấp đi cẩn thận hỏi: “Điện hạ, Hạ Lục làm sao vậy?”

Tiêu Trường Ninh giơ tay ý bảo Hạ Lục không cần xen vào. Nàng không cho Hạ Lục cơ hội chuẩn bị trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tin tức phế Thái hậu bị giam cầm trong Từ Ninh Cung chính là do ngươi nói cho Hoắc Chất?”

“Điện hạ nô tỳ….” Hạ Lục cắn môi, trên môi hiện ra một dấu răng nhợt nhạt.

Tiêu Trường Ninh tiếp tục nói: “Nơi ở của Thái hậu là bí mật mà bổn cung chỉ nói cho một mình ngươi. Mấy ngày trước ngươi mới hỏi bổn cung cái này hôm nay Hoắc Chất liền tới cứu người, đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

Đôi mắt Hạ lục đỏ lên, tay phải theo bản năng cầm tay áo nghẹn ngào nói: “Điện hạ nô tỳ chưa bao giờ muốn phản bội người.”

Tiêu Trường Ninh thu chút động tác nhỏ đó của nàng vào đáy mắt, ý cười dần dần nhạt đi. Nàng đứng dậy đi quang Hạ Lục một vòng sau đó chợt nắm cổ tay của nàng ấy.

Hạ Lục bị đau làm tay buông lỏng, một thanh chủy thủ rơi ra từ trong tay áo nàng.

“A!” Đông Tuệ đứng một bên trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Hạ Lục thế nhưng lại ẩn giấu hung khí, nàng sợ hãi kêu lên: “Người tới….”

Lâm Hoan bỗng chốc đứng dậy bóp chặt cổ Hạ Lục, không đến một lát nàng liền há miệng hô hấp một cách khó khăn, gương mặt đỏ lên hiện ra thần sắc thống khổ.

“Lâm Hoan trước cứ buống ra đi bổn cung có chuyện muốn hỏi nàng.”

Thấy thần sắc Tiêu Trường Ninh ngưng trọng Lâm Hoan đành phải buông tay ra để Hạ lục ngã trên mặt đất.

Hạ Lục té ngã trên đất che lại yết hầu ho sặc sụa, trên gương mặt thanh lệ đầy nước mắt.

Không khí náo nhiệt của đêm giao thừa đã biến mất chỉ có đèn lồng màu đỏ dưới hiên vẫn không biết mệt mỏi mà sáng lên. Tiêu Trường Ninh ngồi xổm nhặt thanh chủy thủ trên đất lên rồi giương mắt nhìn về phía Hạ Lục đang nước mắt giàn giũa: “Ngươi mang chủy thủ theo là muốn giết bổn cung à?”

Hạ lục che lại yết hầu nói không ra lời chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

“Bổn cung vẫn luôn cảm thấy kì quái vì sao Thái hậu luôn đối với hành động của ta rõ như lòng bàn tay? Tới Đông Xưởng loại cảm giác bị người khác giám thị này càng thêm mãnh liệt, ngay từ đầu bổn cung tưởng rằng thái giám trong tay Thẩm Huyền đang âm thầm giám thị sau đó mới phát hiện không phải. Ngày ấy Thái hậu cùng Hoắc Chất bức vua thoái vị, Ngu Vân Thanh bắt cóc bổn cung, thái giám bảo hộ bổn cung cũng chết tám chín phần nhưng ngươi một nữ tử yếu đuối thế nhưng lại không tổn hại lông tóc gì trái lại còn sống sót, kể từ lúc đó bổn cung liền nghi ngờ. Thẳng cho đến buổi tối hai ngày trước, ngươi lặng lẽ hỏi thăm bổn cung nơi Thái hậu bị giam giữ ta càng thêm kiên định suy đoán của chính mình.”

Cho nên nàng chỉ đơn giản tương kế tựu kế nói cho Hạ Lục nơi Thái hậu bị giam giữ, lại để Thẩm Huyền ôm cây đợi thỏ chờ Hoắc Chất chui đầu vào lưới.

Mưu kế tuy rằng thành công nhưng cảm giác bị người phản bội cung không dễ chịu.

Tiêu Trường Ninh cười nhạo một tiếng trong lòng tràn ngập bi ai, chậm rãi nói: “Hiện tại nói “bổn cung đối xử với ngươi không tệ” cũng đã dư thừa, không bằng trực tiếp hỏi một chút ngươi là người của Thái hậu hay vẫn là người của Hoắc Chất?”

Hạ Lục chỉ khóc.

Tiêu Trường Ninh: “Ngươi không nói Đông Xưởng cũng có rất nhiều biện pháp làm ngươi nói.”

“Điện hạ….” Hạ Lục giãy giụa mở miệng, ấm ách nói: “Nô tỳ thật sự không có biện pháp điện hạ Hoắc đại nhân bắt một nhà già trẻ của nô tỳ còn chặt bỏ hai ngón tay của tiểu đệ đe dọa, nô tỳ thật sự không phải cố ý….”

“Ngươi là đứa ngốc sao?” Trong mắt Tiêu Trường Ninh nổi lên một tầng lửa giận: “Hoắc Chất bắt cóc người nhà ngươi, ngươi không cầu cứu bổn cung ngược lại đi quy phục Hoắc Chất?”

“Nô tỳ cũng nghĩ như vậy nhưng nô tỳ không thể lấy tính mạng cả nhà ra mạo hiểm điện hạ!” Hạ Lục hốt hoảng quỳ xuống cố hết sức dập đầu, cái trán đụng trên gạch phát ra âm thanh nặng nề. Nàng cầu xin: “Người giết nô tỳ đi điện hạ, chỉ cần người có thể cứu người nhà nô tỳ người muốn làm gì nô tỳ cũng được!”

Tiêu Trường Ninh nhăn mày giơ chủy thủ trong tay lên.

Hạ Lục nằm trên gạch lạnh băng nhắm mắt nhận mệnh.

Hàn quang chợt lóe chủy thủ cắm xuống đất ghim giữa khe hở ngón tay của Hạ Lục.

Tiêu Trường Ninh đứng dậy nhìn cả người Hạ Lục run rẩy: “Bổn cung hiểu được quyết định của ngươi nhưng sẽ không tha thứ cho ngươi. Hạ Lục chuyện tới bây giờ ngươi còn tư cách gì đòi điều kiện với bổn cung?”

Nghe vậy Hạ Lục như bị người khác rút đi xương sống nháy mắt hai vai sụp xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng nằm trên đất khóc rống.

“Lâm Hoan dẫn nàng đi đi, theo quy củ của các ngươi mà xử.” Phân phó xong Tiêu Trường Ninh lại xoa giữa mày liếc mắt nhìn Đông Tuệ.

Đông Tuệ đã bị biến cố đêm nay dọa sợ tới mức mặt không còn chút máu vội xua tay: “Chuyện của Hạ Lục nô tỳ cái gì cũng không biết! Nô tỳ tuyệt đối trung thành với điện hạ!”

“Bổn cung biết.”

Hạ Lục bị thủ hạ của Lâm Hoan kéo đi, Tiêu Trường Ninh do dự trong chớp mắt cuối cùng vẫn than nhẹ một tiếng: “Người nhà nàng nếu các ngươi có thể cứu liền cứu đi.”

Mà ngoài Từ Ninh Cung lại yên tình âm trầm, không khí giương cung bạt kiếm.

“Nếu Hoắc Chỉ huy sứ đang nói đến cung nữ tên Hạ Lục kia thì cũng không cần lo lắng.” Thẩm Huyền ngồi trên lưng ngựa cười: “Chỉ huy sứ đại nhân không ngại đoán thử xem tại sao bản đốc lại biết trước được hôm nay ngươi sẽ lẻn vào cung, cũng thiết lập mai phục trước?”

Ánh mắt Hoắc Chất lạnh lùng, hàm răng cắn chặt.

Thái hậu lập tức hiểu rõ tất cả, giọng nói căm hận: “Ai gia đã sớm nói qua chàng trúng kế rồi Hoắc Chất. Thẩm Huyền sớm biết Hạ Lục là mật thám nên lúc này mới tương kế tựu kế dẫn chàng vào mai phục!”

“Ta hôm nay liều mình tới đây cũng không nghĩ tới sẽ sống sót đi ra.” Hoắc Chất không chút sợ hãi, đáy mắt là một mảng máu tươi cúi người ngồi xổm cõng Lương Thái hậu trên vai trầm giọng: “Ta dù có liều chết cũng sẽ đưa nàng ra ngoài!”

“Vô dụng Hoắc Chất….”

Có giọt nước mắt rơi trên cổ hắn, Lương Thái hậu nằm trên lưng bởi vì vô cùng đau đớn mà giọng nói đã run rẩy: “Hoắc Chất chàng đừng hận ai gia, ai gia sẽ vì chàng báo thù!”

Nói xong bà để lộ một đoạn mũi tên trong tay áo.

Thẩm Huyền phát hiện bà không thích hợp liền trầm giọng quát: “Tưởng Xạ ngăn bà ta lại!”

Một mũi tên bay ra xẹt qua bả vai Lương Thái hậu nhưng chung quy vẫn là chậm một bước.

Đoạn mũi tên trong tay Lương Thái hậu đã xuyên qua cổ Hoắc Chất trong nháy mắt máu bắn ra cao hơn ba thước, máu phun lên khuôn mặt già nua mệt mỏi của Lương Thái hậu khiến bà càng giống như một ác quỷ đêm khuya.

Mắt Hoắc Chất trừng lớn giống như đến chết cũng không thể tin được người mà bản thân liều chết cũng muốn bảo vệ sau lưng thế nhưng lại tự mình giết hắn!

Trong cổ họng hắn phát ra âm thanh nhỏ, thân thể cứng đờ ngã về phía sau như muốn nhìn phụ nhân tàn nhẫn vô tình kia lần cuối…. Nhưng hắn không thành công, thân thể cao lớn cường tráng vô lực ngã qua một bên khiến cho đất bụi bay tung tóe.

Máu tươi đặc sệt chảy ra ào ạt tạo thành một vũng máu bên thi thể Hoắc Chất bị màn đêm thấm vào tạo thành màu tím sẫm.

Trong lúc nhất thời bốn phía trở nên yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Lương Thái hậu che lại cánh tay trật khớp giãy giụa ngồi dậy trên mặt đất, trên mặt nàng bị máu tươi bắn lên, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng gằn từng câu từng chữ: “Hoắc Chất bắt cóc a gia đã bị ai gia tử hình…. ngay tại chỗ! Thẩm Huyền ngươi còn không đỡ ai gia về, đem nghịch tặc này…. bầm thây thành vạn mảnh!”

Bộ mặt bà đáng sợ tựa như ác quỷ lại không có một chút bi thương nào giống như máu dính đầy người bà chỉ máu gà vịt bình thường.

Tốt chó một cái chặt cổ tay cầu sinh! Thẩm Huyền nắm chặt chuôi đao chậm rãi nhíu mày, trong mắt vô cùng hung ác nham hiểm.

Rửa sạch vết máu ở hoa viên tốn không ít canh giờ, chờ đến khi Thẩm Huyền báo cáo biến cố trong tối nay cho hoàng đế và an bài thỏa đáng tất cả thì cũng đã tới gần giờ Tý.

Trên xe ngựa hồi phủ nỗi lòng Tiêu Trường Ninh phức tạp hỏi: “Thái hậu thật sự giết Hoắc Chất sao?”

Thẩm Huyền ngồi xuống, lông mày sắc bén như ngưng kết thành sương băng sợi tóc rũ xuống bên thái dương nhẹ nhàng lay động: “Giữ nguyên kế hoạch, chỉ cần bắt được Hoắc Chất để hắn khai ra Thái hậu là chủ mưu thì tất cả đều sẽ kết thúc. Hiện tại Thái hậu một mức chắc chắn chính mình bị Hoắc Chất bắt cóc mà hắn đã chết, không có người đối chứng nên việc này liền khó giải quyết hơn nhiều.”

Tiêu Trường Ninh quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt.

Hoắc Chất dùng vũ lực tàn bạo trong triều đình hơn mười năm thế nhưng lại chết trong tay một phụ nhân ngoan độc, trở thành vật hi sinh cho nàng đùa bỡn mưu quyền.

Tiêu Trường Ninh hừ một tiếng: “Đúng là ứng với câu tai họa để lại ngàn năm.”

“Đừng lo lắng Thái hậu đã có Hoàng thượng xử trí, rốt cuộc thì vị đệ đệ tâm cơ thâm trầm đó của nàng cũng không phải là người dễ đối phó.” Nói xong Thẩm Huyền cười nhẹ lệ khí trên mặt mày cũng tan đi không ít, hắn ôm lấy eo Tiêu Trường Ninh thấp giọng nói bên tai nàng: “Bây giờ chúng ta có chuyện càng quan trọng hơn phải xử lý.”

Xe ngựa lắc lư làm thân thể hai người dựa gần nhau, bất luận là biến hóa nhỏ như nào cũng không giấu được đối phương. Tiêu Trường Ninh ngơ ngẩn nhìn hắn, gương mặt đỏ bừng.

Hai người đều bị đè nén và chờ đợi quá lâu, loại sự tình này chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Tiêu Trường Ninh thất thần tắm gội xong vừa đi đến phòng ngủ liền bị Thẩm Huyền bế lên đè trên giường.

Hắn hôn vội vàng lại nhiệt liệt tính xâm lược vô cùng mạnh, năm ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt còn đọng lại hơi nước của nàng rồi lại theo thái dương xuyên qua mái tóc mềm mại, đầu lưỡi tiến quân thần tốc không ngừng không ngừng xâm lược miệng nàng thẳng đến khi ép nàng rên rỉ mấy tiếng nức nở nhỏ.

Tay Tiêu Trường Ninh mơ màng túm chặt vạt náo nửa hở của hắn chỉ cảm thấy quần áo chính mình từng cái đều bị lột sạch, cảm giác lạnh lẽo thổi qua toàn thân nàng. Nàng run lập cập nhưng cảm giác lạnh không tới lâu lắm thì một thân hình rắn chắc cực nóng đã bao phủ lên người nàng xua tan rét lạnh.

“Thẩm Huyền….” Tiêu Trường Ninh bất an gọi hắn, ánh nước trong mắt nhộn nhạo dưới nàng vừa có chút mong chờ vừa có chút thấp thỏm.

Thẩm Huyền rút khỏi miệng nàng ngón tay lau đi vệt nước bên khóe miệng ấm ách nói: “Cởi áo cho ta.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN